Ăn cơm trưa xong, Cố Yêu Yêu về nhà trước một chuyến.
Trên lưng mang túi xách do nương hãn phụ tự tay khâu vá, cô nói với Trần Nguyệt Anh: "Mẹ, con tới nhà em họ Tiểu Phương trước nha.
”"Về sớm chút, đừng chạy loạn, coi chừng bị ăn mày lừa đi mất, bọn họ ăn thịt trẻ con.
"Nghe được lời ranh đe trẻ con này, Cố Yêu Yêu buồn cười gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Vừa bước ra khỏi cửa, Trần Nguyệt Anh gọi cô lại sau lưng, "Bé út, con chờ một lát.
”Giờ này là lúc mặt trời độc nhất, lưng Cố Yêu Yêu kề sát cửa gỗ, đứng trong bóng mát.
Trần Nguyệt Anh rất nhanh đi từ trong phòng ra, đưa qua một cái ống trúc, nhắc nhở: "Thời tiết nóng, mang theo uống trên đường.
”Tiếp đó lại nhét thứ gì đó vào tay cô, lo lắng dặn dò vài câu mới xoay người về phòng.
Đi tới nơi không có người, Cố Yêu Yêu mở bàn tay ra, hai tờ tiền giấy cũ vàng vàng, mệnh giá một xu tiền chiếu vào tầm mắt, cô ngẩn người, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên.
Còn hừ nhẹ: Tôi đang ở ven đường, nhặt được một xu tiền, giao nó cho chú cảnh sát! Mang theo tâm tình sung sướng, Cố Yêu Yêu vào chung cư, chia đường trắng đường đỏ vào túi bảo quản, mỗi túi nhỏ nặng một cân, gạo và bột mì được đựng trong túi ni-lông màu trắng trong suốt, mỗi túi năm cân.
Làm xong những thứ này, cách thời gian Vương Tiểu Phương hẹn không đến mười phút, cô vội vàng chạy về phía cổng thôn.
“Nhanh lên nhanh lên, chỉ còn chờ mình cô!”Vương Tiểu Phương và một đám cậu trai cô gái đã ngồi trên máy kéo, cô ta đưa tay kéo Cố Yêu Yêu lên, hơi bất mãn oán giận: "Hồng Tuyết người ta nhanh hơn cô nhiều!”"Ngại quá, có việc chậm trễ một chút.
" Cô nói xong, nhìn quanh một vòng, va phải ánh mắt của Cố Hồng Tuyết, đối phương hừ một tiếng, bĩu môi quay đầu.
Chậc, toàn là tính tình của con nít.
Cố Yêu Yêu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đồng ruộng thả mình tung hoành ngang dọc, từng mảnh ruộng lúa vàng rực dưới ánh mặt trời, tản ra hương lúa mê người.
Cảnh tượng thu hoạch bội thu này rất khó khiến người ta tin rằng, sang năm cả nước sẽ nghênh đón nạn hạn hán, cuộc sống của người nông dân ngày càng khó khăn! "Có vài người da mặt dày thật đó, nếu không thích Hồng Tuyết ở gần cô ta, cần gì phải ngồi máy kéo do ba người ta lái?""Chứ còn gì nữa, học tập không bằng Hồng Tuyết, bộ dáng cũng không giống bằng Hồng Tuyết, ngay cả cha mẹ cũng không bằng như cha mẹ Hồng Tuyết, cũng không biết người đó kiêu ngạo chỗ nào.
"Mấy chàng trai cùng xe lén nhìn Cố Yêu Yêu, đỏ mặt nghĩ: Nào có, rõ ràng đẹp hơn Cố Hồng Tuyết! Vốn dĩ Cố Yêu Yêu không muốn để ý tới mấy bạn học nhỏ chưa trưởng thành ngấm ngầm nói xấu người khác, nhưng bọn họ lại cue cha mẹ người ta quá mức.
Cô nhìn một trái một phải hai bà thần bảo vệ bên cạnh Cố Hồng Tuyết, cười nói: "Có vài người bộ dạng giống như cây kiếm gỗ, chủ nhân còn chưa nói gì, đã ra mặt trước.
Mà người học tập nào đó phải chi có được một phần mười công phu miệng lưỡi này, cũng không đến mức xếp hạng nhất đếm ngược.
”"Cô!""Tôi?"“Thật quá đáng!”"Có qua có lại thôi.
"Cuối cùng Cố Hồng Tuyết cũng quay đầu, cô ta tức giận nũng nịu nói: "Chị họ, chị đừng khi dễ A Hoa A Phượng, các cô ấy cũng không phải cố ý, họ chỉ là sốt ruột giùm bạn.
”Không hổ là mẹ con với Điền Nhị Tú, giọng điệu nói chuyện cũng giống nhau, giọng điệu nhão nhẹt này, bọn họ không chán, nhưng cô chán ngấy rồi.
"À, tôi thì là cố ý, sốt ruột giùm bản thân.
" Cố Yêu Yêu lộ ra một nụ cười thẹn thùng đơn thuần.
Cố Hồng Tuyết: Tức đến mặt mày vặn vẹo!Những người còn lại: Sao có thể nói ra những lời đáng giận nhất bằng vẻ mặt ngọt ngào, ngoan ngoãn nhất như thế???Lúc này, Cố Vĩnh Vượng lái xe phía trước nói chuyện, "Lại ồn ào nữa, lần sau đều không được phép ngồi xe của tôi.
”Mọi người an tĩnh lại, các cô gái thỉnh thoảng nhìn về phía cô, lại châu đầu ghé tai thì thầm.
.