Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

chương 37: túi không gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì quyết định dọn đến ở trong căn cứ, hai người nộp đơn lên trên, ngay chiều hôm đó thì đã được phê duyệt, đồng thời cũng phát luôn chìa khóa đến tay họ, nhưng hai người vẫn chưa qua xem thử, chờ thu xếp xong chuyện của Kỳ Kỳ cùng Thôi tiên sinh rồi mới qua.

Thứ bảy, hai người cầm quà tặng đến nhà Thôi tiên sinh, Thôi lão tiên sinh cùng ông ngoại Thước Nhạc là bạn tốt, cũng bởi vì vậy mới dốc lòng chiếu cố Kỳ Kỳ, nhưng sau khi lão biết về chuyện của Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng rất tức giận, lão nhân gia này cũng đã có tuổi, chuyện gì mà chưa từng thấy qua, chuyện như vậy xảy ra giữa hai người con trai lão cũng không phải đặc biệt cực đoan, có điều chỉ làm như không thấy, nhưng có điều cháu ngoại của lão hữu làm ra chuyện này lão lại thấy căm tức, nhưng hai người này cũng chẳng phải người không đứng đắn, phương diện nào cũng tốt, huống chi còn có mấy đứa con, lão hữu kia cũng coi như có hậu, giao tình của thế hệ trước của bọn họ không giống lớp trẻ bây giờ, thật sự đã coi hậu bối của bạn như con cháu trong nhà, khi dạy dỗ cũng không hề nương tay, lúc ấy lập tức gọi Khúc Phàm cùng Thước Nhạc qua, mắng một hồi, đương nhiên người ta là quốc lão, mắng người tất nhiên cũng chẳng phải mấy loại lời thô tục, nhưng cũng nói đến mức hai người không ngẩng đầu lên nổi, tự thấy rằng đây là việc tội ác tày trời, cũng may nể mặt mấy đứa nhỏ mà tiếp nhận.

( quốc lão: người già được kính trọng, nôm na như vậy, ai biết thì bảo ta với)

Hai người bọn họ tuy rằng bị mắng, nhưng trong lòng lại rất dễ chịu, Thước Nhạc sau khi ở cùng ông ngoại của cậu một thời gian thì cũng rất thân thiết, hơn nữa mấy năm nay khi rảnh rỗi cũng ngồi sửa soạn lại những bản thảo sách của ông ngoại, từ những bản thảo của ông ngoại, Thước Nhạc lại có những hiểu biết mới về ông cậu, cậu cũng hiểu được rất nhiều chuyện, sâu trong nội tâm vô cùng sùng kính (sùng bái + kính trọng), Thước Nhạc cùng Khúc Phàm là bởi vì yêu mà đến với nhau, nhưng cũng không tránh khỏi làm tổn thương đến những người thân của họ, đây được gọi là thương tổn vì tình yêu, thân nhân cha mẹ bởi vì yêu nên cũng tha thứ, nhưng sâu trong nội tâm họ nhất định cũng rất thất vọng. Hai người thật ra cũng rất may mắn, mấy đứa nhỏ sinh ra cũng an ủi cha mẹ phần nào, chỗ bất phàm của hai người cũng khiến họ càng dễ chấp nhận. Có khi Thước Nhạc cũng sẽ nghĩ nếu ông nội còn sống phải chăng cũng có thể chấp nhận, cậu nghĩ ông sẽ đau lòng, nhưng bởi đây là đứa cháu mà ông thương yêu nên rồi cuối cùng cũng sẽ chấp nhận. Bên ngoài tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng ông chắc hẳn cũng sẽ rất thất vọng, lời nói của Thôi lão tuy rằng rất nghiêm khắc nhưng cũng coi như thay mặt ông ngoại, thay ông dạy bảo cháu của bạn mình. Sau đó mỗi lần thấy họ, Thôi lão đều không chút hòa nhã, nhưng trong lòng hai người vẫn thấy rất thân thiết, đối với Thôi lão tất nhiên tôn kính. Quan hệ hai nhà cũng thân thiết hơn.

Thôi lão tiên sinh thấy Thước Nhạc cùng Khúc Phàm thì trừng mắt, lôi kéo học trò nhỏ của mình vào thư phòng.

