Tôi như nhìn thấy hai người say khướt, chuẩn bị đi tìm cuộc vui, đang tiến gần về phía tử vong. Cánh cửa WC chính là lối vào địa ngục, ma quỷ bên trong đang giương nanh múa vuốt chờ bọn họ. Ban đầu tuy rằng thỏa mãn, nhưng kế tiếp suy nhược, hư thối, tanh tưởi, lở loét... Ai nói thế gian không có địa ngục? Chuyện tiếp theo, sẽ đưa hai người này xuống ngục sâu thăm thẳm.
Thật đáng sợ, quả thật làm người đàng hoàng thì vẫn hơn, tuy cuộc sống bình thường không nhiều kích tình gợn sóng, nhưng ít ra cũng bị không chết thảm.
"Nơi này không hợp với cô, đi thôi." Số đứng lên, lấy sập tiền từ trong túi quần ra, sau đó rút hai tờ đặt lên bàn.
Sao đám người ngoài hành tinh này đều nhiều tiền như vậy? Tiêu một trăm tệ mà cứ như mười tệ. Còn tôi đây đang nghèo rớt mùng tơi, ba ngày nữa mới phát tiền lương, hiện tại mười tệ phải coi như một trăm tệ, bỏ ra một tệ mua que kem cũng không nỡ.
"Đi dạo với tôi một chút." Ngoài ý muốn là số không hề lái xe, mà chỉ bước chậm dọc theo con phố buôn bán sầm uất. Tuy anh ta không cao lớn bằng ba ứng viên trước, nhưng đứng trong quần chúng cũng vượt qua trị số trung bình, cộng thêm bề ngoài tuấn mỹ và khí chất cao quý, làm không ít người qua đường phải ghé mắt.
Số đi đến ngã tư đường liền chuyển hướng, dẫn tôi tới một công viên nhỏ. Rất nhiều công viên đều miễn phí vé vào, nhưng cũng đóng cửa sớm, hiện tại đã qua thời gian đóng cửa.
Chúng tôi đi dọc theo tường ngoài, nơi này tương đối ít người.
Số đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn tôi: "Muốn vào xem không?"
Ý anh ta là gì? Tôi nhìn bức tường khoảng hai mét, cũng không phải quá cao, nở nụ cười: "Anh định trèo tường? Nhìn tôi mặc váy đi giày cao gót thế này, anh bảo trèo kiểu gì bây giờ?"
Số tới gần một bước, ánh đèn đường xuyên qua hàng cây cao lớn bên đường, tạo ra những hình thù loang lổ mà bí ẩn trên khuôn mặt trắng nõn. Anh ta ôm tôi, làm tôi muốn động đậy cũng không động được, chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Thân thể căng thẳng, số đột nhiên bay vút lên không trung, chỉ trong nháy mắt, chúng tôi đã đứng trong công viên.
Tôi ngạc nhiên nhìn bức tường cách xa hơn mười mét, lại ngạc nhiên quay đầu nhìn số vẫn ôm tôi: "Anh là siêu nhân sao?"
Trong công viên chỉ có mấy cột đèn nhỏ, rất nhiều chỗ tối đen không có ánh sáng. Chợt nghe thấy tiếng động sột soạt, không biết là côn trùng hay chim chóc mất ngủ, là động vật nhỏ hoang dại đi đêm hay những người trèo tường đột nhập như chúng tôi. Thật ra tôi là kiểu người tuân thủ pháp luật, từ bé đã cố gắng học tập hướng về tương lai, mặc dù đôi khi cũng muốn làm loạn, nhưng chỉ có suy nghĩ chứ không thành hành động, vậy nên hôm nay "Phá luật" thế này, làm tôi cảm thấy thật sự kích thích.
Số nới tay buông tôi ra, ngồi xuống băng ghế gỗ, ý bảo tôi ngồi xuống bên cạnh. Ban ngày đông khách, nhất định chiếc ghế này sẽ chật ních người, hiện tại yên tĩnh lại để lộ ra một cảm giác cô đơn phía sau phồn hoa hào nhoáng.
"Anh hay tới đây à?" Tôi tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao la.
Số cách tôi chừng nửa cánh tay, cũng tựa lưng ngẩng đầu nhìn trời, lẳng lặng đáp: "Ba ngày trước tôi mới quay về Trung Quốc, lần cuối ở đây là vào thời nhà Thanh. Đàn ông tết tóc đuôi sam, phụ nữ thì bọc chân bó. Con người thời ấy còn ngu muội, nhưng không phức tạp như bây giờ, bọn họ cũng khỏe mạnh hơn, không chứa nhiều hóa chất phụ gia. Quả thật có điểm hoài niệm."
"Vậy sao anh không ở lại?" Tôi tò mò hỏi.
Số từ từ trả lời: "Tôi không muốn ngày ngày bị bọn nhóc bám đuôi, chỉ trỏ gọi tôi là quái vật. Vậy nên tôi đến nước Pháp, đúng lúc nơi đó diễn ra đại cách mạng, qua thời Napoléon Waterloo lại chuyển sang Anh. Đến thế kỷ hai mươi, cứ một, hai năm tôi lại ở một bang của nước Mỹ."
"Du lịch thế giới nha!" Tôi hâm mộ, cảm thán nói: "Sống lâu thích thật, có thể làm rất nhiều việc muốn làm."
