Lục Vinh cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn ngồi lên tinh xe của Thượng Quan Ngao.
"Mạc thiếu cuối cùng cũng đã trở về rồi, Mạc Hoài đại sư tìm ngươi muốn điên lên luôn, suốt một năm nay ngươi đã đi đâu thế?" Thượng Quan Ngao tò mò hỏi.
"Ta đi ra ngoài dạo một chuyến." Mạc Viễn An thản nhiên đáp.
Thượng Quan Ngao nhìn đứa bé trong tay Mạc Viễn An, hắn trực giác rằng có ẩn tình gì đó.
"Ngươi có biết trong suốt khoảng thời gian ngươi mất tích, Du Lượng Thành vẫn luôn tìm ngươi hay không?".
Mạc Viễn An cau mày, sẵng giọng nói: "Hắn tìm ta? Hắn tìm ta làm cái gì chứ?".
Thượng Quan Ngao nhún vai: "Không biết nữa, nghe nói hắn đối với ngươi tình thâm ý nặng, nên mới một mực chờ đợi ngươi.".
Mạc Viễn An cười trào phúng: "Chắc là Thượng Quan tiên sinh lầm rồi, Du Lượng Thành chỉ thích phụ nữ, không hề có hứng thú gì với đàn ông, thế nên hắn không thể chờ ta suốt thời gian đó được. Theo ta thấy thì hắn vẫn chưa muốn từ bỏ cuộc sống trái ôm phải ấp kia đâu.".
Mạc Viễn An cau mày, tưởng tượng đến những lời đồn rằng Du Lượng Thành vô cùng yêu hắn, hắn đã cảm thấy buồn nôn.
Thượng Quan Ngao nhìn Mạc Viễn An: "Sao Mạc thiếu lại biết Du Lượng Thành chỉ thích phụ nữ?".
"Hắn uống rượu say, chính tai ta nghe hắn nói." Mạc Viễn An bình tĩnh đáp.
Thượng Quan Ngao sửng sốt, cười khan hai tiếng: "Ra là vậy.".
Thượng Quan Ngao cồn cào trong lòng, thầm nghĩ: Năm đó Du Lượng Thành chịu thương chịu khó theo đuổi Mạc Viễn An, nhưng hoá ra hắn chỉ thích phụ nữ, vậy động cơ đằng sau chuyện hắn theo đuổi Mạc Viễn An quả thật rất khó nói. Không chừng năm đó việc Mạc Viễn An mất tích cũng có liên quan tới Du Lượng Thành.
Lục Vinh hỏi Thượng Quan Ngao: "Thượng Quan tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu thế?".
"Đến một biệt thự của ta, ta đã liên lạc với Mạc đại sư, đại sư sẽ gặp chúng ta ở đó." Thượng Quan Ngao đáp.
Lục Vinh gật đầu: "Cũng được, biệt thự đó của ngươi có thanh tịnh không? Ta thích những nơi yên tĩnh.".
"Biệt thự này ở khu vực rất hẻo lánh, Lục lão bản có thể yên tâm." Thượng Quan Ngao bảo đảm.
.....................
Khi đến nơi, đám người Lục Vinh lần lượt xuống xe đi vào biệt thự.
Thượng Quan Ngao nhìn đứa bé trong tay Mạc Viễn An: "Mạc thiếu, có cần ta sắp xếp một phòng trẻ em riêng cho đứa bé này không?".
Mạc Viễn An lắc đầu: "Không cần, nó không có yếu ớt đến vậy.".
"Đứa nhỏ này là do ngươi sinh?" Thượng Quan Ngao rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Mạc Viễn An nói với Thượng Quan Ngao: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ nhận nuôi nó mà thôi.".
Lục Vinh bất ngờ nhìn Mạc Viễn An, thầm nghĩ: Lần trước Mạc Viễn An không nói với hắn như vậy, xem ra Mạc Viễn An vẫn không tin tưởng Thượng Quan Ngao.
"Dạo gần đây ngươi vẫn đi lật tẩy người khác à?" Lục Vinh thuận miệng hỏi.
Thượng Quan Ngao cười gượng: "Không hề, từ khi thua Kyle thì danh tiếng của ta đã tuột dốc không phanh rồi. Thậm chí có những kẻ chướng mắt ta nên cố tình tìm người tới khiêu chiến nữa, bọn họ nói bản thân ta cũng là một tên lừa đảo, không xứng đáng với cái danh "Người lật tẩy". Lũ khốn ấy thấy ta gặp chuyện thì vội vàng bỏ đá xuống giếng, đúng là cái thứ không ra gì!".
