Tạ Dư An không nghĩ sẽ có ngày mình lại suy tàn đến mức này
Cậu đi ra khỏi thang máy, vừa mới bước lên tầng cao nhất của boong tàu đã bị ánh đèn chói lói cùng tiếng reo hò điếc tai bên ngoài làm cho hoa mắt chóng mặt, cơ thể vốn đang không khỏe lại càng thêm khó chịu, dạ dày từng cơn chua xót, cậu nhíu mày ấn ấn vào bụng, tiếp tục bước về phía trước, nhân viên an ninh bỗng chặn lại, muốn cậu đưa ra vé tàu cùng thiệp mời.
Tạ Dư An lấy ra thiệp mời, nhân viên an ninh liếc mắt nhìn một cái sau đó nhường đường cho cậu, có điều Tạ Dư An còn chưa đi xa lắm đã nghe bọn họ nhỏ giọng bàn tán về cậu: "Tao không có nhìn lầm đi? Người kia hình như đúng là Tạ Dư An, cậu ta cũng tới chỗ như này sao?"
"Có cái gì lạ đâu? Trong giới giải trí chả phải ngôi sao nào cũng đều là bên ngoài nhìn sạch sẽ bên trong lại lộn xộn như thế này hay sao? Nghe nói cậu ta còn đánh người nữa."
Tạ Dư An dừng chân lại, bởi vì những điều nhân viên an ninh nói giống như gai nhọn hung hăng đâm vào xương tủy, khiến cậu không thể nào đứng thẳng hay ngẩng đầu lên được.
Cậu ngẩng đầu vẫn còn đang cúi thấp lên, nhìn về phía bữa tiệc xa hoa rực rỡ cùng tiếng reo hò của mọi người. Giây phút đó, một loại xấu hổ cùng nhục nhã bỗng nhiên bao trùm lấy cậu ____ sao mình có thể sa sút và biến chất như thế này.
Rốt cuộc cậu cũng đã biết tại sao Liễu Tiễn Ninh lại không muốn đến chỗ này, nơi đây thật sự có thể đem tôn nghiêm của một người kéo xuống thành cái lót giày, mỗi bước đều là tàn nhẫn đạp lên một phát. Mà cậu lại phải tiến về phía trước, càng bước lại càng gặp được nhiều người biết mặt cậu, nhận đủ mọi ánh mắt khinh thường, ai bảo cậu từng quá nổi tiếng làm chi? Sau đêm nay cậu sẽ không còn cơ hội làm người đơn thuần hay ngay thẳng nữa.
Nhưng mà cậu còn phải nuôi đoàn đội, cũng không thể làm trò cười cho người khác, trước đây vì để tập trung vào diễn xuất mà cậu đã bỏ bê việc học tập, đó là lí do cậu học xong năm hai liền tạm nghỉ, cậu đã không còn đường lui rồi.
Tạ Dư An siết chặt tay, viền mắt hơi ửng đỏ, dù có làm gì cũng không thể bình tĩnh nổi, tính ra cậu cũng chỉ là đứa nhỏ còn chưa đến hai mươi tuổi, trước kia nở mày nở mặt bao nhiêu thì hiện tại thảm hại bấy nhiêu, chênh lệch lớn như vậy dù có đặt lên người hơn ba mươi tuổi cũng chưa chắc chịu đựng được, đến bây giờ Tạ Dư An mới biết được cái giá phải trả của một thời trẻ trâu ngông cuồng chưa hiểu sự đời là như thế nào.
Tạ Dư An hít sâu một hơi, nghĩ thầm đã quyết định sa đọa rồi thì dứt khoát luôn chứ cứ do dự mãi cũng không thay đổi được gì, cậu lia mắt nhìn một vòng bữa tiệc, thế nhưng lại có quá nhiều người nên cậu nhìn thế nào cũng không tìm được Nhậm Văn Ký. Bởi vì say sóng mà hôm nay cậu chưa ăn gì cả, hiện giờ dạ dày đau xót rất khó chịu, mùi nước hoa với mùi rượu ở đây lại xông lên từng trận khiến đầu cậu đau nhức đến muốn ói, Tạ Dư An xoa nhẹ bụng, lướt qua từng đoàn người thẳng hướng lan can boong tàu chậm rãi đi tìm Nhậm Văn Ký.
