Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ

quyển 1 chương 38: manh mối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy sắc mặt Địch Hạo không tốt lắm, Khâu Viễn không khỏi mở miệng hỏi, "Có vấn đề gì sao?"

"Huyền thuật của Đạo gia ảo diệu, người thường không thể một sớm một chiều có thể vận dụng tự nhiên, mà có thể khiến vật thể chuyển động, hơn nữa có thể thay đổi hình thái của đồ vật thì người thường không thể làm được. Nhìn bên ngoài, là linh hồnLưu Ngọc đang điều khiển con rối này, thật ra không phải vậy, linh hồn vừa chết thoát ly thân thể không có năng lượng lớn như vậy, huống chi bản thân Lưu Ngọc mang oán niệm cũng không sâu đến nỗi có thể thay đổi hình thái của con búp bê. " Địch Hạo chỉ chỉ phần tay chân còn lại của con rối gỗ.

" Cho nên... Ý của cậu là nói, người đứng phía sau điều khiển năng lực rất mạnh? " Khâu Viễn mở miệng hỏi.

Địch Hạo gật gật đầu, " Ngay từ đầu thuật pháp lưu giữ linh hồn trong đồ vật là tà thuật bị cấm của Đạo gia, những người không có năng lực không thể sử dụng, hiện giờ nhìn lại, sức mạnh ở trong con búp bê này thực sự rất lớn, có thể thấy kẻ đứng phía sau quả thật không tầm thường"

"Vậy... Nếu cùng cậu so sánh? " Khâu Viễn nhịn không được hỏi. Cho đến nay, bọn họ tiếp xúc với người có siêu năng lực không nhiều lắm, Địch Hạo xem như là người quen thuộc nhất ở phương diện này, tiếp xúc cũng nhiều nhất, thoạt nhìn mọi thứ đều rất thành thạo, năng lực hẳn là cũng rất cường đại đi.

Địch Hạo liếc liếc Khâu Viễn một cái,"Anh nói xem? Người tôi cũng chưa nhìn thấy, tôi có thể biết được ai mạnh hơn sao? Nhưng mà...... " Địch Hạo tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ chỉ con búp bê trên bàn, tiếp tục nói, "Loại kỹ xảo này của hắn, tôi còn không bỏ ở trong mắt. "

" Ân, em cảm thấy Địch đại ca rất mạnh" Tần Hiểu cười hì hì nói.

"Xem ra chúng ta cần nhanh hành động thôi" Khâu Viễn nhìn đồ vật trên bàn nói, " nếu kẻ đứng đằng sau năng lực không tầm thường vậy nên sớm bắt đi, tránh cho hắn hại thêm nhiều người"

"Chúng ta nên sớm đi tìm Dư Phong một chút" Địch Hạo mở miệng nói, "Có lẽ cậu ta biết gì đấy"

"Được, hiện tại liền đi" Khâu Viễn gật đầu đồng ý nói.

" cái kia... " Tần Hiểu chỉ chỉ mắt kính của Viêm Minh "Lưu Ngọc ở bên trong phải làm sao?"

Địch Hạo duỗi tay cầm lấy, nói với Viêm Minh,"Mắt kính trước để ở chỗ tôi, tôi đưa Lưu Ngọc đi đầu thai rồi sẽ trả cho cậu. "

Viêm Minh gật gật đầu, "Nhanh một chút, dạo gần đây vẫn luôn ở bệnh viện, không mang mắt kính tâm trạng sẽ không tốt lắm. "

" Tần Hiểu, hôm nay cậu ấy cùng mọi người đến trường học, sau đó sẽ đưa mắt kính cho Tần Hiểu để trả cho cậu, nếu không ngoài ý muốn, hôm nay là có thể trả lại. " Địch Hạo gật đầu nói.

"Được, cứ đưa cho tôi" Tần Hiểu trả lời, " Nhưng mà, Địch đại ca, anh không tra hỏi Lưu Ngọc một chút sao? Linh hồn trong rối gỗ vừa được mang về sẽ biết gì đấy"

Địch Hạo lắc đầu, " Cậu không phát hiện những nạn nhân đều chết lúc đang ngủ sao? Tôi cũng muốn hỏi những nữ sinh này chết thế nào có lẽ bọn họ cũng không biết, nhưng thật ra cũng có thể hỏi tại sao các nạn nhân có được con rối này"

" khi nào hỏi? " Khâu Viễn mở miệng nói.

