Edit & Beta: Minmin
Bọn họ vừa rời đi, Hoa Ca Nhi ở phía sau càng tức giận.
Hắn đem tiểu béo tử biểu đệ từ trên mặt đất nâng dậy, còn muốn mắng người, nhưng cư nhiên đối tượng bị mắng cứ như vậy bỏ đi, đều một chút cũng không phản ứng hắn.
Hắn tức giận đến dậm chân dậm tay, eo cũng quên xoay, liền nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Tiểu Ngư Nhi bọn họ mới đi được vài bước, nghe được hắn từ phía sau đuổi theo, liền quay đầu lại nhìn.
Trên đầu Hoa ca nhi có cắm một đóa hoa đỏ rực, hắn nện từng bước chân, hoa trên đầu cũng rơi xuống dưới, dừng lại một chút ở trên vai rồi một hồi rơi xuống đất, bị chính hắn dẫm một chân lên, nghiền thành bùn.
Đôi mắt Tiểu Ngư Nhi nhìn chằm chằm đóa hoa kia, thẳng đến khi thấy bị giẫm nát mới thu hồi ánh mắt.
Chậc chậc chậc, thật là đáng tiếc, một đóa hoa tươi đẹp như vậy mà cứ thế ly khai.Haizzzz
Sau khi Hoa Ca Nhi đuổi kịp bọn họ thở không ra hơi, vẫn là không có người để ý đến hắn, Tiểu Ngư Nhi chỉ nhìn dưới chân hắn.
Theo tầm mắt của Tiểu Ngư Nhi nhìn xuống, mới nhận ra hoa trên đầu mình bị giẫm nát.
Cũng không cảm thấy đau lòng, liền lập tức đem đầu ngẩng cao cao, đôi mắt nhìn xuống Tiểu Ngư Nhi: " Đẹp đi? Có phải hay không ngươi chưa từng gặp qua? Đây là hoa trong hoa viên đẹp nhất của dượng ta ở trên trấn, trong thôn khẳng định không có.
Giống ngươi loại đồ quê mùa này khẳng định là đều không thấy qua." Nói xong còn cố ý nâng cái tay, đem cái vòng bạc trên tay lắc lư một vòng trước mặt Tiểu Ngư Nhi
Tiểu Ngư Nhi không nói nên lời, khóe miệng giật giật nhìn hắn: "Ngươi còn có chuyện gì sao?"
Lúc này Hoa Ca Nhi mới nhớ ra mục đích truy sát của mình.
Lập tức hét lớn lên một tiếng: "Chuyện gì? Đệ đệ nhà ngươi đánh tiểu biểu đệ nhà dượng ta, đánh hắn đến không dậy nổi.
Dượng ta sủng hắn như vậy, người chờ xem! Dượng ta khẳng định không buông tha cho các ngươi."
Một bộ dáng cao cao tại thượng.
Nhìn hắn như vậy, cậu cũng thật bất đắc dĩ:
"Ngươi cũng không nhìn xem tiểu biểu đệ nhà ngươi bao lớn, hắn là tuổi đi? Còn tới đánh hai đệ đệ nhà ta mới tuổi, đệ đệ ta có thể đánh thắng được hắn sao? Ngươi nhìn lại tiểu biểu đệ ngươi xem, béo đến nỗi đôi mắt không nhìn thấy hình dáng, hai đệ đệ của ta cộng lại cũng không thế lớn bằng hắn.
Ngươi còn không có nhìn đến cặp song sinh nhà chúng ta trên mặt đều là hoa hoa sao? Biểu đệ nhà ngươi nơi nào bị thương? Ta thật không biết nói như thế nào?
Kỳ thật là, vừa rồi nhìn đến tuy rằng tiểu béo tử bị đè lại đánh một hồi, bất quá đều là Tuấn Tuấn dùng nắm tay đánh vào phần lưng, trên mặt trừ bỏ bẩn cũng không có bị thương, hơn nữa hắn nhiều thịt như vậy, đánh ở trên lưng tạm thời cũng không nhìn ra bị thương cái gì, chỉ là hơi đau đau.
Cặp song sinh thì vừa lúc tương phản, đại bộ phân bị thương đều ở mặt, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng nhìn rất chật vật.
Người khác vừa nhìn thấy liền biết cặp song sinh rơi vào thế yếu.
