Mạnh Bà Truy Phu Ký

chiến thần đầu thai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Thanh Hoan

Mạnh Thê Thê không do dự rút bảo đao bên hông ra, ở một khắc đao cầm trong tay này, nghe tiếng lưỡi đao chạm vào vỏ đao phát ra tiếng động lạnh lẽo, Mạnh Thê Thê phảng phất như có linh hồn khác nhập thể, chưa cần nàng cố gắng nghĩ đến bước kế tiếp phải làm thế nào thì bản năng cơ thể đã vận dụng đao pháp một cách cực kì quen thuộc rồi.

Thịnh Gia Ngạn cùng nàng, một đao một kiếm, một người áo đen mặt nạ bạc, một người là la sát đeo mạng che mặt, kiếm vũ như bay, đao quang sáng loáng, đồng thời quét ngang, đâm chém, giết chóc. Thân pháp của hai người như du long kinh phượng, đao quang kiếm ảnh sáng lòa rực rỡ, giữa thiên địa mênh mông, tơ liễu bay đầy trời, hai người cùng thi triển một chiêu “Tình Ý Trường Tình”, nơi lưỡi đao mũi kiếm chạm nhau tóe ra kiếm hoa sáng rực, làm hàng cây liễu hai bên hẻm không ngừng rung động khiến cho vô số sợi liễu nối tiếp nhau rơi xuống.

Bọn thích khách thiệt hại mất mấy mạng, thấy tình hình bất lợi thì lập tức rút lui.

Thịnh Gia Ngạn không ham chiến, hắn thu kiếm vào vỏ, nhìn Mạnh Thê Thê ở bên cạnh vì vận công mà khuôn mặt hơi đỏ lên.

Trong mắt Mạnh Thê Thê lúc này như có đốm sao lấp lánh, tay cầm đao của nàng hơi run lên.

Những mảnh vỡ kí ức như hoa tuyết dần chắp vá lại với nhau từng chút, từng chút một, dần dần hình thành một cảnh tượng hiện ra trong đầu nàng.

Dưới đầy trời tuyết trắng, nam tử y phục đen khoác áo bào tím, dạy cho nữ tử mặc váy đỏ áo lông chồn bên cạnh từng kiếm, từng thức của chiêu thức mới. Giữa mưa tuyết rơi đầy, giữa màn bạc bao phủ khắp một mảnh ấy, nam tử nét mặt đạm mạc như bông tuyết bay đầy trời kia, mà một thân váy đỏ bay phần phật trong gió của nữ tử lại là nhan sắc tuyệt diễm kinh hồng duy nhất trong thiên địa.

“Ta biết rồi, chiêu vừa rồi là huynh dạy. Chiêu thức này tên là “Động Tình Cửu Thiên” đúng không?”

Thịnh Gia Ngạn khẽ cong khóe môi, chưa nói đúng hay sai, chỉ cầm lấy đao của Mạnh Thê Thê, đưa nó về vỏ đao ở bên hông nàng: “May mắn muội còn nhớ rõ.”

Lúc này Mạc Xuân Phong đã thu xếp xong cho ba người Lâm gia chạy tới tiếp ứng bọn họ, thấy ba tên thích khách xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên mặt đất, máu chảy không ngừng thì trong lòng hắn âm thầm thở ra. Nếu như đứng ở đây hôm nay là Mạnh Thê Thê thì chỉ sợ nơi này đã máu chảy thành sông từ lâu rồi. Nhưng bây giờ Mạnh Thê Thê thiếu mất kí ức, võ công cũng quên gần hết không còn nhớ được bao nhiêu, Mạc Xuân Phong còn lo lắng một mình Thịnh Gia Ngạn không chiếu cố được nàng, không nghĩ tới kết quả lại vượt quá dự liệu của hắn.

“Xem ra tứ lang không hổ là tứ lang! Thật khiến người ta không có lý do mà không khâm phục!”

Xem nhẹ tình ý đột nhiên bắn ra trong mắt Mạc Xuân Phong, Thịnh Gia Ngạn chậm rãi nói: “Xe ngựa cũng hỏng rồi, tạm thời ở lại Lâm gia một đêm đi. Xuân Phong ngươi đi thông báo cho người trong Viên, bảo bọn họ nghĩ cách tiếp ứng. Chiều mai chúng ta sẽ khởi hành xuôi Nam."

Mạc Xuân Phong mềm mại đáp lời, Mạnh Thê Thê nghe mà nổi hết cả da gà.

…………

Ở một diễn biến khác, trong Địa Phủ gà bay chó chạy như thường lệ.

Một đám người tụ tập cùng một chỗ, mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Thê Thê đi theo Thịnh Gia Ngạn mỗi lúc một xa trong Thế Tục Kính, sau đó mọi người đồng thời phát ra một trận reo hò, huýt sáo, đập bàn, rồi quăng vò rượu cũng có hết.

