Đằng yêu nghiêm mặt, tiếp tục vung roi mềm màu xanh trong tay, hùng hổ tiến đến bọn họ
Đánh nhau mấy chiêu, không biết đằng yêu sử dụng thế công gì, lộ ra một sơhở, thầm kêu một tiếng: “Không được.”
Diệp Lạc bắt lấy cơ hội, nhanh chóng lấy ra một ám khí, ám khí cắt qua không khí phát ra một tiếng “hưu”, chỉ thấy giống một cây đao giải phẫu nho nhỏ, cắm phập vào lưng đằng yêu
Kỳ thật, đằng yêu này lúc trước gặp được đối thủ một mất một còn, không chú ý nên bị đánh lén làm cho trọng thương, cho nên mới an phận không làm loạn nữa, ngoan ngoãn nằm trong hang ổ tĩnh dưỡng, trải qua vài ngày tu dưỡng, vết thương cũng trở nên tốt hơn một chút, nhưng sau khi đánh nhau với bọn Diệp Lạc thì bắt đầu đau trở lại, bây giờ lại bị ám khí kia đâm trúng miệng vết thương, vết thương nhanh chóng phát tán, màu máu đỏ sậm làm ô uế cả trường bào màu xanh
Tuy rằng đằng yêu bị thương, nhưng bọn họ cũng bị thương, cánh tay trái của Tự Nhất Mi bị một vết thương rất to, còn nhiều vết thương nhỏ phân bố ở những nơi khác, hiện tại, anh đang cầm cây đao thở hổn hển, Thất Hàn chỉ tốt hơn anh chút, không có vết thương lớn như anh, nhưng vết thương nhỏ thì không thiếu, chỉ có Diệp Lạc là quần áo sạch sẽ, một vết thương cũng không có, khí cũng không suyễn, ung dung đứng ngoài vòng tròn, thỉnh thoảng lại ném vài cái ám khí
Diệp Lạc nháy mắt cùng Thất Hàn và Tự Nhất Mi một cái, Thất Hàn và Tự Nhất Mi nhận được, liếc nhau, tốc độ trong tay nhanh hơn, đằng yêu bị trọng thương liên tiêp lui về sau, nhuyễn tiên màu xanh trong tay càng lúc càng chậm lại, biết mình sắp gặp đại nạn, bổ về phía Thất Hàn một đao, lui lại mấy bước, dùng ống tay áo lau đi máu tươi ở khoé miệng, nói: “Nếu không phải bổn vương có thương tích trong người, hôm nay làm sao chết trong tay bọn người như mấy người.” Nhìn nhuyễn tiên màu xanh trong tay, đằng yêu vương thở dài một cái, nói với Diệp Lạc: “Giúp nó tìm một chủ nhân tốt đi.”
Diệp Lạc không trả lời, đầu ngón tay mang theo một cây đao vọt đến trước ngực đằng yêu
Đằng yêu cười khổ nhìn phi đao bắn về phía mình mà không thể ngăn cản, khi phi đao phóng vào thân thể hắn, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng tự cười nhạo mình một tiếng, a, thật uổng mấy ngàn năm tu luyện, không ngờ lại chết dưới tay nhân loại, a... Thanh xà [đối thủ mất còn của đằng vương], cô, chắc là rất vui vẻ đi, sau này, không còn ai đấu cùng cô nữa...
Thu Dĩnh nhìn nơi đằng yêu ngã xuống, nơi đó nhiều sợi dây, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên loại thống khổ, có lẽ là biểu tình đau thương trước khi chết của đằng yêu đi...
Diệp Lạc nhặt nhuyễn tiên lên, đưa cho Thu Dĩnh, ý bảo cô tiếp nhận.
