Mạnh Bà Truyền

quyển 2 chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, lúc Tử Trúc chui ra khỏi đống cỏ khô, liền thấy một phong cảnh hoàn toàn khác. Hôm qua toàn một màu đất vàng cháy ngút tầm mắt, bây giờ đã là tuyết trắng mênh mông. Phóng mắt nhìn ra xa, những nơi mắt có thể thấy, đều bị tuyết phủ trắng xóa, mênh mông vô bờ. Thật đẹp mắt. Trên trời còn lác đác hoa tuyết, từng hoa từng hoa bay phiêu phiêu, rơi trên mặt Tử Trúc thì tan thành nước.

Nếu không phải hiện tại thân thể Tử Trúc lạnh phát run, chắc nó đã ngồi trên đống cỏ khô mà thưởng thức phong cảnh xinh đẹp. Nhưng bây giờ, vừa lạnh vừa đói, so với cảnh tuyết xinh đẹp tráng lệ, nó càng hy vọng có vịt quay nóng hổi hơn. Cho dù trong túi vẫn còn nửa cái bánh, nhưng nó không dám ăn, ai biết bây giờ ăn rồi, ngày mai ngày kia phải làm sao?

Tử Trúc xoay người bước vào gian nhà tranh, nâng cô bé đang còn đang ngồi trong góc dậy, đem cỏ khô nhét vào quần áo nàng, nói: “Tuyết rơi, trời lạnh, kẹp cỏ khô trong quần áo có thể giữ ấm, sẽ bớt lạnh. Phải mau chóng kiếm nơi ở mới, kiếm chút thức ăn, bằng không, chúng ta sẽ chết.” Nói xong, Tử Trúc liền nắm tay nàng đi tiếp.

Tuyết rơi, người chết càng nhiều. Nhìn đâu cũng thấy, cũng không bị tuyết che lấp. Tử Trúc dùng đai lưng vải buộc một vòng quanh mắt cô bé, một tay cẩn thận nắm tay nàng, tay kia cầm một cây dù hồng rách rưới không biết nhặt được ở đâu. Tám nan dù đã gãy hết ba, xiêu xiêu vẹo vẹo, tám phiến giấy dầu màu hồng phía trên cũng chỉ còn ba phiến nguyên vẹn, những phiến khác đã rơi rớt mất dạng. Nhìn xa xa, giữa một vùng trắng xóa lại điểm thêm một chấm nhỏ màu hồng.

Tử Trúc che phần dù còn lành lặn trên đầu cô bé, bông tuyết rơi không chạm vào người nàng. Nhưng thật ra bản thân nó, trên vai, trên đầu đã tích đầy tuyết trắng, run người một cái liền rơi lả tả.

Tử Trúc che mắt cô bé, lại sợ nàng không nhìn thấy gì, sẽ buồn, cả đoạn đường đều nói huyên thuyên không ngừng, cũng bất kể nàng có nghe hay không.

Nó nói: “Chúng ta đi về phía Nam đi. Trước đây ta nghe người ta nói, nơi đó không có chiến tranh, không có người chết. Ai cũng có ăn có mặc. Mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ ngơi, mỗi ngày đều có thể tươi cười. Bọn họ còn nói, nơi đó bốn mùa đều như mùa xuân, hoa nở chim hót, không có tuyết rơi, cả hoàng đế cũng ở đó.”

“Ở đâu?” Cô bé đột nhiên mở miệng hỏi.

Tử Trúc vừa nghe tiếng nàng, liền nghi hoặc quay đầu nhìn. “Muội vừa mới nói chuyện sao?”

“Cái nơi đó, ở đâu?” Nàng lại hỏi lần nữa, thanh âm vẫn rất nhẹ.

Tử Trúc căn bản không nghĩ tới cô bé lại mở miệng hỏi mình, nhìn thấy miệng nàng quả thật có động đậy, trong lòng mới dám xác định. Không cần phải nói cũng biết nó vô cùng hứng thú, lập tức cười tiếp lời nàng: “Ở phía nam, chỉ cần đi về phía nam, là có thể đến. Chỉ cần chúng ta có thể đến nơi đó, cái gì cũng không sợ.” Tử Trúc đi tới, buộc chính mình không nhìn tới người chết bên vệ đường, ngẩng đầu trông về nơi xa xôi, giống như đã thấy được nơi bốn mùa đều là mùa xuân kia. “Chúng ta có thể tìm một gian phòng nhỏ ở bờ sông, ở lại đó. Có chăn, có quần áo, có ghế dựa, có bàn, có thức ăn, cái gì cũng có, cái gì cũng không cần sợ. Đúng rồi, lúc chúng ta rảnh rỗi, có thể lên sườn núi chơi, có rất nhiều, rất nhiều loại hoa. Đợi khi mùa xuân đến, hoa nở khắp núi đồi, nhất định rất đẹp. Muội có chịu không?”

