Miền nam, tuyết nhanh tới mà cũng nhanh tan, lúc tuyết tan, sân trường giống như tự nhiên xuất hiện một dòng sông nhỏ, đi tới đâu cũng có thể nghe được tiếng “tí tách” của giọt nước mưa rơi xuống.
Tiết trời đã ấm dần lên, con người cũng trở nên năng động hơn, hội sinh viên và bệnh viện lân cận hợp tác tổ chức chiến dịch hiến máu tình nguyện.
Phòng phát thanh trong trường luôn luôn nói về vấn đề hiến máu, ngay cả những bản nhạc thường phát cũng đổi thành: “Nếu ai cũng có thể hiến tặng một chút tình thương, thì thế giới này sẽ trở thành xã hội tươi đẹp nhất…” Số người đăng kí có thể so với số người tham gia mỗi phiên chợ được rồi.
Liệt Tình từng nói: Lúc tớ tuổi, nhất định phải đi hiến máu một lần.
Cho nên, Tô Ái Ái quyết định đi.
Đáng tiếc cô vừa mới ngồi xuống, chìa cánh tay ra, xịt xịt mũi, bác sĩ đã nói: “Bạn học này, bạn bị cảm sao? Bị cảm thì không thể hiến máu được đâu!”
Tô Ái Ái sửng sốt, cô cũng là buổi sáng vừa mới thức dậy mới phát hiện mình bị cảm một chút, vội vàng giải thích, đối phương cũng không cho cô cơ hội giải thích, trực tiếp phất phất tay, ý bảo cô đi ra ngoài.
Haiz, đầu năm nay, muốn hiến máu lại còn không có nơi để hiến.
Vừa mới ra ngoài đã thấy A Đan và Âu Dương hiến xong kéo tay áo xuống rồi.
A Đan vẫy vẫy tay với Tô Ái Ái, Tô Ái Ái đi qua, vẻ mặt đau khổ: “bác sĩ không cho em hiến máu!”
Âu Dương lắc lắc hai túi sữa bột trên tay, cười hì hì: “Haha, máu của em không hợp sao?” Rồi đập lên vai A Đan: “Bác sĩ đó thật là thần kì, chỉ cần nhìn người cũng biết được chỉ số thông minh của người đó!”
Quan hệ của cô với hai anh chàng này sau mùa đông tốt lên không ít, đáng tiếc tên Âu Dương đó là nhân vật điển hình có hận thù với cô, lần gặp mặt nào cũng chẳng nói được câu gì hay ho.
Tô Ái Ái lườm anh: “Người không hợp phải là anh mới đúng, do em bị cảm thôi.”
A Đan vỗ vai Âu Dương, cười: “Đừng trêu con bé nữa, chúng ta phải đi học rồi!” Rồi vẫy vẫy tay với Tô Ái Ái: “ĐI nhé!”
Âu Dương giơ tay nhìn đồng hồ, gật đầu xoay người, đi được vài bước lại quay đầu lại, gọi: “Tô Ái Ái, đỡ này!”
Một túi gì đó lại bay tới, Tô Ái Ái theo phản xạ đưa tay ra đỡ, sau khi cầm vào mới phát hiện là túi sữa bột, lắc đầu, đi qua nói với anh: “Em không lấy đâu, anh đem đi cho bạn gái đi!”
Phần quà sau khi hiến máu xong đều là sữa bột, ai cũng có một túi, con trai không thích uống sữa có kem cho nên hầu hết đều đem cho bạn gái, Tô Ái Ái nhận cũng cảm thấy không tiện.
A Đan chỉ chỉ Âu Dương, nói với Tô Ái Ái: “Ha, em không biết sao? Bây giờ cậu ta là người cô đơn rồi!”
Âu Dương giận dỗi đá A Đan một cái, lập tức đem túi sữa bột còn lại không nghĩ ngợi dúi luôn vào lòng Tô Ái Ái, lớn tiếng nói: “Vốn đã ngốc nghếch rồi, haiz, bị cảm mà không điều trị tốt sẽ ngốc hơn đó!”
Cũng chẳng cần biết Tô Ái Ái phản ứng thế nào, xoay người đi mất, Tô Ái Ái bất đắc dĩ ôm hai túi sữa bột.
Cách đó không xa, A Đan giơ tay bóp cổ Âu Dương, lớn tiếng nói: “Cậu đưa cái của cậu là được rồi, tại sao lại đưa luôn cái của tớ cho cô ấy như thế!!!”