"Ngươi lại thua nữa sao?." Lục Vinh hỏi.
"Sao có thể chứ? Những tên đó kém xa cao thủ của Lục lão bản, bọn họ không phải là đối thủ của ta, có điều họ thật sự rất phiền phức." Thượng Quan Ngao buồn bực.
Tạp Liệt nhìn Thượng Quan Ngao: "Vậy lát nữa hai chúng ta luyện tập chút nhé?".
Thượng Quan Ngao cười cười: "Không được đâu, ta đánh với ngươi thì Tân Đạt sẽ đánh chết ta mất.".
Tạp Liệt không vui: "Ngươi biết rồi à?".
Thượng Quan Ngao gật đầu: "Đúng thế.".
Tạp Liệt bực mình: "Tân Đạt nói phải không? Tên ngốc đó cái gì cũng đi nói với người khác.".
Thượng Quan Ngao nhún vai: "Tân Đạt cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, dù sao đây cũng đâu phải là chuyện xấu.".
Tạp Liệt: "...".
.....................
Mạc Hoài kích động nhìn tin tức mà Thượng Quan Ngao truyền đến.
"Đại sư, đã tìm được người rồi sao?" Đội trưởng đội bảo vệ thấy Mạc Hoài kích động thì hỏi thăm.
Mạc Hoài gật đầu: "Ừm, Viễn An đi cùng với Lục Vinh, may mà lúc đó Lục Vinh cũng có mặt trên phi thuyền.".
"Sao Lục thiếu lại tình cờ có mặt trên chiếc phi thuyền đó?." Đội trưởng thắc mắc.
Mạc Hoài cười cười: "Nói đến cũng thật là trùng hợp, Lục thiếu không muốn gióng trống khua chiêng đến Đế đô nên mới chọn phi thuyền dân dụng để che tai mắt của mọi người, kết quả lại đụng phải một vụ cướp phi thuyền, cuối cùng cũng phải bại lộ.".
"Ra là vậy, quả nhiên thiếu gia có cát nhân thiên tướng." Đội trưởng nói.
"Chuẩn bị xe đi, ta muốn đi gặp An An." Mạc Hoài nôn nóng nói.
Mạc Viễn An mất tích không rõ lý do, Mạc Hoài luôn cảm thấy phía sau có ẩn tình gì đó. Bây giờ vất vả lắm Mạc Viễn An mới trở về, Mạc Hoài không nhịn được có chút kích động. Mạc Hoài gần tuổi mới có một đứa con trai, cho nên ông rất trân trọng thằng bé.
..................
Lục Vinh ở lại biệt thự của Thượng Quan Ngao, người đến tìm hắn nhiều vô số kể.
Lục Vinh nhìn Thượng Quan Ngao: "Thượng Quan tiên sinh, không phải ngươi nói biệt thự này rất thanh tịnh ư? Sao bây giờ lại có nhiều người tìm đến như vậy?".
Thượng Quan Ngao xấu hổ cười cười: "Nguyên nhân không phải là do biệt thự của ta đâu, là do Lục thiếu quá được hoan nghênh ấy chứ! Ai thấy ngươi cũng giống như là ong thấy mật vậy, muốn ngăn cũng ngăn không được.".
Lục Vinh: "...".
"Lục lão bản, ta có thể giúp gì cho ngươi ở Đế đô này không?" Thượng Quan Ngao hỏi.
Lục Vinh: "Mục đích ta đến đây là để mua vài chiếc cơ giáp, nếu có thể dụ được một cơ giáp chế tạo sư về theo thì càng tốt.".
Thượng Quan Ngao nhìn Lục Vinh: "Với tình hình hiện nay thì có lẽ mong muốn của Lục thiếu sẽ nhanh chóng trở thành sự thật".
Lục Vinh cứu Mạc Viễn An tương đương với việc Mạc Hoài thiếu Lục Vinh một ân tình lớn, nếu bây giờ Lục Vinh mời chào Mạc Hoài, có lẽ ông ta sẽ không từ chối.
Lục Vinh cười cười: "Khó mà nói trước được".
Lục Vinh thầm nghĩ: Hắn đã thăm dò qua ý của Mạc Viễn An, để Mạc Viễn An khuyên nhủ cha mình thử xem sao.
Mạc Viễn An và Du Cường hẳn là lén lút ở bên nhau, bản thân Du gia cũng không biết rằng Du Cường và Mạc Viễn An quan hệ.
