Thiên Ngọc xách chiếc ba lô rời khỏi ngôi biệt thự, ánh mắt vẫn nhìn lên căn phòng của Thanh Duy, có lẽ là muốn giữ lại hình ảnh cuối cùng về anh. Thanh Duy chợt tiến lại gần bên cửa sổ, nhìn xuống Thiên Ngọc. Bắt gặp ánh mắt đó, Thiên Ngọc vội vàng hối hả chạy đi thật nhanh với suy nghĩ" Thiên Ngọc à, mày làm sao vậy hả? Mày chỉ mới gặp cậu ta thôi, sao lại có cảm giác thân thuộc vậy chứ? Từ trước đến giờ, mày có gặp đứa con trai nào đâu". Nghĩ đến đây, Thiên Ngọc chợt dừng lại, tay cầm lấy sợi dây chuyền cô vẫn luôn giữ bên mình, chợt mỉm cười. Sợi dây chuyền đó có hình trái tim bằng bạch kim, tuy đã cũ nhưng cô vẫn coi nó như báu vật. Sợi dây chuyền này là của "mối tình đầu lúc nhỏ" mà cô gặp đã tặng cho cô, nhưng bây giờ cô thật sự không biết anh ta đang ở nơi đâu.
Về phần Thanh Duy, lúc nãy khi thấy Thiên Ngọc ra đi, không hiểu sao trái tim anh lại đập hẫng đi một nhịp, hình như trái tim anh không muốn anh đuổi cô nhưng lý trí anh lại cứng nhắc nói với anh rằng "Mày chỉ được phép yêu một mình Ân Minh thôi, cô ấy chết là lỗi tại mày đấy Thanh Duy, hãy tỉnh táo lại, bao nhiêu năm nay mày đã không còn cảm giác với con gái cơ mà". Đang mải suy nghĩ nên Thanh Duy không hề hay biết rằng mẹ của mình đã lên phòng từ lúc nào và bà chăm chú theo dõi từng cử chỉ, nét mặt với những cảm xúc khác nhau của anh, rồi bà lên tiếng:
-Con bé Thiên Ngọc đó, tại sao con lại đuổi?
Thanh Duy có hơi bất ngờ quay lưng lại, cảm xúc lúc nãy chợt biến m thay thế bằng một gương mặt vô cùng nóng giận.
-Mẹ, có thật là mẹ đã mướn cô ta không? Theo như con nhớ, tiêu chuẩn chọn người của mẹ rất cao mà, một người không hề biết nấu nướng như cô ta, mẹ có thể nhận sao?
-Hình như đó không phải là lý do, mẹ có thể sinh ra con, vì vậy mẹ biết thật sự con đang nghĩ gì - Bà nhẹ nhàng nói.
Một sự im lặng vây quanh căn phòng, Thanh Duy chợt im lặng suy nghĩ.
-Con không thấy cô ta giống Ân Minh sao? Mẹ anh chợt lên tiếng, câu nói tưởng chừng như đơn giản ấy lại đánh trúng vào trái tim của Thanh Duy đang đầy những mối hỗn độn.
-Là mẹ cố tình sao? Thanh Duy lên tiếng.
-Con trai, đã hai năm rồi, từ ngày Ân Minh ra đi, con đã như vậy, vô cảm với mọi người xung quanh, nhưng con nghĩ như thế Ân Minh sẽ vui sao, con ra nông nỗi này là tại nó, nó ra đi nhưng cũng không được thanh thản. Mẹ chỉ muốn con mở lòng mình hơn và tạo một cơ hội cho những cô gái khác, trên thế gian này không phải chỉ có Ân Minh mới xứng với con
-Mẹ không biết gì hết! Ân Minh là mãi mãi đối với con, con sẽ không bao giờ yêu một ai khác - Thanh Duy hét lên.
-Vậy sao? Con trai, ánh mắt con nhìn Thiên Ngọc lúc nãy không giống như con thường ngày, mẹ chắc chắn sau này, con sẽ yêu con bé Thiên Ngọc đó.
