Dịch: Thanh Hoan
“Vết bầm á?” Ngụy Sơ Hoa đột nhiên cao giọng thốt lên, Thịnh Gia Ngạn không đến mức nhẫn tâm như thế chứ?
Tiểu nha hoàn kia gật gật đầu: “Không những thế, lúc nô tỳ đi vào trong phòng còn bừa bộn lắm, ngay cả màn tơ trên giường cũng rơi dưới đất. Mạnh cô nương cũng là người có tính cách cứng cỏi, tiểu thư thấy liệu có thực sự tranh chấp với Thịnh công tử không?”
Hồ nước dưới hiên phản chiếu một mảnh sóng nước lăn tăn lên cột trụ sơn đỏ, Ngụy Sơ Hoa nhíu chặt đôi lông mày nhỏ nhắn: “Vậy thì ta hại thảm nàng ta rồi!”
Nha hoàn vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng lo lắng, nếu quả thật là thế, chúng ta đền bù cho Mạnh cô nương là được mà.”
“Đền bù kiểu gì giờ?”
Tiểu nha hoàn kề sát vào tai Ngụy Sơ Hoa, hai chủ tớ thì thào một hồi.
…….
Trong hoàng thành, hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ đang ngồi đoan chính trên giường la hán.
Tranh đấu chốn hậu cung và phân tranh trên triều đình nhiều năm qua đã mài giũa cho ngũ quan của bà ta ngày càng có khí thế, một khuôn mặt tròn, lông mày nhỏ nhắn, ánh mắt không giận cũng tự có uy khiến người ta nhìn vào phải kinh sợ. Bà ta mở cuốn sổ gấp mà thuộc hạ dâng lên, lông mày hơi nhíu lại: “Mấy ngày nay đều là Triệu quý phi bồi ngủ à?”
Lan Vu cô cô gật đầu: “Vâng thưa nương nương, đêm qua hoàng thượng đột nhiên phát bệnh cũ, câu đầu tiên là gọi quý phi nương nương đến.”
“Thái tử có biết chuyện này không?”
Lan Vu dừng lại, lắc đầu: “Mấy ngày nay thái tử bận chuyện của quận Lộc Thủ, sợ là không thể phân thân.”
“Hừ!” Hoàng hậu cười lạnh: “Cái gì mà không thể phân thân? Nó có bản lĩnh gì bản cung còn không biết à? Suốt ngày chơi bời lêu lổng, bản cung tính toán hộ nó bao nhiêu năm, đến giờ vẫn là tình cảnh trước có sói, sau có hổ. Trên triều đình, Thịnh Gia Ngạn ngày càng chèn ép lấn tới, giờ đến ngay cả Triệu quý phi kia cũng dám ra vẻ tiểu nhân đắc chí trước mặt bổn cung!”
Bà ta nói nhanh, ho khan một trận. Lan Vu vội vàng vuốt ngực đấm lưng cho bà ta, nhỏ giọng an ủi: “Nương nương chớ lo, Triệu quý phi kia được sủng ái thế nào thì gia thế vẫn không ra gì. Nói câu không dễ nghe, đợi hoàng thượng trăm tuổi rồi ả còn có thể tranh gì được với nương nương chứ? Đại thần trong triều liên thủ tạo áp lực thì còn sợ một Triệu quý phi như ả à? Hiện giờ nương nương cần để ý chính là nhiếp chính vương một tay che trời kia đấy ạ. Người của chúng ta nhiều lần được phái ra liên hệ các đại thần, kết quả đều bị hắn ngăn cản. Nhiếp chính vương này dường như có thủ đoạn thông thiên, mọi thứ đều không trốn thoát khỏi ánh mắt hắn, quả thực chính là một họa lớn trong lòng mà!”
“Sao bổn cung không biết chuyện đấy chứ? Nhưng quân cờ trong tay có nhiều nữa, đến lúc quan trọng không phải không có tác dụng gì sao?” Hoàng hậu nhấp một ngụm trà xanh an thần bổ phế, oán hận đáp.
“Nương nương quên vị kia rồi sao? Hôm qua nàng ta cũng gửi thư vào cung, nếu như nương nương chịu trọng dụng nàng ta, đến lúc đó, không chỉ thanh danh của nhiếp chính vương có vấn đề, ngay cả Triệu quý phi kia cũng không sống yên thân được nha!”