Cậu đi không được bao xa thì đã có người đến gần.
Vừa khéo cậu cũng biết người đàn ông này, ông ta cũng là ông chủ giống Nhậm Văn Ký, chỉ là không phong độ bằng, đầu hơi hói, bụng bia được bộ đồ vest siết chặt bên trong nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng.
"Đây không phải là "Tạ công tử" sao?" Ông ta cầm hai ly rượu vang đi đến trước mặt cậu, sau đó đưa cho cậu một ly.
Khoảnh khắc này Tạ Dư An chợt nghĩ fan hâm hộ đặt biệt danh này cho mình sao mà ngấy đến như vậy, cậu im lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định không nên gây mất lòng người này, cậu nhận lấy ly rượu vang trong tay ông ta rồi nói: "Tổng giám đốc La"
(Chỗ này chắc là thằng cha đó béo nên từ mồm phun ra béo phát ngấy)
Du thuyền Blue Goddess rõ ràng đang ở ngay trên biển, thế mà tầng cao nhất trên boong tàu lại còn xây cả hồ bơi nước ngọt cho kẻ có tiền hưởng thụ, đương nhiên không chỉ riêng những kẻ có tiền, chỉ cần có bản lĩnh lên được chiếc du thuyền này vẫn có thể hưởng thụ.
Tạ Dư An không phải người có tiền, sau khi lên chiếc du thuyền này cũng không có hưởng thụ được chút sung sướng nào, toàn là nôn hết trọn hai ngày, cái gì cũng nuốt không vô, khuôn mặt vốn đã trắng lại càng trắng bệch, may là cậu sở hữu khuôn mặt lạnh lùng nên dù có đang bị bệnh cũng toát ra dáng vẻ của một người đẹp quyến rũ, đứng ở lan can nhìn mọi người với ánh mắt đượm buồn, không giống những người khác mặc đồ mát mẻ hay ở trần mà mặc một chiếc áo phông trắng, thêm chiếc quần đùi ngắn tôn lên cặp chân vừa dài vừa trắng, hoàn toàn đối lập với những người xung quanh.
La Khải chợt nghĩ dù cho cậu ta tốt đẹp như thế nào thì hóa ra cũng là vì tiền tài và quyền lực mà lên tàu này tìm kim chủ thôi, Tạ Dư An tuổi còn trẻ, lại là loại mà gã thích, vốn đã sớm thấy hứng thú với cậu nhưng chưa tìm được cơ hội, không ngờ lại gặp được Tạ Dư An ở bữa tiệc của Nhậm Văn Ký.
Nhậm Văn Ký tổ chức bữa tiệc này làm cái gì? Mỗi một người ở đây đều hiểu rõ.
Trước đây La Khải nghĩ Tạ Dư An có khuôn mặt rất lạnh lùng, ánh mắt cũng không bởi vì giới giải trí hỗn tạp mà trở nên vẩn đục, cảm thấy cậu vẫn rất sạch sẽ, không ngờ rằng cậu lại xuất hiện ở nơi này.
Lại nhớ đến vụ bê bối gần đây của Tạ Dư An, La Khải cảm thấy cậu chắc hẳn cũng không sạch sẽ giống như bề ngoài, cho nên giọng điệu cũng theo đó mà có ý khinh thường, lúc đưa rượu còn cố ý chạm vào tay cậu.
