Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dừng bước, quay đầu nhìn lại, thấy người đi tới, “Tôn Kỳ, Chu Bình, trùng hợp thật, hai cậu cũng dạo phố.” Liếc mắt nhìn Chu Bình đang mang thai, cười nói, “Chúc mừng hai cậu, kết hôn một năm đã có tiểu bảo bảo rồi.”
Tôn Kỳ mang vẻ mặt hưng phấn, cười ha ha nói, “Cục cưng nhà tớ còn ba tháng nữa là sinh rồi, đến lúc đó cậu cũng phải đến uống rượu đầy tháng đó. Ha ha…”
Thước Nhạc cũng cười ha ha, “Lúc đó tớ nhất định sẽ đến.”
Trên mặt Chu Bình mặt dù xuất hiện chút dấu hiệu mệt mỏi của người đang mang thai, nhưng tinh thần lại không tồi, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên xoa bụng thể hiện tình thương của người mẹ.
Tôn Kỳ đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, hôm nay gặp cậu thật đúng lúc, cuối tuần sau Phạm Thiến Thiến kết hôn, đang không tìm được cậu đó, tớ đây hai ngày này gọi điện thoại lại cho cậu mãi, điện thoại của cậu cũng không liên lạc được. Đổi số rồi sao?”
“Đâu có, có thể tớ đang đi làm, không bật máy.” Trong căn cứ tuy rằng có thể nghe điện thoại như bình thường, nhưng vườn cây của họ lại che chắn tín hiệu.
“Thứ bảy tuần sau, nhà hàng Kim Hâm, mười giờ sáng. Họp mặt bạn học cũ lần trước cậu không tới, lần này nhất định phải đến đó, chờ hôn lễ xong xuôi, mấy người chúng ta tụ họp chút.” Tôn Kỳ nhiệt tình nói.
“Ừ, tớ nhất định đến.” Khẽ gật đầu đáp ứng.
Nhìn theo Thước Nhạc rời đi, ánh mắt Tôn Kỳ tối lại, hắn cùng Chu Bình đều làm trong ngành tư pháp, những người tiếp xúc cũng ở lĩnh vực này, cũng vô cùng kinh ngạc về Thước Nhạc, một tháng trước, lúc hắn làm việc thì thấy Thước Nhạc đi theo một nam nhân từ trong Cục đặc vụ bước ra, tuy rằng không có nhiều hiểu biết với Cục đặc vụ, nhưng mờ mờ ảo ảo cũng biết đôi chút, nơi đó không phải nơi hắn có khả năng đụng tới. Lúc ấy, bản thân vừa lúc đi theo Lưu đội trưởng trong cục ngang qua đó, Thước Nhạc thay đổi rất nhiều, cách cũng xa, có nhìn thêm vài lần, Lưu đội trưởng thấy vậy hỏi, “Tôn Kỳ, cậu biết bọn họ sao?”
“Người kia hình như là bạn học của tôi.”
Lưu đội trưởng nhìn thấy bóng dáng hai người, vẻ mặt tối lại, “A, người ta hẳn là ít hơn cậu vài tuổi, sao có thể là bạn học của cậu được, cậu chắc chắn nhận nhầm rồi. Hơn nữa, người ta tốt nghiệp từ học viện y, cũng không cùng ngành với cậu đâu.”
Tôn Kỳ nhìn nhìn, “Ừm, có thể nhận nhầm rồi.” Tuy rằng có thể khảng định người nọ là Thước Nhạc, nhưng ngoài miệng hắn lại không thừa nhận, dù sao nhìn vẻ mặt của Lưu đội trưởng, hắn hẳn có quen Thước Nhạc, biểu tình trên mặt đã có chút đặc biệt.
“Kia chính là danh nhân trong hệ thống của chúng ta, không mấy ai không biết. Cmn, người ta kia mới được gọi là tiêu sái. Hắc hắc…” Biểu tình trên mặt không thể nói rõ là hâm mộ hay khinh bỉ, cảm giác vô cùng phức tạp.
“Hai người họ? Có sự tích gì hay sao?” Tôn Kỳ vô cùng tò mò, Thước Nhạc sao lại trở thành người trong hệ thống của họ.
Lưu đội trưởng bĩu môi, lên xe, “Bỏ đi, việc này lại chẳng liên quan gì đến cậu.”
Tôn Kỳ rất hiếu kỳ, “Đừng chứ, Lưu đội trưởng, anh khiến lòng hiếu kỳ của tôi cũng bị đào ra rồi, nói không thể chỉ nói một nửa chứ.”
