Edit: Cỏ
Gã đàn ông trung niên nói: "Sao Lam là một sao tài nguyên cấp một vô cùng cằn cỗi, số cư dân đã đăng ký tổng cộng là 187652 người, giá trị sản lượng kinh tế hằng năm của cả hành tinh chỉ có bốn tỉ điểm tín dụng."
Giá trị sản lượng hằng năm chỉ có hơn bốn tỉ, nói thật thì đây không thể chỉ diễn tả được bằng hai từ nghèo khó. Chút tiền này đối với người bình thường có thể coi là khoản tài sản kếch sù, nhưng đối với toàn Liên bang thì thật sự không đáng nhắc tới.
Bốn tỉ, chia cho gần hai trăm nghìn người, tính ra hằng năm mỗi người được bao nhiêu? Khoảng chừng hai mươi nghìn điểm tín dụng... Chừng này mà giữ được cuộc sống ấm no đã tốt lắm rồi.
Giá trị sản lượng hằng năm chỉ có một chút như vậy, còn thuế hằng năm... Dựa theo luật thu thập thuế của Liên bang và căn cứ vào các biện pháp bảo vệ, hành tinh có giá trị sản lượng hàng năm thấp như vậy thì bình quân tổng thu của thuế không thể trên 1%.
Nói cách khác, lượng thuế thu hàng năm chỉ khoảng 40 triệu... Một tí tiền này, chưa nói đến mười đại gia tộc, ngay cả một thương hộ bình thường trong Liên bang thôi hằng năm cũng đã phải đóng từng này thuế.
Một ngôi sao di cư cằn cỗi như thế mà Diệp Hằng lại chú ý đến vậy, là vì sao chứ? Tô Minh Dục nhìn Diệp Hằng lớn lên từ bé, tuy không hẳn là hiểu hắn rõ như lòng bàn tay nhưng cũng biết đôi nét tính cách của hắn.
Hắn là một người rất thận trọng, lại nhanh trí quyết đoán, đã vậy còn chính trực và rất có năng lực. Tuy có gia thế khủng, nhưng tuổi còn trẻ mà đã leo lên được vị trí Thiếu tướng thì không thể phủ nhận tài trí của bản thân hắn.
Tô Minh Dục lại hỏi: "Có điều tra được nguyên nhân thu hút Diệp Hằng không?"
Gã đàn ông trung niên tạm ngừng, do dự một lúc rồi mới nói: "Có tra được chút chuyện."
Tô Minh Dục nhướng mày, quả nhiên là có chuyện, lại hỏi tiếp: "Rốt cuộc là có chuyện gì!"
Gã trung niên nói: "Dựa vào báo cáo của tay trong, Thiếu tướng Diệp hình như thích một người đàn ông, mà người đó là cư dân của Sao Lam, Thiếu tướng Diệp hằng ngày đều ở cùng cậu ta, ăn mặc ngủ nghỉ cũng quấn quýt khó rời, có vẻ đã thật sự động lòng, như hình với bóng."
Tô Minh Dục hơi chau mày, chỉ vì loại chuyện này ư? Trong lòng y sinh nghi, hỏi tiếp: "Lai lịch của người kia thế nào?"
Gã trung niên đáp: "Họ Nguyên tên Khê, năm nay hai mươi tư tuổi, là cư dân Sao Lam, cha mẹ mất sớm. Một lần vì phi thuyền chở khách gặp chuyện, vô tình cứu được vợ chồng Nguyên Ngọc Thành nên nhận làm cha mẹ nuôi, sau đó nhờ vào tiền tiết kiệm của vợ chồng Nguyên Ngọc Thành nên mua được một trang trại. Kinh doanh cũng có tiếng tăm, có thể coi là khá giả ở Sao Lam."
"Nguyên Ngọc Thành? Người con thứ của Nguyên Tư Thụy ư?"
Gã đàn ông trung niên kính cẩn nói: "Dạ đúng."
Trí nhớ của Tô Minh Dục rất tốt, thực ra y chưa từng gặp Nguyên Ngọc Thành, nhưng y nhớ rất rõ ràng các thành viên của mười đại gia tộc. Tình hình của nhà họ Nguyên đó khá rối rắm, trong lòng y đã rõ, Nguyên Ngọc Thành lưu lạc đến Sao Lam sẽ không muốn quay lại Sao Bắc Kinh, chuyện này y cũng hiểu.
