Nghê Thiên Ngữ không cố ý nghe lén bọn họ nói gì, hơn nữa giá trị lời nói này cũng không lớn, huống chi cô cũng không có hứng thú, vì vậy ôm tài liệu rời đi. Hiện tại công việc của cô rất đơn giẩn, chỉ là không thể có bất kì sai lệch nào, bởi vì cô sắp xếp tất cả thời gian của Mạnh Diên Châu. Làm việc mấy ngày nay, cô phát hiện Mạnh Diên Châu cố ý đưa tất cả của anh đi ra ngoài, bất kể là đàm phán hay là hội nghị, tất cả thời gian đều được sắp xếp rất bí mật, nói cách khác, muốn biết hành tung người của anh rất khó.
Cô vốn là ôm tài liệu chuẩn bị đi, rồi lại vào lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy Hàn Tiệp ngơ ngác đứng tại đó, không có bất kì động tác nào, dù bóng dáng của Mạnh Diên Châu đã sớm biến mất. Một đoạn tình cảm ở bên trong, đáng hận nhất là thời điểm này đi, cô còn không bỏ được, đối phương đã sớm loại bỏ cô trong thế giới của anh ta, khi cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại thì liền sầu não cũng không kịp.
Nghê Thiên Ngữ không rõ lắm vì sao mình sẽ có cảm xúc này, nó vốn không nên thuộc về cô, cũng không phù hợp với thân phận của cô, cô nên cảm thấy vui vẻ khi Mạnh Diên Châu cùng Hàn Tiệp không quay lại, nhưng cô không vui mừng nổi, mặc dù cũng không khổ sở. Cô có thể hiểu được nguyên nhân mình sẽ bị Mạnh Diên Châu mang tới Mạnh thị, một là bây giờ Mạnh Diên Châu cần bồi dưỡng một người thuộc về anh, cô có lẽ không hề để anh bồi dưỡng được, nhưng có thể nhận định không thuộc về đối thủ của anh. Dĩ nhiên nhân vật này có rất nhiều người đảm nhiệm, một trong những nguyên nhân đấy là sự xuất hiện của cô, vô hình nói cho Hàn Tiệp, không cần suy nghĩ tiếp về những kỷ niệm lãng mạn xa xưa, nhìn như vậy, Mạnh Diên Châu hình như cũng không biểu hiện anh máu lạnh ra như vậy, nhưng anh lại không giải thích nữa, bất kể người khác xem hiểu hay xem không hiểu.
Nghê Thiên Ngữ ôm tài liệu, tiến vào phòng làm việc của Mạnh Diên Châu. Trước anh còn mặc nguyên bộ y phục này, giờ phút này lại cởi áo khoác tây trang xuống, lộ ra áo sơ mi màu xám thẫm, anh hình như rất thích quần áo màu tối đậm, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài. Ánh mắt của cô rơi vào trên cánh tay của anh, anh vén tay áo sơ mi lên, có cảm giác thư thái nói không nên lời, mà bản thân của anh cũng không phát hiện ra.
Mạnh Diên Châu xem qua tài liệu một chút, không nói gì. Những sự kiến này không ớn lắm, ngay cả anh cũng cảm thấy không có giá trị gì để xử lý, nhưng trường hợp thật sự lớn, lại không tới phiên anh làm chủ, vừa nghĩ như vậy, tâm tình của anh có chút xấu đi.
Lúc anh ngẩng đầu, liền thấy cô đãng trí, “Có cái gì tốt để xem sao?”. Anh nhướng mày, trọng điểm tự nhiên sẽ không phải là cô đãng trí, đơn thuần anh tìm một chỗ để trút ra sự mắc kẹt trong tâm trí của mình.
Nghê Thiên Ngữ phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn anh một cái, mới báo cáo, Ngô Kiến Dân tới đây. Mạnh Diên Châu gật đầu một cái, ý bảo mời đối phương tới đây. Nghê Thiên Ngữ lúc này mới rời khỏi phòng làm việc, hơn nữa đi chuẩn bị cà phê. Cô không hiểu là cơ bản anh có thế lén lút liên lạc với Ngô Kiến Dân, nhưng anh lại cứ trắng trợn ở trong phòng làm việc này gặp gỡ, mà nắm quyền Mạnh Thị là trong tay Mạnh Vĩ Đình, có cái gì có thể lừa gạt được Mạnh Vĩ Đình, đạo lý này cô không tin Mạnh Diên Châu không hiểu, biết rõ mà thôi, Mạnh Diên Châu rốt cuộc muốn làm cái gì?
