Nhìn thấy khuôn mặt xám đen của Khúc Phàm, chị dâu khẽ run. Hai người cũng không thèm nhìn cô ta, trực tiến đi vào sảnh chính. Thước Nhạc thấy biểu hiện của Khúc ba, tức giận không ít đâu, nhanh chóng chạy đến rót chén trà, cho hai lão nhân nhuận khí, hai người uống xong mới tốt hơn chút.
Chị dâu thấy người nhà không để ý đến mình, ngồi tại nơi hành lang gấp khúc khóc loạn lên, “Mấy người Khúc gia các ngươi khi dễ người khác, cả nhà già trẻ lớn bé đều cưỡi lên đầu tôi. Tôi không muốn sống tôi….”
“Đủ rồi.” Khúc Bình đỏ mặt hô lên, dường như đem toàn bộ cơn tức vẫn đang đè lén trút ra, rống đến mức mà cả phòng cũng như rung lên. Tay cầm chén của Thước Nhạc cũng run lên, huống chi là người hứng chịu toàn bộ lửa giận, chị dâu sợ tới mức thiếu chút nữa ngã bò ra đất.
Khúc Bình thật giống như một con sư tử đang nổi giận, hai mắt đỏ bừng. Thước Nhạc lần đầu tiên phát hiện, bộ dáng hiện tại của Khúc Bình thật giống Khúc ba. Còn nhớ lúc trước Khúc ba vì chuyện của hai người họ mà tức giận cũng là như vậy. Nhưng Khúc đại ca dường như tức giận hơn một chút.
Thước Nhạc đột nhiên cảm thấy trên tay có chút đau đơn do bị nắm chặt, quay đầu lại thì thấy Gia Gia. Đứa nhỏ kia tuy rằng trong mắt hàm lệ nhưng không để chảy xuống, ánh mắt nhìn mẹ lại mang theo một chút hận ý. Cậu vốn còn tưởng rằng đó là ảo giác, nhưng cảm giác đau đớn trên tay nói cho cậu biết rằng đó là sự thật. Vì sao lại như vậy? Trước kia cậu biết quan hệ của Gia Gia với mẹ không quá thân thiết. Gia Gia hàng năm đều đến nhà ông bà nội, mấy ngày nay cũng luôn ở trong nhà họ. Nhưng lại không biết sao Gia Gia lại có thể hận mẹ nó. Rốt cuộc là vì sao?
Vươn tay nhẹ vỗ lên vai Gia Gia, Thước Nhạc muốn dẫn Gia Gia vào buồng trong, cậu không hy vọng trẻ con nhìn thấy tình trạng này của cha mẹ. Nhưng đứa nhỏ này rất quật cường, đứng yên bất động.
Khúc Bình tựa hồ bình tĩnh hơn chút, cả người đều trở lên trầm tĩnh, hai mắt không có chút cảm tình nhìn vào lão bà của mình, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, “Lệ Bình, chúng ta đã quen biết được mười bốn năm, kết hôn được mười hai năm, Gia Gia cũng đã hơn chín tuổi, nếu như em đã không còn lưu luyến gì với gia đình này, vậy chúng ta ly dị đi thôi, miễn để em hôm nay kiếm chuyện mai lại kiếm chuyện. Em trai anh dù bản thân anh không thể chăm lo được cũng không đến lượt em phá hoại, không thể bởi ý muốn của em mà để chúng chịu liên lụy.”
Viên Lệ Bình nhướn một bên mi lên, “Ly hôn, hừ, ly thì ly, nhưng tôi phải được một nửa cổ phần trong công ty cổ phần quốc tế Hoàn Vũ kia. Còn những tài sản khác cũng phải chia tôi một nửa.” Cô ta không chút nhíu mi nói ra yêu cầu.
