Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường
-------------------------------------------------------
Trải qua chuyện xuyên sách thần kỳ, thời khắc này Tổ Kỳ đặc biệt bình tĩnh.
Cậu bình tĩnh lại tâm tình nhìn một vòng cảnh sắc bốn phía chung quanh, phát hiện mảnh đất này không có điểm cuối, kéo dài vô tận về phía chân trời thoạt nhìn như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ cũng không cảm giác được.
Cách đó không xa truyền đến tiếng nước róc rách, Tổ Kỳ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy phía trước chẳng biết lúc nào xuất hiện dòng sông chảy khá xiết,hai bên bờ sông là những đóa hoa màu vàng nhạt.
Tổ Kỳ đến gần nhìn kỹ thì ra là Dã Cúc (Dã Cúc hoa hay còn gọi là hoa cúc vàng).
Tổ Kỳ nhớ tới thời điểm Dã Cúc nở hoa là trời thu đầu tháng chín đến tháng mười, bây giờ còn chưa đến đầu thu, theo lý mà nói Dã Cúc không thể nở rộ như vậy.
Thế nhưng trước mắt xem ra, cái này đều không quan trọng ——
Chằng mấy chốc Tổ Kỳ bị không khí tràn ngập sự tươi mát hấp dẫn lực chú ý, cậu ôm bụng miễn cưỡng nửa ngồi xổm xuống, áp sát vào một đóa Dã Cúc sâu sắc ngửi một cái.
Nhất thời có một hương thơm kỳ lạ cấp tốc chui vào bên trong mũi của cậu, Tổ Kỳ ngáp một cái, đột nhiên cảm giác trong đầu một trận hỗn độn, phút chốc sinh ra sự xúc động muốn nằm chợp mắt tại chỗ.
Tổ Kỳ lên dây cót tinh thần, mạnh mẽ áp chế lại cơn buồn ngủ đã xông lên đầu, cậu đưa tay hái xuống một đóa Dã Cúc, thời điểm gian nan đứng lên cậu cảm giác cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên biến hóa. Trong chớp mắt, Tổ Kỳ lại trở về trong gian phòng tắm.
"Phu nhân." Thanh âm Trương quản gia cẩn thận vang lên, "Ban đêm lạnh, ngài trên người còn nước, cẩn thận bị lạnh."
Tổ Kỳ như vừa tỉnh giấc chiêm bao, ánh mắt mang theo chút mờ mịt, cậu vô thức nắm chặt hai tay,một giây sau đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị một đồ vật lạnh lẽo cộm đến đau đớn.Cúi đầu nhìn lại, chợt kinh ngạc phát hiện trong tay đang siết chặt miếng ngọc lúc nãy, cùng với một đóa Dã Cúc bị cậu nắm hỏng.Tổ Kỳ thoáng chốc sững sờ, nhất thời hiểu được ——
Hóa ra mọi thứ cậu nhìn thấy khi nãy đều là thật, hết thảy những chuyện khi nảy đều đã phát sinh cậu không phải đang nằm mơ.
"Phu nhân?"
Âm thanh Trương quản gia lần thứ hai kéo tâm tư Tổ Kỳ về, quay đầu liền nhìn thấy Trương quản gia biểu tình kỳ quái nhìn cậu.
Vì không muốn để Trương quản gia nghi ngờ Tổ Kỳ đành phải tạm thời đè xuống cảm xúc của mình, cụp mắt làm ra vẻ mặt bình tĩnh như nước.
Trương quản gia chuẩn bị xong bồn tắm và nước nóng thì lui ra ngoài, trước khi đi nói với Tổ Kỳ có vấn đề gì thì gọi,ông sẽ đợi bên ngoài. Sau một tiếng, Tổ Kỳ mặc vào áo ngủ được Trương quản gia dìu, bước thư thả ra ngoài, Tiết Giác ăn cái bế môn canh từ lâu đã không thấy tăm hơi.
Tổ Kỳ ngồi ở mép giường, dặn dò Trương quản gia nói: "Ông đi gọi Tiết Giác tới giúp tôi."
Trương quản gia mặt không biến sắc trả lời: "Phu nhân, tiên sinh đêm nay có công việc quan trọng cần phải xử lý, tạm thời không tiện lại đây gặp ngài.""
