Edit & Beta: Minmin
Qua thêm mấy ngày, Tiểu Ngư Nhi đã lớn thêm một chút, trông càng đáng yêu, tay chân mũm mĩm, sắc mặt hồng hào, mê người chết mất.
Tiểu Ngư Nhi không hay khóc, chỉ ậm ừ hai lần khi đói.
Đói bụng thì rì rầm cái miệng, và nhanh chóng được sữa qủa đưa đến đút ăn
Khi tiểu ra tã thì động động cái mông, có nghĩa là Bảo Bảo mông không thoải mái, Bảo Bảo sẽ không nói, chờ người đến hầu hạ! Nếu Mao Mao Ca Ca chọc vào khuôn mặt đáng yêu của mình thì oa oa cáo trạng.
Mỗi lần như thế, đều có tổ cha, a cha hoặc tiểu thúc cha đi đến nhanh cứu lấy khuôn mặt của mình.
Lần nào ca ca cũng dùng ngón tay chọc chọc mặt Bảo Bảo đến hồng, liền bị mọi người răn dạy hồi lâu.
Lúc này, Thẩm Tiểu Ngư mới cảm thấy an toàn.
Không còn những lúc một mình bấp bênh gian nan ở thời tận thế nữa.
Cậu cảm thấy rất may mắn lại được sinh ra ở đây.
Tuy rằng, phải sống trong thân thể oa nhi một thời gian dài mới lớn được, nhưng đối với người gay bẩm sinh như cậu thì quả thực như đã đến với Thiên Đường.
Nơi đây có những đôi phu phu sống với nhau thực thoải mái.
Chưa kể, cậu còn có một gia đình yêu thương, cùng với đôi bạn tay vàng nữa.
Sau này, gặp phải những chuyện khó khăn trong cuộc sống, hay gặp phải những nhân vật cực phẩm nào thì cũng không ảnh hưởng đến cậu.
Quan trọng nhất là phải tìm được một hảo phu quân tâm đầu ý hợp mới được.
A nha! Ngại ghê ngại ghê!!
Hôm nay, vừa qua giờ Thìn thì một nhà ngoại công đến.
Lúc đó, Tiểu Ngư Nhi mới tỉnh không bao lâu.Vừa thay tã rửa mông xong, đang đợi tổ cha đút sữa quả.
Mấy ngày nay, trông Tiểu Ngư rất có tinh thần.
Thời tiết đang ấm dần lên, chăn nhỏ không cần bọc quá dày.
Điều này giúp cậu hoạt động tay chân dễ hơn.
Đang huơ huơ cái tay thì nhà ngoại công đi vào
Ngày nào cậu cũng cố gắng mở mắt ra nhưng vô ích.
Hôm nay, cả nhà ngoại công đến thăm.
Bảo Bảo vui vẻ không thôi, ráng mở đôi mắt để nhìn thấy gia đình của mình.
Vì vậy, khi mọi người đều đã ngồi hết trong phòng khách.
Ngoại tổ cha đang định đi vào ôm Bảo Bảo ra ngoài.
Bảo Bảo vừa uống sữa xong liền mở mắt ra được.
Lúc này chỉ có a cha trong phòng, tổ cha đã đi ra rửa bát nhỏ.
A cha đang dùng khăn nhỏ lau sữa trào ra khóe miệng, vừa lau xong liền thấy Bảo Bảo mở mắt cùng với đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn.
Còn a a huơ cái tay bé nhỏ lên với hắn.
A cha lập tức vứt khăn nhỏ đi, liền dang tay bế Bảo Bảo lên, cùng Bảo Bảo nói chuyện.
Về phần bé Tiểu Ngư Nhi của chúng ta, thì vẫn còn đang chìm đắm trong vẻ đẹp của người đàn ông đối diện =.=
Cậu cảm thấy thoải mái khi nghe giọng nói của a cha, nhẹ nhàng và mềm mại như một làn gió thổi.
Khẳng định là một người ôn nhu, tao nhã.
Hiện tại, mở mắt ra thấy a cha là một mỹ nam, dung mạo tuấn mỹ nhẹ nhàng, càng thêm hấp dẫn.
