Anh chàng cao bồi buông tay tôi ra, tôi rưng rưng nhìn ngón tay đáng thương. Muốn chứng minh cũng đâu cần độc ác như vậy. Đúng rồi, vì sao lại cắn tôi, anh ta không tự cắn mình được hay sao?
Ngón tay bị số nhẹ nhàng kéo qua, tôi mới phát hiện số đã mở to mắt. Anh ta dịu dàng nhìn tôi, đặt ngón tay tôi vào miệng, động tác tao nhã như hôn nhẹ một đóa hoa hồng.
Tôi mê say, đầu lưỡi số mềm nhẹ như vậy, cho dù lát nữa anh ta có hút máu tôi, có lẽ tôi cũng chỉ nhịn đau nhíu mày, luyến tiếc rút tay về.
Số ngậm một lúc mới buông ra, nhẹ giọng nói: "Không nên lãng phí."
"Nói sạo!" Anh chàng cao bồi hừ lạnh một tiếng.
"Anh làm cô ấy bị thương, nhưng tôi muốn cảm ơn anh." Số mỉm cười, lấy ngón tay vuốt nhẹ qua đôi môi đỏ tươi, động tác gợi cảm khiến tôi muốn hét chói tai: "Đã giúp tôi nếm được hương vị của cô ấy."
"Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ hương vị này." Số mỉm cười, tôi biết anh ta nói thật lòng. Lấy năng lực và địa vị của người này, hoàn toàn không cần lấy lòng một cô gái bình thường, hơn nữa sắp chia tay như tôi. Tôi thật sự vui vẻ, rất hạnh phúc, choáng váng, choáng váng... Ai có thể đỡ tôi được không?
Anh chàng cao bồi cười gian trá: "Ma cà rồng chỉ cần một giọt máu là có thể biết suy nghĩ của cô, nếu muốn sở hữu một kỹ năng, chỉ cần tìm người có kỹ năng đó, sau đó hút khô máu là được."
Gì? Một giọt máu có thể cho số biết tâm tư của tôi? Anh chàng này có thể nói ít đi được không, nói câu nào làm tôi sợ câu ấy.
"Không phải hút khô, trước khi chết phải nhả ra ngay, máu người chết sẽ làm rối loạn tiêu hóa." Câu nói của số còn làm tôi rùng mình hơn.
"Đã không có chuyện gì, tôi đi trước, đừng quên đưa cô ấy về nhà. Tuy nơi này không phải địa bàn của Ma đảng, công tác trị an cũng tốt, nhưng không thể coi thường." Anh chàng cao bồi vừa dứt lời, một cơn gió đã vút qua người tôi. Chờ tôi chú ý lại, anh ta đã phóng qua mặt hồ, biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Số lái xe đưa tôi về. Giờ khắc này tôi hi vọng xe chạy càng chậm càng tốt, thậm chí cầu nguyện nửa đường hỏng xe, cháy động cơ. Tuy nhất định phải chia tay, nhưng có thể lưu lại nhiều thêm một giây cũng tốt.
Mấy tình huống kiểu như sao băng rơi trúng đầu chung quy không xảy ra, có lẽ chỉ gặp trong phim ảnh mà thôi, còn ở hiện thực, chúng tôi thuận lợi tới đích.
Lòng tôi có nhè nhẹ quặn đau, sống mũi hơi cay, ngồi yên nhìn số , không muốn lập tức rời đi: "Chúng ta có thể gặp lại không? Anh nhìn tôi ăn cơm, tôi cùng anh xem phim, nói chuyện phiếm?"
Số lẳng lặng nhìn tôi, sau đó sát lại gần, hôn nhẹ lên má tôi. Nhìn tôi kinh ngạc, anh ta nhẹ giọng nói: "Cứ cho đây là một giấc mộng, trừ khi cô muốn tôi xóa sạch trí nhớ của cô."
Hai mắt rưng rưng, tôi hơi ngửa đầu, không muốn để nước mắt rơi xuống. Nâng tay lau sạch thứ chất lỏng mằn mặn ấy đi, tôi mỉm cười đáp: "Là mộng, một giấc mộng rất đẹp, gặp được một anh chàng rất tốt, tuy không thể đến với nhau, nhưng nhất định tôi sẽ nhớ rõ anh ấy. Đời người thật ngắn ngủi, nhớ nhung đến đâu cũng chẳng thể vượt quá trăm năm, không phải sao?"
