Dịch: Thanh Hoan
Nửa đêm, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ không ngừng vang lên, ánh trăng vằng vặc từ ngoài song cửa sổ chiếu vào, phủ xuống gối đầu của Mạnh Thê Thê. Ánh trăng mềm mại chiếu lên mái tóc nàng như một thác nước chảy dài đen óng ả.
Cùng Thịnh Gia Ngạn đi đến Lương Châu được mấy ngày, nàng còn tưởng rằng sẽ có bước đột phá trong quá trình khôi phục kí ức của mình, không ngờ đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì. Trừ lần gặp phục kích trong ngõ hẻm hôm đó đột nhiên nhớ ra mấy đoạn ngắn, thì về sau quả thật không nhớ ra được thêm cái khỉ gì về kì ức bị mất đi trước kia cả. Không được! Nàng không thể tiếp tục ngồi yên chờ chết như thế được.
Mạnh Thê Thê xoay người ngồi dậy, hai chân xếp bằng, lấy tay chống cằm, nhíu cặp lông mày xinh đẹp cẩn thận nghĩ nghĩ. Theo như thái độ của Thịnh Gia Ngạn cùng với phản ứng ngậm miệng không đề cập tới của Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần thì có thể thấy, Thịnh Gia Ngạn chắc là đã ra lệnh không cho phép bọn họ tiết lộ chuyện quá khứ cho mình nữa.
Nhưng vì sao lại thế? Quá khứ của mình xảy ra chuyện gì mà để Thịnh Gia Ngạn thà để cho mình quên đi chứ không muốn mình nhớ lại nữa?
Mạnh Thê Thê không khỏi trầm tư thật lâu.
Nàng vừa nghĩ, tay vừa vuốt ve ngọc trụy mà Thịnh Gia Ngạn cho nàng hồi trước.
Sờ đến chiếc ngọc trụy dùng noãn ngọc chế thành được xuyên qua một sợi dây buộc lên cổ mình, Mạnh Thê Thê đột nhiên hiểu ra. Nàng vội vàng hướng về phía mặt trăng, giơ ngọc trụy lên cẩn thận quan sát.
Ngọc trụy tròn trịa bóng loáng, màu sắc cũng là thượng thừa, tất nhiên Thịnh Gia Ngạn cũng sẽ không cho nàng thứ gì rẻ tiền cả. Còn nhớ lúc Thịnh Gia Ngạn đưa cho nàng cái này, còn nói là có thể trừ tà giữ bình an, để nàng lúc nào rảnh không có việc gì làm có thể lấy ra thưởng thức. Mạnh Thê Thê sợ đánh mất thứ quý giá như thế này mới dứt khoát luồn một cái dây mang theo bên người luôn.
Cũng vì chuyện này mà Mạc Xuân Phong ghen ghét Mạnh Thê Thê vài ngày liền, còn gào lên đấy là tín vật đính ước.
Lúc ấy, Mạnh Thê Thê không cho là thật, giờ cẩn thận nghĩ kĩ lại, quả thật cách mà Thịnh Gia Ngạn đối xử với nàng nhìn thì lạnh lùng nhưng lại hàm chứa sự quan tâm tinh tế. Vì thế, nàng liền to gan mà suy đoán, Thịnh Gia Ngạn hắn thích nàng, hoặc có thể nói là để ý nàng ít nhiều.
Mà đã như vậy thì…
Trong bóng đêm, Mạnh Thê Thê cười gian trá.
Vậy thì đừng có trách nàng thủ đoạn hèn hạ, bức bách Thịnh Gia Ngạn nói ra sự thật.
Hạ quyết tâm xong, Mạnh Thê Thê xoay người nằm ngủ, tâm trạng cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, tiểu viện mà cả nhà Lâm Cao Sơn ở hôm qua đã loạn tung lên rồi. Nói là gà bay chó sủa cũng không quá.
“Hạt tiêu phải mang đi! Đi đường vội vàng không kịp ăn cơm, nói không chừng còn có thể nướng thịt thú rừng gì đó! Khinh công của vị Mạc huynh đệ kia ta thấy tốt lắm nha, bắt cho ta mấy con gà rừng chắc cũng không khó đâu.” Lâm Cao Sơn chổng mông lên khuôn đồ trên kệ bếp ra ngoài.
Diêu Chi ở bên kia đương cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định: “Ta phải về phòng cầm hết tã lót, yếm dãi của Cảnh Hành mặc hồi bé đi mới được.”