Hoàng hậu nhìn nàng ta dò xét một lát rồi nhỏ giọng thì thầm: “Ả chỉ nói mấy chuyện về đứa con gái họ Mạnh bên cạnh nhiếp chính vương thôi mà, một đứa tỳ nữ chẳng lẽ cũng cần bản cung phân thần ra chú ý à?”
“Nương nương không thể nói như vậy được, người hiếm khi xuất cung nên không biết đấy thôi, chứ chúng nô tỳ có nghe thấy rất nhiều lần rồi. Mạnh thị này đi theo nhiếp chính vương nhiều năm nay rồi, lại không một ai biết được lai lịch của ả. Không ai biết ả vì sao vào được vương phủ, chỉ có người biết ả lớn lên cùng nhiếp chính vương, mà thân phận của ả… Mặc dù nói với người ngoài là tỳ nữ, nhưng mà…” Môi Lan Vu vẽ lên một đường cong, khuôn mặt thanh lệ của nàng ta hơi nâng lên: “Một tỳ nữ mà cùng ra cùng vào, cùng ngồi cùng ăn với nhiếp chính vương, chi phí ăn mặc trang điểm có thể sánh ngang công chúa Trường Ninh nhà chúng ta. Đây đâu phải là một tỳ nữ bình thường?”
Trong mắt hoàng hậu rốt cục cũng lộ ra mấy phần nghi hoặc, Lan Vu thấy thế lại bổ sung: “Nghe nói Mạnh thị này có tài kinh người, nô tỳ đã từng gặp hai lần, dù ả luôn đeo mạng che mặt, nhưng lần đó nhìn qua thôi đã khiến nô tỳ có ấn tượng khắc sâu rồi. Nhất là cặp mắt kia, vừa gặp đã không quên được. Hơn nữa ngoại nhân đều đồn là ả này “giết không chết”, phàm là lúc ả có mặt, nhiếp chính vương kia khó mà xảy ra chuyện được. Dù không biết đây rốt cuộc có phải là tin đồn nhảm hay không, nhưng bản thân ả quả thực có rất nhiều bí mật, nương nương đừng ngại tin tưởng một lần. Dù sao rất khó để tìm được thứ có thể uy hiếp nhiếp chính vương, vất vả lắm mới tìm ra một người như vậy, ngại gì mà không thử một lần đâu ạ?”
Mạnh Thê Thê này hoàng hậu đã từng gặp rồi, trước kia khi trong cung mở tiệc, ả vẫn theo nhiếp chính vương vào tham gia. Lần nào cũng nói rất ít, có thể xem như một người có cảm giác tồn tại rất thấp. Bà ta vẫn còn nhớ rõ có một lần tiệc trong cung kết thúc, hoàng hậu bố trí sát thủ mai phục trên đường, bà ta đoán chắc chắn lần này nhiếp chính vương chỉ dẫn theo một tỳ nữ, còn định giết hắn ngay tại chỗ.
Nhưng người phái đi ám sát kết quả vẫn chết hết ở ngoài cung, dù là nhiếp chính vương có võ công cao cường đến mấy, cũng không thể cùng lúc làm cả mười mấy thích khách trúng tên đi? Lần đó hắn quả thực chỉ dẫn theo có một mình Mạnh thị. Mấy ngày sau hai người này lại bình yên vô sự xuất hiện trước mắt hoàng hậu, ngay cả hoàng hậu cũng bắt đầu kinh sợ, không biết nhiếp chính vương có tài gì hơn người thật không? Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy trong chuyện này có bí ẩn gì đó. Nhớ tới tin tức thu được hôm qua, tai mắt mà bà ta cài vào có báo lại rằng hai mắt Mạnh Thê Thê có vấn đề.
Nhìn thế nào cũng không giống người mù, rốt cuộc là vấn đề gì đây.
Không chỉ hoàng hậu đang nghĩ đến vấn đề này, ngay cả Triệu quý phi ở cung Diêu Quang bên kia cũng đang suy nghĩ về vấn đề tương tự.
Trong tay bà ta đang cầm một tờ giấy giống hệt thứ mà hoàng hậu nhận được, ngồi trên ghế chủ vị nhíu mày suy tư.