" Chờ một chút đi, hiện tại dương khí quá thịnh, linh hồn Lưu Ngọc đã bị thương, không tiện thả ra lúc này" Địch Hạo nghĩ nghĩ nói, " hiện tại chúng ta đi đại học Kinh trước, tìm được Dư Phong hỏi tại sao cậu ta lại có con búp bê này, lúc sau lại hỏi Lưu Ngọc, hỏi cả hai bên cũng có thể so sánh"

"Vậy liền xuất phát đi"

Bởi vì Viêm Minh là thực tập sinh, không thể tự tiện rời cương vị, cho nên sau khi nói chuyện cùng đám ĐỊch Hạo xong liền trở về bệnh viện. Tần Hiểu đi theo mấy người đi tới đại học Kinh.

Muốn ở trong vườn trường rộng lớn của Kinh đại tìm người là rất khó khăn, bọn họ vừa không biết chuyên ngành của Dư Phong, cũng không biết đi nơi nào tìm Dư Phong, nhưng là Địch Hạo có loại dự cảm, có thể ở bên người Tiết Tử Diệu tìm thấy bóng dáng của Dư Phong. Cho nên mấy người thương lượng một phen, quyết định đi tìm Tiết Tử Diệu trước, nếu vận khí tốt, không chừng bắt gặp tung tích của Dư Phong chung quanh.

Trước kêu Tần Hiệu gọi điện thoại một chút, phát hiện Tiết Tử Diệu đang ở trong phòng Hội Học sinh làm việc, vì thế đoàn người nối đuôi nhau đến văn phòng của Tiết Tử DIệu.

Lúc trước ở sân vận động đã hỏi qua Tiết Tử Diệu có quen Dư Phong hay không, tuy rằng đáp án là phủ định, nhưng có lẽ Tiết Tử Diệu chưa từng gặp mặt nhưng có thể đã từng nghe qua tên cũng không biết chừng, bằng không Dư Phong nhất định từng tiếp xúc với Tiết Tử Diệu ở phương diện nào đó.

"Cậu quen biết người nào tên Dư Phong không?" Địch Hạo mở miệng hỏi.

Tiết Tử Diệu kinh ngạc nhìn Địch Hạo, gật gật đầu, "Tôi có quen cậu ấy"

Có đáp án vài người không hẹn cùng nhìn nhau, Tần Hiểu kỳ quái mở miệng hỏi, "Lần trước ở sân vận động em nói không quen mà?"

"Cái gì?" Tiết Tử Diệu nghi hoặc mở miệng hỏi, "Người nào ở sân vận động?"

"CHính là nam sinh vẫn luôn nhìn cậu, cuối cùng còn chạy trốn đó. " Từ Tử Hạo mở miệng nói.

"Mọi người nói cậu ta chính là Dư Phong sao?" Tiết Tử Diệu vội vàng hỏi.

"Chẳng lẽ cậu chưa từng gặp qua người này" Địch Hạo mở miệng nói.

Tiết Tử Diệu gật gật đầu, "ĐÚng vậy, chúng tôi chưa từng gặp mặt, tôi chỉ biết tên của cậu ấy mà thôi"

"Vậy hai người có quan hệ thế nào?" Tần Hiểu tò mò hỏi.

"Là ở trên mạng, cụ thể phải nói là, lúc trước em từng tham gia một cuộc thi về máy tính, yêu cầu hai người một tổ, bởi vì là qua mạng, nên yêu cầu đối với trong hiện thực không cao, cho nên có thể tự do tổ hợp, em ở trên mạng dự thi phát hiện Dư Phong, câu ấy có cấu tứ cùng ý tưởng giống em cho nên hai chúng ta liền tạo thành một tổ hợp, sau đó tiếp tục giữ liên lạc qua mạng." Tiết Tử Diệu mở miệng nói.

"Chẳng lẽ hai người chưa từng có ý muốn gặp mặt sao? " Khâu Viễn mở miệng hỏi.

Tiết Tử Diệu nhíu nhíu mày, mở miệng nói, " Em từng có đề cập tới, cậu ấy ngay từ đầu cũng đồng ý rồi, nhưng không biết tại sao, sau đó cậu ấy không chịu đi nữa"

"Em không hỏi lí do sao?" Tần Hiểu nhịn không được hỏi.