Âm thanh giọng nói tươi mát, cả người làm cho người ta cảm giác chính là ôn nhuận mỹ nam tử
Mỹ nam tử này tuy đã là cha hai đứa con nhưng nhìn cũng chỉ mới , tuổi.
Da không được trắng lắm.
Thường xuyên phải làm việc dưới ánh nắng nên làn không được tốt.
Khuôn mặt thanh tú với hàng mi rất dài cùng với một đôi mắt phượng, trông thật mị và quyến rũ.
Hơn nữa ấn ký trên trán màu đỏ tươi, to cỡ hạt đậu làm cho cả khuôn mặt của cha càng thêm xuất sắc.
Thân thể vốn đã không tốt lắm, cho nên trông người hơi gầy một chút, nhưng không có vẻ yếu ớt.
Bàn tay của cha cũng rất đẹp.
Những ngón tay dài và mảnh.
Đầu ngón tay có vết chai sạn do làm ruộng để lại.
Làn da cũng hơi thô ráp.
Những lần a cha cầm tay mình chơi đùa, sẽ thật cẩn thận không làm mình bị đau, mà thậm chí còn cảm thấy lòng bàn tay của cha rất ấm.
A cha: "Bảo Bảo, ta là a cha ngươi.
Ngươi đã thấy chưa? Bảo Bảo mắt thật đẹp, giống như mắt cha vậy, lông mi còn dài cong nữa.
Có phải không?"
Bảo Bảo đang đắm chìm trong sắc đẹp chưa kịp phản ứng.
Cánh cửa được đẩy ra, tổ cha dẫn ngoại tổ cha bước vào, liền bắt gặp thấy đôi mắt đen sáng ngời của Bảo Bảo.!!
Tổ cha: "A, Bảo Bảo của chúng ta mở mắt ra rồi.
Thực đẹp, xinh đẹp hơn tôn tử Hoa ca nhi của Thôn trưởng gia!"
Bảo Bảo: "···"
Ngoại tổ cha bước nhanh đến gần Bảo Bảo: "Ôi, tiểu bảo bối của ta! Ấn ký thật là hiếm có, lớn lên là một ca nhi rất xinh đẹp "
Thấy Bảo Bảo huơ tay nhỏ với mình, hắn nhanh chóng đón lấy: "Bé con, ta là ngoại tổ cha của ngươi.
Ôi! bé con xinh đẹp.
Ánh mắt sáng ngời! Ta ôm ngươi đi cho ngoại tổ phụ ngươi xem "
Nói xong, liền bao cho tiểu bảo cái chăn nhỏ, trực tiếp đi ra ngoài.
A cha: "..."
Tổ cha: "Ta cũng đi ra ngoài chào hỏi mọi người trước, ngươi đừng đi ra ngoài.
Ngoài trời có gió, ngươi đang ở cữ.
Mặc đủ áo ấm vào rồi đợi lát, phụ thân và ca ca, đệ đệ ngươi sẽ vào thăm "
Thẩm Tiểu Ngư được ngoại tổ cha ôm đi ra khỏi cửa.
Bước qua ngưỡng cửa, vòng qua rèm đi vài bước là đến phòng chính.
Nhìn thoáng qua, cậu thấy một người đàn ông mặt đen khoảng tuổi đang ngồi chính giữa trong phòng chính của đại sảnh, khuôn mặt hơi vuông trông có chút nghiêm nghị, chắc hẳn là tổ phụ.
Bên dưới một chút là một a gia, tuổi chừng bằng tổ phụ.
Khuôn mặt hán tử,mày dài.
Ngồi kế bên là hai hán tử có dáng người như nhau.
Một người chừng , tuổi, một người trẻ hơn mười tuổi.
Chắc là ngoại tổ phụ và hai cữu cữu.
Ba người có khuôn mặt hao hao giống nhau! Tiểu Cữu Cữu có khuôn mặt nhu nhòa hơn một chút, chắc giống ngoại tổ cha hơn.
Nhưng dáng người cũng tráng kiện như nhau! Ăn mặc quần áo ngắn một chút, da màu đồng, vừa nhìn là giống hán tử nông thôn.
Tiếp theo là phụ thân.