Tiếng nói tức giân của Âu Dương truyền tới: “Dù sao thì cũng không có ai để đưa.”
Hai tên sinh viên cao lớn cãi nhau ầm ĩ, đi xa…
Mấy ngày sau, A Đan nói phải tụ tập một bữa, anh ta nói đã hết lòng vì câu lạc bộ văn nghệ chiêu mộ được một nhân tài, muốn cho mọi người gặp mặt một lần, còn ghi chú rõ có thể đem theo “Sủng vật” trong nhà tới tham gia.
Tô Ái Ái không có “sủng vật” trong nhà, nhưng Đường Đường sau khi biết chuyện lập tức tình nguyện làm sủng vật tới tham gia, Tô Ái Ái hết cách đành phải dắt theo sủng vật tới, sau khi tới, cô mới biết hóa ra nhân tài kia là Phương Ca.
Hầu hết mọi người đã tới đủ cả, Âu Dương đang chơi oẳn tù tì với bàn tay nhỏ, Phương Ca ngồi cạnh Tống Tiểu Kiều, Phương Ca đang rót nước ngọt vào cốc đưa cho Tống Tiểu Kiều, trái tim Tô Ái Ái siết chặt, cười khổ, cô nên sớm biết, một nhân tài lớn ngoài Phương Ca ra thì còn có thể là ai chứ?
A Đan đứng lên, lôi hai cái ghế ra đặt ngay cạnh vị trí Âu Dương đang ngồi, anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh rồi gọi: “Tô Ái Ái! Qua đây!”
Phương Ca hơi nghiêng đầu sang, Tô Ái Ái lập tức cúi đầu xuống, vội vàng đi tới chỗ kia, ngồi xuống, Âu Dương rất tự nhiên lấy đũa giúp cô và Đường Đường.
Tô Ái Ái lúc hoàn hồn chỉ có thể lườm tên Âu Dương ngồi bên cạnh tự nhiên thái quá, đột nhiên phát hiện hình như người ta lại để một con sói xổng chuồng chui vào đây rồi!
Tô Ái Ái là một người rất thích ăn, nhưng bữa cơm này vừa ăn vừa run rẩy, không muốn ngẩng đầu nhìn Phương Ca nhưng lại chẳng quản được hai mắt mình, người ngồi bên cạnh còn là Âu Dương chuyện gì cũng biết nữa.
Âu Dương gõ gõ cái bát, đứng lên, nói: “Nào, hoan nghênh thành viên mới gia nhập vào đại gia đình câu lạc bộ văn nghệ của chúng ta! Mọi người kính Phương Ca một chén! Sau này không cần khách sáo, tất cả chúng ta đều là anh em.”
Phương Ca đứng lên, cuối cùng Ái Ái cũng có thể quang minh chính đại ngẩng đầu nhìn anh.
Đúng là một chuyện rất thần kì, cô cảm thấy anh vẫn là người con trai kéo violon cho cô nghe ở góc hành lang, là người con trai có bóng dáng mà ánh mắt cô luôn theo đuổi khi ngồi trong lớp…
Bọn họ từng đứng cạnh nhau chụp ảnh, bốn người từng cùng nhau chạy trốn bác bảo vệ…
Thì ra đều đã xa xôi như vậy!
Ái Ái sau khi chia tay với Liệt Tình và Hạo Tử, dần dần tạo ra một khoảng cách khá xa với Phương Ca, có đôi khi Phương Ca chủ động giúp đỡ cô đều từ chối, hai người liên lạc với nhau càng lúc càng ít. Nhưng chỉ có làm vậy cô mới có thể quên được, không phải sao? Mới có thể…từ bỏ hy vọng xa vời!
Bạn thân, người cô từng thích, người từng thích cô đều sẽ trưởng thành, chẳng có ai là không thể rời khỏi ai cả, một ngày nào đó, mọi người sẽ cười và nói: “Ơ, thì ra lúc đó còn có chuyện như vậy sao? Tớ quên hết rồi!”
Phương Ca đứng lên, mỉm cười, gật đầu với tất cả mọi người, nâng chén uống một ngụm rồi ngồi xuống, nhưng lại không khiến người khác phản cảm.