Thật ra thì cũng đơn giản, anh muốn nói rõ cho Mạnh Vĩ Đình, bây giờ anh có ý đồ với Mạnh thị, bởi vì coi như anh biểu hiện ham muốn với đối phương thì cũng không tin, không bằng đối phương tính, thuận tiên làm cho đối phương nghĩ mình thật ngu xuẩn, nếu như đối phương chẳng phải nghĩ, cũng không đoán được rốt cuộc anh muốn làm gì.
Rất nhanh chóng, Ngố Kiến Dân liền cầm cặp tài liệu đi vào, gật đầu với Mạnh Diên Châu một cái, “Mạnh tổng.”
Mạnh Diên Châu đưa tay ra chỉ vào chỗ ngồi đối diện, ý mời Ngô Kiến Dân ngồi xuống, “Xem ra đại luật sư Ngô đã xem xét kỹ.”
Anh nghe qua, Ngô Kiến Dân này đang có một nhà già trẻ phải dựa vào anh ta nuôi dưỡng, dựa vào trước kia để tự nhiên có thể chống đỡ một thời gian, nhưng về sau đã không thể nữa, giờ phút này anh cho Ngô Kiến Dân cơ hội này, giống như cho sói đói bụng một miếng thịt, coi như có lo miếng thịt này có độc, cũng sẽ hi vọng trong lòng thử một lần.
Ngố Kiến Dân không trả lời câu nói của Mạnh Diên Châu, mà đưa cho Mạnh Diên Châu một tập tài liệu. Nếu muốn đạt được hợp tác, liền đưa ra thành ý mới được. Mạnh Diên Châu nhìn qua tài liệu kia, là tài liệu mà Ngô Kiến Dân phân tích ra, phần tài liệu này biểu lộ quyền phân phối cổ phần của Mạnh thị, các bước thực hiện nếu Mạnh Diên Châu muốn giành lấy cổ phần.
Mạnh Diên Châu nhìn qua một lần, liền để tài liệu lại trên bàn, không nói gì.
“Tôi đề nghị hiện tại Mạnh thiếu không nên có biện pháp lấy cổ phần này.”
Mạnh Diên Châu nâng cằm lên một chút, ý bảo Ngô Kiến Dân tiếp tục.
“Mạnh thị hôm nay là nhờ có đại thiếu gia Mạnh mà đạt tới huy hoàng, hơn nữa bây giờ tất cả quyền lớn đều trong tay đại thiếu gia Mạnh, nếu như lúc này anh lựa chọn đoạt quyền, đại thiếu gia nói một câu thôi, đám người dưới kia đều không đồng ý. Huống chi ai cũng biết phần cổ phần thuộc về anh, được coi như là đã thanh toàn, cũng chỉ coi là góp vốn cổ đông, lấy được tiền hoa hồng cuối năm, bây giờ đối xử giống nhau, nếu như làm như vậy còn có thể sinh ra khoảng cách với đại thiếu gia. Tôi tính qua, cổ phần của anh cùng đại thiếu tương đối bằng, nhưng đừng quên đại thiếu còn có mẹ của ông ta.” Ngố Kiến Dân nói xong nuốt nước miếng, anh nói lời này là cũng có lòng, anh muốn cùng hợp tác với người trẻ mới vây cánh này, nhưng rất rõ ràng, nếu như hai anh em này đấu nhau, người đàn ông trước mặt đang có lợi chính là năng lực của Mạnh Vĩ Đình, tuyệt đối không người nào dám hoài nghi. Mạnh Diên Châu cùng Mạnh Vĩ Đình giằng co, điều này phụ thuộc vào người của họ mà thôi, tuyệt đối có chỗ tốt.
Những thứ đồ này Mạnh Diên Châu rõ ràng, lại cùng Ngô Kiến Dân bàn về phương diện khác, mặc dù hai bên đều có cất giữ, nhưng nói chuyện được với nhau không sai.
Nghê Thiên Ngữ đưa café vào sau, bọn họ vẫn nói chuyện với nhau, hơn nữa Mạnh Diên Châu hình như cũng không để ý cô nghe được cái gì.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Mạnh Diên Châu tự mình đưa Ngố Kiến Dân ra ngoài, biểu hiện khá coi trọng người này.
Không lâu sau, Mạnh Diên Châu liền dẫn Nghê Thiên Ngữ cùng nhau đi ra ngoài. Nghê Thiên Ngữ trong tay có công việc anh sắp xếp, vốn cho đi theo anh đi thị sát một công ty dược, nhưng tạm thời anh lại lựa chọn đi tới quán cà phê, hơn nữa để cho cô ngồi ở bên ngoài, có vẻ không hy vọng để cho cô nghe được nội dung đàm luận của bọn họ.
Mạnh Diên Châu vừa mới ngồi xuống không lâu, liền có một người đàn ông từ chỗ khác đi ra, ngồi đối diện với Mạnh Diên Châu. Người đàn ông đeo kính đen, che hơn nửa gương mặt, không rõ tướng mạo của anh ta.