Phụ thân khoảng tuổi, dáng người so với tổ phụ vạm vỡ hơn, mặt vuông, mũi cao thẳng, mày kiếm, mắt to mí.
Vẻ ngoài rất nam tính nha.
Người ngồi đối diện chắc là tiểu thúc thúc, thúc năm nay tuổi, khuôn mặt tròn trịa hơi giống tổ cha.
Tổ cha một người đàn ông tốt bụng, hiền lành, thân hình hơi tròn tuổi tầm .
Thẩm gia còn sinh ra ca nhi nữa, đều nhỏ tuổi hơn phụ thân và lớn hơn thúc thúc.
Đại ca nhi, tên là Thẩm Vân, tuổi, gả đến trấn bên cạnh, gọi là Cát Sơn trấn.
Môn đăng hộ đối, nhà phu gia cũng không tệ lắm.
Hắn đã sinh được hán tử, những vẫn muốn sinh thêm tiểu ca nhi
Nhị ca nhi năm nay mới tuổi, tên là Thẩm Tình, gả vào một thôn khác của Mã Thị Trấn ( (Thẩm Gia Thôn nằm trong trấn Mã Thị)), thôn đó có chút xa, ngồi xe bò đi mất hai canh giờ.
Gia đình phu gia tương đối nghèo, trong nhà chỉ còn a cha và đệ đệ của phu quân.
Phu quân Thẩm Tình lấy Thẩm tình khi hắn gần tuổi.Thẩm Tình thường xuyên lên trấn tìm việc, hắn đã gặp được phu quân của mình - người thỉnh thoảng đến thị trấn để tìm việc và sau đó trở thành bằng hữu của nhau.
Thẩm tình có về nhà phu quân mấy lần và thấy thích phu quân.
Sau tổ phụ thấy nhà thông gia tuy hơi kém một chút, nhưng phu quân Thẩm Tình tính tình tốt, tuổi còn trẻ cũng lại có nghị lực, a cha hắn cũng không phải người điêu ngoa.
Hơn nữa, hai người cũng thường xuyên gặp nhau, lần đầu gặp nhất kiến chung tình.
Thẩm Tình sau khi gả qua, nhà hơi nghèo một chút, nhưng gia đình hòa thuận, được phu quân yêu thương.
Một năm sau thì hạ sinh được một tiểu hán tử.
Tiểu Ngư Nhi lặng lẽ đảo tròng mắt quan sát mọi người trong đại sảnh.
Vừa nhớ lại những chuyện vặt vãnh trong gia đình đã nghe thấy trong khoảng thời gian này.
Một lát liền đến sảnh chính, tổ phụ nhìn thấy bọn họ trước, liền nhanh chóng đến vươn tay ôm lấy: "Ôi Bảo Bảo đã mở mắt ra rồi.
Thông gia! Xem ra tiểu bảo bảo rất có duyên với các ngươi nha.
Từ khi sinh ra, Bảo Bảo vẫn không mở mắt, hôm nay các ngươi đến liền mở đôi mắt ra."
Ngọai công vội vàng muốn tiếp nhận: "A! Ngoại tôn tử của ta.
Ta là ngoại công, ngoại công rất nhớ tiểu bảo bảo.
Có phải hay không liền chớp mắt với ngoại công cái nào?"
Sau đó, Tiểu Ngư Nhi hướng ngoại tổ phụ nhếch nhếch miệng cười.
Bất ngờ bị hắn thân thân hai bên má.
Đại cữu cữu chờ không kịp ở bên cạnh giục: " Phụ thân, đến lượt ta ôm tiểu bảo bảo."
"Không phải ngươi có đứa nhỏ sao? Bình thường ta không thấy ngươi ôm chúng mấy.
Bây giờ lại đến lượt đoạt tiểu bảo bối của ta.
"
Đại cữu: "Hai tiểu tử nghịch ngợm đó sao có thể so sánh với ca nhi xinh đẹp của chúng ta được.
Ta rất thích có tiểu ca nhi."
Sau đó liền bắt đầu đoạt tiểu bảo bảo.
Đại cữu cữu còn chưa kịp nói xong, liền bị tiểu cữu cữu nhanh chân ôm trước.