Tô Ái Ái cười trong lòng, Phương Ca như thế mới đúng là Phương Ca cô từng quen, an tĩnh nhưng chân thành, người hiểu anh đều có thể trở thành bạn tốt của anh.
Âu Dương gật đầu, rót đầy chén, quay đầu, cười với A Đan: “Người anh em, nào, kính cậu, công việc chiêu binh mãi mã ngoài giao cho cậu còn có thể giao cho ai đây?” So với vẻ ngại ngùng trước đám đông của Phương Ca, người này quả thực rất hào phóng!
A Đan đứng lên, ý định hãm hại Âu Dương: “Kính tớ một chén mà đã muốn đuổi đi hả? Nào, uống hết một chai cho tớ!”
Mọi người ồn ào, Âu Dương cũng không giận, trực tiếp cầm chai lên tu, cả bàn người bắt đầu xôn xao, một chai đã cạn thấy đáy, đặt lên bàn, “Cạch” một tiếng đặt chai xuống bàn, đôi mắt anh sáng ngời: “Nào, tớ chỉ định người tiếp theo…”
Không khí náo nhiệt đến cực điểm.
Tô Ái Ái uống một ngụm Sprite, lắc đầu, haiz, Phương Ca và Âu Dương đúng là không cùng một loại người, một người an tĩnh thản nhiên, một người khéo léo tinh quái. Nhưng cả hai người đều có thể khiến mọi người vui vẻ chấp nhận làm bạn tốt của họ
Uống hết cốc Sprite, Tô Ái Ái quay nghiêng quay ngửa chai Sprite lớn, chớp mắt đã có người giơ tay ra, rót đầy Sprite vào cốc cho cô, Tô Ái Ái nghiêng đầu liếc nhìn, là Phương Ca nghiêng người tay cầm chai nước ngọt, thấy Tô Ái Ái nghiêng đầu nhìn mình,trong đôi mắt to tất cả đều là ý cười, má lúm đồng tiền càng sâu hơn. Tô Ái Ái lại bắt đầu cảm thấy tim đập nhanh, cho dù cô không nói ra, nhưng lúc nào anh cũng tinh tế phát hiện được!
Phương Ca quay lại chỗ ngồi, Tống Tiểu Kiều đưa cái cốc không của mình về phía trước, anh rót đầy, cô ta cầm lấy uống.
Thì ra, giữa hai người bọn họ cũng không cần dùng đến ngôn ngữ, rốt cuộc, anh cầm chai Sprite đó là vì cốc của cô đã hết hay là cốc của Tống Tiểu Kiều hết?
Tô Ái Ái đột nhiên nghĩ tới buổi trưa ngày tới nhận lớp đó, thấy Phương Ca và Tống Tiểu Kiều vừa nói vừa cười chậm rãi đi qua trước mặt cô. Cô chưa từng thấy đứng Phương Ca ngọt ngào với Tống Tiểu Kiều bao giờ, cô tự nói với bản thân, có thể anh không thích cô ta, anh với cô ta chỉ là thói quen, hoặc giả, cô ta thích anh đơn phương…
Tô Ái Ái nhìn chằm chằm cốc nước ngọt, nơi nào cũng không dám nhìn, không dám ngẩng đầu nhìn Phương Ca, không muốn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Tiểu Kiều, nhưng hai tai vẫn vểnh lên nghe tiếng trò chuyện của mọi người, giọng nói của họ xen lẫn trong mớ tiếng động hỗn độn ầm ĩ, chỉ nghe thấy một vài tiếng, không rõ nội dung câu chuyện, thật đáng ghét!
Bỗng nhiên có một con tôm rán xuất hiện trong bát cô, bên cạnh, Âu Dương cầm đũa, nghiêng đầu nhìn cô.
Mặt cô đỏ lên, có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên, nói: “Em nhớ rồi, phải đợi một cuộc điện thoại quan trọng, em về kí túc trước đây.”
Lúc đi xuống lầu,ở chỗ rẽ có người gọi: “Tô Ái Ái!”
Tô Ái Ái quay đầu lại, là Phương Ca đứng trên bậc thang, haha, họ mãi mãi cách nhau vài bậc thang!
Phương Ca nhẹ nhàng nói: “Phải về à? Có chuyện gì không?”
Gió lạnh làm tóc cô rối bời, Tô Ái Ái xịt xịt mũi, lắc đầu: “KHông có việc gì cả, yên tâm!”