Bàn tay thiếu niên lạnh lẽo trắng mịn, giống hệt như bạch ngọc cao cấp, sự đụng chạm như vậy càng khiến La Khải cười đến lộ rõ sự mất dạy, có điều gã cũng không có đi thẳng vào vấn đề mà thảnh thơi trò chuyện cùng cậu: "Phong cảnh ở đây cũng không tệ, cậu ở đây một mình sao?"
Những lời này chính là trá hình gạ gẫm Tạ Dư An.
Tạ Dư An không muốn dính dáng nhiều với ông ta liền nói: "Đúng là không tệ, nhưng bây giờ tôi muốn trở về rồi."
La Khải lại hỏi: "Cậu ở đâu? Phòng nào? Ở tầng mấy?"
"Tầng thứ ba." Tạ Dư An trả lời, trên vé của Liễu Tiễn Ninh ghi là ở tầng này.
La Khải sau khi nghe cậu nói thì liền mỉm cười, bước tới muốn ôm lấy eo của Tạ Dư An nói: "Tôi ở tầng thứ bảy, chi bằng để tôi dẫn cậu lên xem thử phòng của tôi?"
Trên du thuyền Blue Goddess này tầng càng cao thì giá cả càng lớn, lời này của La Khải đã ám chỉ hết sức rõ ràng, thế nhưng Tạ Dư An lại nhíu chặt mày, né tránh cái ôm đang dang rộng của La Khải, siết chặt bàn tay rồi nói: "Không cần đâu, tôi cảm thấy không được khỏe lắm."
"Tôi có thể giúp cậu tìm bác sĩ____" La Khải chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn thuyết phục được Tạ Dư An, gã còn trực tiếp thò tay ra kéo lấy cổ tay cậu.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Tạ Dư An còn chưa kịp mở miệng đã bị một giọng nam trầm thấp cắt ngang mạch suy nghĩ.
Cậu và La Khải cùng ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy cách bọn họ vài bước có một người đàn ông đang đứng, anh ta đứng khuất trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt lắm, thế nhưng có thể nhìn ra được thân hình rất cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp, dường như có thể sánh ngang với người mẫu bên Tây.
Sau vài giây, anh ta từ trong bóng tối đi ra, để lộ đường nét khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo dưới ánh sáng, khuôn mặt không cảm xúc càng chứng tỏ anh ta là loại đàn ông có tính cách vô cùng lạnh nhạt, sống mũi cao đi kèm gọng kính kim loại càng khiến ánh mắt của anh ta trở nên sắc bén, cao không với tới, tràn ngập oai phong.
Tầm mắt của anh ta lướt qua Tạ Dư An cùng La Khải vài lần sau đó lạnh lùng hỏi: "Không phải đang tìm bác sĩ sao? Ai bị bệnh?"
Tạ Dư An nhìn mặt mũi anh ta như thế, lại còn nói chuyện bằng cái giọng đó, thân thể lập tức run lẩy bẩy. Phải tả cái cảm giác này thế nào đây? Giống như lúc còn bé đi bệnh viện xong thấy bác sĩ mặc áo blue trắng trong tay còn cầm kim tiêm ấy, cậu theo phản xạ mà cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là khi anh ta mở miệng nói chuyện lần nữa thì cậu lại thấy trên tay anh ta có cầm theo hòm thuốc nhỏ, trên người cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút áo cài kĩ không chừa một cái, bên dưới mặc quần tây màu đen phẳng phiu, so với mấy người khỏa thân ở bữa tiệc này còn lạc quẻ hơn cả Tạ Dư An.
Tạ Dư An cùng La Khải đều không lên tiếng, anh ta thấy hai người đều im lặng liền liếc xuống đũng quần La Khải, sau đó mở cái hòm thuốc nhỏ lấy ra vỉ thuốc rồi nói với gã: "Là ông có bệnh sao? Muốn dùng Viagra không?
(Thuốc cương dương)
Người đàn ông mang khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững lại phun ra câu hết hồn như vậy, Tạ Dư An bị câu nói này làm cho đờ đẫn há hốc mồm, mà La Khải thì đã bị chọc giận đến trợn ngược mắt, cái bụng bia cũng lồi hết cả ra: "Mày_____!"
