“Đại Lâm, cha có đau hay không?”
Lâm Đậu Bao ghé vào bên cạnh Lâm Ngạn, nhìn đùi phải Lâm Ngạn bó thạch cao, lông mi đều vặn sát cùng nhau. Nhìn Đại Lâm nhà mình đáng thương nằm ở trên giường bệnh, nước mắt trong mắt Lâm Đậu Bao chậm rãi dũng mãnh trào ra.
Lâm Ngạn đau lòng vô cùng, đứa nhỏ này rất mềm lòng, lần này thế nhưng làm nó sợ. Vội vỗ vỗ đầu nhỏ của Lâm Đậu Bao, cười nói, “Đại Lâm vẫn khỏe, bác bác sĩ nói một tháng sau Đại Lâm có thể mang theo Đậu Bao đi ra ngoài chơi rồi.”
Lâm Đậu Bao quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thang Viên, thấy chị gật đầu, mới yên tâm cười rộ lên, phe phẩy tay cha cậu làm nũng, “Đại Lâm, con có thể vẽ vẽ lên trên mặt con chim nhỏ không?”
“…”
Lâm Ngạn đầu đầy hắc tuyến nhìn con mình, lại nhìn nhìn mặt lạnh của con gái, nhất thời hụt hơi. Nhìn Lâm Đậu Bao thỏa mãn vẽ tranh trên thạch cao, Lâm Ngạn cảm thấy đứa nhỏ này thật thiếu gân như vậy!
“Chú Chu nói cha muốn khiêu chiến lực đập vào xe hơi?” Từ khi cha nhà mình tỉnh lại gần một tuần lễ, bạn nhỏ Lâm Thang Viên rốt cuộc chịu mở miệng vàng.
Lâm Ngạn cái người làm cha này không có tiền đồ nhất thời kích động, “Đừng nghe chú Chu của con, cha là cha con.”
Lâm Thang Viên nhìn Đại Lâm vẻ mặt kích động, chỉ chỉ đùi phải thiếu chút nữa tàn phế, rất là hảo tâm nhắc nhở, “Xem ra cha không có chiến thắng chiến binh thép!”
“…”
Lâm Ngạn lau mặt, “Con gái, con tốt xấu cũng là con ruột của ta!”
Đối với điểm này, bạn nhỏ Lâm Thang Viên chưa bao giờ phủ nhận, “Nhìn Lâm Đậu Bao, chúng con muốn phủ nhận cũng không được.”
Lâm Đậu Bao bị điểm danh có chút mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt chính khí của chị, lại nhìn lại cha giống như gà trống bại trận, Lâm Đậu Bao rất thức thời quay đầu tiếp tục vẽ chim nhỏ của nhóc đi. Lâm Thang Viên uy vũ!
Lâm Ngạn nhìn nhìn Lâm Đậu Bao bị khinh bỉ cũng không biết phản kích nhất thời vô lực, kéo qua tay của con gái, lập tức đầu hàng, “Cha bảo chứng đây là lần cuối cùng!”
Lâm Thang Viên giương mắt nhìn cha mình, “Cha, nếu như người không thích ở đây, chúng ta có thể trở về T thành. Mặc kệ đi nơi nào, chỉ cần chúng ta có thể luôn ở cùng nhau, con cùng Đậu Bao đều không sao cả.”
Lâm Ngạn nhất thời kinh ngạc, con bé kia nhãn lực thấy cái gì a?!
“Con gái, lần này là cha chính mình không cẩn thận, tuyệt đối sẽ không có lần sau! Con cùng Đậu Bao ở chỗ này đi học thật tốt, cha không trở về T thành.” Lâm Ngạn đem con gái của mình kéo ngồi lên giường, tâm đã từ từ có tính toán. Ở chỗ này, hai đứa nhỏ có thể nhận được giáo dục tốt nhất, đây là chính mình nỗ lực cũng không tất có thể làm được. Cho nên, mặc kệ lần này Lâm Thanh Sơn muốn làm gì, cậu cũng không thể lui bước! Sáu năm trước cậu nhu nhược, cho rằng chạy trốn tới T thành sẽ không có việc gì. Bất quá bây giờ xem ra, vẫn là chính mình ngây thơ. Lâm Thanh Sơn kỳ thực vẫn luôn biết hướng đi của mình, chỉ bất quá nhiều năm như vậy chính mình đã không còn giá trị lợi dụng, hắn lười tìm mình mà thôi. Cho nên lần này cậu không chuẩn bị chạy trốn, cùng với làm những việc vô dụng này, còn không bằng tích cực đối mặt.
