Tôi chậm rãi nâng tay lên, lệ rơi đầy mặt nhìn số , cầu xin: "Giúp tôi với..." Đây là lựa chọn tốt nhất, số hiểu ý tôi, đặt chiếc nhẫn có đầu nhọn ở ngón giữa lên cổ tay tôi.
Tôi cố gắng chịu đựng đau đớn trong lòng, nhắm mắt lại, cảm nhận máu tươi chảy ra khỏi cơ thể.
Số nâng số dậy, bóp mạnh má anh khẩn trương hô: "Há miệng ra, nhanh lên, cô ấy sẽ không chết."
Số hiển nhiên không muốn uống, nhưng máu anh đã sắp chảy cạn, vậy nên không còn sức lực chống cự, khớp hàm bị số mở ra, máu tôi rốt cục chảy vào miệng anh.
Con ngươi đen của anh chậm rãi bị màu đỏ thay thế, nhưng vẫn gắt gao nhìn tôi, hốc mắt anh thế nhưng ươn ướt, cuối cùng không chịu nổi, nước mắt tràn mi mà ra...
Vào khoảnh khắc anh rơi lệ, tầm mắt tôi cũng bắt đầu mông lung, dường như có thể thấy được bóng dáng mình dần biến mất trong sinh mệnh của anh.
Cuối cùng tôi cũng hiểu cái gì gọi là đau xé lòng, cái gì gọi là thương tâm muốn chết.
Lúc lí trí biến mất, anh dựa vào bản năng nổi điên hút máu tôi, số và số mạnh mẽ tách chúng tôi ra. Nhìn ánh mắt đỏ hồng của anh, nhìn anh giãy dụa muốn nhào tới, trái tim tôi như muốn nứt vỡ.
Tôi mất ước chừng năm sáu trăm mililit máu, còn anh rốt cục hao hết sức lực, té xuống đất, nhắm mắt nặng nề ngủ.
Số thở phì phò khàn cổ họng: "Đưa cô ấy về đi, để tôi chăm sóc anh ta."
Tôi ngồi cạnh số , nhìn ngực anh đã ngừng đổ máu, hơn nữa còn đang thong thả khép lại.
"Đi nhanh lên, một khi anh ta tỉnh lại nhìn thấy cô, chuyện đầu tiên muốn làm sẽ là giết cô." Số đến kéo tôi.
"Cho tôi thêm chút thời gian, chỉ một chút thôi." Tôi ngơ ngác ngồi tại chỗ không hề động, số cũng buông lỏng tay ra.
Nhìn số , nhìn anh nhắm mắt nằm cạnh tôi, đôi môi đã hơi hồng trở lại, khóe môi còn khẽ cong lên. Người kia, lúc nào cũng đẹp trai như vậy, đẹp trai làm cho tôi đau lòng.
Cúi người hôn nhẹ môi anh, nước mắt không nhịn được rớt xuống mặt anh. Trái tim tôi như vỡ tan thành năm sáu mảnh, đau đến không nói nên lời.
Tôi không biết mình bị số nâng dậy rồi nhét vào trong xe thế nào. Chỉ biết yên lặng rơi lệ, đáy lòng trống rỗng hư không.
Số đưa tôi đi khách sạn, khách sạn này rất đặc biệt, mở trên địa bàn của ma cà rồng. Tuy Mật đảng không muốn lộ diện, nhưng cũng cần làm ăn để dung nhập xã hội loài người. Số đã sắp xếp ổn thỏa, tôi vào phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó số lái xe đưa tôi về.
Ở trên đường, nước mắt thật vất vả nén lại lại tiếp tục trào ra.
Số dừng xe ở bên đường, thân thiết hỏi: "Không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, nhìn khuôn mặt phản chiếu trên cửa sổ, thật tiều tụy. Số tiếp tục lái xe, đưa tôi về tận cửa nhà.
"Về sau thấy hắn nhất định phải trốn, trốn càng xa càng tốt." Số dặn tôi, an ủi: "Yên tâm đi, tôi và số nhàn rỗi, sẽ luôn bảo vệ cô từ một nơi bí mật gần đó."