"Lâm Lâm..." Lần đầu tiên số gọi nhũ danh của tôi, đôi mắt ánh tím của anh ta lúc này dịu dàng như nước: "Quả thật tôi đã vô ý quyến rũ cô, đây là bản năng của ma cà rồng dùng để dụ dỗ con mồi, đừng nghĩ về tôi tốt như vậy."
Số coi chỉ số thông minh của con người chỉ dừng ở giai đoạn nguyên thủy thôi sao? Tôi vừa nghe liền biết, anh ta nói vậy là để tôi cảm thấy khá hơn.
"Không cần an ủi." Tôi ra vẻ thoải mái trả lời: "Dù đúng thế thì sao? Thích là thích, không tính toán gì hết, người chưa thích ai bao giờ mới gọi là đáng sợ."
Số mỉm cười nhìn tôi, xinh đẹp làm tôi mê mẩn, hơn nữa có thể chọc cười một ma cà rồng sống quá ngàn năm, thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Lúc này anh ta bỏ qua tất cả gánh nặng năm tháng, cười đến vô cùng xán lạn, lắc lắc đầu: "Thật sự không nên nói quá nhiều với đồ ăn."
"Hối hận rồi? Vậy hãy để chúng ta chia tay trong vui vẻ đi." Tôi giữ nguyên nụ cười, nhanh chóng mở cửa xuống xe, bước thẳng về nhà, không quay đầu nhìn lại.
Mới đi vài bước, nước mắt tôi đã trào ra, nhưng không dám nâng tay lau, sợ số phát hiện.
Trở về nhà, rửa mặt xong liền mở máy tính. Nhìn màn hình đã không còn số điện thoại của số , tôi thật vất vả kìm nén nước mắt, gọi điện cho bà mối, khịt khịt mũi: "Alô, tôi đây."
Bà mối thở dài: "Đáng tiếc quá, số đã nói với tôi rồi. Lo lắng đến cảm xúc của cô, một tuần sau chúng tôi mới giới thiệu người kế tiếp."
"Được, đến lúc đó gọi sau... Tôi mệt quá, ngủ trước, chúc cô ngủ ngon." Tôi tắt máy, ném di động sang một bên, sau đó đổ người xuống giường, chôn mặt vào gối khóc lóc.
Ngày chủ nhật tôi ngủ đến giữa trưa, vừa tỉnh dậy liền ăn kem cốc xem phim tình cảm, khóc rầm rầm rào rào. Cha mẹ cười nhạo tôi lớn đầu rồi mà còn tin mấy thứ ấy. Thật ra tôi không khóc vì phim, mà muốn mượn phim để phát tiết buồn khổ trong lòng. Tôi không thể nói mình thất tình, đối phương là tổ tiên ma cà rồng đã sống một ngàn năm trăm năm được. Nhưng tôi muốn khóc, khóc thỏa thích, mà chỉ có cách này mới không bị cha mẹ hoài nghi.
Thứ hai rốt cuộc đi làm, công việc bận rộn làm tôi tạm thời quên đi chuyện khác. Tôi rất muốn tăng ca, nhưng không ngờ hiệu suất làm việc hôm nay tăng cao, tôi tan tầm đúng giờ.
Ủ rũ bước về nhà, tôi thầm nghĩ có lẽ nên đi dạo phố, bằng không tối nay lại mất ngủ, rửa mặt bằng nước mắt mất thôi.
"Lynda!" Roger chạy lên từ phía sau, cợt nhả đi cạnh tôi: "Anh đưa xe đi rửa rồi, vừa hay ngồi tàu điện ngầm với em."
Tránh xa tôi ra, đang phiền lòng mà anh cứ cười cười nói nói.
Tôi cười gượng hai tiếng, khó chịu bước nhanh hơn. Hy vọng làm thế này anh ta sẽ hiểu, tôi chẳng hy vọng "Được" đi cùng anh ta chút nào.
"Đừng đi nhanh thế!" Roger thở hổn hển bám theo, tôi càng bước nhanh hơn, giống như vận động viên muốn giành giải quán quân cuộc thi đi bộ quốc tế, cắn răng đi nhanh, ý đồ cắt đuôi tên háo sắc đáng ghét này.
Nhưng tôi không phải vận động viên chuyên nghiệp, tập thể dục lại ít hơn Roger, chỉ chốc lát sau đã mệt mỏi, bước chân dần dần chậm lại.
Roger nhân cơ hội bắt kịp, thở phì phò đứng cạnh tôi: "Hay mình đi xem phim? Anh đi một mình buồn lắm, nếu em đi cùng thì anh chi tiền cho cả hai. Hoặc không thì đi công viên giải trí?"
