Bị vây giữa đám người, đi vào trong phòng. Trong phòng lúc này đã đầy ắp người, hai người nắm hồng trù đứng tại đó, trên mặt đều hơi phiếm hồng, Thước Nhạc lại càng không biết đang nhìn nơi nào.
Người dẫn chương trình đọc diễn văn, hai người dâng hương, nghi lễ chính thức bắt đầu.
“Nhất bái thiên địa.”
Hai người thản nhiên lên hương, quỳ xuống đệm hương bồ được thêu hoa, lạy một cái.
“Nhị bái cao đường.”
Cha mẹ hai bên ngồi trên ghế nhận một lạy của hai người. Họ đã nhìn thấu tình cảm nhiều năm qua của hai người, trong lòng hoàn toàn không chút vướng mắc, trong mắt tràn đầy vui mừng. Vợ chồng hạnh phúc có lẽ cũng chỉ đến vậy thôi.
“Phu phu giao bái.”
Đứng mặt đối mặt, mang cùng một vẻ, bọn họ rốt cuộc có thể công khai với mọi người, bọn họ rốt cuộc có thể thản nhiên bày tỏ tình yêu, chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay, hạnh phúc tựa như mật đường tràn đầy cõi lòng.
Quỳ xuống trên đệm hương bồ, cúi đầu thật sâu, Khúc Phàm cầm chặt tay Thước Nhạc, cảm giác được lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, ôn nhu nhìn cậu, “Chúng ta vĩnh viễn bên nhau.”
Cười gật đầu, mắt không kìm được mà đỏ lên.
Khách nhân đứng đầy cả sảnh đường thấy đôi tân lang này, giờ khắc này chợt thần thánh như vậy, họ chợt có thể nghiệm với đối với hôn nhân đối với tình yêu, chỉ cần hai người thật tình yêu nhau thì ắt sẽ có được hạnh phúc.
“Đưa vào động phòng.” Thanh âm người dẫn chương trình lại vang lên, đôi tân lang hoàn thành hôn lễ dưới sự chứng kiến của trời đất, của cha mẹ, của tân khách, có lẽ bọn họ không có được sự bảo vệ của pháp luật, có lẽ họ vẫn không thể có được sự tán thành của xã hội, nhưng bọn họ đã có được sự chúc phúc chân thành của những người có mặt hôm nay.
Những tân khách lớn tuổi đều đã ngồi vào chỗ của mình, người trẻ tuổi thì vây lấy đôi tân lang đi tới nhà giữa ở hậu viện, nơi này đã sớm được trang trí thành tân phòng, vách tường trong phòng treo đầy ảnh chụp của người người, cả căn phòng đỏ rực tràn ngập vui mừng.
Những đồ gia cụ trong phòng đều được đổi thành đồ mới, thuần một màu cây tử đàn, khắp phòng đều được điêu khắc cầu chúc đầu bạc răng long, yến hỉ đồng quy, trường xuân đồng khánh, tấm rèm trên giường dài ba mét có hình trẻ con chơi đùa, ngụ ý bách tử nghìn tôn. Thầy trò thầy Lí làm cho họ rất nhiều bộ gia cụ, bộ này cũng dựa theo ý của cha mẹ làm ra, Thước Nhạc cảm thấy kiểu dáng quá phức tạp, vẫn luôn đặt trong không gian, hôm nay mang bày ra nhưng cũng ngụ ý cát tường.
Chiếc giá áo bên giường treo hai bộ áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm, hai người ngồi trên giường uống rượu giao bôi, ăn bánh hỉ, nghi lễ coi như hoàn thành.
Đi vào Đông viện, yến tiệc đã bắt đầu, mỹ thực được tỉ mỉ sắp xếp đầy trên bàn, khiến tân khách kinh hỉ không thôi, cho dù vài vị công tử thường xuyên ra vào khách sạn năm sao, nếm qua hầu hết món ngon trên thế giới cũng không thể không thừa nhận, bọn họ chưa từng nếm qua những món trong yên tiệc này. Nhất thời, không ít người tới mời rượu tân lạng.