Chẳng trách bọn họ lại xuất hiện nhanh như vậy, tôi chết lặng nhìn số , không biết nên khóc hay nên cười.
Anh ta thấy tôi như thế, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng biết chúng tôi đi theo, nói là muốn chúng tôi yên tâm, có thể đi theo tới lúc hai người kết hôn mới thôi."
Tôi chỉ nghe thấy bản thân yếu ớt nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Xuống xe, leo lên lầu. Hai chân vô lực như dẫm trên vải bông, máy móc cất bước. Vào nhà, tôi không còn chút sức lực nào, ngã xuống giường liền nhắm mắt lại, chảy nước mắt mơ mơ màng màng ngủ.
Thời gian vội vàng bỏ chạy, năm sáu ngày trôi qua, thân thể mất máu đã dần hồi phục, nhưng tinh thần tôi vẫn yếu ớt như cũ. Cha mẹ và người ngoài đều nghĩ tôi bị bệnh, tôi biện lý do, nói là vì công việc bận rộn quá, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn. Nhưng tôi biết, căn bệnh này có lẽ vĩnh viễn cũng không ổn được.
Tan tầm về nhà, tôi mơ mơ màng màng đi như người mộng du, đến lúc dừng lại mới phát hiện, bản thân đã tới góc đường quen thuộc. Mọi thứ nơi đây đều như trước, chỉ có điều đã không thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn của số , cùng với nụ cười xán lạn chỉ dành cho mình tôi. Tôi rơi lệ đầy mặt, không quan tâm người khác ghé mắt, đứng ở nơi đó khóc lóc nỉ non.
Tôi xuống tàu điện ngầm, soi mặt trên tấm kim loại bóng loáng, sau đó nhanh chóng lấy hộp phấn ra dặm nhẹ lên cặp mắt sưng đỏ, nếu không lát nữa về nhà kiểu gì cũng bị hỏi sao lại thế này.
Qua hai con phố nữa là về đến nhà, ăn xong cơm chiều tôi sẽ nằm trên giường xem TV, cho đến khi hai mắt mỏi mệt không chịu nổi, đầu óc không thể nghĩ bất cứ chuyện gì rồi chìm vào giấc ngủ. Chỉ như vậy tôi mới có thể tạm quên đi tất cả.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn quen thuộc đứng che trước mặt, tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn. Nhất thời cảm xúc dâng trào, là số , là anh!
Ánh mắt ngân ngấn nước, tôi mỉm cười ngây ngốc nhìn anh, hoàn toàn không để ý con ngươi đen của anh chậm rãi chuyển sang màu đỏ.
Lúc anh đánh về phía tôi, cơ thể tôi đột nhiên bị ôm lấy, hơn nữa dùng tốc độ kinh người biến mất trong đám đông.
Là số , chỉ số mới có thể so sánh tốc độ với số . Ngay khi cảm thấy không ổn, anh ta đã lập tức xông ra cứu trợ, nếu không tôi đã bị số hút khô máu, hoặc là vặn gãy cổ.
Tôi ngồi trên mái nhà cao tầng, vốn độ cao này sẽ làm tôi sợ chết khiếp, nhưng hiện tại lại không có cảm giác gì, để mặc gió lạnh thổi khô nước mắt. Số ở bên cạnh cầm di động không biết gọi cho ai, tôi cũng không quan tâm. Trái tim tôi đau quá, vỡ vụn ra như sủi cảo đun nhừ.
Số đi tới ngồi xuống cạnh tôi, phong thái cao quý thanh lịch như trước: "Sau khi hắn tỉnh lại, luôn cảm thấy thiếu điều gì. Em khóc bảy ngày, hắn cũng tra xét bảy ngày. Hắn gọi cho mọi số trong danh bạ, không nhớ rõ ai liền đi điều tra, chỉ cần thấy quen thuộc sẽ ngồi ở một nơi mấy giờ đồng hồ. Hắn đã biết em, vừa rồi không để ý tôi khuyên can liền đứng trước mặt em, vì muốn chứng thực hắn và em từng quen biết. Không thể gạt hắn nữa, em phải đi nói rõ thôi."
Dù số có khả năng đọc được suy nghĩ, nhưng đối mặt với số đã sống quá ngàn năm đạo hạnh cao thâm, cũng không có cách nào. Mà số không biết đã trốn đi đâu, nhất thời không thấy bóng dáng.