Khúc Bình nhìn khuôn mặt đã quen biết hơn mười năm này mà sao thấy xa lạ, từ khi nào thì dung mạo vốn ôn nhu kia trở lên chanh chua? “Cổ phần của quốc tế Hoàn Vũ không thể chia, công ty là của ba, tất cả cổ phần công ty trên danh nghĩa đều đứng tên ba.” Lúc trước khi sáng lập quốc tế Hoàn Vũ là dùng tiền thu được từ khai thác mỏ của Khúc ba, lúc ấy Khúc ba cho Khúc Phàm mươi lăm triệu lập công ty, sau đó nói với Khúc Phàm ngoại trừ hơn % cổ phần này, quốc tế Hoàn Vũ sau này sẽ không còn phần của hắn nữa, tất cả cổ phần còn lại của công ty sẽ được phân cho lão đại. Điều này đã sớm được viết trong di chúc, hiện tại đang đang được lưu giữ tại quỹ bảo hiểm ngân hàng. Nhưng Khúc Phàm cảm thấy em trai mình chịu nhiều thiệt thòi nên đã bỏ thêm đôi chút, sau này cho dù công ty vẫn hoạt động tư nhân cũng thế mà trở thành công ty hoạt động công khai ra thị trường cũng vậy, % cổ phần của em trai vẫn luôn không thay đổi. Cũng bởi vì vậy mà quốc tế Hoàn Vũ trên danh nghĩa vẫn đứng tên Khúc ba, tuy nhiên toàn bộ công ty đều do anh sáng lập, bắt đầu từ mười lăm triệu mà ba anh cho, đến bây giờ giá trị công ty cũng khoảng bốn trăm triệu, mua lại hơn mười công ty gia đình, trong đó có ba công ty đã được đưa ra thị trường. Nhưng quốc tế Hoàn Vũ chưa được đưa ra thị trường, rất nhiều nghiệp vụ vẫn do công ty con quản lý, giá trị thực sự của công ty là bao nhiêu chỉ có anh cùng vài vị phó tổng biết, ngay cả chính ba anh cũng không rõ. Lại nói, công ty vẫn là trong khoảng bốn năm năm nay mới phất lên, cô ta cũng không rõ ràng, vốn cũng sẽ nói cho cô ta biết, nếu không phải xảy ra chuyện kia, anh sao lại phải lừa gạt cô ta.
“A, Khúc Bình, mấy người Khúc gia các ngươi tôi nhìn thấu hết rồi. Nhanh, quốc tế Hoàn Vũ tôi bỏ qua, nhưng mẫy phòng ở tại Thượng Hải cùng mấy biệt thự tại Nam Kinh, điền sản tại Hải Nam, cổ phần của mấy công ty gia đình trong tay anh nữa” Viên Lệ Bình cười cười, “Còn có ngôi nhà của hai lão nhân tại ngõ Hòe Thụ cũng phải giao cho tôi.”
Khúc Bình nhất thời giận vô cùng, người còn có thể vô sỉ như vậy sao?
Khúc ba vỗ bàn, tức giận nói với Khúc Bình, “Lão đại, đứa con dâu như vậy mấy lão Khúc gia chúng ta không dám nhận, con sớm đem đuổi đi đi.” Nói xong đứng lên, lôi kéo Khúc mẹ tiến vào buồng trong, đóng cửa lại kêu rầm một tiếng.
Khúc Bình lắc lắc đầu, chậm rãi bước đến trước mặt Viên Lệ Bình. Bản thân lúc trước thật sự bị mù mới lấy cô ta. Khúc Bình tới gần cô, nói bên tai cô, “Cô cho rằng tôi thực sự không biết gì hay sao?”
Viên Lê Bình tức giận trừng anh, “Anh biết gì?” Trong mắt có chút trốn tránh.
Khúc Bình lắc lắc đầu, “Bốn năm trước anh tới châu Âu công tác, đã bỏ lỡ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, anh nghĩ về sớm cho em một niềm vui bất ngờ. Ha… thật sự là niềm vui bất ngờ, ha ha, anh bất ngờ còn em thì vui đi. Cón nhớ người mập kia không? Em nói xem em thật sự không biết lựa chọn, chọn một người như vậy. Bang… một phát súng đủ tiễn hắn lên trời. Sao có thể không vui.” Khúc Bình nói vô cùng ôn nhu, nhưng nghe vào trong tai Viên Lệ Bình lại trở thành điều vô cùng kinh khủng.
Có chút run rẩy nói, “Những tài liệu này là do anh chuẩn bị?”
Khúc Bình rất vui vẻ ném ra, “Thế nào, anh rất thông minh đi. Em trai là cảnh sát cho nên tuyệt đối sẽ không làm chuyện trái pháp luật, tuy nhiên có câu có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ mà, thứ anh có là tiền, bỏ ra hơn tám trăm mua lòng trung của một gián điệp, không có lửa thì làm sao có khói, hắn ta nếu không có vấn đề gì anh cũng không có biện pháp nào. Vốn anh còn nghĩ để hắn có thể nghỉ ngơi thêm mươi năm hai mươi năm nữa, đáng tiếc hắn lại quá ngốc, cảnh sát người ta không muốn nuôi con heo ngốc đó, trực tiếp dùng một viên đạn đuổi hắn đi.” Nói xong chậc chậc lưỡi, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nói xong lại nheo mắt nhìn Viên Lệ Bình. Thước Nhạc lúc này không nhìn thấy mặt anh, nếu thấy khẳng định sẽ lại cảm thán, ba người nhà này thật sự quá giống nhau, khi tức giận lập tức híp mắt lại.