Tiếp đến, cục cưng được ôm trong lồng ngực rộng lớn của phụ thân.
Hắn bóp bóp nhẹ tay chân cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bảo.
Sau đó liền thân thân má.
Cuối cùng dừng lại trong cái ôm của tiểu thúc thúc, thúc thúc chỉ thân lên trán bảo bảo.
Hai cữu cữu cảm thấy mình ôm quá ít liền bất mãn kêu lên: "Các ngươi nha, mỗi ngày đều được ôm thân thân với bảo bảo, thế mà còn giành với bọn ta!"
Cuối cùng cũng kết thúc vòng trao tay cái ôm.
Bảo Bảo cảm thấy rất muốn cười ngặt nghẽo, sau đó liền quay về với vòng tay của ngoại tổ cha.
Ngoại tổ cha: "Các ngươi nha! Ta mang bảo bảo xuống bếp nhìn đồ ăn thế nào rồi.
Cũng mang bảo bảo cho nhóm cữu cha xem nữa.!"
Hắn nói rồi ôm Bảo Bảo ra khỏi phòng chính.
Bước qua ngưỡng cửa cao, vén rèm cửa ra khỏi nhà chính.
Cửa chính đắp bằng đất được nén chặt.
Gian nhà bên tay trái là nhà bếp và nhà kho.Gian nhỏ ở bên tay phải dùng làm chuồng gia súc.
Một vài đứa trẻ trong sân đang chơi đùa vui vẻ.
Ngoài Mao Mao ca ca có giọng nói vô cùng quen thuộc ra, còn có hai tiểu tử và tiểu biểu ca tuổi đang nằm trong nôi.
Đứa lớn cũng gần tuổi, đang đứng cạnh nôi trông đệ đệ, đứa nhỏ cũng trạc tuổi tiểu Mao Mao.
Hai đứa vừa hô vừa chơi quay quay.
Đại biểu ca thấy ngoại tổ cha đi ra, liền tới xem tiểu biểu đệ: " Tổ cha, ấn ký của đệ đệ thực đẹp.Lớn lên rất xinh đẹp nha.
bg-ssp-{height:px}
Ta rất thích đệ đệ, cho ta ôm được không?"
Ngoại tổ cha cẩn thận đưa Bảo Bảo qua, giúp nhóc ôm chặt rồi mới buông ra: " Hảo! Dẫn tiểu biểu đệ ngồi chơi đi.
Ta đi lấy cái nôi nhỏ ra.
Không ôm được thì cho đệ đệ vào nôi, đừng ôm bảo bảo đi lung tung.
"
Đại biểu ca nói: "Ta đã hiểu, tổ cha."
Ngọai tổ cha vào nhà, cầm lấy chiếc nôi nhỏ ra.
Thẩm Tiểu Ngư ở trong vòng tay của đại biểu ca một lúc, mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi Tiểu Ngư thức dậy thì đã đến trưa.
Tiểu thúc cha bọn họ đã dọn cơm trưa lên bàn rồi.
Đại biểu ca được ôm bảo bảo một cách thỏa mãn, nhưng vì buổi trưa nắng nóng hơn nên đã di chuyển dưới mái hiên ngồi.
Nhóm hán tử đang bàn bạc chuẩn bị cho tiệc trăm ngày của Bảo Bảo.
Còn các ca nhi đã bắt đầu dọn đồ ăn vào trong sảnh rồi.
Lúc này tổ cha vừa bước ra khỏi bếp thì thấy Bảo Bảo đã thức dậy.
Liền cho bảo bảo ăn trước rồi mới cùng ngoại tổ cha mang hai cái nôi và dắt mấy tiểu tử vào nhà ăn cơm.
Trong sảnh chính đã kê hai cái bàn bày đầy đồ ăn.
Tổ phụ và bàn của bọn họ đã ngồi rồi.
Tổ cha bên này đang đợi mấy ca nhi.
Tiểu thúc cha đi mang cơm cho a cha.
Hai cữu cha thì cho bọn nhóc ăn trước rồi mới chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.
Bên bàn hán tử ăn trước rồi bên này mới bắt đầu ăn.