Lục Vinh đã điều tra qua, năng lực của Du Cường không tồi, giữ một chức vụ trong quân đoàn của Du gia. Nhưng có vẻ Du gia không thích đứa con thuộc chi thứ này lắm, đã mấy lần giao nhiệm vụ nguy hiểm cho hắn, hoàn toàn không có ý định bồi dưỡng nhân tài mà chỉ thuần tuý muốn hại chết Du Cường. Có điều những lần đó Du Cường đều có thể xoay chuyển tình thế, chuyển nguy thành an.
Lục Vinh ngẫm nghĩ, Du Cường sống ở Du gia cũng không tốt, vậy hắn cứ trực tiếp lừa người về phe mình là được. Dù sao Viên Uy cũng nói, Lam Hải Vực có nhiều cơ giáp sư siêu cấp, nhưng cơ giáp sư cao cấp lại chẳng có bao nhiêu, sức mạnh ở tầng giữa bị thiếu hụt nghiêm trọng.
Có vẻ như Mạc Viễn An không muốn để cho người khác biết đứa bé là con của hắn và Du Cường, hẳn là hắn sợ Du gia sẽ bấu víu lấy tầng quan hệ này để lung lay Mạc Hoài.
..................
Du gia.
Mạc Viễn An vừa về tới Đế đô thì Du gia đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Anh họ, nghe nói Mạc Viễn An đã trở về rồi, anh không đến đó xem thử sao?" Du Hồng hỏi Du Lượng Thành.
Du Lượng Thành nắm chặt nắm đấm: "Qua một đoạn thời gian nữa đi.".
Lúc vừa nhận được tin tức của Mạc Viễn An, Du Lượng Thành cũng có chút đứng ngồi không yên, người khác có thể không biết năm đó hắn đã làm gì với Mạc Viễn An, nhưng Mạc Viễn An lại biết rất rõ, nếu Mạc Viễn An nói ra sự thật cho Mạc Hoài, hậu quả sợ là sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Anh không biết sao? Mạc Viễn An ôm theo một đứa bé trở về, nghe đâu là con nuôi. Nhưng mà anh thử nghĩ mà xem, Mạc Viễn An còn không lo nổi thân mình, làm sao có bản lĩnh chăm sóc cho thằng bé? Em nghi đứa nhỏ này rất có thể là con ruột của hắn." Du Hồng bất bình thay cho Du Lượng Thành.
Du Lượng Thành hít sâu một hơi, trong lòng cực kỳ phiền muộn, năm đó vì muốn một kích thành công, hắn không chỉ lén cho Mạc Viễn An uống thuốc kích dục mà còn có cả sinh tử dược, hai loại thuốc này trộn lẫn vào nhau thì hẳn là sẽ không có thuốc giải, thế nhưng Mạc Viễn An lại đột nhiên mất tích, hắn còn tưởng Mạc Viễn An đã chết ở đâu rồi.
Bây giờ Mạc Viễn An lại đột ngột trở về, điều này chứng tỏ năm đó có kẻ thừa cơ chen vào giải dược tính cho Mạc Viễn An, thậm chí còn khiến cho Mạc Viễn An mang thai.
Du gia được bảo vệ nghiêm ngặt, kẻ có thể im lặng dẫn Mạc Viễn An đi chỉ có thể là người trong Du gia, nếu là thế thì tên khốn ăn cây táo rào cây sung kia sẽ là ai trong số những người nhà họ Du đây?.
"Anh làm sao vậy?" Du Hồng hỏi.
Du Lượng Thành lắc đầu: "Không có gì.".
"Anh họ à, dù gì thì Mạc Viễn An cũng đã trở về rồi, anh vẫn nên đến đó gặp hắn thử xem sao, nếu hắn di tình biệt luyến thì anh cũng có thể buông tay rồi, tên đó chỉ có một người cha tốt mà thôi, không xứng đáng để anh nhớ thương như thế đâu." Du Hồng nói.
Du Lượng Thành qua loa: "Việc này để sau rồi nói.".
Sau khi Mạc Viễn An mất tích, để Mạc Hoài không nghi ngờ mình, Du Lượng Thành vẫn luôn tỏ ra rằng bản thân tình sâu ý nặng với Mạc Viễn An, kể cả Du gia cũng bị hắn lừa.
"Không biết kẻ muốn ra tay với Mạc Viễn An là ai nhỉ? Số của Mạc Viễn An cũng may mắn thật, thế mà lại có thể tình cờ gặp được Lục Vinh trên đường đến Đế đô." Du Hồng nói.