Lâm Cảnh Hành thì lặng lẽ thả hết sách của mình vào trong bọc hành lý của Lâm Cao Sơn.
Cuối cùng, lúc tập hợp ở cửa chính chuẩn bị xuất phát, cả nhà Lâm thị bao lớn bao nhỏ, không khác quan phủ xét nhà tịch thu gia sản là bao nhiêu, tất cả đều mang đi hết. Mấy người bọn Thịnh Gia Ngạn ngược lại rất là nhẹ nhàng giản lược, đặt cạnh nhau có thể xem như tranh đả kích.
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn lạnh lùng quét sang, Mạc Xuân Phong liền rút bảo kiếm ra, đi đến trước mặt ba người Lâm gia.
Lâm Cảnh Hành bắt đầu phát run, hắn luôn sợ hãi vị ca ca yểu điệu hơn cả nữ nhân này.
“Ngươi, quăng hết sách vở của ngươi ra ngoài! Mang mấy cái này đi làm gì?” Mũi kiếm của Mạc Xuân Phong chỉ vào Lâm Cảnh Hành đầu tiên.
Lâm Cảnh Hành ôm chặt cái bọc trong ngực: “Không được, tất cả chỗ này đều là mạng của ta, đại hiệp võ công cái thế với tiểu thư khuê các trong này đều là một phần sinh mệnh không thể bị chia cắt của ta!”
Mạc Xuân Phong tiến lại gần cưỡng chế moi từ trong đống tiểu thuyết của nó ra một quyển Xuân Cung Đồ, phe phẩy trước mặt nó: “Sao, đây cũng là một bộ phận không thể bị chia cắt của ngươi à?”
Mặt Lâm Cảnh Hành đỏ lên: “Thực sắc… tính dã…”
Mạc Xuân Phong cố nén cơn giận, lại đi tới trước mặt Diêu Chi, hắn mở bọc hành lý của Diêu chi ra, cuối cùng chán nản hỏi: “Lâm phu nhân, sao bà cũng mang nhiều đồ không cần thiết như vậy?”
Diêu Chi nhặt ra từng kiện, thao thao bất tuyệt một tràng dài: “Đây là cái tã con trai ta mặc lúc đầy tháng, đây là cái yếm con trai ta mặc lúc một tuổi, còn cái này, xem cái này đi, đây là váy bé gái hồi còn bé nó mặc lén…”
“Mẹ…!” Lâm Cảnh Hành ở một bên dậm chân giận dỗi, cổ đỏ bừng.
Khóe mắt nó liếc Mạnh Thê Thê xinh đẹp đang đứng bên cạnh Thịnh Gia Ngạn một cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm một câu: “Đấy là chuyện hồi bé mà, đừng nói nữa…”
Mạc Xuân Phong không còn cách nào, lại đi tới trước mặt Lâm Cao Sơn. Lâm Cao Sơn vênh cái mặt tròn xoe, vẻ mặt có phần kiêu ngạo. Lão không có hành lý nào là dư thừa cả, chỉ vác một cái bao đơn giản ở sau lưng, bên trong có đồ đi đường và con dấu cửa hàng Lâm gia của lão.”
Nhưng mà…
Mạc Xuân Phong chọc chọc vào chỗ áo khoác phình ra của lão, từ phần bụng áo, các loại gia vị mắm muối tiêu đường rơi ra loảng xoảng. Nào thì bột hồ tiêu, bột tiêu cay, bột thì là… các loại gia vị nhà bếp đủ cả. Thậm chí, sau khi tất cả chỗ gia vị này rơi xuống rồi Lâm Cao Sơn vẫn cố gắng kéo căng mặt, thần sắc bình tĩnh đứng tại chỗ. Đúng lúc này, trong tay áo hắn có mấy củ tỏi lăn ra, sau đó là mấy miếng nấm hương.
Bầu không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ, trên trán Mạc Xuân Phong đã nổi lên một đường gân xanh. Cuối cùng Thịnh Gia Ngạn mở lòng từ bi, đồng ý cho ba người Lâm gia mang theo đám hành lý này. Mặc dù, Mạnh Thê Thê có thể nhìn ra được, đấy là Thịnh Gia Ngạn hiển nhiên không có kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ nữa.
