Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

chương 96: rắc rối của khúc phàm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến tối, Thước Nhạc lo cho bọn nhỏ xong thì đi vào phòng tắm, thả một chút cánh hoa đào vào trong bồn ngâm tắm, cũng muốn thư giãn một chút, loại hoa này không có mấy tác dụng với cơ thể cậu.

Khúc Phàm về đến nhà đã thấy Thước Nhạc ngủ quên trong bồn tắm, nhận được lời nhắn của cậu, sắp xếp xong công việc, hắn lập tức ngồi máy bay trở về. Gần đây vẫn luôn bận rộn ở quân khu Tây Nam, thấy bộ dáng đỏ bừng của Thước Nhạc khiến cho hắn muốn nổ tung luôn rồi, quen thuộc cởi quần áo trên người ra rồi bước vào bồn tắm. Thước Nhạc đã sớm cảm nhận được, di di cơ thể để chừa chỗ cho hắn, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ hỏi, “Sao anh đã về nhanh thế?” rồi bị hắn mang vào một trận lửa nóng.

Chuyện qua đi, nhìn đống hỗn độn dưới đất, Thước Nhạc không biết nên nói gì cho phải, hôm nay Khúc Phàm đặc biệt điên cuồng, làm cho cậu cảm thấy hơi đau, đến việc nâng tay lên cũng khó nữa, “Đợi lát nữa xử lý anh sau. Em bất động rồi.”

“Ừm.” Khúc Phàm đưa mặt đến bên tai Thước Nhạc cọ cọ, cảm thấy trái tim từ từ yên tĩnh lại. Một lúc lâu sau mới nhớ ra lý do hắn quay về, nhanh chóng ôm lấy Thước Nhạc nhìn bụng cậu. Đâu có đâu?

Ba… đánh bật tay hắn ra, “Nào có, là tiểu Hắc.”

“Tiểu Hắc? Nó làm sao?”

“Rồi, anh đi theo em.” Nói cũng không rõ ràng được, mang hắn đi xem luôn.

Hai người khoác áo ngủ, đi đến Đông ốc. Miu Miu ngủ trên kháng đặt trước cửa sổ ở phía nam, Nữu Nữu ngủ trên giường. Khúc Phàm vừa nhìn đốm đen trên mũi Nữu Nữu thì lập tức hiểu rõ, cái bớt kia quá dễ nhận ra.

“Thế nào, khuê nữ nhà mình xinh nhỉ.” Thước Nhạc đắc ý dào dạt, đây là mệnh đó, cậu có số có khuê nữ mà.

Khúc Phàm vuốt vuốt tóc cậu, “Đúng đúng, em thật có phúc.” Nhìn Nữu Nữu đang say ngủ, Khúc Phàm cũng rất vui vẻ, tuy rằng sự chấp nhất với khuê nữ của hắn không nhiều như Thước Nhạc, nhưng hắn biết mong muốn của Thước Nhạc nên tất nhiên cũng vui mừng theo.

“Anh chuẩn bị việc chọn lựa đến đâu rồi?” Hai người nằm trên giường, Thước Nhạc hỏi.

“Ừm, đã tập trung xong nhân viên, dựa theo cách lựa chọn bộ đội đặc chủng loại cả đám rồi, tiếp theo đây, số người còn lại sẽ được huấn luyện. Trong quá trình huấn luyện chọn lựa, anh còn phải ở quân khu Tây Nam thêm một thời gian nữa, không bằng em đi với anh luôn đi.” Khúc Phàm ôm chặt lấy Thước Nhạc không còn khe hở nào, nói.

“Vậy sao được, cũng không phải đi du lịch đâu, em đi làm gì, mà bọn nhỏ vẫn còn ở nhà mà.”