Tiệc cưới này cũng chỉ được lưu truyền trong phạm vi nhỏ, cũng bởi không hề che dấu những vật phẩm trang trí trong nhà, người biết hàng cũng có thể nhận ra thứ treo trên tường, thứ đặt trên giá kia đều là của hiếm. Kinh thành lớn như vậy, nhưng nếu có tin tức gì thì cũng được truyền đi rất nhanh, năm cũ chưa hết, trong nhà đã xuất hiện kẻ trộm. Khúc Phàm nhân dịp ngày nghỉ lại trúc cơ thêm lần nữa, ngồi thiền lĩnh hội tiến nhập cảnh giới thứ hai mười bảy của công pháp mới. Thước Nhạc mỗi ngày ngoại trừ chơi cùng đám nhỏ, nghiên cứu tâm luyện hoặc hấp thu những tri thức trong đầu, khi không có việc gì thì khắc vài trận pháp trong tứ hợp viện, tăng cường bảo vệ cho tứ hợp viện.
Vốn cũng chỉ vui đùa thực hành vậy thôi, không nghĩ tới vào ngày mùng tám, khi đang ngủ lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, đánh thức mọi người trong tứ hợp viện, vừa ra ngoài đã thấy, ở nóc nhà tại tiền viện có một gã đàn ông đang lơ lửng, cả căn nhà đang lơ lửng, người nọ cũng theo đó bay lên, thân thể được dựng đứng lên, không thể cử động, nhưng vẻ mặt lại lộ vẻ hoảng sợ, giống như gặp phải kẻ địch mạnh vậy. Có thể thấy rằng người nọ là kẻ trộm, Thước Nhạc cũng chẳng thèm quan tâm, ném ra một trận pháp tiêu âm, cả nhà quay về ngủ tiếp, ngày hôm sau mới đưa tên trộm gần như sắp thoát xác kia đến đồn công an. Chuyện như vậy trong một tháng qua đã xuất hiện hơn mười lần, kẻ trộm dù có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể bước vào tiền viện, không rõ nguyên nhân bị giam lại. Dần dần số nhà bảy mươi hai ngõ Lão Hòe trở thành cấm địa của lũ trộm cắp, nhà ở khu này cũng trở nên nổi tiếng khắp kinh thành.
Một năm sau~~~~~
“Khúc đội trưởng, đến tìm bác sĩ Thước sao?” Y tá Giang thấy Khúc Phàm đì vào, cười hỏi.
“Hôm nay về sớm, đúng lúc đón Thước Nhạc nhà tôi tan ca. Em ấy ở văn phòng sao?” Vẻ mặt Khúc Phàm tràn đầy ý cười nói, người trong bệnh viện đều biết hắn.
“A, không, bác sĩ Thước đang họp. Anh tới văn phòng chờ một lát, cũng sắp xong rồi.”
“Tôi qua đó vậy, y tá trưởng cứ làm việc tiếp đi.”
Y tá Giang thấy Khúc Phàm lên lầu hai, trong mắt lại lộ ra sự hâm mộ. Hôn lễ một năm trước kia, cô không tham dự, sau khi phòng y tá trở thành bệnh viện mới được tuyển vời, khi mới biết quan hệ giữa Thước Nhạc cùng Khúc Phàm, cô vốn bài xích. Nhưng sau đó, nghe người khác nói về buổi hôn lễ kia, thường xuyên thấy Khúc Phàm tới đón Thước Nhạc tan ca, thấy được tình cảm ngọt ngào giữa hai người, cái nhìn của cô với quan hệ giữa hai người mới thay đổi hoàn toàn. Chồng của cô cũng là người trong căn cứ, địa điểm công tác của hai người cũng gần nhau, khi mới kết hôn, tình cảm hai người cũng tốt lắm, nhưng qua vài năm ngọt ngào, tình yêu biến thành tình thân, giữa hai người khi đó ít đi vài phần lãng mạn, loại chuyện như đón nhau khi tan ca này cũng chưa từng xảy ra.