Viên Lệ Bình khẽ lui người về phía sau, thân thể sắp tựa vào trên thân cột, “Anh nói cho em một bí mật, kỳ thật mấy năm nay anh chưa từng chạm vào em, ngại bẩn.”
Viên Lệ Bình nghi hoặc nhìn anh.
“Ha hả, em không biết trên thế giới có một thứ gọi là xuân dược sao. Cũng không khác lắm so với loại mà em kê cho em trai anh đâu, có điều anh tìm người chế lại dùng, em ăn rồi sẽ nghĩ chúng ta đang làm, ha hả, anh ở trong mộng có phải rất cường tráng hay không.”
Hiện tại, trong mắt Viên Lệ Bình, Khúc Bình là ma quỷ, cơ thể dựa lên cột, thở hổn hển.
“Biết anh vì sao vẫn giữa em lại không? Không biết đúng không? Em vừa nói em nhìn thấu Khúc gia chúng ta, nhưng có một điều em không biết, người Khúc gia có một nhược điểm, đều rất trọng tình, một khi động lòng thì là chuyện cả đời. Hơn nữa, tình cảm giữa người nhà với nhau cũng rất thân thiết, gia phả nhà chúng ta truyền mười tám đời, nhưng hiện tại lại chỉ có một chi chúng ta đây, nhưng chưa từng xuất hiện việc bỏ vợ nạp thiếp, bà nội anh qua đời sớm, ông nội của anh cũng đi theo, chỉ còn lại mỗi cha anh, sau đó lại có thêm hai anh em anh. Khúc gia chúng ta không vượng đường con cái, nhưng lại rất thân thiết, chỉ cần động lòng thì sẽ không đổi, anh thật sự bị mù rồi mới coi trọng em. Là em khiến anh chịu đựng nỗi sỉ nhục lớn nhất mà nam nhân phải chịu, nhưng anh vẫn nhịn, vì cha mẹ anh, vì Gia Gia, cũng vì nề nếp Khúc gia chúng ta.” Trên mặt Khúc Bình có chút nhăn nhó. “Em nếu an phận, tuy rằng anh không thể tha thứ cho em, nhưng hai người chúng ta cũng có thể an bình vô sự, như vậy cũng khiến cha mẹ yên tâm.”
“Em trai anh làm sao, Thước Nhạc lại làm sao, em ghen tị cha mẹ anh thiên vị em ấy, Thước Nhạc người ta tốt hơn em gấp trăm lần, ít nhất em ấy đối đãi với cha mẹ như thân sinh, cung kính cha mẹ như với thân sinh, ít nhất vì có em ấy mà Khúc gia chúng ta thịnh vượng đường con cháu, nếu em ấy có điều gì không tốt, cha mẹ có thể ở lại Yến Kinh hay sao? Anh có thể biết thời biết thế để họ ở lại Yến Kinh hay sao? Anh là con cả, hiếu kính cha mẹ là trách nhiệm của anh, nếu không phải vì em, anh cũng không hy vọng cha mẹ nhìn thấy người con dâu ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt tựa như gái thanh lâu vậy, anh không ngẩng mặt lên được.”
Thước Nhạc cầm tay Khúc Phàm, thanh âm Khúc đại ca không lớn, nhưng không hề khó khăn với hai người có ngũ cảm linh mẫn như họ. Hai người lúc này mới biết chị dâu của Khúc Phàm đã làm những chuyện gì, tức giận trên người Khúc Phàm không có chỗ trút, hắn lúc này thật sự muốn bắn chết nữ nhân kia.
Khúc Bình vỗ nhẹ lên mặt Viên Lệ Bình, “Đừng sợ, anh không làm gì em cả, em trai là người chấp pháp, anh sẽ không làm chuyện phạm pháp. Em biết vì sao anh chuyển công ty tới Yến Kinh không? Đây là cơ hội cuối cùng anh trao cho em, Thượng Hải kia là thế giới sa hoa, anh sợ em không thể cưỡng lại sự mê hoặc, dụ dỗ làm ra những chuyện bất hiếu. Ha hả, anh không nghĩ tới em lại ra tay trên người em trai anh, hai đứa nó sao có thể để em tác động chứ. Vốn anh thấy vài năm nay em cũng coi như an phận, ở Thượng Hải tuy rằng có chăng hoa cũng không làm ra chuyện quá có lỗi với anh, anh cũng quá bận nên không có thời gian ở cùng em, chuyện bên này anh cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, em trai tuy rằng chịu chút ủy khuất, nhưng hai người họ là người độ lượng, sẽ không so đo, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta, nam nhân dù sao cũng không giống nữ nhân, sẽ không tính toán chi li. Nhưng em vậy mà sử dụng mấy thủ đoạn thấp hèn kia. Tiểu Ngọc từ đầu vốn được chuẩn bị cho anh đi. Em muốn dùng phương pháp này khiến anh khuất phục đi, để khi ly hôn lại chiếm được càng nhiều đúng không? Anh nuông chiều em, vẫn nói với em rằng anh đang rất bận, khi rảnh rỗi thì luôn ở cạnh em, những điều mà làm đó, có lẽ là vì Gia Gia. Em lại dùng phương thức này báo đáp. Đơn giản là bởi vì lòng hư vinh cùng ghen tị của em, vì em muốn phá vỡ tình cảm của em trai anh cùng Thước Nhạc. Hơn nữa, tiểu Ngọc kia vốn vẫn đưa tới chỗ anh, vốn em ấy cũng là một người mù quáng, không thể gây ra sóng gió gì. Anh lại không nghĩ tới em sẽ lợi dụng em ấy. Em có biết khi nghe tiểu Phàm nói chuyện này, anh có tâm trạng ra sao không?” Khúc Bình kéo Viên Lệ Bình lại cho hai người kề sát nhau, gần như nghiễn răng nghiến lợi nói, “Anh muốn giết em.”
Nhìn thấy cô ta sắp bị dọa ngất, Khúc Bình buông tay ra, vuốt vuốt lại vạt áo, “Anh còn rất mềm lòng đâu, ngày đó về nhà tuy rằng đã có chút tức giận rồi cũng thôi, nhưng chính em lại thấy khó khăn, vậy chúng ta ly hôn đi, nhiều nhất ba anh về cũng chỉ đánh anh chút thôi, dù sao từ nhỏ đến lớn, anh cũng chịu không ít đòn roi. Anh còn nghĩ nể tình Gia Gia, cho em chút tiền để em cả đời vô lo vô nghĩ, nhưng em thật sự khiến anh thất vọng, em thế nhưng gọi cha mẹ anh về, làm trò chửi bới trước mặt họ, em vì sao lại như vậy? Thật sự không có đầu óc. Biết anh hiếu thuận cho nên theo cha mẹ anh nói điều kiện, em nghĩ rằng anh và em muốn ly hôn mà không chuẩn bị gì hay sao?”
Khúc Bình lấy từ túi tiền trên tây trang lấy ra tờ giấy, “Chuyện này, em không giải thích chút gì hay sao?”
Viên Lệ Bình nhìn thấy tờ giấy kia sợ tới mức run rẩy, đứng cũng không đứng vững, đặt mông ngồi xuống trên dãy hành lanh gấp khúc.
“Tiếc rằng em cô phụ tấm lòng của anh với em, em quên hết rồi, em năm đó vì sao lại thích anh, ha hả, cũng bởi năm đó anh oai phong một cõi, nếu không, sao có thể cưới được hoa hậu giảng đường em đây chứ.”