Nước mắt đã khô tại sao còn chảy tiếp, phải chảy tới khi nào mới không còn đau lòng như vậy. Tôi im lặng hồi lâu, chậm rãi hỏi: "Có phải tâm lý con người quá yếu ớt, vậy nên không chịu nổi cuộc sống vĩnh hằng không?"
Số trầm mặc một lát, sau đó đứng dậy: "Tôi đưa em đi gặp hắn."
Công viên là một địa điểm tốt. Số ôm tôi phi thân đến một thảm cỏ rộng, tôi mơ hồ thấy được số đứng cách đó tầm hai mươi mét.
Di động trong túi vang lên, tôi tiếp máy, giọng nói của số truyền rõ ràng vào tai: "Cô là ai? Xin hãy nói cho tôi biết."
Tôi hơi nở nụ cười: "Chỉ là một người bạn."
"Cô cho tôi uống máu?" Số nhìn tôi, từ khoảng cách này anh sẽ không thể phát hiện tâm tư của tôi, cũng sẽ không khơi dậy bản năng muốn giết tôi.
"Đúng vậy." Tôi ra vẻ thoải mái trả lời: "Bởi vì lúc đó anh sắp chết, tôi không thể trơ mắt nhìn anh chết."
"Là bạn kiểu gì?" Số vẫn còn muốn thăm dò, phong thái bình tĩnh làm tôi thấy xa lạ.
"Bạn bình thường." Tôi biết nói vậy không thể lừa anh, vì vậy bổ sung thêm: "Anh bắt một tên tội phạm bị truy nã, vừa vặn hắn là kẻ thù của nhà tôi. Có oán báo oán có ân báo ân, tôi thấy anh sắp chết liền tặng máu cho anh, trả nợ ân tình, chỉ vậy không hơn. Hiện tại chúng ta đã thanh toán xong, xin anh về sau đừng đến tìm tôi nữa, trừ khi anh muốn tôi chết."
"Tôi hiểu rồi." Còn chưa tắt máy, số đã níu lại, thực ra anh chưa tắt máy trước, làm sao tôi nỡ chấm dứt cuộc trò chuyện cuối cùng này: "Xin lỗi, còn một chuyện có lẽ cô cũng biết. Khi tôi tỉnh lại, trong túi quần có một hộp nhẫn cưới, có thể nói với tôi, tôi muốn tặng nó cho ai được không?"
Nước mắt không ngừng rớt xuống, rốt cuộc cũng hiểu tại sao hôm đó anh luôn cắm tay vào túi quần, nét mặt còn do dự bối rối, thì ra là muốn cầu hôn tôi...
Nhưng tôi không dám khóc, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, bình tĩnh trả lời: "Tôi không biết, có thể số nhờ anh mua, cũng có thể là anh thích thì mua."
Số nhàn nhạt nói: "Hóa ra là vậy... Cảm ơn cô."
"Không có gì." Tôi cũng nhàn nhạt trả lời.
Sau đó chúng tôi tắt máy, số xoay người, bay vào bầu trời đêm, biến mất không thấy. Mà tôi ngồi sững sờ trên thảm cỏ gào khóc, khóc đến sông cạn đá mòn, khóc đến khi té xỉu trong lòng số .
Cuộc sống trở về bình tĩnh theo thời gian, tôi đã sắp biến thành trạch nữ, không ra ngoài, không dạo phố, tan tầm thì về nhà, hai ngày cuối tuần thì ngủ lười. Cha mẹ thấy tôi gầy đến mức sắp bị gió thổi bay, cũng không gặng hỏi có chuyện gì.
"Phát kẹo mừng, phát kẹo mừng!" Trợ lý ôm một hộp chocolate lớn, phát cho mỗi người một thanh kẹo.
Tôi cầm lên nhìn, là chocolate hảo hạng, giá bán sỉ ba tệ rưỡi một thanh, một hộp chỉ có hai thanh, giá siêu thị là mười tệ một hộp.
Mọi người nhao nhao hỏi là ai. Trợ lý cười ra vẻ bí ẩn đáp: "Là phó trưởng phòng."