Chẳng qua không ngờ Nguyên Khê lại nhận được cặp cha mẹ này, số cũng may.
Tô Minh Dục lại hỏi: "Vậy Nguyên Khê quen được Diệp Hằng như thế nào?"
Gã trung niên cúi đầu nói: "Một năm rưỡi trước, khi Thiếu tướng Diệp đi tuần tra biên giới cùng Đại nguyên soái từng đi tắt qua tinh vực 9871, hai người phát sinh quan hệ, sau đó không biết vì lí do gì mà tự rời khỏi, từ đó bặt vô âm tín. Thiếu tướng Diệp không ngừng tìm kiếm, mấy ngày trước đã tìm lại được Nguyên Khê. Sau đó bắt đầu theo đuổi mãnh liệt, cũng chính lúc đó, Thiếu tướng Diệp xin quyền quản lý tinh vực 9871, đến nay Thiếu tướng Diệp vẫn ở lại Sao Lam."
Gã trung niên ngừng một chút, ngước mắt nhìn Tô Minh Dục, đoạn lại nói tiếp: "Lãnh sự của Sao Lam là Lỗ Sâm suýt nữa đã ngộ thương Nguyên Ngọc Thành, Thiếu tướng đã làm to chuyện vì Nguyên Khê, đẩy Lỗ Sâm xuống đài, đày đến Ngục Tinh. Cậu Nguyên Khê kia sống ở Sao Lam từ nhỏ, rất gắn bó với quê hương của mình. Thiếu tướng có vẻ định định cư ở Sao Lam, xác định làm thành sao hành chính của mình, cậu ấy đã bắt đầu cho cư dân Sao Lam tái di cư."
Tô Minh Dục híp mắt không nói gì.Người đàn ông trung niên lại nói: "Nhắc tới thì, cậu Nguyên Khê này hơi khác người bình thường một chút."
Tô Minh Dục hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu... Cậu ta sinh một đứa con trai cho Thiếu tướng Diệp."
"Gì cơ?" Tô Minh Dục nghe được tin này cũng hơi ngạc nhiên, y hỏi: "Chẳng phải nói cậu ta là đàn ông sao?"
Người trung niên nói; "Đúng là đàn ông, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà có thể mang thai, sau khi nảy sinh quan hệ với Thiếu tướng Diệp, cậu ta tự động rời đi, sau đó mang thai sinh ra đứa con của Thiếu tướng."
Tô Minh Dục kiềm chế nét mặt, tuy mới nghe thì có hơi ngạc nhiên nhưng mấy chuyện như vậy từ xưa đến nay không hẳn là không thể xảy ra, chỉ là cực kỳ hiếm mà thôi.
Y suy nghĩ một lúc rồi dặn: "Sắp xếp lại tài liệu rồi gửi lại cho tôi, không cần canh giữ ở Sao Lam nữa, trở về đi."
Gã đàn ông trung niên trầm giọng đáp lời: "Vâng."
Sau khi gã đàn ông trung niên lui ra, Tô Minh Dục nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt đen tĩnh mịch, trên mặt y không lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại suy tính trăm bề.
Những tin tức này có thể là thật, cũng có thể là giả. Nếu là thật thì không có hại gì đến y, nếu là giả thì có thể nói rõ một điều, Diệp Hằng đã bắt đầu đề phòng y, thậm chí biết việc y âm thầm chú ý đến hắn.
Dưới tình huống này, nếu tin tưởng những tin tức này thì y sẽ bị che mắt, bỏ lỡ những thứ quan trọng.
Tô Minh Dục thở dài, y hiểu rõ Diệp Trăn khôn khéo nhường nào, mục đích thật sự khi Diệp Hằng xin quyền quản lý tinh vực 9871, y cũng có thể cảm nhận được. Hai cha con nhà này nắm rõ tình thế nhất, hành động này của họ là muốn làm an lòng y, chỉ là... Y khép mặt lại, nhà họ Diệp, y vẫn chưa kiểm soát được.