Thẩm Tiểu Ngư nhìn những món ăn trên bàn mà chảy nước miếng!! Bên cạnh cậu là một nồi cá thật to.
Trông rất ngon.
Cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tổ cha vừa nhìn thấy liền nói: "Bảo Bảo thích cá sao? Ngươi lớn lên mới có thể ăn, hiện tại không ăn được.
Nhìn ngươi chảy nước miếng kìa."
Hắn lau nước miếng cho bảo bảo.
Ngoại tổ phụ nghe thấy cũng nói: "Bảo Bảo vừa ăn xong đã đói bụng rồi? Đúng rồi, Bảo Bảo chưa đặt tên đúng không? Ngươi định đặt tên gì?"
Tổ phụ: "Chúng ta cũng không biết chữ, vốn định nhờ thôn trưởng đặt tên.Nhưng lão thôn trưởng đã đi vào thành thăm nhà trưởng tử, nói một thời gian nữa mới quay về.
Như thế thì chúng ta không đợi được đến khi tiệc trăm ngày.
"
Ngoại tổ phụ: "Vậy chúng ta liền nghĩ chọn một cái tên."
Tổ phụ: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Tiếp theo là vừa ăn vừa thảo luận xem nên đặt tên gì cho cục cưng.
Mọi người nhiệt tình nói, kết quả không có cái tên vừa ý!! Vẫn là đại biểu ca nói một câu: "Đệ đệ không phải luôn nhìn chằm chằm vào con cá sao? Chắc hẳn rất thích cá, liền gọi tên là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư Nhi.
"
Mọi người nghe xong, tổ phụ nói: "Hảo! Tên là Thẩm Tiểu Ngư.
Lão thôn trưởng nói lễ Tết hàng năm phải luôn nói có cá (dư) sao? Khẳng định là tốt." Mọi người đồng thanh phụ họa, tên liền như vậy định ra.
Tiểu Ngư Nhi còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt sững sờ, trong lòng nói: "Cái gì vậy chứ! Ta nhìn chằm chằm con cá bởi vì nó gần nhất,những món khác không thấy rõ nha.".
May mà là cá, nếu là những món ăn khác, thì sẽ có những cái tên thật kì quái.
May mắn! May mắn! Tên giống như tên cũ.
Thật là đổ mồ hôi hột à ????
Sau màn nháo nhào đặt tên, cơm nước xong xuôi cả nhà ngoại công đều đi về.
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục cuộac sống của heo con sau khi ăn ngủ, tỉnh lại ăn, ăn rồi lại ngủ.
Dần dần, tay chân cậu khỏe hơn, trong thời gian ở cữ, cha lúc nào cũng ôm cậu.
Tiểu Ngư luôn nhớ đến thân thể không tốt của hắn.
Khi cha không để ý, cậu thường cho thêm nước suối vào để cha uống.
Cậu cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé, dùng tinh thần lực dẫn nước suối trong không gian chảy vào bát nước, mỗi lần đều không dám cho quá nhiều.
Vì thế, sau gần một tháng kiên trì, cơ thể của a cha thực sự ngày càng tốt hơn! Cha trở nên có sức sống hơn, làn da cũng trắng sáng và mịn màng hơn.
Đặc biệt là tinh thần cũng cải thiện rất nhiều.
Dạo này phụ thân thường xuyên, nhìn cha không thể nào rút mắt ra được.
Đêm đó thật chua xót cho Tiểu Ngư Nhi, bởi vì bọn họ cũng bắt đầu hoan ái, mà hoan ái suốt cả đêm dài ????
Đau khổ! Đau khổ! Nguỵ hài tử Bảo Bảo thỉnh thoảng tỉnh lại trong nửa đêm và đều nghe thấy! Thật sự rất thống khổ.
Hức! Mỗi lần như vậy, cậu chỉ có thể nhanh chóng dùng thần thức của mình để vào không gian lánh nạn.
=•=
Những cây cà chua trồng trong không gian cạnh dòng nước suối đã lớn lên rất nhanh.
Mấy ngày nữa chả mấy chốc là thu hoạch, nhìn qua tươi mát và thèm miệng! Tiếc là mình còn nhỏ quá không ăn được, chỉ có thể giữ lại.