Khúc Phàm bất đắc dĩ chỉ chỉ vào chiếc mũi nho nhỏ của Thước Nhạc, “Em ấy nha, giờ đã thành người đàn ông gia đình tiêu chuẩn rồi, hai ta đã lâu không ở cùng nhau, lần trước đi Châu Phi vốn muốn hưởng tuần trăng mật thế mà cũng mang theo cả đám người, cũng chẳng có mấy thời gian ở cùng nhau. Giờ trong nhà ngoài Miu Miu ra thì đám nhỏ đều lớn cả rồi, cũng không cần em thời thời khắc khắc đi theo, đi có một tuần thôi mà. Gần đây không phải vườn cây được chỉnh đốn tốt lắm rồi sao, lao động trí óc vậy cũng rất mệt nha, nên nghỉ ngơi một thời gian đi thôi. Mai anh gửi báo cáo cho căn cứ, em giúp anh đi chọn người đi.” Mấy ngày không gặp, hắn cũng rất nhớ, giờ trọng tâm cuộc sống của Thước Nhạc đều xoay quanh đám nhỏ, hắn cũng ghen chứ bộ.

Thay đổi tư thế nằm, “Chờ hai ngày nữa em sắp xếp xong cho tụi nhỏ đã.”

“Mai phải xong, mốt đi rồi.” Khúc Phàm hiếm khi ép bức.

Thước Nhạc đột nhiên nhớ tới việc ban ngày, hơi nhỏm dậy, “Vẫn chưa được, nhà chúng ta giờ đang bị người ta nhòm ngó đó.” Nói lại chuyện ban ngày với Khúc Phàm.

“Anh đang nghĩ sao ở Đông viện lại mọc ra cây đào mà. Việc này không cần can thiệp nhiều đâu, cứ để cha mẹ hai nhà ra ngoài ở một tuần, để ba mẹ em mang Gia Gia Tiếu Tiếu với Phi Phi đến trường học trong căn cứ, bọn nó cũng sắp khai giảng rồi, giờ đưa đón cũng không tiện nên ở luôn lại trong căn cứ đi. Ba mẹ anh thì dẫn Miu Miu với Nữu Nữu về Khúc gia ở. Quả Quả học ngoại trú cũng về Khúc gia, Kỳ Kỳ vẫn ở lại nhà Thôi lão. Mọi người trong nhà cũng đi luôn, để chú Lâm ở lại trông nhà là được rồi. Ở đây cũng không có gì nguy hiểm, với năng lực của chú Lâm thì không gì không thể giải quyết, dù sao cũng phải giữ người lại nhà để còn báo án nữa. Đúng rồi, anh thấy Gia Gia học tiểu học trong căn cứ rất tốt, mai em thử nói chuyện với viện trưởng Trương xem có thể để tiểu Hổ vào đó học cùng không. Thằng nhóc đó khỏe mạnh kháu khỉnh, tuy hơi ít nói nhưng rất thông minh, thiên phú cũng cao, không kém gì Gia Gia đâu.” Khúc Phàm nói cằn nhằn liên miên.

Thước Nhạc nhìn hắn chằm chằm, “Anh bị cái gì kích thích vậy.” Khúc Phàm lúc bình thường đâu thích lo mấy chuyện này đâu.

Khúc Phàm ngửa đầu nhìn đình màn, “Gần đây anh có thể phải đột phá, nhưng vẫn áp chế mãi, tốc độ tu hành lại tăng nhanh, tâm trạng không tốt lắm. Thêm nữa gần đây bận lo chuyện chọn lựa, hơi nóng nảy, không thì anh cũng không vội về sớm như vậy.” Ôm Thuớc Nhạc thở dài, chỉ có ở bên cạnh Thước Nhạc thì mới có thể cảm thấy yên bình. Có thể bởi ở Châu Phi đánh một trận với voi trắng nhỏ, còn gần như chạy trốn trở về từ nước Pháp khiến hắn cảm thấy lo lắng. Khí thế trên người mấy ngày nay có hơi mất khống chế, khiến đám bộ đội đặc chủng trong căn cứ đều bị hắn dọa sợ, hôm nay hắn nói chuyện với lãnh đạo phụ trách ngoại vụ kia chuyện trở về, vị kia lúc đưa tiễn hắn lại giống như tiễn ôn thần ấy.