Cô đột nhiên muốn nói hết tất cả mọi chuyện, vì sao phải đau khổ như vậy, cứ nói hết cho anh biết, cho dù sau này không làm bạn nữa cũng được, phải mạnh mẽ lên!
Cô lớn tiếng gọi: “Phương Ca!”
Cậu thiếu niên đứng ở trên cầu thang đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn trong suốt nhìn cô chăm chú, vẫn ấm áp như trước kia.
Trong vườn trường, người đi người lại, loa phát thanh bắt đầu vang lên, là giọng hát của Vương Phi, bài “Hoa nở rồi”
Giọng hát của cô ca sĩ này luôn mang theo một chút mờ mịt nhẹ nhàng, cô hát: “Nhân lúc nét cười vẫn còn trên gương mặt, để lại chút tình cảm trong lòng, thế giới rộng lớn, cuộc đời dài lâu, không chỉ chia sẻ với anh, để em cảm ơn anh đã cho em một không gian để vui vẻ, để nhớ để quên…”
Cô xoay người, nhìn mặt trời đang dần xuống núi, cô quay đầu mỉm cười, nói: “Không có chuyện gì đâu, tớ về đây! Chơi vui vẻ nhé!”
Thế giới này lớn như vậy, cuộc đời này dài như vậy, nếu nói ra, có lẽ chúng ta đều không thể quay lại được.
…
Lần này đến lượt Phương Ca gọi: “Tô Ái Ái!” Cô quay đầu lại.
Nhìn dáng người nho nhỏ của cô, anh nói: “Đi đường cẩn thận!”
Cô cười vui vẻ, giơ tay với anh thay lời tạm biệt, đi tới khu kí túc xá.
Vườn trường lớn như vậy, phải cẩn thận cái gì đây?
Cứ như vậy đi, để em cảm ơn anh đã cho em một không gian để vui vẻ, để nhớ để quên…
Bên này, Phương Ca chậm rãi đi lên lầu, ở chỗ rẽ đã có một người đứng ở đó, ngẩng đầu, anh ta một chân đứng dưới đất, một chân đặt lên bờ tường cũ kĩ, tay đút túi quần.
Phương Ca ngẩn người, gọi: “Anh Âu Dương!”
Anh thấp giọng hỏi: “Vì sao không nói cho cô ấy?”
Phương Ca không nói gì, nửa ngày sau mới mở miệng: “Em không thể!”
Âu Dương đứng thẳng lên, một tay xách cổ áo anh lên, cắn răng nói: “Cậu đã biết trước rồi!”
Phương Ca mặc kệ Âu Dương xách cổ áo mình, quay đầu đi, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa vẫn là đôi mắt trong suốt như nước như trước kia, anh nhẹ nhàng nói: “Em không thể nói cho cô ấy, em không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy!” Anh vươn hai tay ra, mở ra rồi lại nắm lấy, nói: “Cứ như vậy đi, hai người đều không nói gì, nếu như em từ chối cô ấy, cô ấy sẽ rời đi, có thể còn đi tới một nơi em không thể nhìn thấy nữa…”
Anh biết anh làm vậy là ích kỉ. Anh không thể nói cũng sợ cô mở miệng đề cập tới chuyện đó, sợ trên mặt cô có vẻ đau khổ mà anh không muốn thấy – vẻ đau khổ vì anh. Quan hệ giữa hai người vốn đã không thân thiết, nói chuyện với nhau càng ngày càng ít, có lẽ… cô còn không muốn gặp lại anh nữa. Cô rồi thế nào cũng sẽ gặp được người phù hợp với mình.
Âu Dương thả Phương Ca ra, tay thu lại đút vào túi quần, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Tôi sẽ theo đuổi cô ấy.”
Anh ngẩn người, gật đầu, anh ta chạy xuống lầu thực sự rất nhanh.
Phương Ca nắm chặt bàn tay rống tuếch, luôn luôn là người đó! Chí ít, lúc này anh còn có thể ở bên cô chúc phúc cho cô!
Mùa xuân đến từ bao giờ vậy?
Bùn đất trên đường bị giẫm tới nát bét, sau khi tuyết tan, thảm cỏ bắt đầu trút bỏ lớp da khô vàng vọt của mình, lộ ra một vài ngọn cỏ mới nhú, tiếng cóc kêu “coóc kẹc coóc kẹc” nhảy trên bãi cỏ.