“Kỳ thật cũng chẳng có gì đáng nói, trong hệ thống của chúng ta cũng không phải bí mật gì, trong hai người vừa đi qua kia, người cao hơn là nhân vật cấp sao trong cục, được cấp trên coi trọng, không đến ba mươi tuổi đã đảm nhiệm vị trí quan trọng trong bộ công an, không nghĩ rằng hắn cùng người bên cạnh, người mà cậu nói giống bạn học cậu kia, lại là loại quan hệ đó, a… cậu biết chứ nhỉ, việc này dù có rơi trúng ai cũng đều xong đời, cho dù người đó có là nhân vật tầm cỡ thế nào, tiền đồ khẳng định sẽ rất ảm đạm, kết quả a, không đợi phía trên xử lý hắn, người ta đã vào Cục Đặc vụ, cái này a, có chết cũng không ai dám quản.” Lưu đội trưởng khẽ nhếch miệng cười, “Nói đến đây, việc này thật sự khiến người ta thấy ghê tởm, tôi nghe nói họ còn có vài đứa con, cũng không biết là nhận nuôi hay thông qua thuê người sinh thay, người ta cũng quá tiêu sái, cũng đều có tài năng riêng, trong cục cũng có người từng đến nhà họ, hắc hắc, người ta ở là ở trong tứ hợp viện, ba bốn ngàn mét vuông, bài trí trong phòng ở cũng đừng nhắc tới, đều là đồ tốt, chúng ta dù muốn hâm mộ cũng chẳng tới lượt.” Lưu đội trưởng lầm rầm nói chuyện, tâm tình vô cùng phức tạp, còn chưa từng gặp ai như vậy, loại chuyện như vậy còn có thể làm đến mức quanh minh chính đại.
Tôn Kỳ thấy hai người đang đứng cạnh ô tô nói chuyện ở phía xa kia, trong lòng không ngừng dậy sóng, hoàn toàn không ngờ tới, hắn luôn có ấn tượng tốt với Thước Nhạc nên không thể tưởng tượng nổi việc này.
“Lão công, đang nghĩ gì vậy?” Chu Bình thấy Tôn Kỳ lâm vào trầm tư hỏi.
“Không có gì. Chúng ta đi dạo phố thôi nào.” Hắn không có hứng thú đối với tính hướng của Thước Nhạc, khiến hắn thấy hứng thú chính là bối cảnh hiện tại của Thước Nhạc, mối quan hệ này không thể đứt đoạn được.
“Ai u anh nói nha cậu em, em chính là rồng đến nhà tôm nha, hay thiệt nha, hai người bọn em đều là nhân vật lớn rồi, cũng thật lâu chưa có tới, chắc cũng chẳng nhớ nổi cửa vào cửa hàng nhà ta luôn đi.” Béo ca đang ngồi ở lầu , thấy Thước Nhạc tiến vào thì trêu chọc một trận.
Thước Nhạc cười cười, “Béo ca, chẳng phải tại thời gian này chúng em bạn quá sao! Chờ thêm một thời gian nữa, Khúc Phàm không bận như vậy, hai đứa em mời mọi người ăn cơm, muốn ăn gì cứ tùy chọn.”
Béo ca cười vang, “Cũng không tồi lắm. Đi, anh mang em đi xem mấy món đồ kia, hôm nay nếu em không đến, anh cũng muốn mang qua cho em, kho hàng bên này của chúng ta cũng sắp không chứa nổi nữa rồi.”
Hai người đi vào sân sau, sân phía sau rộng hai trăm mét vuông, có một dãy phòng ở được xây dựng sát vào tường, bình thường đều được dùng làm kho hàng, đặt một ít hàng len dạ và vân vân, nhưng hiện tại, hàng len dạ đều đã đặt vào trong những gác xép trong sân.
Đi vào trong ba gian phòng, phòng phía đông đặt len dạ, hai người tiến vào phòng phía tây, Thước Nhạc thấy trong tây ốc đặt mười hai chiếc thùng gỗ, đều là loại thùng lớn dài hai mét rộng một mét, chiếc này đặt sát chiếc kia, “Cậu em nè, trong phòng đều là, năm thùng này đựng ngọc thạch, chủ yếu là điền ngọc cùng tụ sơn ngọc, vừa lúc anh có được nguồn cung, nhưng tử liêu này cũng không tồi, hiện tại anh chơi chim trả là chính, không thì anh cung muốn giữ lại một chút. Ngoại trừ hai nơi này còn có một ít đá thạch tùng, những đá thạch tùng này có giá cao chút, vừa lúc gặp được lô hàng từ Ba Tư, ba loại đều có hàng loại một.” Béo ca mở ra một chiếc thùng đang đặt sát tường, vén ra lớp bông bên trên, lấy ra một mảnh đá tùng thạch cứng cáp, lớn bằng một năm tay, tính chất cùng màu sáng vô cùng đồng đều, màu sắc cũng rất chói mắt, vừa nhìn đã biết đây là hàng chất lượng cao, Thước Nhạc cầm lên cảm thấy vô cùng nhắn nhụi, nhìn vào vô cùng thích, nhưng mà, “Béo ca, đá tùng thạch này tốt quá, em dùng chỉ sợ lãng phí.” Loại đá tùng thạch này chỉ là một trong những kim loại bổ trợ trong việc luyện khí, không cần dùng quá nhiều, khi luyện khí thì bỏ vào một chút, có thể nâng cao độ dung hợp của các vật liệu. Tuy nhiên, thứ này không cần dùng loại tốt như vậy, bình thường là tốt rồi.