Trốn mãi cũng không phải cách hay, tôi dừng lại, suy nghĩ nên từ chối thế nào.
"Mấy ngày nay có lẽ không được." Một giọng nói đột nhiên vang lên, tôi quay đầu lại nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người, là anh chàng cao bồi!
Anh này cao to lực lưỡng, so với Roger m thì vẫn cao hơn nửa cái đầu, cười tủm tỉm nhìn hai chúng tôi.
"Anh là...?" Roger trừng lớn mắt, đánh giá một lượt đến từ trên xuống dưới.
"Họ hàng của em." "Họ hàng của cô ấy." Anh chàng cao bồi và tôi đồng thanh trả lời.
Anh chàng cao bồi hiển nhiên không phải người Bắc Âu tóc vàng mắt xanh, nhưng cũng không phải người da vàng. Mái tóc màu hạt dẻ hơi gợn sóng, đôi mắt đen nhưng hơi nhạt, cái mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, giống như bức tượng điêu khắc Italy.
Roger giật giật khóe miệng: "Họ hàng nhà em nhiều thật, trải rộng toàn thế giới."
Nói thừa, phụ nữ tất nhiên có nhiều họ hàng rồi. Không tính cái người mỗi tháng đều đến một lần kia, lúc chồng đi vắng, tự nhiên xuất hiện người đàn ông lạ mặt trong nhà, đó chắc chắn là anh họ của cô vợ.
Tôi nghiêm túc trả lời: "Châu Âu có % dân số mang huyết thống châu Á. Ngày xưa Thành Cát Tư Hãn đánh tới châu Âu là con cháu đã rải khắp thiên hạ. Anh về tìm hiểu đi, nói không chừng lại tìm ra người họ hàng xa ngoại quốc nào đó."
"Xin lỗi, em tôi muốn đi chơi với tôi, anh tìm người khác đi." Anh chàng cao bồi khuyên nhủ rất nghiêm túc.
"Được được, chẳng mấy khi người nhà đến thăm, đương nhiên phải đi với nhau rồi." Roger nuốt nước miếng, sau đó hậm hực hờn dỗi bỏ đi.
Roger đi, tôi cũng xoay người đi.
Anh chàng cao bồi chân dài bước rộng, rất dễ dàng bám theo tôi, bắt đầu trêu tức: "Em họ ơi, dù em không muốn đi với anh thì cũng phải cảm ơn một câu chứ?"
"Cảm ơn cái đầu!" Tôi tác phong nhanh nhẹn đi vù vù về phía trước: "Quả thật muốn cám ơn anh đã tới cứu lúc tôi chia tay cùng số , chưa hiểu chuyện đã đánh số máu me đầm đìa. Anh muốn chia rẽ chúng tôi phải không? Hiện tại vừa lòng chưa?"
"Xem ra cô rất thích hắn." Anh chàng cao bồi nhảy lên trước mặt tôi, tôi đi tiến, anh ta đi lùi, giống như sau lưng có mắt vậy, thành thạo tránh người khác, hai tay cắm túi quần, dáng vẻ ngạo mạn, cười tủm tỉm hơi cúi đầu nhìn tôi.
"Đúng vậy thì sao? Phạm pháp à?" Tôi ngừng lại, nhíu mày đẩy cơ thể cao lớn rắn chắc của anh ta: "Tránh ra tránh ra, phiền quá!"
Anh chàng cao bồi cũng dừng bước, tiếp tục tươi cười, tùy ý để tôi làm loạn.
Sao cơ bắp lại cứng như vậy, hàng thật hay hàng ngụy trang đây?
"Không sao, muốn sờ chỗ khác cũng được. Trừ ma cà rồng ra, chúng tôi là chủng tộc giống người trái đất nhất." Anh chàng cao bồi dường như xem thấu tâm tư của tôi, cười đến vô cùng xán lạn. Ai bảo tay tôi dán tay trên ngực anh ta lâu thế.
Tôi như chạm vào nước sôi, vội vàng rụt tay về, trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Rốt cuộc anh muốn gì? Anh không nhường, tôi nhường!" Tôi xoay người đi hướng khác, không trêu được, trốn là tốt nhất.
"Haiz, đừng nóng giận." Anh chàng cao bồi nắm cổ tay tôi, giữ tôi lại.
Ngay trước khi tôi kịp thẹn quá hóa giận mà hành động phản kháng, anh ta đã dùng con ngươi tỏa sáng nhìn tôi: "Làm bạn gái tôi được không?"