Edit: JungYuki
Beta: Poko Plu
Date: //
...oo...oo...oo...
"Ngôn Ngôn, không cần, không cần... nơi đó... a... ân..." Mạt Ngôn sắp đưa Doãn Mộ Tuyết lên đỉnh điểm hạnh phúc, Doãn Mộ Tuyết liền bừng tỉnh, vuốt lồng ngực vẫn còn đang phập phồng, tiếng hít thở ồ ồ khiến bản thân bị dọa sợ, cảm giác ẩm ướt giữa hai chân không ngừng truyền đến, Doãn Mộ Tuyết thực sự muốn trùm chăn mà hét to lên, lại dằn xuống xúc động trong lòng, nàng gần đây thực sự bị làm sao thế không biết, cư nhiên lại toàn thấy loại giấc mộng mạc danh kỳ diệu đến vậy.
Nhìn thấy ga giường bị ướt mảng nhỏ, bước xuống giường lấy chăn che lại, nhắm mắt làm ngơ, xoay người cầm lấy nội y và quần áo sạch, đá đôi dép lê ra thay đồ xong liền đeo lại vào, tay dùng sức vò tóc, buồn bực đi đến phòng tắm.
Rất không tốt, đêm trước thực vất vả mới ngủ được, sáng sớm Mạt Ngôn liền thức dậy, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Doãn Mộ Tuyết bước ra, ngẩng đầu, nhếch môi, trên mặt liền lộ ra nụ cười tươi như hoa rồi chào hỏi Doãn Mộ Tuyết: "Tiểu tuyết, sớm a."
Mạt Ngôn không nghĩ tới Doãn Mộ Tuyết không chỉ không trả lời nàng, còn bực tức trừng nàng liền xoay người bước vào phòng tắm, lập tức đóng cửa lại. Mạt Ngôn sờ mũi, nhíu mày, bộ dáng đã tự thông suốt đi xuống lầu. Tiểu Tuyết như vậy nhất định là do dì cả ghé thăm, Mạt Ngôn đối với ý kiến này kiên định không thôi.
Lại nói, Nguyễn Băng Yến đã qua thời gian thật dài không gặp Mạt Ngôn, nếu Mạt Ngôn không đi uống rượu ở quán nàng, nàng liền chủ động tìm tới cửa vậy. Vừa đúng lúc khi Mạt Ngôn đang cao hứng phấn chấn chở Doãn Mộ Tuyết đến dừng xe trước cổng công ty, nữ nhân tóc xoăn, thân vận áo khoác màu đen dài đến gối, chân giẫm lên bậc tam cấp, tay xách chiếc túi Gucci đi đến đối diện Mạt Ngôn liền ôm lấy cổ người nào đó: "Tiểu Ngôn, Băng Yến tỷ muốn gặp ngươi quả thật không dễ dàng, ngươi đã bao lâu rồi không đến chỗ ta, không nhớ ta sao?"
Lúc đầu Mạt Ngôn còn chưa nhận thức được ai đang ôm nàng, khi chuẩn bị đẩy ra chợt nghe đến lời Nguyễn Băng Yến nói, có chút bất đắc dĩ tùy ý để Nguyễn Băng Yến ôm nàng: "Băng Yến tỷ, sao ngươi lại tới đây? Ai nha, Băng Yến tỷ, ngươi ôm khiến ta sắp nghẹt thở." Thấy Mạt Ngôn ho khan hai tiếng, Nguyễn Băng Yến mới đem tay vòng lên trên cổ Mạt Ngôn.
Mạt Ngôn đang bận ứng phó với Nguyễn Băng Yến, lại không phát hiện mặt Doãn Mộ Tuyết đứng bên cạnh mặt đã đen lại. Nàng mỉm cười với nhân viên đi ngang qua, mở lời xã giao: "Xin hỏi có thể cho ta biết nơi làm việc ở đâu được không?" Lại được đối phương chỉ qua hướng căn phòng Mạt Ngôn đã thu xếp sẵn, nhìn cũng không nhìn liền cất bước đi đến.