“Ta nói rồi! Bằng vào tính cách của Mạnh tỷ tỷ, tuyệt đối không một ai có thể chiếm tiện nghi của tỷ ấy được!” Huyết Hà tướng quân dứt lời lại xách vò rượu hoa cúc lên tu ừng ực.

Bạch Vô Thường tay cầm một đóa hoa bỉ ngạn, ủy khuất buồn bã nói: “Ngày đầu tiên không có bệ hạ, nhớ ngài.”

Dứt lời, hắn liền dựa vào người Hắc Vô Thường ở bên cạnh, Hắc Vô Thường vẫn một khuôn mặt lạnh lùng lùi về sau một bước, Bạch Vô Thường liền ngã vào lòng Thổ Địa công công. Thổ Địa công công không đứng vững được, đỡ lấy Bạch Vô Thường rồi lại vô ý đạp vào chân Thiện Ác đồng tử sau lưng, Thiện Ác đồng tử bị đau kêu “Auuu!” một tiếng nhảy dựng lên, đầu hắn đập thẳng vào cằm của Nhật Du Thần. Nhật Du Thần đau quá ôm cằm quay đi, Thành Hoàng đang ở bên cạnh xem chỉ tay cho Mạnh Khương, đang cầm tay nhỏ của Mạnh Khương lại bị ngọc quan trên đầu Nhật Du Thần vướng vào ria mép. Suy Thần ở bên cạnh thấy thế định xông vào giúp, ai ngờ hắn vừa duỗi ra một tay lại bị Dạ Du Thần ngủ quên vừa bay tới đụng ngã.

Dạ Du Thần lúc đầu nghe nói tất cả mọi người ở điện Liêu Dương xem “Mạnh tỷ tỷ cùng Diêm Vương bệ hạ xông vào nhân gian” - tập , nào biết mình ngủ quên, lo lắng hớt hải chạy tới, kết quả lúc bước vào cửa lại bị kẹt lại ở đó cùng Cô Hoạch điểu. Hắn với Cô Hoạch điểu không ai chịu nhường ai một bước, một quỷ một chim tranh chấp. Cuối cùng cánh của Cô Hoạch điểu bổ nhào về phía trước, Dạ Du Thần đang bị kẹp trong khung cửa liền bắn ra ngoài như quả địa lôi, làm cho một đám người tụ tập trong điện Liêu Dương bị đâm cho người ngã ngựa đổ, loạn hết chỗ nói.

Phán quan cắp nách một bản Sinh Tử Bộ tiến đến, thấy tình cảnh trong điện như vậy thì không vui: “Làm gì đây? Còn không mau dọn dẹp đi.”

Hắn chỉ Mạnh Khương: “Thành Hoàng bỏ tay ông ra, Mạnh Khương về cầu Nại Hà trước đợi đi, lát nữa chúng ta sẽ tới đó đón Nhị Lang Thần."

Đám người thắc mắc hỏi: “Vì sao phải đón Nhị Lang Thần?”

Mạnh Thê Thê chính là bị hắn chộp lên Thiên Đình, tất cả mọi người dưới Địa Phủ này đều không có cảm tình với tên chiến thần này.

Huyết Hà tướng quân bò từ dưới đất lên, vẫy tay: “Ta không đi! Các ngươi ai thích đi thì đi!”

Phán quan híp mắt nhìn một lượt, nói với giọng rất có thâm ý: “Chiến thần vâng mệnh hạ phàm lịch luyện, là đến đầu thai đó. Chúng ta là minh lại Địa Phủ, lúc bệ hạ không có mặt tất nhiên phải thay ngài đưa tiễn chiến thần một đoạn đường chứ? Các ngươi cảm thấy không đúng à?”

Mọi người nhất thời hiểu ra, mắt tất cả đột nhiên sáng lên như con chuột thấy đồ ăn. Chỉ có Dạ Du Thần học theo dáng vẻ của Huyết Hà tướng quân, chắp tay phía sau lưng, còn đang định lắc đầu bảo là không đi đón Nhị Lang Thần đâu thì bị Huyết Hà tướng quân lôi cổ bước nhanh đi rồi.

“Đây chính là một cơ hội tốt để trả thù Nhị Lang Thần nha, hắn đến Địa Phủ của chúng ta bắt người vênh váo như thế, không thèm suy nghĩ đến cảm thụ của bọn quỷ chúng ta, vậy thì lần đầu thai này phải cho hắn nếm mùi đau khổ!”

Bên cạnh cầu Nại Hà, sắc trời âm trầm.

Mạnh Khương đứng bên cạnh sạp hàng, đã chuẩn bị xong một bát canh Mạnh bà, phía sau nàng chính là tập đoàn minh lại bách quỷ tinh thần phấn chấn.

Huyết Hà tướng quân, phán quan, Bạch Vô Thường, Thành Hoàng Công giữ Suy Thần ở một góc hẻo lánh, cười gian khửa khửa nhìn Suy Thần đang run lẩy bẩy.