Tiết Tử Diệu lắc đầu," Em không hỏi, em nghĩ cậu ấy hẳn là không muốn nói đi" nghĩ đến lời nói của mọi người vừa rồi, Tiết Tử Diệu nhịn không được thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới nam sinh lần trước thấy ở sân vận động lại là DƯ Phong a, đáng tiếc không nhìn cẩn thận...... Mọi người tới đây để tìm cậu ấy sao"

"ĐÚng vậy, chúng ta cũng chỉ biết tên họ của cậu ấy mà thôi, trừ bỏ liên hệ với em ở ngoài đời, chúng ta cũng không biết nên đi nơi nào tìm hắn, cho nên muốn lại đây hỏi em một chút. " Khâu Viễn mở miệng nói, "Em có biết tin tức khác của cậu ta không?"

Tiết Tử Diệu gật gật đầu, " biết, lúc ấy thi đấu, chúng ta đều cung cấp thông tin cho học viện. Em có thể qua đó tìm giúp mọi người"

Địch Hạo nhướng mày, nhìn về phía Tiết Tử Diệu, "Cậu cũng muốn gặp đi"

Tiết Tử Diệu bất đắc dĩ " Cậu ấy dù sao cũng là bằng hữu của em, em quan tâm một chút cũng không quá đi"

"Được, vậy cậu nhanh đi tìm cậu ấy cùng chúng tôi" Địch Hạo gật đầu đồng ý nói, "Nói chúng ta không phải là người xấu chỉ là muốn hỏi một chút tin tức mà thôi

Trong lớp học máy tính, Tiết Tử Diệu dẫn mọi người tìm được lớp của Dư Phong.

Đứng ở lớp cửa, Tần Hiểu duỗi cổ hướng bên trong nhìn, lúc này đang tan học, có rất nhiều người đi lại, nhưng cũng có rất nhiều người ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm, nhưng Tần Hiểu thực nhanh phát hiện Dư Phong đang ngồi đọc sách một mình.

Tần Hiểu quay đầu lại nhìn về phía Địch Hạo, duỗi tay chỉ chỉ vị trí Dư Phong " Đang ở đó, kêu cậu ấy ra đây nói chuyện đi, không thể làm phiền mọi người trong phòng học"

Địch Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía Tiết Tử Diệu, "Giao cho cậu, kêu cậu ta ra sân vận động ở trường, chúng ta chờ ở đó"

Tiết Tử Diệu gật gật đầu, đi vào.

Dư Phong an an tĩnh tĩnh một mình ngồi đọc sách, chung quanh đột nhiên yên tĩnh một chút, sau đó vài người khe khẽ nói nhỏ, cậu cũng không có để ở trong lòng, cũng không ngẩng đầu lên xem, thẳng đến bên trong tầm nhìn xuất hiện một đôi tay thon dài, gõ gõ bàn của cậu.

Dư Phong kỳ quái ngẩng đầu lên, chờ thấy rõ người tới, nháy mắt luống cuống tay chân đứng lên, không dám ngẩng đầu.

Tiết Tử Diệu nhìn người trước mắt thấp hơn mình nửa cái đầu, nhìn cậu ấy giống như con thỏ đang sợ hãi, có chút chần chờ hỏi, "Cậu là Dư Phong? "

" a a... A... Là, tôi là... Dư Phong. " Dư Phong ngẩng đầu nhìn Tiết Tử Diệu liếc mắt một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu, có chút lắp bắp nói.

Tiết Tử Diệu có chút nghi hoặc nhìn Dư Phong, không thể tin được người đang thập phần sợ hãi lại là Dư Phong, người cùng cậu đĩnh đạc nói chuyện trên mạng lại có cái nhìn rất sâu sắc. Phát hiện chính mình có chút thất thần, Tiết Tử Diệu vội vàng thanh thanh giọng nói," Cái kia, tôi tìm cậu có chút việc, chúng ta có thể đi đến sân vận động nói chuyện không?"

" a... Nga nga, có thể. " Dư Phong gật gật đầu, sau đó liền muốn từ chỗ ngồi đi ra, kết quả còn thiếu chút nữa vấp ghế dựa ngã.

Tiết Tử Diệu nhìn động tác của Dư Phong, nhịn không được mở miệng nói, " kỳ thật...Cậu không cần hoảng loạn như vậy, chúng ta không phải ở trên mạng đã rất quen thuộc sao? "

Dư Phong cúi đầu " ân " một tiếng, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Tử Diệu, một đôi mắt màu đen lộ ra, có điểm ngượng ngùng cùng bất an.