Cô bé cũng không trả lời nó, mà dừng bước. Tử Trúc đi ở phía trước cảm giác được nàng không đi nữa, liền quay đầu lại, mới phát hiện băng vải che mắt nàng đã sớm rớt. Cô bé nhìn một người chết dưới tàng cây. Người nọ hình như chết đã lâu, trên người phủ một tầng tuyết trắng, nhưng vẫn nhìn ra được da thịt ở nhiều nơi đã bị thối rữa, không có cả nửa bên mặt, tư thế cực kỳ khó coi. Ngay cả Tử Trúc cũng không dám nhìn lâu, mà nàng thật là bình tĩnh, trong ánh mắt không có sợ hãi, cũng không có thương cảm, nàng chỉ nhìn thi thể nói: “Đã chết.” Sau đó lại tiếp tục nói: “Không có nơi đó.” Ánh mắt vô hồn, hình như có cả tuyệt vọng.

Tử Trúc không biết vì sao, đột nhiên nó thấy sợ, sợ thấy cô bé như vậy. Nóng ruột ném xuống cây dù đang cầm trong tay, bước vội qua, gắt gao che hai mắt nàng, nói: “Đừng nhìn! Trăm ngàn đừng nhìn!” Vội vàng mang mảnh vải rớt trên cổ nàng buộc trở lại, kích động nói: “Sẽ có nơi đó! Sẽ có nơi đó! Chúng ta cùng đi tìm, nhất định có thể tìm được!”

Cô bé không nói gì, thậm chí động đậy cũng không.

Tử Trúc nhặt cây dù rách ở dưới đất lên, vội vàng kéo nàng rời khỏi chỗ này.

Phía trước ánh tịch dương hoàn toàn tan biến, Tử Trúc tìm được một gian nhà hoang. Có lẽ đã rất nhiều năm không có ai ở đây, bờ tường dài đầy cỏ dại, cao hơn đầu người. Bởi vì trời rất lạnh, nên đều khô vàng, ủ rũ phủ đầy tuyết trắng. Trong phòng mạng nhện và bụi đất giăng đầy, cánh cửa gỗ đã bị mọt đục khoét tả tơi, sợ là chỉ cần chạm nhẹ một cái liền ngã. Toàn bộ căn phòng tràn ngập không khí hư hỏng, ẩm thấp.

Tử Trúc dẫn cô bé vào phòng trong, dọn sạch một chỗ rồi đỡ nàng ngồi xuống, gỡ miếng vải bịt mắt ra, nói với nàng: “Lạnh không?”

Cô bé tròn mắt nhìn nó, không trả lời.

Tử Trúc cười cười, lại đi nhặt rất nhiều nhánh cây, nhóm một đống lửa trong phòng, chỉ một lúc đã ấm lên không ít. Ngay cả bông tuyết bay vào cửa sổ cũng lập tức tan ra.

Tử Trúc kéo hai bàn tay đã trở nên xanh tím vì lạnh của nàng, vừa hà hơi vừa dùng sức xoa xoa, đến khi ấm lên mới buông. Lúc này Tử Trúc mới thấy ở góc phòng có một đóa hoa, chỉ là một đóa hoa nho nhỏ, năm cánh màu lam nhạt, không biết là hoa gì, cô đơn sinh trưởng ở góc tường. Có thể vì phòng trong ẩm ướt, lại không bị gió tuyết thổi vào, nó mới có thể bình yên mọc ở đây. Tử Trúc suy nghĩ một chút, rồi bước lại hái đóa hoa, cẩn thận phủi bụi, cầm trong tay. Nó dùng tay vuốt mớ tóc rối của cô bé, rồi đem đóa hoa tỉ mỉ cài lên tóc nàng.

Tử Trúc cười nói: “Nhìn thật là đẹp.”

Lúc này cô bé mới chậm rãi nhướng mắt, nhìn lướt qua Tử Trúc, nhưng cũng chỉ là nhìn lướt một cái, không có biểu hiện gì khác.

“Muội đói không?” Tử Trúc hỏi xong, cũng không đợi cô bé có phản ứng, liền lấy bánh trong túi ra, cắm ở đầu nhánh cây, huơ qua nướng trên đống lửa. Cái bánh nóng lên nó mới lấy ra, đút cho nàng ăn. Còn nó chỉ cắn một cái, phần còn lại lại cất vào túi.

Ráng chiều đã xuống thấp, có thể là vì tuyết rơi, bầu trời ảm đạm, xám xịt. Gió tuyết cũng dần dần mạnh hơn, trời đất mịt mù.

Đột nhiên một trận gió lạnh quét vào, thổi cánh cửa xiêu vẹo kia ngã xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn. Không có cửa gỗ che chắn, gió lạnh mang theo bông tuyết không ngừng tràn vào trong nhà, khiến tàn lửa bị thổi bay tứ tán.