Nguyên Khê không ngạc nhiên với việc Diệp Hằng phải về Sao Bắc Kinh, chỉ là không ngờ sẽ sớm như vậy.
Diệp Hằng nói: "Anh vốn định đưa cả em và bé Nguyên Triết về cùng, nhưng giờ đang là tổng tuyển cử, Sao Bắc Kinh thật sự rất loạn, với cả mấy hôm về anh cũng bận bịu đủ thứ, nếu hai người ở đó anh sẽ không yên tâm."
Nguyên Khê gật đầu, cậu hiểu ý Diệp Hằng, nhưng Diệp Hằng có lòng giải thích cho cậu khiến cậu cũng dễ chịu.
Thấy tâm trạng Nguyên Khê vui vẻ, Diệp Hằng lại không vui: "Anh phải đi mà em có vẻ vui phết nhỉ?"
"Đương nhiên."
Diệp Hằng nhướng mày.
Nguyên Khê cười cong mắt.
Diệp Hằng ra vẻ giận: "Mất uy trong cái nhà này rồi, bạn Nguyên Khê đúng là càng ngày càng lộng hành."
Nguyên Khê chưa kịp chỉnh lại vấn đề mất uy trong miệng hắn đã phải vội tránh né, tiếc là khi Thiếu tướng Diệp ra tay thật thì sức chiến đấu của Nguyên Khê hơi thấp, mười giây sau cậu bị đè lên tường hôn dữ dội một lúc.
Thấy súng sắp cướp cò, Nguyên Khê vội ngăn lại: "Diệp... Diệp Hằng..."
Diệp Hằng rúc đầu vào cổ cậu liếm liếm, toàn thân Nguyên Khê như có một dòng điện chảy qua, thấy tay Diệp Hằng bắt đầu sờ xuống dưới, Nguyên Khê vội giữ lại.
Động tác của Diệp Hằng khựng lại, cố dập tắt ngọn lửa đang bùng lên, hai tay vòng lấy eo cậu ôm thật chặt, thấp giọng nói: "Em đi nghỉ sớm đi."
Nguyên Khê gật đầu, lúc này Diệp Hằng mới rời đi.
Đóng cửa lại, Nguyên Khê hít sâu một hơi, quay đi tắm nước lạnh, sau đó mới nằm lên giường ôm con trai ngủ.
Còn về phần Diệp Hằng, trên thiết giáp hạm chủ lực đóng giữ trên tầng khí quyển Sao Lam, chỉ tội cho các chiến sĩ gặp nạn. Họ bị Thiếu tướng của mình lấy cớ kiểm tra tài nghệ để huấn luyện một trận thê thảm...
Ngày hôm sau, Nguyên Khê dậy từ sáng sớm Diệp Hằng mới quay lại, Nguyên Khê không hỏi nhiều mà đi vào bếp. Không lâu sau, bữa sáng của cả nhà đã chuẩn bị xong.
Nguyên Ngọc Thành cũng vừa vào nhà. Từ khi dọn đến trang trại, sáng nào ông cũng phải dậy sớm đi dạo một vòng, vừa để rèn luyện cơ thể, vừa để kiểm tra tình hình của trang trại, một công đôi việc.
Lâm Tố Vân đang dỗ bé Nguyên Triết thức dậy. Nhóc này lúc sáng dậy là vui nhất, bình thường thích cười rồi lại hay nói chuyện ê ê a a, bây giờ thì nói liến thoắng không ngừng. Đặt nhóc con lên giường, nhóc này cũng có thể nhìn ngó khắp nơi, tự chơi một mình không biết mệt.
Nhưng đến lúc rửa mặt thì không còn vui nữa, rõ ràng là một đứa bé mềm mềm xinh muốn chết, thế mà lại không thích rửa mặt chút nào. Vừa đụng vào là mắt rưng rưng, nếu nhanh tay thì chỉ là cơn mưa nhỏ loáng thoáng, còn nếu chậm thì không khác nào bão táp mưa sa. Đã thế còn khóc ra chiều oan ức lắm, giọng điệu có thể nói là tan nát cõi lòng, khiến ông bố ngốc Nguyên Khê nghe mà xót.
Nhưng xót thì xót, không thể không rửa mặt được, mất gì thì mất chứ đâu thể mất mặt được. Vì vậy Nguyên Khê dù thương con nhưng chưa từng chiều cho nhóc không rửa mặt.