Tô Ái Ái ngồi xổm trên mặt đất nhìn con cóc ngốc nghếch đó, vì sao rõ ràng là mùa xuân đã tới mà trái tim cô vẫn rơi vào mùa đông lạnh giá kia?
“Nè, bạn nhỏ Tô Ái Ái!” Một ly trà sữa nóng dán lên má cô.
Tô Ái Ái ngẩng đầu nhìn, là khuôn mặt cười tươi của Âu Dương, cô miễn cưỡng nhận lấy ly trà sữa, trên mặt có sự ấm nóng mà ly trà sữa nóng vừa lưu lại.
Âu Dương hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
Tô Ái Ái nói: “Nhìn đồ ngốc!”
Âu Dương nghiêng đầu: “Không có gương mà, em làm sao nhìn được chính mình vậy?”
Người này vì sao lại không đi ăn? Tô Ái Ái không có tâm trạng tranh luận với anh, đứng lên, đi thẳng.
Âu Dương vẫn đùa bỡn cợt nhả như trước: “Có một hôm, một miếng Beefsteak chín bảy phần và một miếng Beefsteak chín hoàn toàn gặp nhau, nhưng chúng lại không hề chào hỏi. Nào, đoán đi, vì sao vậy?”
Tô Ái Ái nhạt nhẽo hỏi: “Vì sao?”
Âu Dương lớn tiếng đáp: “Vì chúng không quen nhau thôi!”
Rất lạnh, Tô Ái Ái nghiêng người nhìn anh bằng một con mắt khinh bỉ: “Anh và em cũng không quen!”
Âu Dương sờ sờ mũi mình: “Em nhận em là tảng thịt bò kia, còn anh thì không như vậy!”
Tô Ái Ái mặc kệ anh.
Điện thoại trong túi Âu Dương đổ chuông, anh lấy ra, liếc mắt một cái rồi từ chối cuộc gọi. Sau đó điện thoại lại đổ chuông, anh lại từ chối, sau cùng tắt luôn cả máy.
Tô Ái Ái nghiêng người, cúi đầu nhìn, là số điện thoại của Tống Giai Ngữ – bạn gái đã chia tay của anh.
Cô hiếu kỳ: “Vì sao anh không nghe?”
Âu Dương khó hiểu: “Chia thì đã chia rồi, vì sao anh phải nghe, sau khi nghe rồi thì nói gì đây, an ủi cô ấy sao?” Rồi cười tự giễu: “Sợ là toàn thế giới này đều có thể an ủi cô ấy, chỉ anh là không thể.”
Tô Ái Ái nhớ tới lần hoạt động đầu tiên của mình, một cô nữ sinh nói hoa khôi khoa Tiếng Anh đòi sống đòi chết vì Âu Dương, cô nói: “Anh cũng quá tuyệt tình đi!”
Âu Dương hỏi lại: “Vậy anh nên làm thế nào bây giờ?”
Tô Ái Ái không nói gì.
Hai người chậm rãi đi trên đường, Âu Dương một lời hai nghĩa nói: “Con người đôi khi phải độc ác một chút, độc ác với người khác một chút, cũng phải độc ác với chính mình một chút, luôn cho bản thân hy vọng mới đúng là tàn nhẫn nhất!”
Tô Ái Ái gượng cười, lớn tiếng nói: “Ha, vậy mục tiêu tiếp theo của anh là ai thế? Trong kí túc của bọn em có nhiều mỹ nữ lắm đó!”
Nghĩ lại, lão Tiền và Âu Dương đều rất tuyệt tình!
Âu Dương xoay người, chăm chú nhìn Tô Ái Ái, đôi nhãn cầu đen láy khiến Tô Ái Ái phải nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Lát sau, anh nói: “Tô Ái Ái, em thực sự không hiểu sao?” Tô Ái Ái mím môi không nói.
Anh nói: “Em đúng là đồ ngốc nghếch!” Bỏ Ái Ái lại, đi luôn.
Sau khi về phòng, Tô Ái Ái bỏ đồ ăn vặt ra, ăn điên cuồng, dường như muốn phát tiết gì đó, nhưng lại không biết là đang phát tiết cái gì.
Mở QQ, avatar của Liệt Tình sáng lên, là tin nhắn của cô nàng: “Ái Ái, tại sao?”