"Uy, Tiểu Tuyết, Doãn tiểu thư, ngươi chờ chút, ta đưa ngươi đi." Mạt Ngôn nhanh chóng quay đầu, có chút sốt ruột nói với Nguyễn Băng Yến: "Băng yến tỷ, ngươi vào phòng làm việc của ta trước, ta đi chút sẽ trở về." Nói xong, Mạt Ngôn bước nhanh đuổi theo Doãn Mộ Tuyết vào cửa phòng làm việc.
Trong phòng làm việc của Doãn Mộ Tuyết đều được Mạt Ngôn bày trí căn cứ theo hiểu biết về sở thích của Doãn Mộ Tuyết, đương nhiên vị trí chỗ ngồi đã sắp xếp theo ý nàng. Nhưng dù sao cũng quá mức vội vàng, Mạt Ngôn rất là thấp thỏm, không biết Doãn Mộ Tuyết có thích hay không.
Đợi người đi hết rồi, Mạt Ngôn nhìn Doãn Mộ Tuyết quan sát khắp nơi không ngừng đánh giá, thực cẩn thận hỏi: "Tiểu Tuyết, không vui sao?"
Doãn Mộ Tuyết vẫn luôn cho rằng giữa bản thân và nàng nên phân rõ thân phận như mọi người, căn bản không ngờ đến khi vào phòng làm việc, đánh giá hồi lâu, có chút không tin được, liền hỏi: "Mạt tổng, đây là phòng làm việc riêng của ta? Không phải là ta sẽ vào làm việc chung phòng với người phụ trách hạng mục bên công ty ngươi sao?"
"Người phụ trách hạng mục ở ngay phòng bên cạnh, nếu ngươi không phiền có thể dọn qua, ta tin chắc chủ nhân của văn phòng bên ấy sẽ rất vui lòng." Mạt Ngôn lôi kéo Doãn Mộ Tuyết đến ghế ấn nàng ngồi xuống, tâm tình tốt lên, cười với Doãn Mộ Tuyết. Nếu Tiểu Tuyết thực nguyện ý nói muốn qua bên văn phòng nàng, Mạt Ngôn ngược lại cầu còn không được, bất quá phỏng chừng Thư Cầm sẽ giãy nảy, cả đống văn kiện cần kiện phê duyệt còn chất đống trên bàn làm việc của nàng không biết ngày tháng nào mới xong, nàng Mạt Ngôn thế nhưng không dám cam đoan nha.
Doãn Mộ Tuyết liền chú ý đến căn phòng cách vách, Mạt Ngôn nói vậy là muốn trêu chọc nàng đi. Doãn Mộ Tuyết nhớ đến lúc nãy người nào đó ôm nữ nhân khiến bản thân lại đứng ngốc chờ nàng, không khỏi tức giận, từ trên mặt đất cầm hộp văn kiện nhỏ đặt lên bàn: "Mạt tổng, bên ta xem như cũng ổn rồi, ngươi vẫn nên nhanh trở lại đến văn phòng đi thôi, không nên để người khác đợi lâu." Nói xong, cũng không ngẩng đầu lên bắt đầu chỉnh lý văn kiện, nhưng lại thiếu đi vài phần trầm ổn thườn ngày, mỗi phân văn kiện lấy ra đều bị ném trực tiếp lên bàn. Nhìn xem Mạt Ngôn kinh hãi nhìn bản thân, còn âm thầm cào bàn, cũng may bàn làm việc này thực sự rất tốt, không có bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nếu không thì lúc này phỏng chừng nó đã sớm đã bị Doãn Mộ Tuyết cào nát rồi.
"Vậy ta đi trước, có chuyện gì ngươi cứ trực tiếp đến tìm ta là được. Hắc hắc, giữa trưa ta mời ngươi đi ăn." Mạt Ngôn chỉ lo đắm chìm trong vui sướng việc về sau sẽ được làm việc với Doãn Mộ Tuyết, căn bản là không phát giác được trong nháy mắt sau khi nàng xoay người Doãn Mộ Tuyết đã giận hờn lườm bóng lưng nàng cho đến khi khuất dạng.
Nguyễn Băng Yến người này, không phải là loại người không có việc gì lại rỗi rãi chạy đến công ty người khác tìm người, trừ phi nàng thực sự có việc. Có câu chuẩn nhất chính là không có chuyện liền không tìm.