Tiết Tử Diệu ngẩn người, thấy rõ mặt Dư Phong, nhịn không được nói, "Mặt búp bê..."

Dư Phong nghe rõ lời Tiết Tử Diệu, có chút khổ sở mếu máo, cảm xúc hạ xuống.

" ách... " Tiết Tử Diệu có chút xấu hổ, nhìn đến phản ứng của Dư Phong, cậu ý thức được mình hình như nói sai rồi, vừa định mở miệng giải thích một chút, bên ngoài Tần Hiểu liền hô một tiếng.

" uy, sắp tới giờ học rồi! Hai người khi nào mới ra, Dong dong dài dài cái gì đấy"

Nghe được âm thanh, Dư Phong ngẩng đầu thấy rõ người ở bên ngoài, cậu quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Tiết Tử Diệu, có chút không biết làm sao, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Tiết Tử Diệu thấy ánh mắtDư Phong, nhịn không được vỗ vỗđầu Dư Phong, "Cậu đừng sợ bọn họ chỉ muốn hỏi một chút vấn đề, không có chuyện gì đâu"

Dư Phong lúng túng gật gật đầu.

Tiết Tử Diệu lại bổ sung một câu, " Tôi đi cùng cậu, đi thôi" sau đó liền hướng về phía cửa đi ra ngoài.

Dư Phong đi theo Tiết Tử Diệu phía sau, nhịn không được sờ sờ đầu của mình vừa được sờ qua, trong mắt hiện lên một tia vui sướng.

Tiếng chuông vào học vang lên, bọn họ đã đi tới cửa vào của khoa máy tính rồi. Đi không bao lâu, liền tới đường băng cao su của sân thể dục, tìm một nơi không người, Địch Hạo lấy ra con rối ở trong túi, hỏi Dư Phong, "Cậu chắc là biết con rối này đi"

Dư Phong kinh ngạc nhìn con búp bê trong tay Địch Hạo, nhịn không được cầm lấy, đặt ở trong tay qua lại nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói, "Tôi biết, lúc trước ở... Ách, lúc trở về liền phát hiện không thấy."

Địch Hạo cùng Khâu Viễn liếc nhau, tiếp tục hỏi, "Lúc ấy cậu làm rơi, tôi nhặt được, tôi thấy con búp bê này thủ công tinh tế, cậu mua được ở đâu? "

Dư Phong gãi gãi đầu, "Cái này không phải tôi mua, tôi cũng là nhặt được. Tôi thấy con búp bê này rất đẹp, cũng liền giữ lại, nếu anh thích, tôi có thể nhường nó cho anh" Dư Phong duỗi tay đưa qua.

" ách... Hảo đi, dù sao để cậu giữ bên người không biết sẽ phát sinh chuyện gì đâu" Địch Hạo tiếp nhận, nhỏ giọng nói thầm nói, "ĐÚng rồi, vậy cậu nhặt được con rối này ở đâu?"

"Ân tôi tìm thấy trong một cuốn sách... Nga, là sách trong thư viện của trường học, tôi làm công ở đó. Lúc nhặt được tôi đã hỏi mọi người ở thư viện, bọn họ đều nói không phải của mình, đợi mấy ngày cũng chưa thấy có người lại tìm, những đồ vật này nếu không ai đến tìm, đều sẽ bị ông chủ xem là rác mà vứt đi, nên tôi đã giữ lại" Dư Phong mở miệng nói.

Địch Hạo nhíu nhíu mày, "Loại đồ vật này lại để ở trong một cuốn sách, hơn nữa không ai lại đây tìm, nếu không phải là rác, cậu đều mang về sao? "

Dư Phong mím môi, gật gật đầu, " đúng vậy... Cái kia, tôi không phải là ham món lợi nhỏ, chỉ là mấy thứ này nếu bị ném đi, liền quá lãng phí. "

" nga, tôi không có ý gì khác, ý tôi là cậu vẫn luôn tiết kiệm vậy sao" Địch Hạo cười cười, trấn an nói.

Dư Phong ngượng ngùng mở miệng nói, "Tôi có thói quen như vậy"

Địch Hạo cùng Khâu Viễn liếc nhau —— rốt cuộc bắt được điểm mấu chốt.

Truyện Chữ Hay