Cô lúc đó không online, Liệt Tình còn gửi một tin nhắn nữa, trên đó viết: “Ái Ái, tớ yêu rồi!”
Đầu Tô Ái Ái đột nhiên trống rỗng, nhìn tiếp xuống dưới, lại nửa tiếng đồng hồ sau tin nhắn kia, Liệt Tình viết: “Đối phương là người Đông Bắc, thực ra anh ấy vẫn luôn chăm sóc tớ, một mình ở Mỹ, thực sự rất khó, hôm nay tớ đã đồng ý rồi.”
Tô Ái Ái không biết nên nói gì, tin nhắn cuối cùng của Liệt Tình là: “Ái Ái, đọc được chưa? Trả lời tớ một câu đi!”
Tô Ái Ái bất chợt đóng laptop lại.
Cô thực sự không biết nên nói gì nữa!
Liệt Tình, cậu vẫn còn thích Phương Ca, phải không?
Vậy, Phương Ca thì sao? Có phải cậu vẫn còn đang thương nhớ Liệt Tình hay không?
Vì sao chỉ có mình cô là nhớ mãi không quên? Tình cảm, thực sự có thể dễ nắm dễ buông sao?
Bốn người cùng nhau chạy trốn nhưng dường như chỉ có cô là tụt lại sau cùng…
Điện thoại di động bắt đầu rung lên, mở ra, là tin nhắn của Tô Dương: “Ái Ái, tớ sắp chuyển trường sang Thụy Điển vừa làm vừa học rồi, kỳ thực tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi, kì nghỉ đông năm nay tớ luôn bận rộn vì phải chuẩn bị cho chuyện du học. Ái Ái, cậu đang làm gì? Cậu đang vui vẻ chứ?”
Đầu Ái Ái ong lên một tiếng, tất cả mọi người đều bàn bạc với nhau từ trước rồi sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn rời khỏi cô như vậy?
Cô chỉ hỏi: “bao giờ đi?”
Tô Dương trả lời: “Chắc là nghỉ hè.” Giống như là nói giỡn, lại gửi thêm một tin nữa: “Ái Ái, thực ra điều tớ tiếc nuối nhất là vẫn chưa theo đuổi cậu, cậu đúng là quá ngốc nghếch!”
Tô Ái Ái chăm chú nhìn tin nhắn kia, nhìn đi nhìn lại, tay run run nhắn lại: “Tớ đồng ý ở bên cậu!”
Đối phương nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, bất chợt điện thoại lại rung lên mãnh liệt, là cuộc gọi đến của Tô Dương, Tô Ái Ái nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng nhấc máy
Âm lượng Tô Dương rất lớn, dường như không thể tin nổi: “Ái Ái, cậu nói thật sao?”
Tô Ái Ái nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Giọng nói Tô Dương đầy hưng phấn: “Thật tốt quá, đúng là quá tuyệt vời!” Lại hỏi: “Ái Ái, cậu thực sự đồng ý sao?”
Tô Ái Ái lại “Ừm” một tiếng, nói: “Thật đấy, tớ hơi mệt, đi ngủ trước đã, mai nói chuyện nhé!”
Giọng nói của Tô Dương vẫn cao vút: “Được, được, mai tớ lại gọi cho cậu, cậu ngủ ngon nhé, nhớ đắp chăn cho ấm.”
Tô Ái Ái cúp điện thoại, mở máy tính, viết một chữ lại xóa một chữ, xóa đi viết lại bao nhiêu lần, cuối cùng chỉ còn thế này: “Tớ biết rồi, cậu hạnh phúc nhé!”
Cô thực ra muốn gõ thế này: “Vậy Phương Ca thì sao?” Liệt Tình, vậy Phương Ca thì sao? Phương Ca phải làm sao bây giờ?
Nhưng cô không làm vậy, cô gục xuống bàn phím, tạo thành một đống kí tự hỗn đỗn kéo dài trên màn hình…
Trên bàn phím màu đen lưu lại giọt nước mắt trong suốt.
Liệt TÌnh, yêu một người có thể dùng một người khác để thay thế sao? Con người thực sự phải bỏ đi tình cảm cũ hoàn toàn rồi mới có thể bắt đầu đoạn tình cảm tiếp theo sao? Chính vì có đoạn tình cảm tiếp theo nên mới có thể quên hoàn toàn người trước à?
Thực sự có thể quên sao? Chúng ta thực sự có thể hạnh phúc à?