Đúng lúc này con ruột của bà ta là Tương vương đi vào thỉnh an, thấy bà ta nhíu mày nhăn trán mới hỏi nguyên nhân. Tương vương này có dung mạo rất đẹp, tà khí, một cặp mắt đào hoa luôn có ý cười, giống Triệu quý phi ở mấy phần âm nhu lại có vẻ cương nghị của lão hoàng đế. Nhiều năm qua, hắn vẫn luông yên lặng không động tĩnh, trong lúc Thịnh Gia Ngạn và thái tử tranh giành ầm ĩ nhất hắn cũng không ra mặt. Phảng phất như chuyện hoàng vị này hắn thật sự không thèm để ý, chỉ có mỗi mẫu phi của hắn quan tâm vậy.
“Mẫu phi đang ưu phiền điều gì vậy ạ?” Tương vương tùy tiền dựa vào ghế, tay cầm một miếng tuyết lê ngọt ngào bỏ vào miệng.
Triệu quý phi thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của con trai mình, chỉ trách móc một câu: “Ngồi cho đàng hoàng vào, để phụ hoàng con trông thấy lại nói con là đồ bùn loãng không trát được tường (vô tích sự)!” Sau đó bà ta đặt tờ giấy hoa tiên trong tay xuống một bên: “Cũng không có gì, chuyện một đứa tỳ nữ thôi. Đúng rồi, chuyện kết giao giữa con và công tử Ngụy gia kia thế nào rồi?”
Tương vương nhận lấy khăn ướt do cung nữ dâng lên, còn không quên vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của cung nữ kia mấy cái. Cung nữ kia mắc cỡ đỏ mặt lui ra, hắn mới chậm rãi bảo: “Chuyện kia ấy ạ? Đã thương lượng xong với hắn đợi lúc hắn vào kinh ta sẽ tự minh đi tiếp đón.”
Triệu quý phi gật đầu, châu ngọc cài đầy đầu cũng rung rung theo động tác của bà ta, cặp môi son mấp máy, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Nếu không phải thấy hắn có phụ thân là tâm phúc của nhiếp chính vương thì sao con trai ta phải hạ mình tự đi đón hắn chứ? Đúng là coi trọng hắn quá mức!”
Tương vương lại không để ý: “Nhi thần cảm thấy người này có tâm tư kín đáo, kết giao cũng không thiệt. Với lại, quan trọng nhất chính là hắn khác với lão già nhà hắn, có vẻ không trung thành với Thịnh Gia Ngạn mấy.”
Triệu quý phi nghe xong, lại thở dài sườn sượt: “Ngụy Trinh làm quan nhiều năm, tính nết thâm trầm khó đoán. Ngoại trừ nhiếp chính vương ra, lão không nghe ai hết. Loại người không quan tâm hơn thua này lại nguyện máu chảy đầu rơi vì nhiếp chính vương như thế, đối với chúng ta mà nói quả thật không phải chuyện tốt lành gì. Con của lão nói gì thì nói vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm trải đời, nếu không cũng sẽ không đến nỗi bị con dỗ ba câu đã chạy lại bên này.”
Tương vương ngẩng mặt nhìn mẫu phi của mình, ném khăn xuống rồi cười nói: “Mẫu phi nếu vẫn còn sầu mi khổ kiểm như vậy thì nhi thần sẽ không nói chuyện tốt hôm nay nghe được cho đâu.”
“Con có thể có tin tức tốt gì?” Triệu quý phi xem thường nhấp một ngụm trà đắng, lại lấy tay nhay nhay trán.
“Ngụy Tử Hi kia trong thư có úp mở rằng Thịnh Gia Ngạn dẫn theo mấy nô tài của hắn đang ở ngay trong Ngụy phủ ở Dương Châu!”
“Hừ!” Triệu quý phi cười nhạo một tiếng, chẳng coi tin tức này ra gì: “Hắn lui tới tự nhiên, phụ hoàng của con cũng dung túng hắn, dù hắn không ở kinh thành thì sao? Chúng ta lại không làm gì được. Giờ trên triều đình hắn nói câu nào đâu có ai dám phản bác đâu?”