Mặc dù linh hồn là người lớn, nhưng chỉ có thể làm việc trí óc.
Cậu không thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ uống nước.
Cây đào và mận, bất quá phải mất một thời gian mới thành cây lớn được.
Chờ thêm thời gian nữa mới có hoa quả
Cậu nhìn một loạt không gian thấy mấy loại đã rau lớn nhanh, liền thu hoạch một ít.
Đặt chúng để vào một chỗ.
Dù sao thì những thứ bên trong sẽ không bị hỏng, và luôn tươi mới.
Cuộc sống trồng rau rồi thỉnh thoảng tìm cơ hội dẫn nước suối vào chén nước của cha, cứ thế trôi qua hơn hai tháng ấm êm.
Chẳng bao lâu đến tiệc trăm ngày của cậu và mọi người trong gia đình đã gần như chuẩn bị mọi thứ.
Hôm nay, khí trời rất tốt.
Sáng sớm vào giờ Mão, gia đình ngoại công đã đến, bọn họ cùng với hàng xóm đều giúp chuẩn bị mọi đồ.
Khi hết giờ Thân, mọi người lục tục đến, ai đến sớm sẽ có một bát rượu hoặc bát nước đường để uống.
Trong thời gian chờ đợi, bọn họ ngồi một chỗ để xem Tiểu Ngư Nhi và nói chuyện.
Lúc này, những người trong thôn vốn có quan hệ tốt với nhau đang lần lượt đến.
Sau khi gần qua giờ Tỵ thì những người thân ở xa và người cùng thôn không mấy quen thuộc cũng đến.
Giờ Tỵ vừa qua, một nhà Thẩm Vân liền đến.
Thẩm Vân nhìn giống tổ cha hơn, thân hình hơi đầy, khuôn mặt cũng tròn tròn, nhìn rất thân thiện.
Nhanh đến gần ôm Tiểu Ngư Nhi.
Đem phu quân và hai nhóc con ở phía sau lại.
Phu quân Thẩm Vân nhìn bộ dạng tương đối hàm hậu, còn hai tiểu tử kia trông rất khoẻ mạnh kháu khỉnh.
Quần áo đều có vẻ mới, gia cảnh cũng không tệ lắm.
Tự mình đánh xe bò vào, đại dượng liền lấy lễ vật trên xe xuống.
Vừa mới vào trong sảnh ngồi, bên ngoài nhà Thẩm Tình cũng đến.
Bọn họ cũng mang theo lễ vật đi vào, Thẩm Tình nhìn gầy hơn, không tròn trịa như Thẩm Vân, nhưng hắn hoạt bát và đáng yêu.
Hắn vừa đi vào liền cười ha hả chào hỏi mọi người, sau đó liền ôm Bảo Bảo không buông!! A cha nhanh chóng ôm lấy tiểu biểu đệ gần tuổi.
Phu quân Thẩm Tình là một người đàn ông có khuôn mặt dài, tuổi, nhìn rất có tinh thân.
Cả nhà đều đến đông đủ liền ngồi tán gẫu.
Buổi trưa, nhóm mấy Thẩm lão gia trong tộc cùng con trai út của Thôn trưởng gia cũng đã tới.
Lúc này bàn tiệc đã chuẩn bị xong.
Tổ phụ cùng ngoại tổ phụ mang theo phụ thân nhanh chóng đưa các vị trưởng lão gia tộc cùng con trai út của lão thôn trưởng vào bàn chính, chuẩn bị yến tiệc.
Những thôn dân khác cùng thân thích trong nhà cũng lần lượt ngồi vào bàn.
Ăn cơm uống rượu náo nhiệt, thẳng đến một canh giờ mới xong.
Đến giờ Mùi, Tiểu Ngư Nhi được a cha tắm rửa, mặc quần áo mới, ôm đi gặp mọi người.
Mọi người đang ngồi xung quanh trong sảnh, nhìn thấy Thẩm Gia a cha mang theo một đứa bé phấn nộn đi ra.
Tiểu bảo bảo có khuôn mặt trắng nõn hồng hào cũng với đôi mắt phượng đẹp giống a cha.