Lúc nãy, Hoa ca nhi cũng chỉ thấy từ xa biểu đệ mình bị đè trên mặt đất đánh, hắn lại còn ở trên mặt đất bò không đứng dậy được, liền cho rằng hắn bị đánh đến thảm, lúc này nghe cậu nói xong, lại nhìn đến vệt đỏ trên mặt cặp song sinh, nhìn nhìn lại bộ dáng biểu đệ nức nở ở phía sau, trừ bỏ trên mặt bùn đất cùng nước mắt nước mũi, một chút vệt đỏ cũng không có.
Chính là đang không biết nên nói cái gì, tiểu béo tử bị đánh tới khóc nói: " Vừa rồi Thẩm Tuấn đánh ta"
Hoa ca nhi lập tức có chuyện để nói: "Nhìn xem, biểu đệ ta nói, Thẩm Tuấn nhà ngươi cũng đánh hắn.
Thẩm Tuấn cùng tiểu biểu đệ ta tuổi cũng không sai biệt lắm đi?"
Tiểu Ngư Nhi nhìn nhìn tiểu béo tử, cảm thấy tiểu tử này cũng khá thông minh, biết kéo Tuấn Tuấn xuống nước.
Bất quá cậu cũng không thừa nhận Tuấn Tuấn đánh người.
"Ta không có thấy Tuấn Tuấn đánh ngươi, là ngươi đánh đệ đệ ta, Tuấn Tuấn thấy là đi qua can ngăn"
"Thời điểm ta tới, Tuấn Tuấn vừa lúc đem hai đệ đệ của ta cứu ra, Tuấn Tuấn còn không có đánh ngươi, ta liền đem hắn kéo ra"
Tiểu béo tử nức nở nói: "Thẩm Tuấn chính là đánh ta, chính là đánh ta."
Tiểu Ngư Nhi không để ý đến hắn, liền hỏi ngược lại: "Có phải hay không ngươi cùng hai đệ đệ của ta đánh nhau, ngươi đánh bọn họ trước, Tuấn Tuấn mới đi qua cần ngăn."
Lại hỏi Tuấn Tuấn: "Tuấn Tuấn có phải là đệ đi can ngăn hay không?"
Tuấn Tuấn gật đầu, những người khác cũng gật đầu, tiểu béo tử cũng chỉ có gật đầu, xác thực là đi can ngăn, nhưng là kéo xong còn tẩn ta một trận.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi không cho hắn có cơ hội để nói.
Tiểu Ngư Nhi bắt đầu đi tính tổng nợ ngược lại, cậu vốn dĩ tưởng bọn đệ đệ cũng không có bị hại nhiều, tiểu béo tử cũng đã chịu giáo huấn, hơn nữa lão thôn trưởng đối với nhà bọn họ cũng không tồi, Thẩm Ninh nhà thôn trưởng là người không tệ, nhìn trên mặt bọn họ không sao, trước về xử lý vết đỏ trên mặt Thẩm Duệ và Thẩm Trí.
Nhưng lại Hoa ca nhi đuổi theo không buông tha, còn lên mặt chất vấn, Tiểu Ngư Nhỉ bắt đầu sinh khí, chuẩn bị vì bọn đệ đệ mà đòi công đạo.
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục chất vấn: " Ta cũng muốn hỏi biểu đệ ngươi vì cái gì mà đánh đệ đệ ta như vậy? Đệ đệ ta bọn chúng còn nhỏ, như thế nào là đắc tội biểu đệ nhà ngươi, bọn chúng còn bị một đứa mập mạp nhiều tuổi hơn đánh.
Ta còn chưa tìm đến các ngươi tính sổ."
"Bình Bình An An, tới nói tại sao lại thế này? Tiểu mập mập vì cái gì đánh các ngươi?"
Cặp song sinh nhanh nhẹn nói: "Là hắn muốn đoạt mứt của chúng ta.
Hôm nay mang đến thiếu, chúng ta liền cho mỗi tiểu bằng hữu một ít, hắn ăn xong phần của mình rồi, liền còn muốn ăn nữa, chúng ta lại không muốn cho hắn, hắn liền đoạt của chúng ta."
"Cho nên nói tiểu mập mập là vì ăn mà đánh hai đệ đệ nhà chúng ta."