Trong phòng làm việc của Mạt Ngôn, Nguyễn Băng Yến lấy tập văn kiện từ trong túi xách đưa cho Mạt Ngôn: "Tiểu Ngôn, ngươi xem thử phần hợp đồng này đi, nếu không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta liền kí cho xong luôn."
Hành động đột ngột của Nguyễn Băng Yến, khiến Mạt Ngôn không hiểu ra sao, chần chờ vài giây mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận, vừa nhìn hai dòng đầu tiên, ánh mắt Mạt Ngôn đã trợn tròn, không thể tin nhìn Nguyễn Băng Yến, lại nhìn xuống bản hợp đồng, xem kỹ càng đến mấy lần mới mở miệng: "Băng Yến tỷ, chuyện này...? Ngươi làm sao biết được? Hạng mục này lúc trước công ty đã chuẩn bị cạnh tranh đấu thầu, lại nghe nói bị người nào giành mất. Thế nào lại đến tay ngươi?"
Kỳ thực về Nguyễn Băng Yến, Mạt Ngôn các nàng trừ bỏ biết nàng là lão bản của quán bar Tử Mị, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả, cũng chưa bao giờ hỏi. Hôm nay đột nhiên công khai thân phận như thế trong hợp đồng, Mạt Ngôn không khỏi bắt đầu ngờ vực vô căn cứ Nguyễn Băng Yến dùng thân phận nào mới là thực. Cảm thấy hơi e ngại, vì có thể sở hữu được hạng mục này, công ty Mạt Ngôn đã dùng rất nhiều mối quan hệ để dò la nhưng vẫn là công dã tràng.
"Băng Yến tỷ, hạng mục khó kiếm như vậy, sao lại đưa cho chúng ta? Ngươi đưa nhầm cho ta sao." Phần này hợp đồng Mạt Ngôn căn bản không cần tìm đến kiến trúc sư của công ty đối phương, cũng biết được giá trị đầu tư lên đến hàng triệu, dù là ai cũng sẽ không dễ dàng đem vụ làm ăn béo bở này cho người khác.
Nguyễn Băng Yến đã dự đoán trước phản ứng của Mạt Ngôn, tao nhã bưng lên tách cà phê nhấp môi ngụm nhỏ, đặt lại trên bàn, trên mặt nồng đậm ý cười phân không rõ là do phản ứng của Mạt Ngôn đáng yêu hay quá sủng ái đối phương: "Tiểu Ngôn, nếu công ty các ngươi cũng quan tâm đến hạng mục này, ta đây cũng không nhiều lời. Hạng mục này, Băng Yến tỷ muốn giao cho các ngươi làm, ta tin tưởng năng lực của Tiểu Ngôn và thực lực công ty ngươi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt dự án này. Vậy cũng đã là giúp ta đại ân."
Trên trời sẽ không tự nhiên rơi xuống món hời đến vậy, tuy phần hợp đồng này có lực hấp dẫn mười phần, nhưng Mạt Ngôn vẫn không nghĩ nên đáp ứng, chỉ đáp lời với Nguyễn Băng Yến cần phải họp mặt ban giám đốc để hỏi ý kiến.
Khi Doãn Mộ Tuyết cầm ly trà vừa châm nước sôi vào, đang đi về phòng làm việc vừa lúc bắt gặp cảnh tượng Nguyễn Băng Yến ôm Mạt Ngôn để tạm biệt, oán giận nhìn, tựa hồ là đứng chôn chân tại chỗ, giậm chân quay về phòng làm việc, ngay lập tức đóng cửa lại.
"A... Nóng... nóng nóng... nóng... a..., sớm biết không nên đáp ứng Lạc tổng qua làm việc bên này, nếu vậy sẽ không vì người nào đó mà vô ý uống nước sôi làm bỏng cả môi." Doãn Mộ Tuyết dùng đầu lưỡi đỉnh khẽ liếm môi trên, hình như đã bị nóng tróc da. Trong lòng càng cảm thấy ủy khuất hơn, không khỏi đem oán khí trong ngực trách tội Mạt Ngôn, trước công chúng mà ôm ấp nhau còn có thể thống gì, nghĩ đến nữ nhân kia trang điểm đậm như vậy làm gì, bộ dạng ngươi đã đủ yêu nghiệt rồi, đi đường còn phảng phất phong thái mị hoặc, khí chất tốt như vậy để làm gì a. Doãn Mộ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy lão thiên gia rất không công bằng.