Ai nấy đều ngây ngẩn, phó trưởng phòng ba mươi lăm tuổi, thật ra có khả năng đã ba mươi bảy tuổi, kết hôn? Tin tức sốt dẻo à nha!
Chỉ thấy phó trưởng phòng đứng đó, thay đổi gương mặt mẹ kế mọi hôm bằng nụ cười sáng láng: "Thứ sáu tuần sau mời mọi người đến uống rượu mừng, phong bì không có cũng không sao, vui vẻ là được."
Không cần phong bì? Nhưng tôi không lo lắng, nhân viên quèn chỉ hai ba trăm tệ là đủ. Lo nhất là những người đã từng mời phó trưởng phòng ăn cưới, bây giờ phải đi đáp lễ.
Mọi người ồn ào chúc mừng, phó trưởng phòng vui như chưa từng vui như vậy, xem ra tháng này không hoàn thành chỉ tiêu cũng không lo bị mắng.
Giữa trưa có tin tức truyền ra, chuyện kể rằng phó trưởng phòng đi xem mặt thất bại lần thứ N, uống say vấp ngã trên đường được một người nâng dậy, chị ta liền ôm người này khóc rống. Sau đó bởi vì quá say, người kia chỉ còn cách đưa chị ta về nhà, chăm sóc đến nửa đêm. Khi tỉnh lại, bà chị già thấy người này thành thật, lại độc thân, liền hạ quyết tâm theo đuổi, cuối cùng cũng thành một đoạn nhân duyên.
Về tới nhà, tôi không khỏi cảm thán. Ngay cả phó trưởng phòng cũng sắp lập gia đình, chẳng lẽ tôi còn cam chịu kiếp độc thân? Số đã quên tôi, bây giờ nhìn thấy tôi chỉ muốn giết tôi, không còn tình cảm gì nữa.
Dù trái tim không yêu ai được nữa, dù trong lòng có đau khổ thế nào, cuộc sống cũng chỉ có một lần, chuyện nên làm rốt cuộc vẫn phải làm. Tôi không thể cô độc suốt đời, để cha mẹ chết cũng không yên tâm.
Tôi cầm di động, ba tháng qua lần đầu tiên gọi cho bà mối: "Chào cô, phiền cô sắp xếp một cuộc hẹn cho tôi..."
Ngồi trong một quán ăn bình thường, đối diện là một anh chàng đeo kính trông có hơi ngốc nghếch, anh ta ngăm đen, dáng người có vẻ rắn chắc, nhưng cũng không cao lắm, nói tóm lại bình thường không thể bình thường hơn.
Đây là yêu cầu của tôi, không mặc ngụy trang, không gây quá mẫn, kinh tế vừa đủ, diện mạo phổ thông. Giờ đây không còn chuyện gì quan trọng nữa, tình đã qua, tim đã mất, giờ chỉ mong bình yên sống cả đời, hòa tan tất cả đau khổ và tình cảm vào thời gian, cuối cùng quy về bụi đất.
Tôi lẳng lặng ngồi, người đối diện mở miệng trước, có chút hồi hộp mà lắp bắp: "Tôi... Tôi là kỹ sư máy móc, ở phân xưởng chuyên về sửa chữa. Lương... Lương tháng bốn ngàn hai, nhưng... Nhưng còn có phòng riêng, đã trả góp xong..."
Ngay cả điều kiện cũng bình thường như vậy, tôi nghe, tâm tư lại không biết phiêu đi nơi nào.
"Yêu cầu của tôi không cao, chỉ... Chỉ cần sống cùng tôi qua... Qua ngày." Anh ta hồi hộp lau mồ hôi, trên trán lập tức dính mảnh giấy ăn giá rẻ.
Nhàn nhạt liếc mắt một cái, tôi mở miệng nói câu đầu tiên: "Tôi gọi anh là số được không? Tôi không thích số cho lắm."
Số gật đầu lia lịa, có vẻ rất biết ơn: "Được, được chứ, ở trái đất tôi mang họ Lưu, em cứ gọi tôi là Tiểu Lục. Người Trung Quốc hay nói lục lục đại thuận đó thôi, tốt, tốt lắm..."