Khúc Phàm ngồi trong phòng làm việc của Thước Nhạc, lật xem báo hôm nay, thần thức tập trong vào phòng họp cuối hàng lang, mười phút sau, “thấy” Thước Nhạc đi từ phòng họp ra, buông tờ báo xuống, đứng lên.
Thước Nhạc mở cửa phòng, đã bị ôm lấy, cảm thấy hơi thở quen thuộc cũng không giãy dụa, “Hôm nay sao lại về sớm thế?”
Khúc Phàm cúi đầu hôn lên vành tai Thước Nhạc, “Gần đây thiên hạ thái bình mà. Ha ha, không có việc gì cần anh ra tay, anh sẽ về luôn. Đúng lúc chúng ta về sớm chút, ban chiều mẹ anh gọi điện thoại đến, nói nhớ Miu Miu, bảo chúng ta đi tới nhà cha mẹ.”
“Chờ em thay quần áo rồi về.”
Sau khi hôn lễ kết thúc, Khúc Phàm tiến hành trúc cơ, thực lực cũng được đề cao, đối với công việc do Cục Đặc vụ giao cho, hắn lại càng giải quyết dễ dàng. Thế giới gầm trong kinh thành này đều bị hắn nắm trong tay, cấp dưới của hắn, cũng chỉnh là tổ viên, cũng bị hắn dạy dỗ mà thực lực được nâng cao, ngày thường có thêm thời gian tu hành cùng chơi đùa với Thước Nhạc, đám nhỏ.
Đến cuối hè, bọn họ chào đón đứa nhỏ cuối cùng của mình, Miu Miu, tuy rằng bọn họ vô cùng mong rằng đứa nhỏ sẽ là con gái, nhưng cuối cùng hy vọng vẫn bị dập tắt, lại là một thằng con trai nữa. Đứa nhỏ này khi sinh ra có chút oanh liệt. Khi ấy, không gian thứ hai của Thước Nhạc xảy ra biến hóa, sinh đứa nhỏ vào lúc cơ thể cậu yếu nhất. Tuy rằng cuối cùng vẫn rất suôn sẻ, nhưng vẫn ảnh hưởng tới cơ thể cậu, sau lần đó, đóa hoa sen nơi bụng cậu biến thành màu đỏ, khắc trên cơ thể cậu tựa như hình xăm không thể xóa bỏ, mà cậu, từ đó về sau, mất đi khả năng dựng dục. (aka mang thai)
Tuy rằng vẫn tiếc nuối khi không có con gái, nhưng Miu Miu sinh ra vẫn khiến họ vui mừng vô cùng. Đứa nhỏ này hoàn toàn khác với mấy đứa kia, nó giống Thước Nhạc tới chín phần, tuy rằng con nhỏ nhưng cũng có thể nhận thấy nó là đứa trẻ ngoan ngoãn, tiếng khóc tựa như tiếng kêu của mèo con, sau khi chào đời ba tháng, bọn họ cũng không phát hiện đứa nhỏ có gì đặc biệt, khiến Thước Nhạc không nhìn được mà gọi nó Miu Miu, trong lòng vui vẻ vì cuối cùng cũng có được một đứa con ngoan ngoãn, bình thường.
Từ phòng tắm đi ra, bỏ dép lê ra, lên kháng, sờ sờ kháng, “Anh lại bỏ thêm than? Nóng vậy, đứa nhỏ dễ nóng trong.” Mùa đông tại Yến Kinh có chút lạnh, tứ hợp viện đều có địa lòng, trong phòng còn đặt thêm một hơi chiếc kháng, mùa đông, họ thích ở gian phòng phía Tây. Hai gian nhĩ phòng nơi này, gian ngoài làm phòng ngủ, phòng phía nam trở thành phòng vệ sinh cùng cất quần áo, phòng phía bắc thành phòng ấm. Đốt kháng sưởi bên này, trong phòng sẽ không có khói, lại nói, bọn họ đều dùng than với chất lượng cao, trong phòng cũng không có mùi gì. Khi vào đông, ngủ trên kháng ấm áp, sáng cũng không muốn thức dậy nữa.