Bọn họ một đường xuôi Nam, bôn ba mấy ngày rồi cũng rời khỏi địa giới Lương châu, phong cảnh hai bên đường cũng dần dần rực rỡ lên, đoàn người của Mạnh Thê Thê quyết định nghỉ chân ở U Châu.
Lâm Cảnh Hành bị say xe ngựa, còn là say thê say thảm, dọc con đường dạ dày nó lộn lên lộn xuống không biết bao nhiêu lần, mấy lần muốn phun ra. Nhưng nó lại nhìn thấy Mạnh Thê Thê với khuôn mặt xinh đẹp ngồi phía đối diện, Mạnh Thê Thê trong lòng nó lúc này chính là “yểu điệu thục nữ” trong sách nó đọc. Thiếu niên đang ở trong thời kì xuân tâm manh động, chết cũng không chịu để mình xấu mặt trước mặt yểu điệu thục nữ. Kết quả, nó đè nén cho bằng được cảm giác buồn nôn trong bụng, quay đầu bắt chước Thịnh Gia Ngạn lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng, vì thấy mặt nó nghẹn đỏ như quả cà chua thật khó coi, Diêu Chi mới lo lắng hỏi nó: “Hay là mẹ lấy cho con miếng vân phiến con ngậm nhé?”
Lâm Cảnh Hành vừa định mở miệng nói chuyện, nào biết lần này vừa há miệng ra cũng chính là đang đại hồng thủy thì vỡ đê, chuyện đã xảy ra, không thể ngăn cản.
Nó nôn cho cha nó một thân, cuối cùng mệt lả đổ vào người Diêu Chi.
Lâm Cao Sơn cố nhịn không hét lên, nói với Hướng Đỉnh Thần lái xe ở bên ngoài, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Hướng huynh đệ! Mau dừng xe!”
Xe ngựa dừng ở bên bờ đê, đoàn người xốc lại đội hình.
Lúc này, sắc mặt của Thịnh Gia Ngạn đã cực kì khó coi, ánh mắt lạnh lẽo dọa người. Lâm Cảnh Hành mặt mũi tái mét, Lâm Cao Sơn cũng không khá hơn con lão bao nhiêu. Lúc Lâm Cảnh Hành nôn mửa, Mạc Xuân Phong vừa khéo ngồi đối diện nó, Mạc Xuân Phong vừa tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình lúc này mặt cũng xanh lè rồi, không khác rặng liễu bên đường là mấy.
Mạnh Thê Thê vẫn còn tốt chán, nàng chỉ chuyển mắt nhìn ra cảnh non sông tươi đẹp phía xa xa. Hướng Đỉnh Thần thấy đám người trên xe ngựa đi xuống, mỗi người một biểu cảm, cứ gọi là trăm hoa đua nở…
Cũng may đã đến thành U Châu rồi. Lâm Cao Sơn có một người bà con xa ở U Châu, nghe nói còn là tri phủ ở đó. Lần này tới U Châu cũng là định ở nhờ tại nhà người bà con xa này. Cũng may, Lâm Cao Sơn coi như là nhìn xa trông rộng, đã gửi thư cho người thân thích này từ trước, tránh cho người ta không kịp chuẩn bị đón tiếp.
Có xe ngựa, kết quả lại không thể ngồi được, Thịnh Gia Ngạn liền phái Mạc Xuân Phong cưỡi một con khoái mã, cầm tín vật Lâm gia đi dinh thự của Tri phủ thông báo trước một tiếng, nhờ Tri phủ phái người đến đón bọn họ.
- ------------------------------
. Ngọc trụy 玉坠
Ngọc trụy là trang sức treo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như ngọc sức đeo một cách riêng lẻ. Thể tích ngọc trụy hơi nhỏ, mài giũa tinh mỹ, xinh xắn khả ái. Thi nhân Nguyên Chẩn 元稹 đời Đường từng có thơ: "Kim mai vô thổ sắc, ngọc trụy vô ngõa thanh." Hình dáng ngọc trụy đa phần lợi dụng các ngọc thạch thể tích nhỏ mà điêu khắc, hình thức ngắn gọn tập trung, trác công đơn giản, phong cách giản lược, hào phóng
. Vân Phiến là một loại bánh in có bột trắng mịn, pha với nước đường, vỏ trần bì, ép cứng rồi xắt thành phiến mỏng, gọi là “vân phiến hương cao” với ý nghĩa bánh in thơm giống hương mây.