Người này có biệt hiệu là A Tam, đã từng hợp tác nhiều lần với Mạnh Diên Châu.
“Điều tra thế nào rồi?” Mạnh Diên Châu cau mày.
A Tam đưa ra mấy phần tài liệu và hình, “Đúng như anh suy đoán, Ngô Kiến Dân là người của anh trai anh.”
Người đàn ông nói lời này cũng không có bất kì biểu lộ gì.
Mạnh Diên Châu méo miệng một chút,anh cũng không hiểu, vậy anh trai anh nhất định tính đúng chuyện của anh, nhất định phải coi anh là một kẻ ngu mà đối đãi mới bỏ qua.
Anh cũng chỉ là hơi hoài nghi mà thôi, kết quả lại chính xác, người bên cạnh anh dù chỉ có một cũng không thể tin tưởng, điều này làm cho anh không khỏi lại cảnh giác một phần.
Mạnh Diên Châu đi ra rất nhanh, Nghê Thiên Ngữ có cốc cà phê cũng chưa uống xong. Sau khi cùng nhau đến công ty dược thị sát, quy mô giống nhau, cũng biểu hiện hết sức nhiệt tình đối với Mạnh Diên Châu, cũng không biết là không phải nhìn mặt mũi của Mạnh thị hay không. Mạnh Diên Châu tận tâm tận lực, không chỉ đi thăm kho hàng, còn hỏi thăm không ít quá trình, khiến người quản lý đi bên cạnh không ngừng ca ngợi anh thật sự có trách nhiệm.
Ai cũng biết rõ là thuốc lãi bao nhiêu, ngay cả khi nhà nước đã áp dụng nhiều phương thức tiến hành, cũng chưa phát huy được hết chức năng của các phương thức này, đến bây giờ giá thuốc vẫn như cũ chưa giảm xuống. Mà khối mấu chốt buôn bán, đã bị không ít người nhìn trúng, hiện tại vốn đã gần như bão hòa.
Mạnh Diên Châu vừa đi thăm vừa thầm nghĩ, ban đầu Mạnh Vĩ Đình đã bắt được cơ hội này, đưa Mạnh thị nhanh chóng phát triển, tiên cơ có thể gặp nhưng không thể cầu. Anh mấp máy môi, nhận thấy mình với Mạnh Vĩ Đình thật sự vẫn còn chênh lệch.
tiên cơ: những chuyện được định sẵn bởi thần linh mà con người không thể biết được.
Nghê Thiên Ngữ đi cùng với anh, không biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh càng nghiêm túc.
Lúc xế chiều, công ty có một cuộc họp rất quan trọng, họp bàn yêu cầu quản lý công ty quy mô lớn và đưa ra một số quyết định biện pháp với các dự án lớn gần đầy của công ty. Đương nhiên, Nghê Thiên Ngữ không có tư cách tham gia cuộc họp như vậy. Mà Mạnh Diên Châu sau khi họp xong, liền trực tiếp đi tới phòng làm việc.
Mặc dù Nghê Thiên Ngữ không rõ lắm trong cuộc họp xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt Mạnh Diên Châu cũng rõ ràng, nhất định anh bị thiệt thòi không ít. Mà nghe chuyện từ các đồng nghiệp, cũng xác nhận được suy đoán của cô. Mạnh Diên Châu ở trong cuộc họp cũng đưa ra phương hướng phát triển của công ty, cũng muốn được mọi người ủng hộ, anh lấy xe hơi làm ví dụ, bây giờ mọi người luôn hi vọng xe có tính năng an toàn thoải mái, cũng nghĩ tới việc bảo vệ môi trường, mà mọi người với nhu cầu xe hơi ngày càng nhiều, ngành này có không gian phát triển tương đương, hơn nữa lấy mấy nhãn hiệu xe hơi làm ví dụ.
Không cần Mạnh Vĩ Đình mở miệng, tự nhiên đã có người phản đối. Mà Mạnh Vĩ Đình chỉ nói khéo chệch hướng đi: Em căn bản không biết thị trường quốc nội, nhãn hiệu mà có sự kiện ngộ độc sữa vào ngày hôm sau thì sẽ có khuyến mãi lớn vào ngày hôm nay khiến nhiều người xếp hàng, cái gì chất lượng cao đều chỉ là lời nói suông.
Mạnh Diên Châu chống lại ánh mắt của Mạnh Vĩ Đình, một cách khó chịu, còn căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình. Nhưng Mạnh Vĩ Đình cũng chỉ lắc đầu, biểu lộ nặng nề là anh căn bản không hiểu rõ thị trường dưới mắt mình, thị trường hôm nay chính là mọi người luôn oán trách công ty không hiệu quả luôn luôn không đặt ra chất lượng qua được sự vật, nhưng đám người kia tiêu tốn tiền bạc đi ủng hộ loại vật này thì bọn họ lại nguyện ý mua loại hàng rẻ kém chất lượng hơn, đây chính là hiện trạng, bọn họ hi vọng có thể tiêu tốn số tiền ít nhất, nhưng không biết rằng chất lượng cũng cần tiền bạc làm trụ cột.