“Cứ vậy đi, cũng do anh tình cờ gặp được, có tốt thì cứ dùng thôi. Bốn hòm này chứa mã não, thủy tinh, đá olivin, hổ phách, san hô, đá tourmalin; tất cả những loại này đều nhờ người khác mua, em cũng không cần mặc cả làm gì, anh trực tiếp mua luôn, cố gắng đủ hết mọi màu sắc.” Béo ca vỗ hòm, nói với Thước Nhạc, anh cũng không hỏi Thước Nhạc mua những bảo thạch này làm gì, nhưng trước đó từng thấy cậu thích điêu khắc ngọc bích, đoán chừng là sở thích cá nhân rồi, sở thích này có chút tốn kém, ha ha, dù sao cậu ấy cũng dễ kiếm tiền, anh cũng không cần tiết kiệm dùm họ.
Olivin: (đá quý gọi là peridot) là khoáng vật sắtmagiê silicat có công thức cấu tạo chung là (Mg,Fe)SiO. Olivin là một trong những khoáng vật phổ biến nhất trên Trái Đất, và cũng được tìm thấy trong thiên thạch[] và trên Mặt Trăng, Sao Hỏa,[] và sao chổi Wild .
Tourmalin: là một khoáng vậtsilicat vòng. Tourmalin là loại đá bán quý và trang sức có nhiều màu sắc khác nhau.
“Béo ca, rất cảm ơn anh, nếu em tự mua cũng không biết mua bằng cách nào nữa.” Mấy thứ này tuy rằng đều là bảo thạch, nhưng đều là khoáng thạch, tư liệu trong đầu cậu khác hẳn với tên gọi thực tế, khi luyện khí đều có thể dùng tới.
“Không cần khách sáo.” Béo ca khoát tay, kéo cậu đi sang bên cạnh, bên tường đối diện còn có ba chiếc rương lớn.
Ba chiếc rương này chứa một vài loại khoáng thạch đặc thù, cùng với một vài loại kim loại, đều là đồ cậu cần.
“Em xem mấy thứ này có cần đưa tới tứ hợp viện không, trong quân khu thì xe không vào được, nếu không phải các em không có nhà thì anh đã sớm đứa qua rồi. Còn nữa, em muốn đồng đỏ, anh cũng đã liên hệ xong xuôi, em xem có cần tinh chế trước không.”
“Ừm, đưa tới tứ hợp viện đi. Đồng đỏ không cần tinh chế, cũng đưa thẳng tới tứ hợp viện luôn.”
“Được, cứ làm vậy đi.” Béo ca khẽ gật đầu, cầm điện thoại liên hệ với xe vận chuyển.
Gọi điện thoại xong, Béo ca lấy ra một tấm thẻ, “Trong này còn dư không ít tiền.” Thước Nhạc không nhận, “Béo ca, vậy đi, sau này em còn phải mua rất nhiều nữa, em cùng Khúc Phàm cũng không thể làm được chuyện này, nếu không Béo ca giúp tụi em tìm một người chuyên lo mua bán, anh giúp bọn em trông coi chút, ha ha, em cùng Khúc Phàm đều tin tưởng anh.” Thước Nhạc nói xong lấy ra một chiếc bình sứ, “Giữa anh em ta không nên nói chuyện tiền bạc làm gì, đây coi như lời cảm ơn của bọn em đi.” Đưa bình sứ cho Béo ca. Trong bình sứ là đan dược do Thược Nhạc tự làm, bề ngoài là thuốc viên đề cao sức khỏe, nhưng bên trong có pha vào nước trong linh tuyền, tuy rằng mỗi viên chỉ có một giọt nhưng cũng rất tốt, dùng thường xuyên sẽ có được tác dụng tẩy tủy, trong bình này có một trăm viên. Thước Nhạc và Khúc Phàm đều rất quý trọng bạn bè của mình, có những đồ không quá mẫn cảm, bọn họ cũng sẽ vui vẻ chia sẻ cùng bạn bè.
Béo ca lắc lắc bình, “Thứ này có tác dụng gì?”
“Mỗi sáng ăn một viên, một tháng sau anh sẽ biết ngay.” Thước Nhạc đối với thuốc viên này rất tự tin.
Béo ca nhíu mày, “Được rồi, anh đây dùng một tháng.”
Rời khỏi Phan gia viên, Thước Nhạc lái xe về nhà, vừa đi qua cửa khu nhà, chợt nghe thấy một tiếng bang—, giống như bóng bay bị vỡ vậy. Sau đó lại một tiếng choang—, âm thanh đồ sứ rơi xuống đất.
Thước Nhạc cau mày tiến vào trong cổng, chợt nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Khúc Phàm, “Đàm thiếu gia, đây cũng không phải nơi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”