Anh ta nhíu mày nói tiếp: "Tôi làm sao? Có bệnh phải trị, không thể vì sợ bác sĩ mà giấu bệnh."
La Khải quát lên: "Tất cả nhân viên phục vụ trên cái tàu này đều có thái độ như vậy sao?"
"Đúng vậy, ông không thích à?" Vẻ mặt anh ta càng thêm lạnh lùng, liếc mắt cong môi khinh thường nói: "Vậy ông cứ đi khiếu nại tôi đi."
Đừng nói là La Khải, ngay cả Tạ Dư An nếu như phải đối chọi cái loại vô liêm sỉ này cũng không thể kìm chế được mà nhào tới cho nó mấy đập.
"Mày chờ đó cho tao!"
La Khải quăng lại một câu như thế sau đó tức giận đùng đùng đi đến quầy lễ tân.
Anh ta liếc La Khải một cái sau đó không để ý đến gã nữa, cười xùy một cái rồi tiến về phía trước, đem vỉ thuốc trong tay đưa cho Tạ Dư An.
Tạ Dư An thề là cậu đã nghe thấy người đàn ông này nói khẽ hai chữ "Đần độn".....
Cậu nhìn người đàn ông đẩy vỉ thuốc Viagra đến trước mặt mình thì bị hù đến mức xua tay liên tục: "Không không không... tôi không cần Viagra đâu cảm ơn."
"Đây không phải Viagra." Anh ta hơi nhíu mày, giọng nói càng trầm thấp: "Đây là thuốc chữa đau dạ dày."
Tạ Dư An nghe vậy liền ngẩn ngơ, cúi đầu nhận lấy thuốc anh ta đưa, nhìn chữ bên trên một chút thì đúng là thuốc dạ dày."
"... Cảm ơn." Cậu nói cảm ơn người đàn ông nọ nhưng chưa nói hết câu thì anh ta đã đưa cho cậu một chai nước.
Trái tim Tạ Dư An mạnh mẽ mà nẩy một cái, cậu lần thứ hai ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, chỉ thấy ánh mắt vô cùng thâm sâu của anh ta hừng hực mà nhìn cậu chằm chằm, xúc cảm xâm lược trong ánh mắt không hề che giấu, cậu bị nhìn đến mức tai cũng đỏ lên, không được tự nhiên mà quay đi chỗ khác, tránh cho tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Ở trong cái giới giải trí này Tạ Dư An tự cho là đã nhìn thấy vô số trai xinh gái đẹp rồi, thế nhưng loại đàn ông như người này lại chưa gặp qua mấy người, nhưng tiếc cái lại là bác sĩ, nếu như anh ta tham gia vào showbiz.... Thôi quên đi, có cái gì tốt mà tiến vào, cậu bây giờ thân còn chưa lo xong, làm gì còn hơi sức lo cho người khác.
Tạ Dư An thầm thở dài, lại trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông nọ, thấy anh ta vẫn không hề chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, đáy mắt nóng bỏng hừng hực tràn đầy sự xâm lược và hứng thú, cậu cảm thấy cả người như đang ngồi trên đống lửa nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, bởi vì cậu nhớ đến việc cậu và người đàn ông này gặp nhau tại tầng thứ mười của du thuyền Blue Goddess, tại nơi Nhậm Văn Ký tổ chức tiệc bể bơi.
Hẳn là anh ta đã chứng kiến màn vừa rồi giữa cậu và La Khải.
Dù cho có không nhìn thấy thì một khi đã xuất hiện ở bữa tiệc này còn có mấy ai là sạch sẽ?
Vì vậy ngọn lửa vừabùng lên trong lòng Tạ Dư An liền phụt một phát tắt ngấm, chỉ còn sót lại từngluồng khói đen bay lên