Cả nhà ăn sáng xong, Diệp Hằng nói với Nguyên Ngọc Thành và Lâm Tố Vân việc mình phải về Sao Bắc Kinh, hai người cũng không có ý kiến gì, chỉ cười đáp lời.
Trong vòng buổi sáng là Diệp Hằng phải xuất phát, trước khi đi, hắn lại kéo Nguyên Khê vào phòng hôn dồn dập một hồi, Nguyên Khê đành thuận theo hắn.
Hôn vợ mình xong, Thiếu tướng Diệp quay ra thơm con trai. Bé Nguyên Triết không hề biết Diệp Hằng sắp đi, mấy ngày qua nhóc đã quen thân với Diệp Hằng, tuy vậy nhưng vẫn nhiệt tình như trước, thấy hắn là đòi ôm một cái.
Diệp Hằng nói chuyện trêu bé con, bé con cũng ê a đáp lại, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo hắn, lát sau lại sờ cúc áo hắn, kết hợp với cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng, như đang dặn bố nhóc về sớm, đi đường cẩn thận... Trông cũng ra dáng phết chứ đùa, lại còn có vẻ bận tâm nữa. Cảnh này lại khiến cả nhà không nhịn cười được.
Đến khoảng mười giờ, Diệp Hằng cuối cùng cũng đi, trong lòng Nguyên Khê cảm thấy hơi trống vắng.
Nghĩ lại thì cậu và Diệp Hằng quen biết nhau chưa lâu, nhưng từ sau khi gặp lại, họ gần như chưa từng xa cách. Khi hai người bên nhau lại cảm thấy rất tự nhiên, mọi chuyện đều xảy ra nó vốn phải vậy, đến bây giờ chia xa mới cảm thấy không quen.
Nguyên Khê lắc đầu, rũ bỏ mấy suy nghĩ linh tinh này đi, cậu còn phải bận bịu nhiều việc lắm!
Diệp Hằng khi trở lại Sao Bắc Kinh thật sự rất là bận, cuộc tổng tuyển cử lần này được tổ chức ở Sao Bắc Kinh, có không biết bao nhiêu nhân vật quan trọng tới lui từ những sao chủ khác. Vậy nên an ninh vũ trụ xung quanh Sao Bắc Kinh trở thành ưu tiên hàng đầu.
(Sao chủ: Nếu chỉnh thể chính trị lớn nhất trong đây là Liên bang thì sao chủ như các thành phố, mấy hành tinh nhỏ nhỏ kiểu Sao Lam như huyện hay thị trấn vậy)
Mặc vị trí tinh vực của Sao Bắc Kinh cùng với cách bố trí an ninh vũ trụ có thể coi là hiếm thấy trên toàn Liên bang, nhưng trong thời điểm hiện tại chắc chắn sẽ có vài kẻ có ý đồ không yên phận, cho nên mọi thứ đều phải hết sức cẩn thận.
Mãi đến ngày thứ hai sau khi trở về Sao Bắc Kinh Diệp Hằng mới có thời gian để quay về dinh thự nhà họ Diệp.
Không chỉ Diệp Hằng bận mà bố Diệp cũng bận với các loại xã giao, tiếp đón, hội họp, sắp xếp đủ thứ lịch trình, từ việc lớn đến việc nhỏ.
Tối hôm đó, hai cha con hẹn về cùng nhau, bời vì vào tối này hàng tháng, mọi người trong gia đình phải về dinh thự ăn cơm.
Đây là quy định cụ Diệp đặt ra, chỉ cần là ở Sao Bắc Kinh, dù có bận đến mấy cũng phải đến tụ họp.
Thường thì Diệp Hằng quanh nắm đóng quân ở ngoài, Diệp Dung lại không ở nhà nên Diệp Trăn chỉ đưa Diệp Hoài về cùng. Nhưng lần này thì khác, Diệp Hằng ở nhà, Diệp Dung cũng đã trở về, hiếm có mấy khi đông đủ như vậy nên cả nhà đến dinh thự cùng nhau.
Bọn họ đến không muộn lắm, nhưng Diệp Thiên đã đưa con trai con gái đến từ sớm.