Thước Nhạc nghe Khúc Phàm nói vậy cũng hơi khẩn trương, đây đâu phải chuyện nhỏ, không chừng còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma ấy chứ, “Được, mai em sẽ giải quyết mọi chuyện, ngày mốt đi với anh. Trong nhà có ba mẹ rồi nên không đáng lo. Giờ anh thấy sao? Không thì vào không gian ngồi đi.” Trong lòng Thước Nhạc không có gì quan trọng hơn Khúc Phàm, đám nhỏ tương lai rồi sẽ trưởng thành, bước đi trên con đường của chính chúng, mà chỉ có Khúc Phàm sẽ nắm tay cậu đi đến tận cuối đời.

Vỗ vỗ cậu trấn an, ôm cậu nằm đó, nhắm mắt lại, “Không cần đâu, ở cùng với em thì tốt rồi, giờ không thể tu luyện nữa.”

Thước Nhạc không lên tiếng, hai người ôm lấy nhau, tâm càng lúc càng an bình.

Ngày hôm sau, Thước Nhạc nói qua mọi chuyện với cha mẹ, lại sắp xếp hết mọi chuyện trong căn cứ, gửi báo cáo lên, đến tối ngồi máy bay quân dụng tới quân khu Tây Nam. Tuy rằng Khúc Phàm được nghỉ một ngày nhưng về sớm vẫn tốt hơn.

Ban ngày, Khúc Phàm tới cục cảnh sát xử lý chút chuyện, hắn đối với phương diện này hiểu rõ hơn, cảnh sát nơi này cũng quen biết hắn, bọn họ cũng sẽ nể mặt một chút. Sáng nay Lý Sáng cũng gọi điện cho Thước Nhạc, tỏ ra vô cùng tức giận, nói nhất định sẽ điều tra kỹ càng. Thước Nhạc cũng vòng vo vài câu với hắn ta, nói không sao, việc này cũng đã lỡ rồi, dù giờ tìm được chủ mưu thì tình huống nhà cậu cũng đã bị nói lộ ra ngoài rồi cho nên thay vì dựa vào người khác thì chẳng bằng dựa vào chính mình, dù sao trong nhà đã sắp xếp xong, cậu cũng không lo lắng. Việc này Lý Sáng đã đánh tiếng mà còn như vậy, chẳng khác nào tát vào mặt hắn. Cho nên, Thước Nhạc không vội, Lý Sáng cũng nhất định sẽ moi chủ mưu phía sau ra, cậu cũng chẳng cần thúc ép làm gì.

Lần này Thước Nhạc giao Miu Miu lại cho cha mẹ chăm sóc, thằng nhỏ giờ đã biết đi, nhưng tính cách trầm lặng nên rất dễ trông nom. Thước Nhạc cũng nói chuyện với nó, bảo mình phải đi một thời gian. Miu Miu rất thông minh, cả ngày đều bám lấy cậu, nhưng chờ đến khi cậu phải đi dù có không muốn vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ cậu, thành ra lại khiến cậu đau lòng. Miu Miu nhà họ rất khiến người ta thương yêu mà.

Không phải không nghĩ tới chuyện mang theo nó đặt trong không gian, cả buổi tối Thước Nhạc không ngủ mà lo nghĩ chuyện này, nhưng rồi vẫn phủ quyết. Tình huống của Khúc Phàm nhất định rất nghiêm trọng, nếu không hắn cũng sẽ không nói với cậu. Hắn tuyệt đối là kiểu người dù tự mình chịu khổ cũng sẽ không để người nhà lo lắng. Cho nên, nếu không đến mức bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không nói như vậy, cũng sẽ không chỉ vì một tin nhắn của cậu mà quay về. Thước Nhạc cứ lo nghĩ mãi rồi quyết định không mang theo, để cha mẹ trông nó vẫn rất yên tâm.