“Các người… các người muốn làm gì? Thân thể của ta là trong sạch, tâm linh cũng sạch sẽ, không cho phép kẻ nào làm bẩn!” Suy Thần giữ chặt cổ áo của mình gào lên.

Thành Hoàng công sờ mấy cọng tóc còn sót lại của lão: “Tiểu Suy, lúc Mạnh tỷ tỷ ở đây đối xử với cậu không tệ đi?”

Suy Thần không dám lơ là cảnh giác, cố gắng suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Cũng… cũng được. Nhưng tỷ ấy lúc nào cũng sẽ kể mấy cái tai nạn xấu hổ của ta cho Phúc Thần nghe! Biết rõ ta với Phúc Thần là đối đầu, thế mà lần nào cũng liên hợp với Phúc Thần chế giễu ta!”

Bạch Vô Thường chỉnh lại mũ trắng trên đầu: “Không phải tiểu tử ngươi vào Quỷ tiết năm ngoái, trong tiệc tối lửa trại uống nhiều quá một mực đòi tỏ tình với Phúc Thần sao?”

Suy Thần nghiêm mặt đáp: “Ai bảo?”

Huyết Hà tướng quân ra mặt làm chứng lời nói của Bạch Vô Thường không phải là giả: “Chính là như vậy mà! Phúc Thần trên Thiên Đình thường xuyên đến Địa Phủ chơi, ngươi ngày ngày đi theo sau mông nàng, ai không biết cái ý đồ kia của ngươi chứ? Thiết Quải Lýngười ta có một lần theo Phúc Thần xuống Địa Phủ đầu thai, ngươi còn cho là Thiết Quải Lý thích nàng, còn chế giễu người ta là tên què nữa.”

“Đúng thế! Thành Hoàng công móc từ hông ra một cái gương đồng và một cái lược nhỏ chải vuốt lại cái đầu hói của mình, chạm rãi tiếp lời: “Còn thừa dịp Thiết Quải Lý đi nhà xí còn giấu quải trượng của hắn dưới chỗ ngồi của Sát Thần nữa.”

Suy Thần nổi giận: “Đừng nói nữa. Ta không ngờ đồng liêu sớm chiều ở chung vậy mà lúc nào cũng nhớ đến mấy lần xấu mặt của ta, còn định dùng cái này đến uy hiếp ta, bức ta hiến thân. Đã như vậy, ta cũng không thèm để ý nữa! Các ngươi tới đi, từng người một! Cùng xông lên ta sợ ăn không tiêu!”

Vừa dứt lời, hắn liền buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo ra.

Phán quan ở phía sau thò đầu ra, thấy cách đó không xa có kim quang lấp lóe một trận, vội vàng nói với phía sau: “Đến rồi! Đến rồi! Mau! Mau ném Suy Thần ra ngoài!”

???WTH?

Suy Thần còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đám người Huyết Hà tướng quân khiêng lên, ra sức ném về phía đoàn người chiến thần đang từ bên kia cầu Nại Hà đi tới cách đó không xa. Xa xa thấy một bóng đen sì sì đang bay vun vút về phía mình, chiến thần nhíu mày lại, theo thói quen vung quyền, tay không đấm bay Suy Thần vừa bay tới.

“Âm Tào Địa Phủ lúc nào cũng có mấy sinh vật kì quái bay bay thế này!” Chiến Thần Dương Huyền Liệt nhìn Suy Thần đã hóa thành chấm đen bay về phía xa, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Bọn phán quan thấy kế hoạch thành công, không khỏi hơi nhảy cẫng lên một chút.

Bạch Vô Thường âm hiểm nói: “Hiện tại Nhị Lang Thần trước khi đầu thai đã đâm vào Suy Thần thế này, ta rất chờ mong xem vận mệnh của hắn sau khi đầu thai sẽ như thế nào nha!”

Thành Hoàng công cất gương nhỏ đi: “Giờ thì cho dù Ti Mệnh có muốn cho hắn tốt số cũng không được!”

- ----------

Thiết Quải Lý: hay còn gọi là Lý Thiết Quải, là một trong số vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Vị tiên này đôi khi được miêu tả như là người dễ nóng giận và hay gắt gỏng, nhưng lại là người nhân từ đối với những người nghèo khó, ốm đau, bệnh tật, những người được ông giúp giảm nhẹ nỗi phiền muộn của mình bằng một loại thuốc đặc biệt lấy từ quả bầu của ông. Ông thường được minh họa như là một ông già xấu xí với khuôn mặt bẩn thỉu, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, và một chiếc đai vàng trên đầu. Ông đi lại với sự hỗ trợ của một chiếc thiết trượng (nạng sắt, thiết = sắt, quải = trượng, nạng) và thường đeo một quả bầu trên vai hay cầm trong tay. Ông cũng thường được mô tả như là một nhân vật hài hước hạ trần trong hình dạng của một kẻ ăn mày, sử dụng quyền năng của mình để giúp đỡ những người nghèo khó và bị áp bức.

Truyện Chữ Hay