Dịch: Thanh Hoan
Đoạn này lại hay thế. Chửi nữ chính mãi, cuối cùng chị Mạnh cũng đại sát tứ phương rồi.
Lâm phu nhân bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, bà ta vừa tỉnh lại thấy cục diện này, lập tức xông lên liều chết với Ngụy Tử Hi.
Người canh giữ ở bên ngoài gian phòng nghe thấy động tĩnh xông vào, bắt giữ Lâm Cảnh Hành và Lâm phu nhân. Ngụy Tử Hi hung hăng trừng mắt với bọn họ một cái, sau đó vô tình hạ lệnh: “Kéo bọn chúng ta ngoài đánh chết tươi cho ta!”
Mạnh Thê Thê nghe thấy lời này muốn bổ nhào qua ngăn cản, lại bị Ngụy Tử Hi ôm lấy không thể nhúc nhích.
Không bao lâu, nàng nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng của Lâm phu nhân và Lâm Cảnh Hành.
Ngụy Tử Hi đứng trong phòng nghe thấy thế thì vô cùng sung sướng, hắn hưng phấn hỏi Mạnh Thê Thê: “Thê Thê nàng có nghe thấy không, những kẻ quấy rầy chúng ta đều không có kết cục tốt. Thật tiếc, nàng không nhìn thấy, nếu không ta thật sự muốn nàng nhìn xem bọn chúng bị ta dằn vặt đến chết như thế nào.”
Bên tai Mạnh Thê Thê tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của ba người nhà họ Lâm và tiếng giễu cợt của Ngụy Tử Hi.
Hết thảy, hết thảy mọi thứ đều để nỗi oán hận và lửa giận trong lòng của Mạnh Thê Thê dâng cao, càng lúc càng cao, càng lúc càng kích động.
Ngũ tạng lục phủ nàng đều như có lửa cháy thiêu đốt, đến mức lệ khí toàn thân nàng bùng lên.
Tố Hòa thì bị ném ở ven đường, đến nay không rõ tung tích, Đỉnh Thần không biết sống chết thế nào, đến ngay cả nhà Lâm chưởng quỹ cũng bị nàng liên lụy…
Mạnh Thê Thê chỉ cảm thấy như có thứ gì muốn nhảy ra từ huyết mạch của nàng, toàn thân nàng run rẩy, mu bàn tay nổi gân xanh, dường như lửa giận đã đạt đến mức độ lớn nhất.
Đợi Ngụy Tử Hi cười xong phát hiện tình trạng bất thường của Mạnh Thê Thê thì hết thảy có vẻ đã quá muộn.
Lúc đó, Mạnh Thê Thê vẫn mặc một thân áo đỏ bị mưa thấm ướt, mái tóc đen dài xõa tung và khuôn mắt tái nhợt, giống như lệ quỷ hoạt động trong đêm.
Nàng cười một tiếng lạnh lẽo, dưới hốc mắt còn có vết máu chưa kịp lau: “Ta không cứu được bọn họ… Ta không cứu được bọn họ…”
Nàng lặp đi lặp lại câu này, Ngụy Tử Hi càng thêm e ngại: “Thê Thê?”
Mạnh Thê Thê nâng cặp mắt trống rỗng vô thần nhìn chăm chú vào Ngụy Tử Hi, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lúc này đang hiện lên nụ cười cực kì kinh dị.
“Nếu đã không cứu được bọn họ, vậy thì chúng ta cùng chết đi? Ngụy Tử Hi?”
Ngụy Tử Hi hoảng sợ lùi về phía cửa, run run rẩy rẩy kêu lên thất thanh: “Cô… cô… cô điên rồi! Có ai không! Mau tới đây!”
“A, ha ha ha…” Mạnh Thê Thê quay đầu về phía hắn cười ra tiếng, tràng cười chói tai khô khốc làm cho màng nhĩ của Ngụy Tử Hi phát đau.
Theo tiếng cười của nàng không ngừng vang lên, từng mảnh ngói của lầu trúc nhỏ bắt đầu tróc ra, cả tòa lầu trúc bắt đầu lay động bất ổn, có vẻ sắp sụp đổ rồi.
Lá khô trong rừng bị cuồng phong thổi trên mặt đất, phía chân trời có sấm sét ầm ầm.
Cảnh tượng này dọa cho Ngụy Tử Hi sợ hết vía, hắn vừa bò vừa chạy ra khỏi lầu trúc nhỏ, nhưng vừa mới ra được đến ngoài đã bị một mảng ngói từ trên cao đổ xuống rơi trúng đỉnh đầu, hắn ngã xuống mặt đất, run rẩy hai cái rồi mất đi tri giác.
Ả thị nữ xinh đẹp trông nom bọn họ trước đó thấy thế vội vàng chạy vào phòng Mạnh Thê Thê, vừa đi vừa chửi: “Ngu xuẩn! Đây là người mà chủ tử cần, nếu như ả xảy ra chuyện cả ta lẫn người đều đừng mong sống sót!”
Ả vừa mở cửa phòng của Mạnh Thê Thê ra thì phía đối diện đã bay tới một mảnh chén trà vỡ. Mảnh vỡ sứ men xanh cắm phập vào trán ả, thị nữ trừng lớn hai mắt, sau đó chậm rãi ngã xuống không một tiếng động.
Đầu ngón tay nuột nà của Mạnh Thê Thê đang cầm mảnh sứ vỡ còn lại, máu theo đầu ngón tay trắng muốt của nàng chảy ra, từng giọt nhỏ xuống mặt đất theo dấu bước chân nàng.
Đám người áo đen thấy thế, vội vàng rút đao đề phòng.
Dưới chân núi Dương Minh, Phượng Thiên Bảo và Nhiếp Tân vừa dẫn theo một đoàn người người đội mưa chạy đến.
Bọn họ vừa đi tới dưới núi đã nghe được trên núi truyền đến những tiếng ầm ầm. Cách khá xa còn nghe được rõ mồn một như thế, không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Tân phái người đi tiên phong lên núi điều tra. Không lâu sau thám tử trở về báo tin.
“Hòa thượng của chùa Bích Vân nói lầu trúc trên núi bị sập, bên trong có sáu người đang ở, trước mắt còn chưa rõ ràng tình hình thế nào.”
Phương Thiên Bảo lúc này đã xuống ngựa: “Thê Thê ở ngay trong đó, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi nhanh.”
Nhiếp Tân bảo người giữ chặt hắn lại: “Còn chưa biết tình hình trên núi mà mi đã tùy tiện đi lên như thế, đấy là đi tìm chết! Trời mưa lớn thế này, nhỡ sạt lở đất thì…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã có một bóng người xông ra ngoài rồi.
Phương Thiên Bảo nhìn theo bóng lưng hắn, nghi ngờ: “Tên kia là ai vậy?”
Trên mặt Nhiếp Tân hiện ra một chút mất tự nhiên: “Là bạn cũ của ta ngày xưa, nghe nói ta phải vào kinh nên muốn đi cùng.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Hắn cũng đi vào rồi, chúng ta không thể thua kém hắn được!” Phương Thiên Bảo dứt lời liền vén tay áo định xông lên núi, lại bị roi Nhiếp Tân đánh vào chân.
Chỉ nghe Nhiếp Tân lạnh lùng bảo: “Đi bằng hai cẳng thì bao giờ mới tới nơi? Còn không mau lên ngựa đi?”
Sau đó hắn hô một tiếng, giục ngựa lao nhanh đi trước mất rồi.
“Họ Nhiếp! Mi lại không đợi ta rồi!!!”
………
Tình hình trong kinh thành cũng không hề lạc quan.
Thịnh Gia Ngạn đứng trước điện Dưỡng Tâm, dưới cuồng phong hắn từ trên cao nhìn xuống Tương vương đang giằng co với binh lính của hắn.
Gió lạnh cuốn tà áo khoác đen của hắn lên, khuôn mặt lạnh lùng của hắn khiến người ta sợ hãi.
“Ta nói tứ đệ này…” Tương vương bây giờ ỷ mình có quân đội, thái độ rất là khiêu khích: “Ta chỉ muốn đi vào nhìn xem sức khỏe của phụ hoàng thế nào thôi, vì sao ngươi cứ làm sát thần ngăn ở cổng không cho ta gặp vậy? Chẳng lẽ là có bí mật gì?”
“Phụ hoàng đã ngủ rồi, ngươi quấy rối thế này, là định tạo phản à?” Giọng nói lạnh lẽo của Thịnh Gia Ngạn theo gió đêm truyền đến.
Tương Vương giễu cợt cười một tiếng: “Chúng ta nháo ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn phụ hoàng đã tỉnh từ lâu rồi. Giờ thì cho ca ca ta đi vào nhận tội đi, nếu không lát nữa phụ hoàng dậy lại phạt ta thì sao?”
Thịnh Gia Ngạn không cho hắn một đường lui nào: “Ta đã nói rồi, kẻ nào xông vào điện Dưỡng Tâm, tất cả đều bị khép tội mưu phản, chém chết!”
“Tứ đệ, nếu đã nói như vậy thì không còn cách nào rồi.” Tương vương tiến về trước một bước: “Nếu hôm nay ta mưu phản thật, ngươi có thể làm gì? Chỉ sợ thiết kỵ của ngươi còn chưa đi vào hoàng cung thì ngươi đã biến thành vong hồn dưới đao của ta rồi. Có ai không, xông vào điện Dương Tâm đi cho nhiếp chính vương của chúng ta nhìn một cái!”
Mạc Xuân Phong nắm thật chặt kiếm chặn đường phía trước: “Ta xem ai dám!”
Tương vương thấy thế, cười ha ha: “Chỉ một thân vệ thế này mà vọng tưởng ngăn cản ngàn quân vạn mã của ta sao? Quá ngây thơ buồn cười rồi. A. Ta biết rồi, tứ đệ giờ còn đang chờ Mạnh cô nương ở thành Dương Châu với cả một đứa tên là cái gì Hướng…” Hắn nghĩ một hồi: “Hướng cái gì ấy nhỉ. Mà thôi, dù sao cũng không quan trọng, dù sao cũng là hai kẻ đã chết mà thôi!”
“Ngươi nói cái gì?” Mạc Xuân Phong lập tức bị phân tâm.
“Ta nói bọn chúng đã chết rồi, bây giờ chắc đã chạy đến trình diện Diêm Vương từ lâu rồi!”
“Không thể nào!” Tay cầm kiếm của Mạc Xuân Phong run lên.
“Có cái gì mà không thể? Thám tử của ta truyền tin về rằng cái thằng họ Hướng kia cũng ngu xuẩn thật, bị người của ta lừa dăm ba câu xong đã bị đẩy xuống vách núi rồi, giờ chắc đã vào bụng sói hoang. Còn cái đứa họ Mạnh kia, chờ ta xem bọn nó xử trí thế nào rồi nào…” Tương Vương móc trong ngực ra một tờ giấy hoa tiên, đọc to: “Hai mắt mù, đã bắt sống… Xem đi, bọn nó chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, dám đối xử thô lỗ với bảo bối trong lòng tứ đệ của bản vương như thế. Đợi bọn nó đưa được Mạnh cô nương về, ta sẽ bắt bọn nó đến tạ lỗi với ngươi!”
Mạc Xuân Phong đột nhiên rút kiếm ra chỉ vào hắn, hai mắt hắn đỏ lên, gầm to: “Hôm nay ta phải giết chết ngươi, báo thù cho Đỉnh Thần!”
Tương vương tìm ra thời cơ, liếc mắt ra hiệu với đám thuộc hạ của mình một cái. Bọn họ lập tức bọc đánh về phía Mạc Xuân Phong. Mạc Xuân Phong giết liên tục mấy người, sắp giết đỏ cả mắt rồi, chuẩn bị tiếp cận được Tương vương thì gối đột nhiên mềm nhũn, mất thăng bằng quỳ xuống.
Hắn rút từ sau gối ra một chiếc ngân châm không biết bị người đánh lén từ lúc nào, chân trái bắt đầu mất đi tri giác.
Tương vương cười to không ngừng: “Hữu dũng vô mưu, Tứ đệ, thủ hạ của ngươi toàn là loại tép riu gì thế này, làm sao đấu lại binh tướng hổ lang của ta?”
Hắn đang định phái người bắt lấy Mạc Xuân Phong thì một bóng trắng đột nhiên chớp lên trước mắt, Mạc Xuân Phong đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Chỉ trong chớp mắt, Mạc Xuân Phong đã được bóng người áo trắng đặt xuống bên cạnh Thịnh Gia Ngạn.
Tần Khôn đứng sau lưng Thịnh Gia Ngạn, vẻ mặt cũng lạnh lùng như chủ nhân nhà hắn.
Tương vương không ngờ bên cạnh Thịnh Gia Ngạn còn có loại cao thủ bậc nhất như vậy, hơi kinh ngạc.
Mạc Xuân Phong cắn rắng, trên trán đã túa ra mồ hôi: “Xin vương gia trách phạt, thuộc hạ nhất thời không quan sát, bị kẻ xấu tìm ra sơ hở.”
Thịnh Gia Ngạn không để ý đến hắn, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tương vương hỏi: “Ngươi đến cùng muốn làm gì?”
Tương vương cười: “Ta muốn vị trí sau lưng tứ đệ, muốn quyền nắm giữ thiên hạ này, với cả… Ta còn muốn ngươi chết!”
“Được!” Thịnh Gia Ngạn lập tức đồng ý: “Dùng những điều kiện này, ta đổi với ngươi lấy một mình Mạnh Thê Thê.”
Tương vương dường như nghe được chuyện cười gì thú vị lắm, hắn gập bụng cười một hồi mới nói: “Xưa nay anh hùng khó qua khỏi ải mỹ nhân. Tứ đệ, ta vốn tưởng rằng ngươi là loại đao thương bất nhập. Thì ra, ngươi còn kém xa đấy. Nếu chúng ta đều đã đàm luận ổn thỏa rồi, tứ đệ ngươi còn chờ cái gì nữa. Còn không ra lệnh cho thiết kỵ ngoài thành lui binh?”
“Vương gia!” Tần Khôn luôn không lộ ra hỉ nộ, lúc này nghe xong cũng phải kêu lên.
Nhưng Thịnh Gia Ngạn đã quyết định rồi, hắn trầm giọng ra lệnh: “Tần Khôn, đi bảo bọn họ rút lui ra ngoài thành, không có ra lệnh không được vào kinh.
Tần Khôn do dự nhìn Thịnh Gia Ngạn một chút, thấy sườn mặt hắn trang nghiêm mà lạnh băng, rốt cuộc không quay đầu lại, lập tức ẩn vào trong bóng đêm.
Thịnh Gia Ngạn bị giam trong cung Kiến Chương.
Tương vương tự cho là ngôi vị hoàng đế ngoài mình ra không còn ai xứng đáng, nên ngay trong đêm đó hắn đã mặc vào long bào mà hắn sai người chế tạo gấp. Ngồi trên long ỷ trên điện Tuyên Chính mà bình thường đại thần vào chầu, hắn ôm lấy nắm tay trên long ỷ, mừng khấp khởi ngủ thiếp đi.
Trong điện Dưỡng Tâm, Thịnh Gia Ngạn nhíu mày, tựa trên giường nghỉ ngơi. Mấy ngày liên tiếp mệt mỏi lại không ngủ không nghỉ làm hắn có phần chịu không nổi, nhưng hắn vẫn không ngủ, lắng tai nghe tất cả những âm thanh có thể nghe thấy bên ngoài kia.
Mạc Xuân Phong tự mình phạt mình, quỳ suốt một đêm trên mặt đất lạnh lẽo.
Trong điện Dưỡng Tâm, hoàng hậu mới nghe lại hết toàn bộ cuộc hội thoại của bọn họ vào trong tai. Bà ta xốc lại hai bên tóc mai đã xõa xợi, đi lại gần hoàng đế đã chết được mấy ngày, nói khẽ: “Ngài nghe thấy không? Ngài nói hắn bạc tình bạc nghĩa. Chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời ngài tính sai đi. Hắn có ràng buộc, đến giang sơn cũng không cần…”
Lão hoàng đế nằm trên giường, làn da đã dần đổi màu héo rút vì không còn sinh mệnh, hốc mắt cũng lõm sâu vào, toàn thân còn toàn ra mùi hơi khó ngửi, nhưng hoàng hậu dường như không phát giác, còn thay lão đắp chăn.
Trong cái đêm chấp chới này, đã trải qua bao nhiêu sóng gió và mưu kế quỷ quyệt thì sợ là chỉ có những người trong cuộc này mới biết được.