Theo bọn họ cảm thấy Lâm Thiệu Huy tuyệt đối không thể mua nổi Trái Tim Biển Xanh, kêu giả loạn như vậy chỉ muốn quấy rối mà thôi.
Điều này cũng khiến giá thành cao hơn so với dự tính ban đầu của bọn họ, vốn dĩ bọn họ đều cảm thấy chỉ cần trong vòng ba mươi lăm nghìn tỷ đã có thể lấy được Trái Tim Biển Xanh nhưng hôm nay chính bởi vì Lâm Thiệu Huy mà tốn thêm một khoản tiền nữa.
Hai người lộ ra vẻ mặt hung ác, cắn răng nghiến lợi, hận không thể bằm thay Lâm Thiệu Huy ra thành trăm mảnh.
Chỉ là sắc mặt Lâm Thiệu Huy vẫn lãnh đạm như cũ, anh quét mắt nhìn về phía bọn họ: "Một là đấu giá, còn không thì cút đi.”
Am!
Toàn bộ hội trường đều chấn động, tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Quá kiêu ngạo rồi!
Thằng nhóc này, căn bản không biết tự lượng sức mình mà.
Liên tiếp khiêu khích hai cậu chủ lớn, kiêu ngạo với Huyết chủ, người này chẳng những không biết tự lượng sức mình mà ngông cuồng tự đại nữa.
Đây thật sự là chết cũng không đáng tiếc mà!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đồng loạt cười lạnh, trong ánh mắt bọn họ đều lóe lên ánh sáng quỷ dị giống như đang nhìn một người chết vậy.
Tư Mã Thiên Quang vô cùng tức giận, muốn ra tay dạy dỗ anh một trận.
Thế nhưng lúc này Hoàng Phủ Hiền lại ngăn cản anh ta, cười cười bí hiểm: “Đừng vội, ngược lại tôi cũng muốn xem thử làm sao anh ta lấy ra được ba mươi lăm nghìn tỷ.
Nghe vậy, mọi người đều vội vàng nở một nụ cười thần bí.
Lúc này, hai cậu chủ lớn không đấu giá nữa, Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ phải lấy ra ba mươi lăm nghìn tỷ.
Nếu như anh không thể lấy ra được, vậy thì Huyết Đồ Mi sẽ chặt anh thành tám khúc.
Trước đó có một người giàu có, sau khi đấu giá xong món đồ thì không giữ lời, kết quả ngày hôm sau mọi người đều phát hiện cả nhà mười mấy người của ông ta toàn bộ đều chết thảm dưới lưỡi đạo.
Lâm Thiệu Huy xong đời, mà nhà họ Bạch cũng sẽ xui xẻo theo.
Lúc này, trên mặt Bạch Tổ Y cũng hiện lên tuyệt vọng không thôi.
Cô đã bắt đầu gọi điện thoại chuẩn bị bán hết tất cả sản nghiệp của mình vì tính ngông cuồng tự đại của Lâm Thiệu Huy.
Nhìn đến đây, mọi người càng đồng cảm cho Bạch Tổ Y hơn.
Một người phụ nữ tốt như vậy nhưng tên phế vật kia lại hết lần này đến lần khác làm liên lụy cô, thật là ông trời không có mắt mà.
bg-ssp-{height:px}
“Tự làm bậy, không thể sống.”
Tư Mã Thiên Quang cười khinh bỉ một tiếng, giống như đã có thể đoán trước được kết quả của Lâm Thiệu Huy.
Mà lúc này, nhân viên làm việc của Huyết Đồ Mi bước nhanh về phía Lâm Thiệu Huy, khách sáo hỏi: “Thưa anh, xin hỏi anh dùng phương thức gì để trả tiền?”
Thấy vậy!
Mọi người ở đây đều nhếch khóe miệng châm chọc, để xem Lâm Thiệu Huy làm sao giả vờ được nữa.
Nếu như Huyết Đồ Mi biết anh không có tiền thì tối nay thi thể của anh chắc chắn sẽ phơi thấy ngoài sông.
Đồng thời, ánh mắt Hoàng Phủ Hiện cũng hiện lên vẻ mừng rỡ, cả người vui mừng như sắp phát điên lên vậy.
Chết!
Thằng nhóc này, cuối cùng cũng phải chết.
Dám đắc tội với Hoàng Phủ Hiến anh ta thì đây chính là kết quả!
Tất cả mọi người đều cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, ai nấy đều đang mong đợi cảnh tượng anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Chỉ là, cảnh tượng kế tiếp...!
Lại khiến tất cả mọi người ở đây toàn bộ hóa đá!
Mọi người chỉ thấy Lâm Thiệu Huy bất đắc dĩ vuốt tay, lơ đãng nói: “Tôi không có tiền.
Đơn giản bốn chữ nhưng lại giống như sét đánh bên tai, toàn bộ phòng đấu giá đều bùng nổ.
Cả căn phòng đều chìm trong không khí im lặng, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng hoài nghi bản thân có nghe nhầm không.
Thừa nhận rồi?
Vậy mà dứt khoát thừa nhận luôn rồi sao? Đây quả thật là một lòng muốn chết mà!
Sắc mặt người nhân viên làm việc hơi run “Thưa anh, anh nói đùa sao?” lên:
Từ trước đến nay, không có bất kỳ một người nào dám làm loạn ở Huyết Đồ Mi của bọn họ, trừ phi đối phương muốn chết.
“Tôi thật sự không có tiền”
Thế nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn hời hợt như cũ, không thèm để ý một chút nào.
“Vậy chỉ còn cách dùng mạng để đổi lấy thôi."
Hoàng Phủ Hiên ác độc nói: “Quản lý Hào, thằng nhóc này chính là một thắng phế vật đi ở rể mà thôi, dựa vào phụ nữ để sống, làm sao có được ba mươi lãm nghìn tỷ chứ? Anh ta cố ý đến đây quấy rối đấy.”
Quấy rối?
Sắc mặt quản lý Hào lập tức tồi sầm xuống trong nháy mắt, giọng nói phát ra nồng nặc mùi thuốc súng: “Hôm nay một là lấy ba mươi lăm nghìn tỷ ra, hai là các người sẽ chết ở Huyết Đồ Mi.