“Vậy nếu như nhi thần nói, ở cùng với hắn còn có cả nhà họ Lâm thì sao?” Tương vương có khuôn mặt cười bẩm sinh, hắn nheo cặp mắt đào hoa lại che lấp ý tưởng chân thực trong đầu.
Chén trà trong tay Triệu quý phi rơi xuống đất, bà ta trợn to cặp mắt đẹp lên hỏi lại: “Con nói là hắn đang tra chuyện của nhà họ Lâm à?”
Tương vương gật gật đầu không nói gì: “Năm xưa Mạnh Trường Đình giao đồ kia cho Lâm Cao Sơn, phải biết thứ này nếu rơi vào trong tay Thịnh Gia Ngạn, vậy chúng ta không cách nào lật ngược thế cờ rồi!”
“Không thể nào…” Triệu quý phi lẩm bẩm: “Chuyện này xảy ra đã lâu như vậy rồi, hơn nữa lúc ấy Thịnh Gia Ngạn còn nhỏ, đáng lẽ hắn không biết chuyện này mới đúng.”
“Vậy nếu tỳ nữ bên cạnh hắn kia chính là đứa con mồ côi của Mạnh Trường Đình thì sao, phải giải thích như thế nào?” Tương Vương từng bước lại gần mẫu phi của mình, toàn thân hắn lúc này giống hệt như một thanh đao sắc lẹm, đang lóe ra ánh sáng lạnh dọa người.
Triệu quý phi bấu chặt góc bàn đến nỗi đầu ngón tay cũng trắng bệch: “Nếu quả thật là như vậy, một người cũng không thể để lại!”
“Nếu như Thịnh Gia Ngạn cố ý bảo vệ nhà họ Lâm, vậy thì có thể giải thích được vì sao trước đó chúng ta phái ra bao nhiêu sát thủ, thích khách vẫn không có kẻ nào sống sót trở về. Trong thư Ngụy Tử Hi có đề cập đến, mấy ngày nữa nhà họ Lâm sẽ lên đường sang nước Việt. Một khi đi vào lãnh thổ nước Việt, chúng ta lại ra tay không muộn!”
Triệu quý phi ban đầu còn thở dồn dập, hiện giờ lại dần dần hoãn lại, ánh mắt cũng tỏa ra sát ý, một thân châu ngọc trên người bà ta tỏa ra ánh sáng chói mắt và lạnh lẽo. Chỉ nghe bà ta bình thản nói một câu: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng là lúc chúng ta kết thúc mọi chuyện!”
Ánh mắt Triệu quý phi rơi xuống tờ giấy hoa tiên đặt trên bàn, lạnh lùng cười một tiếng.
……
Trên bàn cơm trong Ngụy phủ, Mạnh Thê Thê nhìn Thịnh Gia Ngạn thong thả ăn cháo gà xé, nàng muốn nói lại thôi.
Từ lần xảy ra chuyện kia, Mạc Xuân Phong từng hỏi nàng: “Đêm đó rốt cuộc cô với vương gia đã làm gì?”
Mạnh Thê Thê nghĩ nghĩ mới trả lời rất nghiêm túc: “Vương gia dạy ta đọc “Đạo Đức Kinh” suốt một đêm.”
Lời thì nói như vậy, nhưng Mạnh Thê Thê dù sao cũng không thể tự gạt mình. Nàng muốn túm Thịnh Gia Ngạn lại hỏi cho rõ, nhưng thái độ của Thịnh Gia Ngạn lại rất qua loa bình thản, giống như không có chỗ nào bất thường cả. Điều này khiến nàng muốn mở miệng, nhưng lại nói không nên lời.
Mãi mới chờ đến lúc đám người Mạc Xuân Phong ăn xong đứng lên cả, Thịnh Gia Ngạn lại như cố ý thả chậm tốc độ chờ Mạnh Thê Thê. Đợi mọi người đi hết rồi, hắn mới lạnh nhạt quét mắt tới: “Muội có chuyện muốn nói à?”
Mạnh Thê Thê khẽ giật mình, sau đó mặt đỏ lựng lên, nàng nắm chặt đũa trong tay, nhẫn nhịn hồi lâu mới hỏi một câu:
“Anh có bắt ta phụ trách không đấy?”