Ngày đó chính mình hoảng hốt như vậy, quả thực cùng hai đứa nhỏ có quan hệ, cậu sợ Lâm Thanh Sơn ác tâm đem hai đứa con từ bên cạnh cậu cướp đi. Thế nhưng trải qua một lần khảo nghiệm sinh tử như vậy, Lâm Ngạn đột nhiên cảm thấy không cần thiết như vậy. Nếu như muốn để cho hai đứa nhỏ sinh sống không có bất kỳ băn khoăn nào, như vậy thì không thể làm cho Lâm Thanh Sơn nắm được bất kỳ nhược điểm nào của mình! Nhìn khuôn mặt Lâm Thang Viên vẫn luôn lạnh, nhưng lo lắng trong mắt, trong lòng Lâm Ngạn nhất thời an ủi không ít. Con bé thông minh như vậy, có lẽ có ít chuyện có thể nói trước cho nó biết.
“Thang Viên, không cần lo lắng, chúng ta sẽ vẫn sống cùng nhau.” Lâm Ngạn nhẹ nhàng ôm lấy con gái của mình, kề sát lỗ tai nhẹ giọng nói, “Thang Viên, vì sao chưa bao giờ hỏi chuyện về mẹ?”
Lâm Thang Viên sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn nét mặt của Lâm Ngạn, nhất thời mím môi một cái. Đại Lâm nhà bé thật là một người ngu ngốc!
“Cha, chúng con không muốn mẹ, có người là đủ rồi!” Nửa ngày, Lâm Thang Viên mới chậm rãi mở miệng. Quay đầu nhìn Lâm Đậu Bao đang vẽ chim nhỏ một chút, nhịn rồi nhịn thật sự là nhịn không được, “Lâm Đậu Bao, kính nhờ em nghiêm túc một chút, đây mà là chim sao?! Đây là con trùng đi!” Nói xong cũng không chờ Lâm Ngạn phản ứng, liền chạy tới tay cầm tay dạy Lâm Đậu Bao vẽ chim nhỏ.
Lâm Ngạn dở khóc dở cười nhìn đôi tham ăn, tâm đột nhiên có chút không xác định. Dựa theo tính cách của bé con kia, nếu như nhắc tới cái từ mẹ này, hoặc là lãnh đạm một câu cũng không nói, hoặc là hung hăng châm chọc một phen. Cũng không phải thái độ vữa nãy kia! Lâm Ngạn có chút không chắc, bé con kia thông minh một cách tinh quái, sẽ biết cái gì hay không? Lại ngẫm nghĩ, bé con dù thành tinh cũng bất quá sáu tuổi, cũng không đến mức thành tinh như vậy. Nằm ở trên giường nhìn đôi tham ăn vẽ nguệch ngoạc, suy nghĩ một chút cứ như vậy ngủ rồi.
Chu phu nhân sau khi vào cửa, chính là thấy tình cảnh như vậy làm cho buồn cười. Chu Mặc mặt lạnh theo phía sau, lại nhìn một chút Chu Lam ở phía sau luôn ngó dáo dác, nhất thời có chút hối hận lúc đó nhất thời sốt ruột đã kêu bác sĩ tư nhân Chu gia đến.
Lâm Đậu Bao ngẩng đầu một cái liền thấy bà bà phụ trách đút cơm, vui vẻ vô cùng, ôm Chu phu nhân vẫy đuôi một lát. Lâm Thang Viên nhìn một chút Lâm Ngạn vẫn không có tỉnh, lôi kéo tay của Lâm Đậu Bao, ý bảo nhóc đi ra ngoài bán manh.
Chu phu nhân nhìn đôi chị em hỗ động, tâm rất thích thú. Nếu không phải mục đích hôm nay không phải là hai đứa nhỏ này, bà thật đúng là muốn đem bảo bối nhận quay về tổ trạch Chu gia. Về phần Chu Mặc có thái độ gì, nó có thái độ gì cũng không thể ngăn cản bà chăm sóc cháu bảo bối của mình! Chu phu nhân quay đầu nhìn Chu Mặc một chút, trong mắt lóe lên đều là oán niệm!
Chu Mặc thấy mẹ liếc mắt, ôm lấy Lâm Đậu Bao, lôi kéo Lâm Thang Viên đi ra ngoài. Trong lòng hắn hiểu rõ mục đích lần này mẹ tới là gì, này chẳng khác nào Chu gia nhìn trúng người con dâu này.
“Đại thần nhà em đợi một hồi phải gặp mẹ chồng, em xác định em muốn bàng quan?” Chu Mặc dừng bước, nhìn một chút Chu Lam vẫn luôn chậm chạp đứng ở cửa.
Chu Lam ghét nhất cái tính tình quỷ này của anh cô, một đao mắt liền ném tới. Thấy Lâm Đậu Bao nháy con mắt tò mò nhìn cô, nhất thời tâm đều tan, đứa nhóc manh như vậy lại là con trai của anh cô và đại thần! Quá mẹ nó không có thiên lý! Cái mặt than này của anh cô, làm sao có thể có vận tốt đến như vậy!
