Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

chương 76

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rời khỏi đàn dê rừng, thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm, Khúc ba nhìn thỏ đang chạy trên thảo nguyên phía xa xa, nói với con trai, “Chúng ta đừng về không gian ăn nữa, con đi bắt mấy con thỏ, hôm nay chúng ta ăn đồ nướng bên ngoài.”

Bọn nhỏ nghe vậy đều rất vui, loại trải nghiệm này khiến người ta rất thích. Mọi người không có ý kiến, đi chơi mà, tất nhiên phải thật vui vẻ mới được.

Nhân lúc Khúc Phàm đi săn, Thước Nhạc mang một vài đồ dùng cắm trại ra cùng hai cái bếp đá, còn cho bọn nhỏ đi xung quanh tìm củi khô. Đương nhiên, thần thức Thước Nhạc vẫn luôn quan sát mấy đứa phòng xà trùng dã thú. Dưới sự bảo hộ, bọn nhỏ có thể rèn luyện chút.

Lấy ra một cái nồi sắt lớn, rửa qua, chuẩn bị dùng. Khúc Phàm đi rất nhanh, một tay cầm bốn con thỏ cùng một con gà rừng được xuyên qua một nhánh cỏ, tay còn lại cầm một con linh dương lớn.

Thước Nhạc nghi hoặc nhìn Khúc Phàm, “Sao anh lại bắt con linh dương lớn vậy?” Con mồi lớn như vậy, họ không thể ăn hết.

Khúc Phàm hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Các con đâu?”

Thước Nhạc chỉ về rừng cây bên cạnh, “Đang kiếm củi với ba.”

Khúc Phàm giao gà rừng cùng thỏ cho Khúc mẹ, thím Ngô xử lý, đặt con linh dương kia xuống, chỉ vào đầu nó, “Đây là do người khác bắt.” Trên đầu linh dương có vết thương rất rõ.

Thước Nhạc vui vẻ, “Anh sao lại làm như vậy, trộm con mồi của người khác.”

“Ha ha, bắt gà rừng với thỏ, anh đang tính đi xa thêm chút, lại nghe loáng thoáng vài tiếng vang, chờ đến lúc anh bay qua, thấy một người đang săn voi. Anh cũng không muốn gặp phải chuyện như vậy, bên châu Phi này đã sớm nghiêm cấm săn voi, tuy nhiên, người trộm săn vẫn rất nhiều, đó là đàn voi hơn mười con, anh dùng mê trận vây đám người kia lại, đến tối mới có thể ra được. Thế nhưng đám người kia nổ súng lung tung, ai biết lại bắn trúng đầu linh dương này.”

Thước Nhạc khẽ nhíu mày, “Đám người đó nhiều không?”

Khúc Phàm chẳng chút để ý, “Bọn họ có sáu người, không sau, về sau nếu gặp thì tránh đi là được.”

Giá của ngà voi rất cao, cho nên dẫn tới nhiều người đến săn bắn, bọn họ nếu gặp phải những người như vậy cũng không hay lắm.

“Hy vọng đám người đó bị dọa sợ.” Đoán chừng không thể nào. “Nếu đã cầm về, anh xử lý chút đi, ừm, da lông đầy đủ, đừng cắt hỏng.” Lấy từ không gian ra một cái chậu, đưa cho Khúc Phàm, “Đừng lãng phí, đây là thức ăn hoang dại đó.”

Khúc Phàm một tay cầm chậu, một tay cầm linh dương đi tới bên dòng suối. Những việc này hắn đã quen làm, trong nhà nuôi dương a trâu à, hắn cũng xử lý rất thuần thục.

Không quản Khúc Phàm, đi xem thím Ngô đã vặt xong lông gà, trong bốn con thỏ thì có hai con còn sống, thoạt nhìn rất béo, hơn nữa còn có linh dương, bọn họ cũng ăn không hết, ném hai con thỏ vào trong không gian. Động vật trong không gian sinh sôi nảy nở rất nhanh, như vậy, qua thêm vài năm, thảo nguyên phía bắc đã trở thành khi chăn nuôi. Dê trâu thỏ… bên trong đều là hoang dại, số lượng lớn. Trâu với dê còn đỡ, cũng đã có hơn một ngàn con, thỏ kia sinh sôi rất nhanh, có dấu hiệu không thể ngăn chặn, không còn cách nào khác đành phải ngăn chăn năng lực sinh sản của chúng. Hai con thỏ hoang châu Phi này có thể đặt trong không gian, chờ khi về làm cho ba mẹ với Quả Quả ăn.

Xử lý thỏ hoang với Khúc mẹ, bọn nhỏ đã quay lại. Thước Nhạc đem bắt lên bếp nướng, hai con thỏ đặt lên trên, dùng dao nhỏ cứa mấy nhát trên người chúng, gia vị cũng rắc lên trên. Đứng từ xa nhìn Khúc Phàm ôm chậu lớn đến, lên đón, cầm một cái đùi cùng một miếng thịt bụng có vẻ mềm, còn lại thì bỏ hết vào không gian, như vậy thì một con linh dương cũng có thể ăn trong thời gian rất dài.

Gà rừng đã hầm trong nồi, hầm cùng với nấm trong không gian. Chân linh dương thì cũng nướng, còn một khối thịt linh dương cắt thành lát, thịt nơi này béo gậy ướp với tương. Lấy một tảng đá bóng loảng to khoảng nửa mét từ sông trong không gian, rửa sạc sẽ, có thể dùng.

“Mẹ, chúng ta đều ăn thịt, làm chút cơm lam đi.” Thước Nhạc lấy từ không gian ra một chút ống trúc, Khúc mẹ làm cơm lam rất ngon.

“Được, mẹ làm cho.”

“Khúc Phàm, anh hái chút hoa quả, rau dưa, làm chút sa lát, cũng hái thêm chút ớt nữa. Gia Gia, cháu mang mấy em đi rửa tay đi. Aiz, Miu Miu tỉnh rồi.” Thước Nhạc vừa nướng thịt bôi tương, vừa chỉ huy mọi người, Miu Miu đặt trong chiếc nôi cách cậu không xa, nghe thấy tiếng hừ nho nhỏ của nó, Thước Nhạc biết nó đã tỉnh.

Buông bàn chải trong tay xuống, vén màn che nôi lên, Miu Miu đang mang theo đôi mắt mù sương di chuyển chiếc đầu nhỏ, bộ dáng khi vừa thức dậy, “Tiểu bảo bối, ba xem nào, có nước tiểu không nha.” Đội mũ quả dưa cho nhóc con, thấy không đái dầm, ôm lên dỗ một lát, lại cho uống nước xong, tinh thần nhóc con đã lên, nhìn xung quanh, mắt mở lớn, “Ba, ba giúp con trông Miu Miu.”

bàn chải: cái que kiểu răng cưa dùng để quết gia vị ướt lên đồ nướng ấy, aiz, chả biết miêu tả thế nào nữa >.

Truyện Chữ Hay