"Nếu sở hữu thời gian vô tận, cô định sử dụng vào việc gì?" Số có vẻ hứng thú, tuy giọng nói vẫn đạm bạc như thường, nhưng tôi có thể cảm giác ra, nếu không anh ta đã không hỏi tôi.
Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười hồi đáp: "Đương nhiên một trăm năm đầu tiên phải điên cuồng kiếm tiền rồi, bây giờ giá hàng tăng vùn vụt, chẳng phải người ta vẫn nói, chuyện khổ nhất trên thế giới chính là còn sống, nhưng mà không còn tiền đấy thôi!"
Khóe môi số chậm rãi cong lên, tôi tiếp tục nói: "Nhưng có một chuyện khổ hơn cả không còn tiền, thì phải là đã chết, nhưng tiền không có xài hết!"
"Vậy thì vừa kiếm vừa tiêu." Số rốt cục nở nụ cười hoàn chỉnh: "Giống như tôi, cất mấy thứ đi, sau hai ba trăm năm trở thành đồ cổ, đem đi bán không cần vất vả kiếm tiền!"
Hay! Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?
"Còn muốn làm gì nữa?" Số tiếp tục hỏi. Xem ra năm tháng dài dòng nên chuyện gì anh ta cũng từng làm, hiện giờ sinh ra nhàm chán.
Sống lâu có vẻ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, sở dĩ con người luôn tràn ngập sức sống là vì cuộc sống hữu hạn, thanh xuân lại càng ngắn ngủi hơn. Khoảng thời gian đẹp nhất của người con gái là từ mười sáu đến hai mươi tư tuổi, vỏn vẹn tám năm, mà trong đó đã có sáu bảy năm ở trong trường đọc sách! Vậy nên tốt nghiệp đại học xong phải nhanh nhanh bắt lấy thanh xuân. Tất cả nỗ lực hay bỏ cuộc, sau trăm năm đều hóa thành bụi đất. Con người luôn cố gắng sáng tạo vô hạn trong khoảng thời gian hữu hạn cũng là vì như vậy.
"Không làm gì cũng được, đi du lịch giống anh, trở thành chứng nhân lịch sử." Tôi rất hưng phấn mơ mộng: "Nhìn Võ Tắc Thiên, Dương quý phi, Louis thứ mười sáu, Elizabeth đệ nhất... Rất thú vị đúng không? Sau này viết sách, để người đời biết được lịch sử chân thật."
"Viết sách?" Số hơi sửng sốt, gật gật đầu: "Đó là một ý hay."
"Nếu không kiếm tiền thì có thể viết lách để giết thời gian." Tôi thở dài, nhớ lại thời niên thiếu bừng bừng phấn chấn, tự nhận bản thân tài trí hơn người, là cây bút cự phách trời sinh: "Trước kia tôi muốn trở thành một nữ tác gia, nhưng mọi người đều nói tác gia không phải nghề kiếm tiền, lúc đầu tôi còn không tin, nhưng viết được ba bốn vạn chữ liền bỏ cuộc. Cạnh nhà tôi có một anh theo nghiệp thơ ca, hiện tại sắp phải cầm bát xin cơm, may mắn tôi bỏ tà theo chính, giác ngộ kịp thời." Hiện thực chính là hiện thực, dù là ai thì cũng phải khom lưng trước đồng tiền bát gạo. Tuy lương tháng không cao, nhưng ít ra cũng đủ sống qua ngày.
Thấy số có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, tôi liền hỏi: "Từ khi tới trái đất, anh chưa về tinh cầu của mình lần nào à?"
Số than nhẹ một tiếng, dường như có rất nhiều phiền muộn: "Chắc hẳn nó đã bị nổ tung rồi, mà tôi cũng không nhớ phi thuyền đậu ở đâu, có lẽ chôn dưới dãy Himalaya, cũng có thể là sa mạc Sahara, biến thành một đống sắt vụn. Vậy nên chúng tôi định cư ở địa cầu."
"Vậy thì đi chuyến nữa!" Tôi hưng trí bừng bừng đề nghị: "Có rất nhiều người ngoài hành tinh chứng tỏ có rất nhiều hành tinh ngoài trái đất thích hợp cho sự sống, du lịch thế giới chán rồi, anh có thể ra ngoài du lịch vũ trụ!"
Ánh mắt đạm mạc của số đột nhiên lóe lên sức sống, phảng phất thấy được phương hướng mới, gật gật đầu: "Đó là một ý kiến hay."
Tôi càng nói càng hăng hái, dùng cả hai tay để diễn đạt, hưng phấn lạ thường: "Thời gian du hành có lẽ rất lâu, trong lúc đó anh có thể viết sách, nói không chừng sẽ trở thành tác gia, đi đến đâu viết đến đó, thành Marco Polo của vũ trụ! Viết một quyển "Lịch sử hiện thực trái đất", hoặc là "Kiến thức một ngàn năm trăm năm về trái đất", sau đó lại viết "Vũ trụ du ký", miêu tả từng tinh cầu có ẩm thực thế nào, phong thổ ra sao, cần chú ý những gì... Chẳng phải rất thú vị hay sao? Tôi nghĩ chừng đó đủ để anh sống phóng khoáng thêm một ngàn năm nữa rồi, ngày nào cũng có việc để làm, lúc nào cũng có thể gặp được sự kiện mới."