Người nào đó vừa từ chỗ La Quyên ăn bữa sáng tình yêu mới đến công ty đi làm, vẻ mặt xuân ý rạng ngời, đến công ty trước hết là chạy đến văn phòng Mạt Ngôn để khoe khoang : "Tiểu Ngôn, ta cho ngươi biết, hôm nay ta ăn sáng với người đẹp, ngươi đoán ta được ăn gì a, ngươi ngốc như vậy, làm sao có thể đoán được, vẫn là ta nên nói cho ngươi biết đi. La Quyên làm hai quả trứng chần nước sôi tạo hình trái tim cho ta ăn. Hắc hắc, tuy hình dạng có chút..., chính là..." Thư Cầm phát hiện nàng tự mình nói nửa ngày, Mạt Ngôn lại chăm chú nhìn vào vách tường văn phòng mà ngẩn người cười ngây ngô, hoàn toàn không để ý gì tới nàng. Thư Cầm có chút buồn bực, hét to vào tai người nào đó : "Tiểu Tuyết, ngươi đã đến rồi."
"A, Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, ở đâu?" Mạt Ngôn bối rối ngẩng đầu nhìn xung quanh không thấy Doãn Mộ Tuyết đâu, tức tối trừng mắt nhìn Thư Cầm, nhanh chóng thở dài hạ giọng nói với Thư Cầm: "Ngươi đừng gọi bậy, Tiểu Tuyết tại cách vách có thể nghe được."
Bộ dáng cẩn thận của Mạt Ngôn làm Thư Cầm bật cười, nói giỡn, bàn về hiệu quả cách âm của văn phòng này, đừng nói là nàng cứ quát to như vừa nãy, cho dù cầm loa la hét bên kia cũng không nghe thấy, đương nhiên sẽ không thể truyền đến tai Doãn Mộ Tuyết: "Được rồi, ngươi xem ngươi thế này, Tiểu Tuyết đã dọa ngươi thành như vậy. Nếu nàng..."
"Tiểu Tuyết." Mạt Ngôn đột nhiên nhìn theo phương hướng phía sau Thư Cầm, nhưng Thư Cầm tưởng Mạt Ngôn bắt chước chiêu nàng dùng vừa nãy để trêu nàng: "Tiểu Ngôn, ngươi lừa ai nha? Cho dù là ta có dùng loa Tiểu Tuyết nàng cũng không nghe được." Thư Cầm nhìn thấy Mạt Ngôn nháy mắt ra hiệu với nàng, còn tưởng có bụi bay vào mắt Mạt Ngôn, ân cần hỏi han: "Tiểu Ngôn, trong mắt ngươi có bụi hả?"
"Mạt tổng, xem ra ngươi rất bận, lát nữa sẽ quay lại." Giọng nói Doãn Mộ Tuyết bất thình lình vang lên như ma nữ dọa Thư Cầm suýt ngã ngửa, bối rối chống đỡ hai bên tay vịn ngồi thẳng, quay đầu xấu hổ nói với Doãn Mộ Tuyết, còn kèm theo nụ cười gượng thực khó coi: "Tiểu Tuyết, ngươi... ngươi đã đến rồi."
Bộ dáng Mạt Ngôn phấn khởi xem kịch vui, lúc nãy nàng đã có tâm nhắc nhở tận hai lần, người nào đó lại không chịu tin, đáng đời.
Thư Cầm làm sao cũng không có nghĩa khí để bản thân chịu đựng tâm tình tiến thoái lưỡng nan một mình, không hề thương xót kéo luôn Mạt Ngôn xuống nước, nuốt nước bọt, nói vọng theo Doãn Mộ Tuyết đang muốn xoay người rời đi: "Tiểu Tuyết, Tiểu Ngôn nói nàng có quà tặng cho ngươi, ta liền không quấy rầy, hai người các ngươi chậm rãi tán gẫu." Nói xong, Thư Cầm nhướn mày nhìn Mạt Ngôn há hốc, ngay lập tức cười ngạo nghễ như thắng trận, mở cửa bước ra ngoài.