Tiểu Ngư Nhi lập tức quay sang Hoa ca nhi nói: "Ngươi nhìn xem biểu đệ nhà ngươi, coi bộ dáng hắn xem.
Lớn như vậy rồi, còn cùng hai đứa nhỏ đoạt đồ ăn, còn có đánh người nữa! Hắn còn có lý sao? Hai đệ đệ nhà ta bị đánh đến thành như vậy, nhưng các ngươi lại không phụ trách."
Tiểu mập mập còn ở một bên nói: "Cái mứt kia ăn ngon"
Hoa ca nhi nói với biểu đệ: "Nhà bọn họ thì có thể có cái đồ vật gì ăn ngon? Ngươi như thế nào mà không có tiền đồ như vậy, trên trấn thiếu vì đồ ăn ngon, có thứ gì mà ngươi muốn dượng đều sẽ mua cho? Ta cũng mua cho ngươi rất nhiều đi?bg-ssp-{height:px}
Tiểu mập mập cãi lại: " Chính xác là nó thực ngon a! So với tửu lâu Cảnh Vinh trên trấn bán còn ăn ngon hơn"
Hoa ca nhi không để ý tới hắn, đối với Tiểu Ngư Nhi cùng đệ đệ cậu nói: "Lại không phải là đồ ăn ngon, ngay cả điểm tâm thô lậu do thôn dân tự chính mình làm cũng đáng giá sao? Là bảo bối sao? Lại không đáng giá tiền! Phân cho hắn một ít không phải là xong rồi sao."
Tiểu Ngư Nhi thật sự chưa từng nghe qua loại ngụy biện này, thật sự không muốn cùng hắn nói rõ
"Ngươi cảm thấy nó là điểm tâm thô lậu sao? Không đáng giá tiền? Chính ngươi như thế nào không đi xem tửu lâu Cảnh Vinh trên trấn bán bao nhiêu tiền? Mứt ở tửu lâu kia chính là nhà ta làm, hương vị bọn đệ đệ ta ăn so với cái kia còn ngon hơn nhiều, có thể xem là hương nên đã phân cho hắn một miếng đã không tồi rồi, muốn ăn nhiều thì chính mình tự đi lên trấn mà mua, lại còn muốn đoạt.
Còn đánh tiểu hài tử nhỏ như vậy! Thật không biết xấu hổ."
"Ta lười đến cùng các ngươi ở chỗ này tranh luận, sự tình hôm nay ta sẽ đi a cha ta để nói chuyện rõ ràng với tổ phụ của các ngươi.
Nhường đường một chút, chúng ta phải về nhà."
Nói xong liền mang theo bọn đệ đệ cùng Lực a cha lướt qua Hoa ca nhi bọn họ trực tiếp chạy lấy người.
Khi đi ngang qua tiểu mập mập, Tiểu Ngư Nhi nhẹ giọng nói với hắn: "Tiểu mập mập, ngươi nghe ta nói cho rõ, về sau còn dám khi dễ đệ đệ ta, liền không chỉ Tuấn Tuấn đánh ngươi, ta cũng sẽ đánh ngươi.
A! Đúng rồi, nhà ta còn có một ca ca và còn có một biểu đệ cũng đang ở nhà ta.
Ngươi lại khi dễ bọn họ thử xem" Tiểu mập mập nghe xong lời này, lau nước mắt, co rúm lại một chỗ, không nói gì.
Sau khi Tiểu Ngư Nhi cùng mấy đệ đệ của mình rời đi, Hoa Ca Nhi vội vàng đưa tiểu mập mạp về nhà, đám hài tử vây quanh xem náo nhiệt cũng như một tổ ong đều tản ra.
Chỉ có một tiểu tử tuổi chạy tới báo tin cho Tiểu Ngư Nhi là đi theo cặp song sinh bọn họ cùng đi, cũng là chuẩn bị trở về nhà.
Tiểu Ngư Nhi nhìn đứa bé kia ăn mặc sạch sẽ, người lớn lên cũng tương đối chắc nịch.
Hỏi chuyện ra thì là hài tử của nhà Trương thợ săn, lúc ấy đang cùng ở bên Thẩm Duệ và Thẩm Trí chơi, sau lại thấy cặp song sinh bị tiểu mập mập đánh, nhóc trước hết tìm Thẩm Tuấn ở một bên chơi khác lại đây hỗ trợ.