Thu Dĩnh có chút chần chờ, nhưng ngẫm lại bọn họ cũng không ai dùng roi qua, cô lấy trường tiên giắt bên hông ra, để nó vào góc kho, thay vào là nhuyễn tiên màu xanh
Chờ cô hoàn thành xong, đã nhìn thấy Phi Ngư tỉnh lại, vẻ mặt cực kì đau lòng nhìn Thất Hàn bôi vết thương cho mình, quanh hai người còn bao phủ bởi một tầng phấn hồng, từ sau khi Thu Dĩnh biết được người họ ở cùng chỗ, lần nào nhìn cô cũng thấy hạnh phúc, thật tốt a, bên cạnh mình có một đôi lúc nào cũng có thể nhìn thấy, nhưng so sánh với bọn họ là, Tự Nhất Mi đáng thương hề hề đang ngồi một mình tự bôi vết thương
Nhìn lại Diệp Lạc, Thu Dĩnh quýnh lên, anh đang chơi cùng cục cưng, hoặc nói đúng hơn là lấy cục cưng để giải trí, anh lấy ra đồ ăn mà cục cưng thích nhất -- cây nho, giống hệt con chó nhỏ vậy, cười tủm tỉm lấy từng trái nho đưa vào miệng bé, sau đó bé há mồm thì dời sang bên này, sau đó lại đưa qua bên kia, đưa qua bên này, bên kia... Thấy bé bắt đầu nóng nảy, anh đưa ngay vào miệng bé, sau đó lại hái thêm một trái, tiếp tục đùa với bé, cho nên, khi Thu Dĩnh nhìn qua, hốc mắt bé đã hơi hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hồng, tròng mắt đưa qua đưa lại nhìn theo trái nho trong tay Diệp Lạc
Con à, con không biết giành lại sao?
Nhận được ánh mắt khiển trách của Thu Dĩnh, Diệp Lạc không đùa với bé nữa, lấy hết nho ra cho bé ăn, bé ăn nho, nhanh chóng quên hết
Tự Nhất Mi nhìn thấy hai hình ảnh ấm áp này, thầm cầu xin trời phật: Trời a phật a, xin ban cho con một người yêu đi!!!
Sửa soạn xong, bọn họ tiếp tục đi, không hiểu sao bọn họ không gặp được những người chơi khác nữa, trong lòng tự đoán, có lẽ khu rừng sương mù này quá lớn, không thể gặp được
Qua một đoạn thời gian, bọn họ thấy không còn sớm nữa, vì thế tất cả đều chào tạm biệt, sau đó log out đi giải quyết một chuyện trọng đại -- ăn cơm chiều.
Thu Dĩnh log out xong, tiếng chuông điện thoại liền reo lên, cô bắt máy: “Alo?”
“Thu Dĩnh, mình là Dương Lăng [lớp trưởng quen biết khi còn học trung học của Thu Dĩnh].”
“ Lớp trưởng, có chuyện gì sao?”
“Ngày mai lớp có hẹn, bạn có đến không?”
Thu Dĩnh suy nghĩ trong chốc lát nói:“Thật ngại quá a, ngày mai mình không đi được"
“Không có việc gì, cứ vậy đi, mình tắt máy đây, bye bye.”
“bye bye.”
Thu Dĩnh đợi điện thoại truyền đến tiếng “đô đô” mới tắt máy, sau đó đặt trên bàn, đi ra ngoài, ăn cơm.
...
Sửa sang lại đò trong phòng, cả ngày Thu Dĩnh đều ở trong nhà, ngoại trừ game cũng là game, Thu mẹ thât nghi ngờ cô có uống lộn thuốc kích thích gì không, tuy trước kia đứa nhỏ này không thường xuyên đi ra ngoài, nhưng không phải là ở mãi trong nhà, trước kia tuy rằng ít một chút, nhưng lần nào bạn học kêu cũng đều đi ra, lần này sao lại... Thu mẹ tuy rằng cảm thấy kì quái nhưng cũng không đi tìm hiểu, đứa nhỏ trưởng thành, chỉ cần nó không làm chuyện khác người là được rồi, ngoài ra những chuyện khác bà đều đồng ý với nó
Bọn Thu Dĩnh đi gần ngày mới ra được rừng sương mù, nhưng thu hoạch của bọn họ cũng không ít, trên cơ bản, người nào cũng lấy được thứ vũ khí yêu thích, trừ Tự Nhất Mi. Trước khi ra về, Tự Nhất Mi nhìn chằm chằm vũ khí trong tay mỗi người, trong thâm tâm tràn ngập các cảm xúc: hâm mộ, ghen tị, khinh thường, ... tất cả đều có hết
Cộng thêm những loại vụn vặt gì đó, ví dụ như thuốc tiên chữa bệnh, thuốc chữa bệnh cho phụ nữ, các loại võ công bí tịch, còn mấy trang sức nhỏ.