Tử Trúc lật đật đứng dậy đỡ lại cánh cửa, chặn gió tuyết ở bên ngoài. Nó lại dùng chân gom gom đống lửa về một chỗ, cho thêm mấy nhánh cây, căn phòng mới một lần nữa ấm lên.

“Có quỷ.”

Tử Trúc đột nhiên nghe tiếng nói như thế, liền quay đầu lại nhìn cô bé ngồi dưới đất. “Muội nói là có quỷ sao?”

“Có quỷ.” Cô bé nói lại lần nữa, ánh mắt hơi ngước nhìn Tử Trúc, nói: “Ngươi tin không?”

Tử Trúc trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đã hai lần bị dọa, xoay người nhìn xung quanh không thấy có gì bất thường, mới hơi hơi yên lòng. Hơn nữa bây giờ trời còn chưa tối, phòng trong vẫn có chút ánh sáng, sợ hãi trong lòng Tử Trúc cũng nhỏ lại. Mấy lần cô bé nói có quỷ, nhưng không lần nào thấy bóng dáng ma quỷ đâu, hơn nữa cho tới nay cũng chưa phát sinh chuyện gì. Tử Trúc có chút không tin.

Tử Trúc nhìn cô bé, hơi do dự, chậm rãi lắc lắc đầu, nói: “Là muội suy nghĩ nhiều thôi, không có quỷ.”

Cô bé nghe Tử Trúc trả lời xong, trên mặt không chút biểu tình, chỉ hơi hơi nhếch miệng, nói một câu: “Ngươi không tin.” Sau đó im lặng.

Nếu lúc ấy Tử Trúc có thể nói một câu “Ta tin”, như vậy có khả năng rất nhiều chuyện sau này sẽ thay đổi, nhưng Tử Trúc không nói. Cho nên sau đó khi ma quỷ thật sự xuất hiện, Tử Trúc mới hoàn toàn tin tưởng, cô bé không có nói sai, quả thật có quỷ.

Nửa đêm, Tử Trúc tỉnh giấc, đống lửa trong phòng đã sắp tàn, chỉ còn lại ngọn lửa nhỏ leo lét, khói bốc lên, lộ ra ánh hửa hồng hồng. Bên ngoài gió tuyết cũng không biết dữ dội thế nào, xuyên qua kẽ hở trên cánh cửa, chỉ thấy trời đêm một màu trắng xóa. Gió lạnh dội vào phòng trong thổi bay không khí ấm áp, khiến người lạnh phát run.

Tử Trúc chịu đựng rét lạnh cùng đói khát, chui ra khỏi chăn, kéo tấm chăn rách choàng qua cô bé đang ngủ bên cạnh, rồi đi nhanh tới cạnh cửa, lấy ít cỏ khô và nhánh cây nhét vào khe hở. Che được khe hở, gió cũng không thổi vào nữa. Lại đi đến đống lửa bên cạnh, thêm mấy nhánh cây, lại khều đống than vài cái. Không có gió, nhánh cây bén lửa, im lặng cháy.

Nhưng không lâu sau, chính là chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đột nhiên cháy bùng, làm cho căn phòng lúc sáng lúc tối. Lúc đó Tử Trúc chỉ cảm thấy sau gáy truyền đến một trận gió lạnh, táp vào mặt mũi quần áo nó. Nhưng mà Tử Trúc nhớ rất rõ, nó đã chèn kỹ khe hở chỗ cánh cửa, gió đã sớm không thể lọt vào. Hơn nữa, sau lưng nó không phải cửa, mà là bức tường nguyên vẹn.

Gió này từ đâu đến? Tử Trúc lại nghĩ tới câu nói “Có quỷ” của cô bé, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Giống như có ai đang ra sức kề sát vào lưng nó, thổi khí vào cổ.

Tử Trúc không dám quay đầu lại nhìn, nó hướng đống lửa sắp tàn thêm không ít nhánh cây, lại không ngừng khều loạn, chỉ mong ngọn lửa nhanh chóng cháy lớn.

Nhưng đống lửa như bị dội nước, làm thế nào cũng không cháy được. Đợi đến lúc ngọn lửa thật vất vả cháy lên, Tử Trúc đã cảm thấy có bàn tay lạnh như băng đang bóp cổ nó, lạnh đến tận xương tủy.

Thân thể gầy yếu của Tử Trúc run rẩy không ngừng. Nó nhắm chặt hai mắt, cố gắng xoay đầu lại, chỉ hy vọng giống như trước đây, mở mắt ra sẽ không thấy gì. Tử Trúc không dám mở mắt, ráng sức cảm nhận bằng các giác quan khác. Nó dỏng hai tai, cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh. Đến khi xác định chỉ có tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, Tử Trúc mới dám từ từ hé mắt nhìn. Hai bàn tay cuộn chặt bên người, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Lúc mắt hoàn toàn mở ra, Tử Trúc thấy trước mặt có gì đó đang tiến lại gần, máu huyết toàn thân đông cứng, sợ hãi mở to miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Truyện Chữ Hay