Hai má thịt đô đô hồng hồng, ấn ký trên trán màu đỏ tươi cũng di truyền của a cha, liền nhìn cực đẹp mắt.
Trước hết mang đưa bàn của tộc trưởng và trưởng lão nhìn xem.
Tộc trưởng nhìn bộ dáng tiểu oa nhi đáng yêu và hỏi: "Thật là một tiểu ca nhi thông minh, ấn ký còn đẹp nữa, sau là đứa nhỏ có phúc."
Tộc trưởng tặng Bảo Bảo một cái khoá trường mệnh một lượng, rồi hỏi: "Tiểu bảo bảo đã đặt tên chưa?"
Tổ phụ bên cạnh nhanh chóng trả lời: "Đã đặt, gọi là Thẩm Tiểu Ngư, Tiểu Ngư Nhi là Tiểu Ngư."
Tộc trưởng trầm ngâm một hồi: "Không tồi, mấy ngày nữa tìm ngày tốt liền đem tên tiểu Bảo Bảo đặt vào gia phả."
Tổ phụ vui vẻ nói: "A! Tốt!, cảm ơn tộc trưởng."
Mấy tộc lão khác cùng thân thích và thôn dân đều lần lượt tặng lễ vật.
Sau khi mấy nhân vật quan trọng nhìn xong thì những người khác cũng nhìn Bảo Bảo.
Thu hoạch xong đống lễ vật, tiểu bảo bảo được a cha ôm về phòng vì ben ngoài trời nắng to, sợ bị bệnh.
Bên ngoài vẫn luôn náo nhiệt cho đến giờ Thân, mới có người lục tục đứng dậy đi về.
Còn lưu lại là thân thích và một số thôn dân có quan hệ tốt.
Khi đến giờ Dậu, gia đình Thẩm Vân cũng chuẩn bị về.
Nhà phu gia Thẩm Vân ở trấn khác nên phải về sớm.
Sau khi người nhà Thẩm Vân đi thì một nhà Thẩm Tình cũng về.
Thời điểm họ chuẩn bị đi, tổ cha mang theo tiểu thúc cha vào nhà lấy đồ cho họ mang về.
Có thịt, trứng gà, gạo trắng, tổ cha còn chuẩn bị cho tiểu biểu đệ một bộ đồ mới.
Nhà Thẩm Tình so với Thẩm Vân nghèo hơn chút.
Thẩm Tình lúc này đang ôm đứa nhỏ mang theo đồ vật cùng vảnh mắt đỏ rời đi.
Vốn còn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng phụ thân và ca ca,đệ đệ hắn lại chuẩn bị lên trấn tìm việc.
Bây giờ vụ xuân đã xong, mùa hè cũng bớt việc đồng, a cha cùng mấy ca nhi đều rảnh việc.
Gần đây gia đình tiêu hơi nhiều tiên.
Vừa rồi Mao Mao còn muốn đi học, vốn tốn rất nhiều.
Trong nhà liền túng thiếu.
Phu quân Thẩm Tình cũng muốn lên trấn tìm việc.
Cho nên trước tiên đưa Thẩm Tình bọn họ về nhà, qua mấy ngày lại tới cùng tổ phụ bọn đi cùng.
Thẩm Tiểu Ngư nhìn cuộc sống của mấy gia đình có chút khó khăn, chỉ muốn mình trưởng thành càng sớm càng tốt.
Như vậy cũng có thể giúp đỡ gia đình, tận dụng không gian, giúp người nhà đỡ vất vả hơn.
Sau khi tiễn những người thân thích về.
Trong nhà chỉ còn lại nhà ngoại công và một số người có nhà ở gần.
Ngoại tổ cha mang theo nhóm cữu cha giúp đỡ tổ cha thu thập nhà cửa, rửa sạch bán chén đĩa.
Các cữu cữu liền giúp đỡ phụ thân cùng tiểu thúc thúc đem bàn ghê mượn của hàng xóm mang trả lại.
Giờ Dậu, một nhà ngoại công liền bắt đầu về.
Tổ cha đem những đồ ăn còn dư trên bàn gói lại cho họ mang về ăn tối, liền cần không phải làm cơm tối nữa.