Du Lượng Thành cười cười: "Ta không nghĩ rằng đó là trùng hợp, có lẽ Lục Vinh đã tính hết cả rồi". Du Lượng Thành nói.
Du Hồng gật đầu: "Cũng có khả năng lắm, tên Lục Vinh kia đúng là quỷ kế đa đoan!".
Đáy mắt Du Lượng Thành hiện lên vẻ tức giận, oán trách Lục Vinh tự nhiên lại đi quản chuyện không đâu làm gì.
..................
Mạc Hoài vừa đến biệt thự của Thượng Quan Ngao đã lập tức nói chuyện riêng với Mạc Viễn An.
"An An, chuyện năm đó con bị Du Lượng Thành bỏ thuốc hãm hại sao lại không chịu nói cho cha biết?".
Mạc Viễn An hít sâu một hơi: "Lúc đó tình hình của cha vẫn chưa ổn định, con không muốn cha đối đầu với Du gia vì chuyện này.".
Mạc Hoài không vui: "Chuyện đó con không cần phải bận tâm! Chuyện năm đó là do hắn ta bày ra, vậy có lẽ vụ cướp phi thuyền lần này cũng là do hắn chủ mưu.".
Mạc Viễn An lắc đầu: "Cha à, chuyện cũ rồi thì cứ cho qua đi.".
"Cho qua? Sao có thể chứ? Con có biết không, lúc con trở lại lão già đáng chết kia của Du gia còn tìm cha kể lể Du Lượng Thành khăng khăng một mực chờ con như thế nào, thế mà con lại có con với người khác, đó là có lỗi với Du Lượng Thành. Ta còn định xin lỗi người ta, chế tạo cho lão khốn đó mấy chiếc cơ giáp siêu cấp mạnh mẽ, kết quả thì sao? Kết quả Du Lượng Thành lại dám đối xử với con như vậy" Mạc Hoài nghiến răng nghiến lợi.
Mạc Viễn An có chút ngờ vực: "Sao cha và ông ta lại biết đứa bé đó là do con sinh ra?".
"Từ nhỏ đến lớn con sợ nhất là phiền phức, bây giờ tình hình hỗn loạn, nếu không phải là con ruột của con thì con sẽ không bao giờ dẫn theo một đứa bé đi lang bạt bên ngoài!" Mạc Hoài cũng không chắc chắn đứa trẻ của Mạc Viễn An là nhận nuôi hay tự mình sinh, sau khi nghe Mạc Viễn An hỏi lại thì mới xác định được, nhưng ông lại làm bộ như mình đã đoán ra từ trước.
"Người cha còn lại của đứa bé là ai?" Mạc Hoài hỏi.
"Du Cường." Mạc Viễn An đáp.
"Người của Du gia? Sao con lại tìm một người nhà họ Du chứ? Lại còn là tên ngốc như Du Cường nữa!" Mạc Hoài nói.
"Lúc đó dược tính phát tác, con chỉ tìm đại một người mà thôi, thực ra Du Cường cũng không tệ mà".
Mạc Viễn An đỏ cả mặt lên, thầm nghĩ: Lúc đó dược tính phát tác, tính ra là hắn cường bạo Du Cường mới đúng.
"Tên đó quả thật không tồi, nhưng hắn không phải là dòng chính Du gia, tuy rằng cùng họ Du nhưng hoàn cảnh sống cũng không được tốt." Mạc Hoài nói.
"Trước đây con cũng từng nghĩ tới chuyện nhờ cha hỗ trợ cho hắn, nhưng Du Cường nói hắn có thể lo được." Mạc Viễn An nói.
"Cũng đúng, nếu để Du gia biết con và hắn có quan hệ chưa chắc đã là chuyện tốt.".
Dòng chính của Du gia luôn nghi kỵ các chi thứ, nếu Du Lượng Thành biết năm đó Du Cường chính là kẻ dẫn Mạc Viễn An đi, Du Lượng Thành nhất định sẽ không để yên cho Du Cường.
"Lục Vinh nói phía hắn có hơi thiếu người, hắn muốn mời Du Cường về Lam Hải Vực." Mạc Viễn An nói.
Mạc Hoài sửng sốt: "Thật thế sao?".
"Đúng vậy, Tạp Liệt nói bên phía Lục Vinh đãi ngộ rất tốt, cha cũng có thể đến đó." Mạc Viễn An nói.
Mạc Hoài: "...".