Mạnh Diên Châu bị Mạnh Vĩ Đình làm khó xử trước mặt mọi người, dù anh cảm giác lý luận của mình là tuyệt đối chính xác, nhưng lời nói kia thậm chí có điểm giống phim truyền hình phát trên tv lúc giờ tối vậy: Chúng ta phải làm người tốt, làm chuyện tốt, không điều kiện đi trợ giúp người khác….. rõ ràng anh không có lỗi, nghe vào lại cảm giác sai vô cùng.
Bình thường, vào giờ này là Mạnh Diên Châu đi rồi, nhưng giờ cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt lại. Các đồng nghiệp cũng đã tan việc rời đi, cô nhìn quanh bốn phía, không có người, lúc này mới thu thập tài liệu lại trước mặt bàn, sau đó đứng dậy hướng phòng làm việc đi tới.
Cô không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.
Mạnh Diên Châu ngồi trên ghế xoay, tay đặt trên đầu ghế, mà đầu gối ở hai tay. Ánh mắt của anh khép chặt, giống như đã ngủ.
Nghê Thiên Ngữ nhìn anh một chút, đứng một lát, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, lúc này, có lẽ anh chỉ muốn ở một mình ngây ngô. Mới đi được hai bước, liền có âm thanh truyền đến, “Tới đây.”
Cô xoay người, quả nhiên anh đã mở mắt, hơn nữa nhìn chằm chằm vào cô.
Không chần chừ, cô trực tiếp đi về phía anh, mới vừa đến gần anh thì bị anh kéo vào trong ngực. Cô cũng không giãy giụa, ánh mắt quyến rũ động lòng người nhìn anh, tràn đầy hấp dẫn vô hạn. Đầu ngón tay của anh ở trên mặt cô tìm kiếm, liền dùng môi che kín môi cô, cũng không dịu dàng, thậm chí mang theo cảm giác phát tiết kịch liệt.
Khi tay anh trượt vào trong ngực cô thì cô cũng khéo léo lấy tay ôm lấy cổ anh, sau đó anh lại dịu dàng đi mấy phần, ôm cô đặt trên mặt bàn, sau lưng cô chính là máy tính của anh, mà cô bị người đàn ông trước mắt này mở chân ra, quần lót bị kéo trượt sang một chân, giờ phúc này đang lắc lắc, bởi vì eo của anh tiến vào, không dịu dàng cũng không mãnh liệt.
Nhưng tâm tình anh không chắc, động tác từ từ trở nên không nặng không nhẹ, nhưng cô không thích bị đặt trên bàn, huống chi chỗ này thật khiến người ta phạm tội, vẫn đè nén mình kêu thành tiếng.
Cô càng ức chế như vậy, động tác của anh càng kịch liệt, giống như muốn đối phó với cô.
Đợt cao triều cuối cùng, đầu của anh vùi vào trong cổ cô.
Mồ hôi trên trán cô bắt đầu trượt xuống, mang theo cảm giác nhột kì dị. Mà cô vươn tay, lại ôm lấy anh, giống như đang an ủi.
Chẳng biết tại sao, cô như đang biết anh khổ sở lúc này.
“Có phải cảm thấy tôi rất vô dụng không?”. Mạnh Diên Châu từ từ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của cô.
Anh hoàn toàn không có vừa triền miên sau lại dịu dàng, thậm chí sắc mặt rất trầm, nhìn cô, nhất định cô phải cho một đáp án. Mà động tác của cô là đẩy anh ra, thuận tiện sửa sang lại váy công sở của mình, cũng may áo cũng chỉ đứt mấy nút áo, hoàn toàn chưa lộ ra ngoài.
Sửa sang xong cho mình, cô nhìn anh, “Tôi chỉ thấy anh rất trẻ tuổi.”
Lời này có vẻ kì quái, là còn quá trẻ nên non nớt, vì vậy thất bại khó chịu đều là chuyện thường tình ; có lẽ là còn trẻ, muốn đánh bại kẻ địch vẫn còn cơ hội.
Anh lại đổ về chiếc ghế xoay, ánh mắt không hề rơi vào trên người cô, “Cô đi đi!”
Hiện tại anh chỉ muốn một mình ngây ngô.
Nghê Thiên Ngữ kéo vạt áo của mình, đi ra khỏi phòng làm việc, y hệt bộ dạng lúc đi vào, không có gì xảy ra cả.