Khúc Phàm cầm bình sữa lắc lắc, “Dự báo thời tiết nói đêm nay nhiệt độ sẽ giảm, anh thêm chút than, giờ cứ đặt Miu Miu ở đầu giường, tránh xa lò sưởi chút đi vậy.”
Thước Nhạc ôm lấy đứa nhỏ, “Miu Miu, Miu Miu của ba nha. Anh xem đi, thằng nhỏ này hơi mơ màng.”
“Em đút cho nó đi. Chắc vừa uống xong, nên muốn ngủ rồi.” Khúc Phàm đưa bình sữa cho Thước Nhạc, tiện tay đem ga giường cùng chăn nhỏ đến đầu giường, đặt xa lò sưởi.
“Em chưa nói với anh nhỉ, từ cuối tuần sau, em muốn tới bệnh viện tuyến dưỡi chữa bệnh lưu động.”
“Đi bao lâu? Sao lại cho em xuống thế?”
“Chắc khoảng một tháng, vốn cũng không đến phiên em, nhưng lại trùng hợp, khu bệnh viện số ba có ca giải phẫu không thể tiến hành, tìm đến em, em chuẩn bị mai qua xem sao, viện trưởng bọn em liền giao nhiệm vụ này cho em.” Bệnh viện của họ tuy rằng không lớn, nhưng những bác sĩ bên trong lại có tay nghề cao, trước kia, khi còn là phòng y tế, hàng năm đều có vài lần chữa bệnh lưu động, thời gian không thể đoán trước. Cậu mới gặp lần đầu.
“Dù sao cũng là bệnh viện quân khu thôi, trong nhà có thím Ngô, em cũng đừng lo lắng.”
“Mấy án lệ trong căn cứ quá ít, vừa lúc em qua đó học tập thêm.” Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Miu Miu.
Thứ hai, Thước Nhạc vào bệnh viện số ba, đầu tiên xem qua ca phẫu thuật não bộ, phẫu thuật loại bỏ khối u ác tính là một trong những loại phẫu thuật khó làm, bệnh nhân đã hơi lớn tuổi, việc tiến hành phẫu thuật lại càng thêm khó khăn, xem bệnh án, tiến hành xem xét những ghi chép về bệnh của bệnh nhân, ca giải phẫu này vẫn có hơi chắc chắn. Sự khó khăn của ca giải phẫu này nằm ở việc khống chế không để cho khối u bị vỡ, về điểm này thì Thước Nhạc có thể sử dụng tinh thần lực để phủ kín miệng vết thương, những vấn đề khác lại càng dễ giải quyết.
“Bác sĩ Lý, sắp xếp phẫu thuật đi, tình huống của bệnh nhân coi như ổn định, có thể tiến hành phẫu thuật.”
“Vậy thì sắp lịch vào chiều này.” Bác sĩ Lý thuộc khoa não ngoại bệnh viện khu ba nghe lời cậu nói, vẻ mặt dịu đi nhiều, ca phẫu thuật này, không ai trong bệnh viện bọn họ có thể nắm chắc, cả Yến Kinh này, không quá năm người có thể tiến hành ca phẫu thuật này, mà vị trước mặt này sợ rằng là người có thể chắc chắn nhất, tuy rằng nhìn cậu ta có vẻ trẻ như vậy.
Thước Nhạc tới phòng y tế, cũng coi như có được sự coi trọng của căn cứ, dưới sự trợ giúp của tinh thần lực cùng thần thức to lớn, một vài ca phẫu thuật khó đều có thể tiến hành, mà bởi vì lúc trước từng thực tập ở khoa não ngoại, cậu càng thêm quen thuộc với những ca phẫu thuật khoa não ngoại. Một năm nay, cậu tiến hành không ít các ca giải phẫu, dần dần cũng được biết đến, cũng có chút danh tiếng trong mẫy bệnh viện trong quân khu. Đây cũng là bước tiến để bước vào đội ngũ nhân tài trong căn cứ, nếu không đạt tới trình độ hiện tại, chắc còn phải cố gắng vài năm.