Bề ngoài nhà họ Diệp đều không có chỗ chê, mặt Diệp Thiên và Diệp Trăn giống nhau phải đến bảy tám phần, nhưng Diệp Thiên xa nhà quanh năm, từ nhỏ đã sống trong quân đội, tính lại giống cụ Diệp nên có vẻ cục tính hơn nhiều. Nhất là đôi mắt đen láy khi nhìn chòng chọc vào ai đó sẽ có cảm giác như đôi mắt của một loài mãnh thú.
Hơn nữa vì lí do địa vị, ông đã quen ra lệnh nên hành vi khó tránh khỏi có hơi độc đoán.
Diệp Thiên lấy con gái lớn của nhà Callilan, Mel Callilan là một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc. Tính bà dịu dàng, luôn nghe lời chồng, tuy bà hơi thiếu chủ kiến nhưng may mà tính cách thụ động này lại bù trừ cho tính độc đoán của Diệp Thiên, hai vợ chồng sống khá hòa thuận.
Mỗi tội Diệp Thiên chinh chiến quanh năm, không có nhiều thời gian ở nhà, Mel có phần oán trách trong lòng, nhưng bà biết tính Diệp Thiên nên chưa bao giờ nói ra, bà chỉ âm thầm nuôi dạy một trai một gái. Bởi vì cha không có nhà, mấy đứa con được mẹ nuôi lớn khá được nuông chiều.
Con trai Diệp Thiên tên là Diệp Cẩm, lớn hơn Diệp Hằng hai tuổi, nhưng năng lực lại cách xa nhau.
Cũng không phải ý nói Diệp Cẩm không biết cố gắng, trái lại Diệp Cẩm rất chăm chỉ và có chí tiến thủ. Tuy Mel nuông chiều y, nhưng y chưa bao giờ nuông chiều bản thân. Bởi vì có uy danh của cha nên y đã vào quân đội từ nhỏ, chỉ là đi lên con đường này cho đến giờ vẫn hơi quá sức, dù trên vai y cũng mang quân hàm Thiếu tá, nhưng so với Thiếu tướng Diệp Hằng thì đúng là một trời một vực.
Con gái Diệp Thiên bằng tuổi Diệp Dung, tên là Diệp Ngữ. Diệp Ngữ giống mẹ, tóc vàng, mắt xanh, dáng người nóng bỏng, thiếu đi sự tinh xảo của nhà họ Diệp, nhưng lại có thêm vài phần quyến rũ đa tình của nhà Callilan. Bởi vì gia thế đỉnh cao, mẹ lại chiều chuộng nên cô nàng không khỏi mang tính tiểu thư, ghét nhất là cái kiểu lôi thôi lếch thếch của Diệp Dung.
Đương nhiên, sự không vừa lòng này liên quan đến một vài xích mích từ nhỏ của hai cô gái.
Tuy vậy nhưng nhà họ Diệp giáo dục con cái rất tốt, dù khi ở bên ngoài Diệp Dung không để ý tiểu tiết, cực kỳ xuềnh xoàng, nhưng khi về dinh thự, cô khoác lên bộ quần áo chỉn chu, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp nên cô đã có dáng dấp phái nữ nhưng cũng mang phong cách tự do thoải mái, từng cử chỉ đều tao nhã không chê vào đâu được.
Cả gia đình tụ tập bên nhau và bắt đầu bữa tối.
Cụ Diệp năm xưa rong ruổi chinh chiến, nhưng bây giờ đã lớn tuổi, sát khí trên người đã phải nhạt, trở nên hiền lành hơn nhiều. Bây giờ nhìn con cháu đầy đàn, cụ không giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt.
Con trai con dâu, cháu trai cháu gái đều ngoan ngoãn, biết suy nghĩ, mọi người ăn uống vui vẻ, cả đại gia đình cũng hòa thuận ấm áp. Ngôn Tình Trọng Sinh
Ăn xong, Diệp Thiên nói với Diệp Hằng: "Nhóc Hằng, qua đây."
Diệp Hằng đáp: "Dạ vâng, bác."
Diệp Cẩm đang bên cạnh nói chuyện với cụ Diệp lơ đễnh nhìn về phía họ.