Khi tới nơi cũng đã mười một giờ đêm. Máy bay của họ bay thẳng vào sân quân khu, hai người lại ngồi xe đi vào căn cứ lâm thời của khu chọn lựa nhân viên.

Kể từ khi bước vào căn cứ, Khúc Phàm bắt đầu lãnh nghiêm mặt, Thước Nhạc khéo léo cảm nhận một chút nên cũng hiểu được lý do. Khu căn cứ lâm thời này tràn ngập sát khí nồng đậm, tinh thần lực ngưng kết bay lên, giữa nơi này thế mà hình thành một vực sâu. Nếu vào lúc bình thường Khúc Phàm sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng giờ tâm cảnh của Khúc Phàm đang không ổn định, cho nên vẫn có thể chịu ảnh hưởng.

Càng đi vào trong càng cảm thấy rõ ràng, nơi này lại vô cùng rõ ràng, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, “Những người này được huấn luyện thế nào vậy, tinh thần lực của họ sao lại mạnh như vậy.” Bọn họ cũng không phải dị năng giả.

Khúc Phàm nhíu mày, “Toàn bộ đều là lính giỏi, anh hy vọng bọn họ không thức tỉnh cũng có thể trở thành chiến sĩ ưu tú nhất.” Đây là quyết định được Khúc Phàm đưa ra khi tiến vào nơi này, có rất nhiều người trước đó đến dự tuyển, đều là tinh anh, mà nơi này lại trong năm nghìn người chọn được năm trăm người, giờ năm trăm người còn lại hai trăm bảy mươi người. Hai trăm bảy mươi người này đều rất xuất sắc, đã vượt xa mong muốn của hắn.

Thước Nhạc híp mắt nhìn lên bầu trời nơi đóng quân, ở nơi họ không nhìn thấy, tinh thần lực tựa như đang sống, rốt cuộc huấn luyện thế nào mà tạo ra được kết quả như vậy. Những người này sau khi huấn luyện xong đều có thể vượt qua cả dị năng giả cấp hai, nếu như còn thức tỉnh thì họ sẽ trực tiếp vượt qua những đội viên tổ dị năng hiện giờ. Cục diện Cục Đặc vụ sẽ lập tức thay đổi.

“Hòa bình vài chục năm, hiệp nghị năm đó đã sớm không thể sử dụng nữa, bên phía Châu Âu cũng đang khó dàn xếp, cho nên chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng chúng ta không muốn tấn công người khác nhưng cũng nên bảo vệ tốt lãnh địa của mình. Anh nghĩ đã làm thì nên làm cho tốt. Cho nên, từ khi anh tiếp nhận nhiệm vụ này thì đã muốn làm như vậy. Ngày mai có thể sẽ có thêm một đám người đến đây, việc huấn luyện nơi này sẽ không để bất cứ ai mưu lợi. Mọi người đều sẽ phải trải qua hình thức huấn luyện như nhau, không vượt qua được thì phải rời đi. Nơi này lời anh nói là luật.” Trên người Khúc Phàm tỏa ra khí thế mãnh liệt, ẩn ẩn lộ ra khí phách.

Thước Nhạc thấy Khúc Phàm cau mày, cảnh giới tiếp theo của Khúc Phàm là Diệt Thiên chi cảnh, đã ẩn ẩn lộ ra rồi, thời gian này quả nhiên không thể thả lỏng. Giai đoạn đột phá này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, trên thế giới này không có mấy người có thể ngăn cản hắn. Thước Nhạc khẽ than. Cảnh giới thứ hai của Khúc Phàm là cảnh giới Dục Thiên, ở cảnh giới kia hắn có thể tùy tâm sở dục nhưng vẫn luôn áp chế, như vậy không tốt, nếu có chuyện gì để hắn trút ra hết thì tốt rồi.

Truyện Chữ Hay