“Kệ lão già khó tính đó đi, hiếm khi hai cháu cùng đến đây, cũng đừng vội đi, ở lại ăn cơm trưa.” Thê tử của Thôi tiên sinh, Lưu Nhã cầm ấm trà mà người giúp việc pha, vui vẻ cười nhìn hai người, bà cũng đã bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, khí chất vô cùng tốt, ánh mắt khi nhìn hai người cũng rất hòa ái.

“Lưu nãi nãi, lại khiến bà lo lắng, trưa nay chúng cháu quấy rầy vậy.” Thước Nhạc cười hì hì đáp ứng. Dựa theo bối phận Thôi lão tiên sinh cùng lứa với ông ngoại Thước Nhạc, tất nhiên cũng cùng hàng với ông bà nội cậu. Tuy nhiên, Kỳ Kỳ lại theo Thôi lão tiên sinh học tập, trở thành học trò của lão, bối phận này của họ cứ vậy mà bị loạn, cũng gọi loạn luôn.

“Khách sáo làm gì, bình thường cũng chỉ có hai kẻ già chúng ta ăn cơm, quá tịch mịch, các cháu phải thương xuyên tới mới phải.” Hai lão có ba người con, cháu trai cháu gái cũng có năm đứa, nhưng tiếc rằng không ai bên cạnh, thường có chút cô đơn.

Giữa trưa ba người ở lại ăn cơm, nói chuyện phải chuyển nhà với hai lão nhân, lão thái thái mặt mày hớn hở vô cùng vui vẻ, ăn xong cơm trưa lập tức dọn dẹp phòng ở cho Kỳ Kỳ. Thôi lão tiên sinh tuy rằng không thể hiện hỉ giận, nhưng vẻ mặt đối với Thước Nhạc với Khúc Phàm cũng không quá cứng ngắc nữa. Thước Nhạc thấy bọn họ như vậy cũng rất cảm động, hai lão nhân này vô cùng chăm sóc Kỳ Kỳ, Thôi lão tiên sinh cũng dốc lòng bồi dưỡng, khiến cậu không biết nên làm thế nào, chỉ có thể biết ơn trong lòng. Aiz, sau này nhất định phải mang thực vật trong không gian biếu hai lão.

Buổi chiều về nhà, ba người thuận đường đi qua Khúc gia, báo cho hai lão nhân gia, Khúc ba Khúc mẹ hiện tại vẫn rất khỏe mạnh, khi rảnh rỗi cũng đi dạo khắp nơi trong Yến Kinh, tinh thân đặc biệt tốt, thấy cha mẹ Thước Nhạc muốn qua đây cũng không nề hà, hiện tại quan hệ giữa họ với nhau rất tốt, giống như người một nhà. Lần này dọn dẹp chuẩn bị một chút, cùng Thước ba Thước mẹ tới nước Pháp thăm quan, thuận tiện cũng xem môi trường học tập của đứa cháu lớn.

Nghĩ tới Quả Quả thì muốn đi ngay, bọn họ cũng không muốn chuyển nhà, thời gian này vẫn nên ở cạnh bọn nhỏ. Vốn hai người cũng muốn đi cùng, nhưng vườn cây trong căn cứ đã bắt đầu xây dựng, rất nhiều chuyện phải xử lý trong tháng này, mới vừa làm việc cũng không tiện xin nghỉ, chỉ Khúc Phàm đi theo, hơn nữa còn có cha mẹ hai bên, cậu nhưng không chút lo lắng.

Trước khi Quả Quả đi một tuần, Thước Nhạc gọi cậu vào phòng, cùng cậu ngồi lên trên kháng.

“Con sắp phải du học ở nước Pháp, tuy nói có ông bà nội con đi cùng, nhưng vẫn có chút lo lắng, cũng may con là một đứa nhỏ nhu thuận, lớn từng này rồi cũng chưa từng khiến chúng ta lo lắng, tính cách trầm ổn hơn Kỳ Kỳ rất nhiều, ba cũng không sợ con gây sự bên ngoài. Nhưng chúng ta vẫn muốn phòng ngừa những tình huống phát sinh ngoài ý muốn, ba với lão ba con đã chuẩn bị cho con chút đồ.” Thước Nhạc nói xong lấy một cái to từ trong không gian ra, gói này to đến mức gần như có thể đựng một quả bóng rổ, trên miệng chiếc túi màu xanh lục cõ thêu hoa văn phức tạp bằng chỉ bạc, một sợi chỉ bạc xuyên qua phần giữa giữa túi, ôm lấy một mảnh bạch ngọc tựa như đóa hoa, đóa hoa này tạo thành núi thắt của chiếc túi lại giống như một vật trang sức bình thường, bên cạnh được thêu lên những đóa hoa sen xem kẽ nhau khiến chiếc túi to trở lên vô cùng tao nhã.

Thước Nhạc cười cười, dường như rất vừa lòng với tác phẩm của mình, “Từ nhỏ chúng ta cũng không dấu con, mấy thứ không gian con đều biết rõ, ba và lão ba con cũng đã bắt đầu tu luyện, sau này cũng sẽ truyền lại cho con, nhưng hiện tại chúng ta vẫn đang nghiên cứu dần, phải tìm được cách tuyệt đối an toàn mới để các con cùng tu luyện, việc này không vội, mấy em trai con đều có không gian riêng, ba vẫn luôn muốn cũng cho con vật tiện dụng đó, vài ngày trước rốt cuộc nghiên cứu ra, mất mấy ngày mới làm ra được.”

Quả Quả mở to mắt nhìn chiếc túi trong tay Thước Nhạc, “Đây là túi không gian?” Tuy rằng rất đẹp, nhưng nhìn sao cũng chỉ là cái túi.

Thước Nhạc gật gật đầu, lấy ra một cây ngân châm, “Đây cũng là túi không gian, nhưng nếu muốn sử dụng thì còn cần máu của con để hoàn thành trận pháp cuối cùng. Thế nào, sợ đau không?”

Quả Quả trợn mắt nhìn, sau đó nói khẳng định, “Không sợ.” Nhưng Thước Nhạc có thể thấy cơ thể cậu có chút căng cứng, cùng khẩn trương.

Thước Nhạc cười ha hả, kéo tay phải của cậu qua, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, đâm ngân châm, Quả Quả thế nhưng không cảm thấy chút đau đơn nào. “Không đau.”

“Sao có thể thật sự khiến con đau, tốt lắm, giờ tập trung tinh thần, cố hết sức đem khí trong cơ thể tập trung nơi ngón tay.” Trong cơ thể bọn nhỏ nhà họ dù nhiều hay ít thì đều có linh khí, nhưng không biết cách điều khiển, Thước Nhạc cũng chỉ có thể dạy cậu cách đơn giản nhất.

Nắm tay cậu đặt lên trận pháp cuối cùng trên chiếc túi, vì khiến linh khí trên người cậu có thể dễ dàng thoát ra, không thể không chỉ dẫn một chút. Trận pháp này vốn không cần thiết. Thực tế túi không gian cậu làm tuy rằng sử dụng một vài tri thức trong đầu, nhưng chủ yếu vẫn do bản thân cậu tự lĩnh ngộ ra, mỗi túi không gian rộng khoảng mét vuông, nhưng xuất hiện trước mặt mọi người lại nhỏ bé hơn rất nhiều. Khi thực sự làm vật phẩm không gian Thước Nhạc mới biết được tầm quang trọng của tài liệu, trước kia nói vật phẩm không gian khó làm, chủ yếu bởi vì bị hạn chế về mặt tài liệu, trong đó tài liệu cần có nhất là minh thạch khoảng không, loại đá này là tài liệu bắt buộc trong việc chế tác vật phẩm không gian, ngay cả túi không gian đơn giản nhất cũng vậy, đáng tiếc loại đá này vô cùng hiếm. Ít nhất hiện tại Thước Nhạc chưa tìm được. Vật phẩm không gian có nhiều loại, một loại giống như không gian của Thước Nhạc, vô cùng bé lại vô cùng lớn, có chút giống tu di giới tử trong Phật giáo, thực tế những vật phẩm không gian như vật vô cùng hiếm có, bởi vì cần có được tay nghề luyện khí rất cao minh, muốn chế tạo lại phi thường khó; một loại khác chính là nhẹ nhàng xé ra một khe hở không gian, như vậy sẽ xuất hiên một không gian khác, không gian này thuộc về hư vô, gần như sau khi mở ra thì không gian này sẽ lập tức khép lại, túi không gian sử dung một vài trận pháp giữ lại khoảng không gian được mở ra này trước khi cảnh cửa không gian bị khép kín, dùng trận pháp ổn định lại, sau đó tạo một cánh cửa. Mà thời gian của không gian được mở ra có liên quan trực tiếp đến độ lớn nhỏ của không gian. Khoảng không minh thạch có tác dụng xé rách không gian, mà Thước Nhạc dựa theo sự hiểu biết của bản thân với không gian, hơn nữa cộng thêm kiến thức về hơn mười loại không gian trong đầu, cuối cùng làm ra được vật phẩm không gian.

Nắm tay Quả Quả hoàn thành trận pháp, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên, trận pháp được khởi động, chợt ẩn chợt hiện rất khó phát hiện.

“A…… con cảm giác thấy, ba ba.” Quả Quả mang vẻ mặt hưng phấn. Cậu thế nhưng có thể cảm giác được không gian, một không gian khoảng chừng hai mươi mét vuông.

“Con thử điều khiển nó. Nhỏ đi.”

Quả Quả cầm túi không gian cân nhắc một lúc, không gian nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ lớn bằng một phần ba bàn tay cậu, sau đó Quả Quả thử đưa đồ vật vào rồi lại lấy ra, dùng rất tốt, chỉ cần sử dụng linh thức của bản thân. Thực tế, trận pháp cuối cùng là để gắn kết Quả Quả, cứ như vậy, túi không gian này chỉ mình cậu có thể dùng, coi như quá trình nhận chủ đi.

Túi không gian sau khi thu nhỏ lại vừa lúc giấu giữa những cánh hoa sen, thoạt nhìn giống như một chiếc dây chuyền.

Thấy Quả Quả đeo túi không gian trên người, “Túi không gian này một khi đeo trên người thì không lấy xuống được, giờ con có thể sử dụng thần thức để khống chế, sau này khi sử dụng thì cẩn thận một chút, đừng để bị người khác phát hiện.” Nghĩ nghĩ, lại lấy tự không gian ra hai hộp gỗ tử đàn, lần lượt mở ra, bên trong được sắp xếp không ít đồ, trong một hộp là vật trang sức bằng chim trả, cũng có vài món đồ bằng bạch ngọc, thanh ngọc, hộp còn lại đặt những chuối vòng hạt, tượng điêu khắc nhỏ bằng gỗ cây tử đàn, cây hoa cúc lê, cây lim, trầm hương cùng vài loại gỗ quý khác.

Thước Nhạc chỉ chỉ vào mấy thứ bên trong, “Nơi này đặt vài thứ, là chuẩn bị sẵn cho con, mấy vật trang sức này đã được xử lý qua, mang theo rất có lợi với sức khỏe, con luân phiên đeo đi. Nhưng chuỗi vòng này tuy không thể hấp thu linh khí, nhưng bên trong đã được khắc trận pháp, có tác dụng tĩnh khí ngưng thần, mấy thứ này mặc dù trong nhà chúng ta không có giá trị mấy, nhưng bên ngoài chỉ sợ đêu có giá trên trời, con đeo cũng nên cẩn thận chút, phải biết được đạo lý của cải cần được che dấu, bình thường cứ đặt trong không gian của con, chỉ lấy ra một cái mang theo. Những vật này đeo một thời gian sẽ thay đổi đôi chút, linh khí bên trong sẽ bị con hấp thu.” Bởi sợ đứa nhỏ mang theo mấy thứ này quá nổi bật, mấy loại ngọc thạch chim trả này cũng đã chọn loại bình thường nhất, tốc độ hấp thu linh khí cũng không nhanh, dù sao cũng có nhiều để thay đổi.

Quả Quả nhìn thấy mấy món đồ này cũng không giật mình, tuy rằng được làm thành vật phẩm thì ít, nhưng bên cạnh hồ nước trong không gian cũng từng thấy từng khối từng khối nguyên thạch thật lớn, cậu cũng không thấy sao cả. Nhưng cậu cũng biết đó là vật quý, cẩn thận cất vào túi không gian.

“Tốt lắm, còn dư một tuần, con cứ chuẩn bị cho tốt, có gì muốn mang theo thì thu vào, trong không gian của ba có thứ gì, thức ăn hay đồ chơi gì đó, cũng chọn một ít.”

“Ba ba vạn tuế! Chụt!” Quả Quả ôm chặt lấy cậu, lập tức chạy về phòng mình nghiên cứu túi không gian, lưu lại Thước Nhạc với nước miếng đầy mặt.

Truyện Chữ Hay