Mẹ anh nói xong câu đó r bước ra khỏi phòng với một nụ cười trên môi - bà đã nhìn đúng người rồi, quả nhiên Thiên Ngọc sẽ là người tiếp thêm sức mạnh cho con trai bà vượt qua những nỗi dằn vặt về cái chết của Ân Minh.
Thiên Ngọc đã tìm được một nhà trọ cho mình, tuy có phần nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ và quan trọng hơn là nó có giá r rẻ, bà chủ lại là một người tốt bụng. Chỉ còn vài ngày nữa là cô phải nhập học rồi, cô phải đi mua một số đồ dùng cho mình. Lúc nãy, khi cô đang đi thì vô tình gặp được Trịnh phu nhân- mẹ của Thanh Duy, bà nói xin lỗi cô thay cho Thanh Duy rồi đưa cho cô một khoản tiền, cô không muốn nhận thì bà lại ra sức nói làm cô phải nhận. Nhưng mà cô cảm thấy Trịnh phu nhân rất tốt bụng và hình như phu nhân khá thích cô.
Đang đi thì Thiên Ngọc gặp một bà lão đang muốn qua đường nhưng không được do bà bị mù, đằng sau là một toáng thanh niên đi từ từ đến định cướp cái túi vải nhỏ của bà.Thấy vậy, Thiên Ngọc vội chạy ngay đến, cho đám thanh niên đó một bài học, vì cô đã từng học võ làm chúng vô cùng căm hận cô nhưng cũng nhanh chóng bỏ chạy. Xong việc, cô chạy đến cầm tay bà lão và giúp bà qua đường.
Đột nhiên, một tên trong tốp thanh niên lúc nãy bị cô đánh bại chợt chạy ra và đẩy cô một cái thật mạnh ra đường lúc này có rất nhiều xe. Chợt một cánh tay rắn chắc giữ lấy tay Thiên Ngọc lại, kéo cô vào lòng tránh chiếc xe tải vừa đi qua. Thiên Ngọc bây giờ mới có thể hồi hồn lại do bị đẩy bất ngờ, cô thấy mình đang tựa trong lòng một chàng trai cao lớn, gương mặt tuấn tú thập phần.
-Cô có sao không? Chàng trai lên tiếng nở một nụ cười thân thiện
Thiên Ngọc ngơ ngác hồi lâu rồi lắc đầu. Chàng trai ấy là Gia Huy, lúc nãy khi thấy bà lão tội nghiệp ấy, anh định ra tay giúp nhưng cô đã nhanh hơn một bước. Anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi cô có gương mặt giống hệt Ân Minh, nhưng có vẻ cô khác Ân Minh hoàn toàn về tính cách. Ân Minh theo như anh được biết là một cô gái hiền thục, dịu dàng, còn cô gái này rất dũng cảm, lại nghĩa hiệp, làm cho anh thấy vô cùng thú vị quan sát cô từ đầu đến giờ.
Thiên Ngọc chợt nhìn thấy sợi dây chuyền mà anh ta đeo, nó hình như có hình trái tim bằng bạch kim, giống hệt của cô.
-Chúng ta đã gặp nhau chưa vậy? Thiên Ngọc hỏi. Gia Huy đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô, cô cầm sợi dây chuyền của mình lên đưa cho xem. Thì ra sợi dây chuyền của anh và cô giống nhau y hệt như giọt nước. Nhưng đây không phải dây chuyền của anh mà là của Thanh Duy đưa cho anh từ hai năm trước khi Ân Minh chết, vì khi đó Thanh Duy như sụp đổ, nên Thanh Duy đã đưa cho anh thứ quý báu nhất của mình - sợi dây chuyền đó. Gia Huy nhìn vẻ mặt của Tiên Ngọc lúc này, đoán rằng sợi dây chuyền này có một bí mật gì đó, với lại anh thấy Thiên Ngọc rất đặc biệt và dễ thương, anh trả lời:
-Có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó .......