Dịch: Thanh Hoan
Đêm dài cô liêu, gió táp mưa sa đập vào cánh cửa sổ đang rung bần bật.
Thịnh Gia Ngạn không quay về vương phủ mà ở lại trong cung Kiến Chương ngay cạnh điện Dưỡng Tâm. Bình thường, cung Kiến Chương là nơi lão hoàng đế xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương. Bây giờ lão hoàng đế đã băng hà, đại thái giám nhất đẳng luôn ở bên cạnh lão là Phúc Toàn hiện giờ tạm thời đi theo Thịnh Gia Ngạn.
Phúc Toàn dẫn một vị đại thần mặc trang phục thêu chim hạc đi vào, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại.
“Trương các lão.” Thịnh Gia Ngạn đứng dậy, tự mình đỡ lão lên.
Vị lão thần râu tóc trắng xóa này chính là một trong số các nguyên lão tam triều, rường cột nước nhà, tên là Trương Văn Bá. Lão thanh chính liêm khiết cả đời, nhiều lần thẳng thắn can gián, cũng vì thế mà từng bị lão hoàng đế lôi đi phạt trượng. Ngoài học thức uyên bác ra, lão còn có một bản lĩnh hơn người đó là bói toán, tính mệnh trời.
Phàm là quẻ lão bói ra, tất cả đều đúng.
“Bệ hạ!” Trương Văn Bá hành lễ quy quy củ củ. Khác với người ngoài, đáng lẽ lão phải xưng Thịnh Gia Ngạn là vương gia, nhưng lại gọi thẳng hắn là bệ hạ, có thể thấy, lão đã nhìn ra Đế Tinh rơi xuống, hoàng đế băng hà.
“Mời ngồi!” Thịnh Gia Ngạn đợi lão ngồi xuống mới quay về thư án. “Trương các lão còn nhớ đến bát tự mà mấy năm trước ta từng đưa cho ngài không? Ngài xem đã bảo đây hẳn là người phải chết sớm, nhưng nàng vẫn sống đên bây giờ!”
Trương Văn Bá ngẩng lên, cặp mắt trong sáng thanh tịnh như nước: “Tất nhiên là nhớ, ngài đã kéo dài tính mạng cho nàng đến nay, cũng là cực hạn.” Lão bấm đốt ngón tay: “Vị cô nương kia không qua được mùa đông năm nay.”
Cặp mắt Thịnh Gia Ngạn trầm xuống, đầu ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, dường như đang suy nghĩ. Không lâu sau hắn hỏi: “Lần trước ta nói đến chuyện lấy mạng đổi mạng kia, ngài cân nhắc xong chưa?”
Trương Văn Bá đứng dậy, thận trọng nói: “Lão thần khẩn cầu hoàng thượng nghĩ lại. Cưỡng ép cải mệnh đã là giảm thọ, lấy mạng đổi mạng càng là đi ngược với ý trời. Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, long khí của ngài ảnh hưởng rất nhiều đến vận mệnh quốc gia, xin ngài cẩn thận!”
“Nhưng mà nàng không thể chết được, ta phải làm sao bây giờ?” Thịnh Gia Ngạn đáp lại một câu lạnh nhạt, Trương Văn Bá lại nghe ra được ý của hắn, biết lão có thỉnh cầu cũng không thể lay chuyển được gì.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Trương Văn Bá thở dài sườn sượt: “Mấy ngày nữa, ngài sẽ nghênh đón đại kiếp trong vận mạng của ngài. Nếu thuận lợi vượt qua ngài sẽ là đế vương lưu danh sử sách. Nếu không thể… vậy ngài chính là hoàng đế có tuổi thọ ngắn nhất trong lịch sử nước Tấn. Nếu ngài có thể vượt qua đại kiếp thuận lợi, lão thần sẽ giúp hoàng thượng đổi mệnh cho cô nương kia.”
Thịnh Gia Ngạn gật đầu, hắn biết đây là mức độ thỏa hiệp lớn nhất của Trương Văn Bá. Hắn ngẩng đầu, giọng có ý trêu chọc: “Trương các lão có chống được đến hôm đó không?”
Trương Văn Bá trừng mắt một cái, chòm râu bạc trắng bay lên: “Tuổi thọ của lão thần còn ba tháng lẻ sáu ngày, thừa đủ để nhìn hoàng thượng với cô nương kia một trước một sau đi trình diện Diêm Vương.”
Khóe môi Thịnh Gia Ngạn vẽ lên một đường cong, dường như đang cười.
Hàn huyên thêm một hồi nữa, Thịnh Gia Ngạn mới phái người đưa lão trở về. Trước khi đi, vị Trương các lão tuổi gần bảy mươi này ho khụ khụ, lão khụ đến gập cả eo, có người lại đỡ, lão chỉ xua tay bảo không sao. Thịnh Gia Ngạn nhìn bóng dáng nhỏ gầy của lão bước vào màn đêm đầy gió vũ mưa vần, chỉ cảm thấy sinh mệnh của phàm nhân quá yếu ớt.
Hắn nhớ tới Mạnh Thê Thê…
Trương Văn Bá đi rồi, Mạc Xuân Phong bước vào, báo cáo động tĩnh trên triều đình, sau đó nói: “Phương công tử nhận được tin tức đã khởi hành đi Dương Châu rồi ạ, chắc khoảng hai ngày nữa sẽ đến chỗ Thê Thê.”
“Tốt lắm!” Thịnh Gia Ngạn vùi đầu vào núi tấu chương không ngẩng lên: “Nhiếp Tân có cùng đi với hắn không?”
“Trong thư ngài cố ý dặn dò, chắc chắn sẽ cùng đi. Nhưng mà vương gia, thuộc hạ không hiểu, chỉ một tên Ngụy Tử Hi có đáng để chúng ta phải đề phòng như thế không?
Thịnh Gia Ngạn viết lên sổ gấp: “Hắn không đáng, nhưng sự an toàn của Thê Thê đáng để chúng ta phải cẩn thận.”
Mạc Xuân Phong hiểu ý gật đầu, cáo lui rời đi.
Đến khi hắn xử lý xong mọi chuyện trong tay, đã là canh Ba nửa đêm. Trong cung cấm này, có lẽ chỉ còn một mình Thịnh Gia Ngạn là chưa ngủ.
Hắn đi ra ngoài điện, thị vệ đứng ngoài cửa đồng loạt hành lễ với hắn. Vẻ mặt của Thịnh Gia Ngạn lạnh lùng lại khiến người tin tưởng, dưới màn mưa rơi và ánh sáng chớp động của những chiếc đèn cung đình đang lắc lư, bóng lưng hắn cao lớn, thẳng tắp, giống như một ngọn núi không thể bị phá vỡ, lặng im quan sát mọi thứ trong hoàng cung này.
……..
Trong lúc ngủ mơ, Mạnh Thê Thê bị lạnh tỉnh, nàng mơ màng trở mình ngồi dậy, nhìn chăn mền rơi trên mặt đất, bài trí bốn chung quanh phòng quá lạ lẫm làm nàng nhớ ra mình đang ở trong chùa Bích Vân. Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tố Hòa, nàng lặng lẽ nhặt chăn mền lên nằm xuống.
Không biết vì sao, lúc này nàng đột nhiên hơi nhớ Thịnh Gia Ngạn.
Nếu là hắn cũng ở đây, có lẽ lúc này hắn đã xử lý xong chính vụ, đi qua phòng này xem mình một chút. Phát hiện chăn mền bị mình đá rơi xuống mặt đất sẽ nhặt lên đắp cho mình nữa.
Tóm lại, khi có Thịnh Gia Ngạn ở bên cạnh, nàng chẳng phải quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả.
Nàng lại ngồi dậy, phủ áo ngoài hơi mỏng lên ra cửa, vịn lan can nhìn ra bóng đêm xa xôi.
“Tối nay không có sao…” Nàng ngửa đầu, gió đêm thổi cho nàng run cầm cập, không khỏi quấn chặt lấy áo ngoài.
Không biết Thịnh Gia Ngạn có đang ngắm bầu trời đêm giống nàng bây giờ không?
Ngay khi nàng đang thầm thương cảm trong lòng, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai nàng, nàng suýt nữa kêu to sợ hãi.
“Thê Thê, suỵt! Là ta!” Hướng Đỉnh Thần che miệng nàng, thở dài một tiếng.
Mạnh Thê Thê gạt phăng tay hắn ra: “Đỉnh Thần, đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ ra đây làm gì?”
Vừa rồi đúng là hù chết nàng mà, vừa quay đầu lại nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đứng sau mình, còn tưởng là trong núi có gấu đen chạy ra.
Hướng Đỉnh Thần vô tội chỉ vào chăn mỏng trên mặt đất: “Vừa rồi ta vẫn luôn ngồi ở đây, là cô không nhìn thấy ta, còn giẫm lên tay ta!”
“Mạnh Thê Thê nhìn ngón tay hắn, phát hiện đúng là hơi đỏ lên thật, có lẽ vừa rồi nàng nhớ đến Thịnh Gia Ngạn nhất thời không chú ý, nàng vội vàng lảng sang chuyện khác: “Sao anh lại ngủ ở đây?”
“Ta hứa với vương gia là phải bảo đảm an toàn của cô. Mà lầu trúc nhỏ này cách chùa Bích Vân một đoạn, bất cứ nơi nào trong núi sâu này đều có thể tiềm tàng nguy hiểm, không thể chủ quan được.”
Lầu trúc mà Hướng Đỉnh Thần nói chính là chỗ mà đám Mạnh Thê Thê ngủ lại lần này. Ban đầu định ở trong chùa Bích Vân, nhưng vì Tố Hòa lần này mang bầu, không tiện lắm, Mạnh Thê Thê mới nhờ phương trượng cho người dọn dẹp sạch sẽ lầu trúc ở phía sau chùa Bích Vân không xa. Lầu trúc nhỏ cũng giống như tên, chung quanh đều trồng trúc xanh, lầu có hai tầng, tầng một để ít đồ lặt vặt, tầng hai chính là chỗ ngủ của bọn Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê vỗ vai Hướng Đỉnh Thần: “Đừng căng thẳng quá, quay về ngủ đi. Ta nói anh nghe, nếu thật có kẻ gian, bọn chúng cũng không dám đến đâu. Anh nghe thử tiếng ngày của Lâm chưởng quỹ mà xem, người nào không biết còn tưởng bên trên có sấm sét ấy!”
Hướng Đỉnh Thần nghiêng tai lắng nghe một lát, đồng cảm gật đầu. Sau đó hắn lại cố chấp quay về chỗ ngồi vừa rồi của mình, đắp chăn mỏng lên người mình rồi bảo: “Không có chuyện gì thì Thê Thê cô vào ngủ đi. Ta ăn gió nằm sương quen rồi, nghỉ ngơi ở đây cũng không có vấn đề gì cả.”
Mạnh Thê Thê biết Hướng Đỉnh Thần là đồ đầu gỗ, chuyện mà hắn đã quyết định rồi là sẽ cực kì cố chấp, đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, lại cởi áo choàng mình đang khoáng lên đắp cho hắn: “Cảm thấy lạnh thì về phòng ngay nhé, ta không sao mà!”
Thấy Hướng Đỉnh Thần ngơ ngác gật đầu, nàng mới quay về phòng nằm ngủ.
Giấc ngủ này khá sâu, đến tận ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao.
Mạnh Thê Thê bị một tiếng sấm làm bừng tỉnh.
Nàng ngồi dậy, Tố Hòa đúng lúc này bưng một bàn đồ ăn làm từ đậu phụ lên. Thấy Mạnh Thê Thê tỉnh rồi thì cười bảo: “Cô tỉnh đúng lúc lắm, có phải ngửi thấy mùi cơm chín rồi không? Mau đi rửa mặt đi, ta đã gọi Lâm bá phụ bá mẫu rồi, cô cũng đi xem Đỉnh Thần đâu rồi, gọi hắn tới ăn cơm đi.”
Mạnh Thê Thê bắt đầu đứng dậy, trên giường phát ra những tiếng sột soạt, nàng nói: “Đỉnh Thần không phải đang kêu nhức đầu ở bên ngoài thì chính là ở trong phòng, đợi lát nữa ta đi gọi hắn.”
Tố Hòa đặt đồ ăn lên bàn: “Không có nha, vừa rồi ta chạy qua phòng hắn rồi, không có người. Ta còn tưởng cô biết hắn đi đâu?”
“Hắn không ở trong phòng à?” Mạnh Thê Thê nghe vậy thì khựng lại, cảm thấy hơi kinh ngạc. Từ khi Thịnh Gia Ngạn rời đi, Hướng Đỉnh Thần gánh vác trách nhiệm trên vai, có thể nói là một tấc không rời nàng. Tối hôm qua là đêm thu lạnh như thế, sương giá phủ kín trời đất, hắn vẫn ngồi ngủ ngoài cửa cũng chỉ để đảm bảo an toàn cho nàng.
Đến buối sáng lại không thấy người đâu, nói thế nào cũng thấy kì quái.
Mạnh Thê Thê ra ngoài thấy chăn mỏng còn đang vứt trên mặt đất, mà áo ngoài mà nàng đưa cho Hướng Đỉnh Thần lại không thấy đâu. Mạnh Thê Thê lại chạy đến phòng của Hướng Đỉnh Thần xem sao, kết quả trong phòng không có một ai, đêm chăn đều lạnh.