Viên Lệ Bình cảm thấy thật khó thở, trí nhớ tựa như quay ngược trở lại, năm đó cô là hoa hậu giảng đường, khi đó, gia cảnh nhà cô không tốt, muốn tìm một chàng rể giàu có, lúc ấy tốn không ít tâm tư, mấy quý công tử nhà giàu trong trường đều vây quanh cô. Cô tuy rằng thoạt nhìn thanh cao, kỳ thật hy vọng chọn được người tốt nhất. Khi đó, Khúc Bình xuất hiện. Ban đầu, cô cũng không chú ý tới anh, Khúc Bình ở trường học không nổi bật, gia cảnh cũng rất bình thường. Nhưng từ khi Khúc Bình theo đuổi cô, tất cả đều thay đổi, vô cùng chói mắt. Những người theo đuổi khác bị anh xử lý sạch sẽ, cũng không biết lúc ấy anh dùng cách gì nữa, những người đó không xuất hiện trước mắt cô nữa. Thấy Khúc Bình cứ nói vòng quanh, còn có hai người gia cảnh cực tốt vẫn mãi không chịu buông tay. Kết quả, trong vòng chưa đến nửa năm, một người bị tai nạn xe phải vào viện, một người bị đưa vào bệnh viện tâm thần, lúc ấy còn lập án điều tra, cũng hoài nghi Khúc Bình, nhưng lúc ấy không có bằng chứng nào cho thấy có liên quan đến Khúc Bình, điều tra suốt hai tháng, hai án tử đều lấy kết quả ngoài ý muốn mà kết thúc. Nhưng từ đó về sau, không còn ai theo đuổi cô nữa, lòng cô cũng bị bắt giữ. Cũng may sau khi kết hôn liền phát hiện gia cảnh Khúc Bình rất tốt. Rốt cuộc từ khi nào thì thay đổi đâu? Là bởi Khúc Bình bận chuyện công ty lâu không về nhà, hay bởi vì anh dần thay đổi, không còn như xưa. Viên Lệ Bình khẽ run lên, phát hiện bản thân đã sai, quá sai rồi.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên túm lấy quần Khúc Bình, “Khúc Bình, em sai rồi, anh tha thứ em thêm một lần nữa thôi, nể tình Gia Gia tha thứ cho em đi.”
Khúc Bình khinh thường nhìn Viên Lệ Bình, thập phần coi thường ánh mắt của mình, thế nhưng coi trọng loại người như vậy. Vươn tay kéo cô lên, híp mắt nhìn, “Tha thứ? Sao có thể tha thứ? Anh vì em đã tha thứ bao nhiêu lần, đã cho em bao nhiêu cơ hội rồi, nhưng em có trân trọng đâu.” Buông lỏng tay, “Ngày mai luật sư sẽ đem hiệp nghị ly hôn đưa cho em ký, nể tình Gia Gia, anh cho em năm trăm vạn, căn nhà mới mua ở Thượng Hải kia cũng cho em, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, đừng có nghĩ ra chủ ý nào khác, cũng đừng để anh nghe thấy tin đồn nào về nhà chúng ta, tiền đó cũng đủ để em dưỡng lão rồi. Cũng đừng nghĩ đến chuyện gặp lại Gia Gia nữa, ha hả, em cũng biết thủ đoạn của anh mà, đừng khiến anh có cơ hội dùng nó lên người em. Hiện tại cút xa Khúc gia ra cho anh.” Khúc Bình nói xong, xoay người bước vào trong giữa nhà.
“Khúc Bình, em sai rồi, anh tha thứ em, về sau em nhất định sẽ sửa. Gia Gia, nói giúp ma ma đi, ma ma hiểu rõ con nhất, giúp ma ma nói chuyện đi. Gia Gia.”
“Cút… anh nói rồi, sau này em đừng gặp Gia Gia nữa.” Khúc Bình quay đầu trừng mắt, “Em còn thể diện mà bảo Gia Gia gọi em ma ma sao.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay viết mười ngàn bốn trăm chữ, cả ngày không nhúc nhích, thân thể đều cứng đơ luôn.
Kỳ thật viết tiểu Ngọc làm những chuyện như vậy, viết chị dâu, viết đại ca còn có Thước Nhạc cùng Khúc Phàm, viết này đó, chủ yếu muốn nói quan hệ giữa người với người thật quá phức tạp, chúng ta có lẽ không thích những cũng không thể tùy tâm sở dục làm gì cả, chúng ta đều cần cố kỵ rất nhiều, có lẽ chúng ta không thèm để ý đến tình cảm của người ta nhưng chúng ta càng để ý làm như vậy có thể hay không xúc phạm đến người thân của chúng ta. Đôi khi vì người ta quan tâm, chúng ta có thể chịu đựng rất nhiều chuyện. Sống là cần phải để ý, hai người cùng chung sống, nhất định sẽ xảy ra va chạm, người trong hai gia đình cũng sẽ nảy sinh một vài mâu thuẫn, nhưng bởi vì người mình yêu, này đó đều có thể chịu được có thể điều hòa. Đôi khi cứ nhường nhìn thì sẽ thấy ủy khuất, nhưng như vậy sẽ khiến rất nhiều người vui mừng, nhưng còn có câu là không thể nhịn nữa không cần nhịn nữa, đánh thức con sư tử đang ngủ say cũng không phải chuyện gì tốt.