Thẩm Tuấn lại đây, sau đó nhóc cấp tốc chạy đi báo tin cho Tiểu Ngư Nhi.
Tiểu hài tử này chân cẳng chạy rất nhanh, xem ra là di truyền Trương thợ săn.
Khi đến cửa nhà Tiểu Ngư Nhi, Lực thúc cha muốn đi về nên tạm biệt bọn bọ, lần nữa cảm ơn cậu đã đưa mứt.
Vừa rồi nghe được Tiểu Ngư Nhi nói nhà bọn họ làm mứt bán cho tửu lâu, vậy thì là một thứ tốt.
Cảm thấy cầm đồ vật bán được tiền của nhà bọn thật ngượng ngùng.
Nhưng Tiểu Ngư Nhi xua tay nói: "Không có gì, trong nhà còn rất nhiều, bán là một chuyện khác, chính mình trong nhà cùng thân thích ăn một chút cũng không là gì.
Hôm nay mang ra cửa hơi ít, cũng không nghĩ bởi vì mang ít như thế mà liền náo loạn một trận như vậy.
Lực thúc cha ngươi từ từ, ta vào phòng lấy thêm một ít, ngươi mang về nhà cho tiểu đệ đệ ăn."
Nói liền đem hài tử Trương thợ săn kêu là Tráng Tráng tiểu bằng hữu cũng giữ lại, cũng lấy thêm một ít cho nhóc mang về.
Cậu chạy nhanh vào nhà, a cha bọn họ nhìn cậu trở về, liền hỏi hỏi.
Biết được muốn về lấy mứt mang cho Lực thúc cha cùng tiểu Tráng Tráng, liền đi nhanh qua giúp đỡ cậu bỏ vào giỏ trúc nhỏ.
Tổ cha còn muốn tiểu thúc cha thuận tiện ra vườn rau hái một ít lại đây, cũng cho bọn hắn mang rau về nhà ăn.
Sau khi mọi việc xong xuôi, a cha và Tiểu Ngư Nhi cùng đi ra ngoài đưa đồ cho Lực thúc cha và tiểu Tráng Tráng.
A cha còn cùng Lực thúc cha nói một chút chuyện, Lực thúc cha lúc này mới cáo từ đi về.
Tiểu Ngư Nhi liền đem cho Tráng Tráng một phần, còn nghiêm túc cảm ơn nhóc đã giúp bọn đệ đệ.
Dặn nhóc lúc nào rảnh thì có thể đến nhà bọn họ tìm Thẩm Duệ và Thẩm Trí chơi đùa.
Tiễn hai người đi, người một nhà liền vào phòng.
Vừa mới bước vào ngạch cửa, hai đứa kia cùng Tuấn Tuấn đã bị tổ cha bắt cởi quần áo kiểm tra một hồi toàn thân.
Còn lập tức kêu đi tắm rửa, thay quần áo.
Mọi người thấy cặp song sinh trên mặt có vết đỏ cùng với người xanh tím liền nổi giận.
Vẫn là truy vấn mọi chuyện là thế nào, như thế nào mới đi ra ngoài một lát đã bị khi dễ như vậy.
Lúc ở nhà, bọn nhóc có nghịch ngợm gây sự, người trong nhà cũng luyến tiếc động bọn nhóc một đầu lóng tay, nhiều nhất cũng chỉ răn dạy vài câu, hoặc là cắt đồ ăn vặt.
Tiểu Ngư Nhi và Tuấn Tuấn liền cùng bọn hỏi nói một lần sự tình trải qua, bọn họ nghe được đều đã bị Tuấn Tuấn đánh trở lại, khẳng định trên người mập mập vết ứ bầm sẽ hơn rất nhiều so với cặp song sinh.
Nhưng như vậy vẫn chưa có cảm giác hết giận, đều nghĩ đợi phụ thân bọn họ đi làm ruộng trở về liền mang theo hai nhóc kia đi qua nhà thôn trưởng nhìn xem, như thế nào cũng phải cùng người lớn nói chuyện.
Hài tử nhà bọn họ đều không phải là cái dạng thích gây chuyện, ở trong thôn, đa số các hài tử đều muốn chơi cùng.
Còn chưa thấy bọn nhóc bị đánh bao giờ, cho nên sự tình lần này mới làm mọi người trong nhà sinh khí như vậy..