“Hắn đi đâu được nhỉ…”
Đến lúc ăn cơm, Mạnh Thê Thê vẫn lo âu nghĩ về chuyện này.
Lâm phu nhân thấy thế thì an ủi: “Hướng huynh đệ là người tập võ, nhỡ đi chỗ nào luyện công thì sao?”
Lâm Cảnh Hành vội vàng lấy lòng Mạnh Thê Thê: “Tỷ tỷ nếu vẫn không an tâm, đợi lát nữa đệ cùng tỷ tỷ đi về chùa hỏi thử, có khả năng bọn họ gặp Hướng ca ca.”
Tố Hòa gặp cho Mạnh Thê Thê một miếng rau: “Đừng lo lắng, Hướng đại ca có võ nghệ siêu quần, chắc không sao đâu.”
Mạnh Thê Thê gật đầu, trong lòng có một cảm giác bất an từ từ dâng lên.
Đến chạng vạng tối, Hướng Đỉnh Thần vẫn không trở về.
Chuyện này quá bất thường rồi, với tính cách của Hướng Đỉnh Thần, tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Mạnh Thê Thê lâu như vậy, nhất là ở thời điểm thế này. Buổi chiều, cơm nước xong xuôi, nàng với Lâm Cảnh Hành đi sang chùa Bích Vân hỏi hòa thượng ở đó, nhưng không ai gặp Hướng Đỉnh Thần.
Tức là Hướng Đỉnh Thần không hề xuống núi, nếu không ắt phải đi tắt qua chùa Bích Vân, sao lại có chuyện không ai gặp hắn chứ?
Trên trời sấm sét càng đánh càng dồn dập, ban đầu mới chỉ là mưa phùn mịt mờ, bây giờ ngoài kia đã mưa như trút nước.
Mạnh Thê Thê mặc thêm quần áo, quyết định một mình lên núi xem thử. Tố Hòa cũng muốn đi, nhưng nàng ta có thai, Mạnh Thê Thê quyết không cho nàng ta đi theo.
“Bọn ta đi cùng với cô nhé!” Lâm chưởng quỹ đề nghị: “Bình thường toàn là Hướng huynh đệ chăm sóc bọn ta, nếu như hắn lạc đường trong núi, chúng ta thế nào cũng không ngồi yên được!”
Lâm phu nhân gật đầu: “Đừng lo lắng, không biết chừng hắn chỉ lạc đường trên núi thôi. Chúng ta xách đèn lồng lên, mấy người đi chung, chắc chắn sẽ tìm được hắn.”
Mạnh Thê Thê cảm kích cảm ơn bọn họ, thế là bốn người cùng nhau xách đèn lồng lên núi.
Đường núi quá lầy lội, đi hồi lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh đất bằng, mà đi hết đất bằng chính là vách đá.
“Hướng ca ca chắc sẽ không tới đây chứ?” Lâm Cảnh Hành vuốt vuốt áo choàng đã bị cuồng phong cuốn lên, hô to.
Chớp trên đầu càng ngày càng sáng, mượn ánh sáng của tia chớp, Mạnh Thê Thê trông thấy trên mặt đất gần vách núi có mấy dấu vết rất sâu.
Nàng rảo bước đi đến, quỳ xuống đất sờ lên mấy dấu vết này.
Đây là dấu vết do Lưu Tinh Chùy mà Hướng Đỉnh Thần quen dùng để lại.
“Xem ra hắn có giao thủ với người khác ở đây.” Mạnh Thê Thê đè nén dự cảm xấu trong lòng, run rẩy nghển cổ nhìn xuống vách núi. Ba người nhà họ Lâm sợ nàng rơi xuống, Lâm phu nhân vội túm lấy thắt lưng của nàng, Lâm Cao Sơn thì nắm lấy đai lưng của Lâm phu nhân, Lâm Cảnh Hành lại ôm lấy cha nó.
Mạnh Thê Thê vừa nhìn lập tức kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, dưới vách núi đen là vực sâu hoắm đen ngòm không thấy đáy. Nhưng trên cây nhỏ mọc trên vách đá dựng đứng kia lại có treo áo choàng mà hôm qua nàng choàng lên người Hướng Đỉnh Thần!
Mạnh Thê Thê siết chặt nắm đấm, nước mắt đã tràn mi.
“Đỉnh Thần…!”