Chu Lam vô tuyến oán niệm, nếu không phải mẹ cô nói cho cô biết cái tình hình thực tế này, cô còn tưởng rằng đại thần nuôi dưỡng con của anh cô lưu lạc ở bên ngoài, trong đầu đã yy ra các loại nội dung vở kịch, chính là không có đoán đúng cái phiên bản này! Thần tiên mới có thể nghĩ đến đại thần lại còn có thể sinh con, hơn nữa còn là cùng anh của cô! Thần a, mau tới một đạo sấm sét đánh chết tôi đi!
Đại khái trên nét mặt Chu Lam quá mức phong phú, ngay cả Lâm Thang Viên đều không khỏi quay đầu lại liên tục nhìn Chu Lam, người cô này thực sự là thân thích với chú Chu sao? Kém thật nhiều a….
Chu Mặc đi xuống lầu, phân phó người làm đem hai đứa tham ăn đi ngủ trưa, lúc này mới chậm rãi ngồi ở ghế phòng khách, “Thái độ?”
“Giơ hai tay tán thành!” Chu Lam rất là chân chó, tại đây cái loại phải trái rõ ràng trước mặt, Chu đại tiểu thư rất rõ ràng lĩnh hội.
Chu Mặc hơi nhướng mi, năng lực tiếp nhận của cô em gái này của hắn cũng mạnh như vậy….
“Bất quá, đại thần như thế nào lại bị thương? Em hỏi lão thái thái, lão thái thái nói đại thần tự mình tông xe…” Câu trả lời cỡ nào kinh hãi a, Chu Lam đến bây giờ vẫn không thể tiếp thu. Đại thần nhà cô cỡ nào là một thanh niên tốt đẹp, không cần thiết nghĩ không ra như vậy đai!
Chu Mặc hơi có chút ngây người, như là nhớ ra cái gì đó, không có trực tiếp trả lời.
“Lâm Ngạn có một người anh trai, gọi Lâm Thanh Sơn, em biết không?”
Chu Lam có chút mê man, “Lâm Thanh Sơn? Đại thần đều không phải cô nhi sao?”
Chu Mặc lập tức hiểu được, đứng dậy liền hướng phía thư phòng đi, quay đầu lại còn không quên dặn dò em gái mình, “Ngoại từ quấy rầy Lâm Ngạn, cái khác e tùy ý.”
“…” Chu mặt than, anh rốt cuộc có tình anh em hay không a!
Chu Mặc vội vội vàng vàng vào thư phòng, cũng không quản hiện tại Hà Lan là mấy giờ, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Cảnh Văn, sau khi vang lên hai tiếng liền truyền đến thanh âm có chút khàn của Diệp Cảnh Văn.
“Diệp Hằng?”
Chu Mặc cầm điện thoại di động nhíu mày, một đôi này không thể yên tĩnh một chút sao!
“Diệp Hằng làm sao vậy?”
“Chu Mặc?”
“Tôi có thể nói chúc mừng cậu đã trả lời đúng không?”
“Diệp Hằng đến chỗ cậu?”
“…”
“Chu Mặc, tôi cầu hôn thất bại.”
“…”
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Năm đó người đem Lâm Ngạn bán cho hội đấu giá là ai?”
“Cậu không phải từng điều tra rồi sao? Thế nào đột nhiên lại tới hỏi tôi?”
Chu Mặc khẽ nhíu mày, “Lão bản hội đấu giá bị người trả thù sớm trà trộn vào, những tư liệu kia sớm đã bị tiêu hủy, cho dù là Khâu Thiện cũng không tra ra một chút tin tức. Bất quá một tuần trước, Lâm Ngạn gặp một người.”
“Bên đầu kia điện thoại Diệp Cảnh Văn cũng bị gợi lên hứng thú, “Lâm Thanh Sơn, lão tổng địa sản Hoàn Vũ?”
Chu Mặc đột nhiên có một ý tưởng chợt lóe lên, lập tức cúp điện thoại, lại gọi một cú điện thoại cho Hàn Tiếu, “Hàn Tiếu, giúp tôi tra một người, lão tổng địa sản Hoàn Vũ Lâm Thanh Sơn. Càng cặn kẽ càng tốt!”
Chu Mặc mở máy vi tính, lại đem tư liệu Hàn Tiếu gửi đến cho hắn lúc trước xem một lần, một lúc lâu, Chu Mặc mới giãn ra lông mày nhíu chặt, cái này, có lẽ nói sự nghi ngờ trong sáu năm qua vẫn bao phủ trong lòng hắn có đáp án mới.
Lâm Thanh Sơn, nhiều năm như vậy bò đủ nhanh, núp đủ sâu!
Chú thích:
Thiếu gân: Chỉ ngốc nghếch, ngu ngốc.