Tổ Kỳ nhấc lên một bên khóe miệng, nửa khép cặp mắt hoa đào cực kỳ hờ hững nhìn Trương quản gia, suy nghĩ một chút chuẩn bị đứng dậy: "Nếu anh ta không tiện lại đây gặp tôi vậy tôi đi tìm gặp anh ta được chưa?"
Nào ngờ cậu vừa đứng lên liền bị Trương quản gia bước nhanh về phía trước chặn lại đường đi.
Tổ Kỳ: "..." Cậu sắp không khống chế được sự phẫn nộ đang bùng nổ bên trong!
"Ngài thân thể đang mang thai vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút, chờ tiên sinh giải quyết xong công việc tự nhiên sẽ đến xem ngài." Trương quản gia nói xong gật đầu đi ra khỏi phòng. Lưu lại Tổ Kỳ tức giận đến nghiến răng, cậu ngồi tẻ nhạt ở bên giường một phút chốc, thẳng chân đá rơi giày rồi nằm dài trên giường.
Buổi tối trước khi ngủ bình thường thì tiểu tử trong bụng sẽ nháo một chút, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đạp bụng Tổ Kỳ. Nếu là thường ngày, Tổ Kỳ chắc chắn sẽ chỉ vào cái bụng lầm bầm lầu bầu giáo huấn tiểu tử kia hư đốn, coi như giải trí. Nhưng mà bây giờ, Tổ Kỳ một chút tâm tình đều không có.
Cậu đem nội dung cuốn tiểu thuyết nhớ lại, nghĩ đi nghĩ lại, không biết như thế nào cậu liền nhớ tới việc vừa nãy bước vào không gian kỳ lạ kia. Chỗ đó phải gọi là không gian đi? Trong tiểu thuyết đều gọi vậy. Đáng tiếc Tổ Kỳ tạm thời còn không rõ ràng lắm tác dụng của không gian này là gì và cậu đã ra vào nó bằng cách nào.
Đúng rồi! Miếng ngọc lục bảo kia!
Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới thời điểm ra vào không gian, có vẻ như đều trực tiếp chạm vào miếng ngọc kia, nói không chừng miếng ngọc kia chính là chìa khóa mấu chốt để bước vào không gian. Nghĩ tới đây Tổ Kỳ không khỏi trở nên hưng phấn, cậu gọi Tiểu Nhã đang đợi ở bên ngoài, nhờ Tiểu Nhã đem miếng ngọc lục bảo cậu đặt trên kệ trong phòng tắm, cùng Dã Cúc đều đem ra.
Chờ TIểu Nhã mang vẻ mặt nghi hoặc rời khỏi phòng, Tổ Kỳ dựa vào đầu giường thưởng thức miếng ngọc lục bảo trong tay.Nhưng khi còn chưa suy nghĩ ra chân tướng, đột nhiên cậu ngửi được trong không khí bay tới mùi hương thoang thoảng, mùi hương nhàn nhạt tựa như mang theo sinh mệnh quanh quẩn ở chóp mũi Tổ Kỳ. Chỉ trong chốc lát, đại não cậu đã bất đầu hỗn độn bất kham, cảm giác mệt mỏi hệt như thủy triều cùng nhau vọt tới.
Cậu tiện tay với lấy tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người, chỉ chốc lát sau liền rơi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Thời điểm Tổ Kỳ mở mắt, ánh sáng mặt trời phủ đầy cả căn phòng, đồng hồ treo tường đã chỉ giờ trưa ——mình đã ngủ tiếng. Tổ Kỳ cảm thấy khó mà tin nổi, còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt nên nhìn lầm thời gian.
Hôm nay là ngày thứ sáu cậu xuyên đến trong sách, bốn đêm trước đều không mất ngủ thì là mơ thấy ác mộng, mỗi sáng sớm chưa tới bảy giờ liền tự nhiên tỉnh, sau đó bắt đầu một ngày tẻ nhạt. Chỉ có tối hôm qua, cậu nhắm mắt liền ngủ thẳng đến giờ.
Hơn nữa tỉnh lại không có chút cảm giác khó chịu, dường như cả người từ bên trong đến ở ngoài đều được thanh tẩy một lần, tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, đại não dị thường tỉnh táo.Trước đây chưa bao giờ cậu có trạng thái như vậy.
Đúng rồi!
Đóa hoa Dã Cúc kia...
Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới hôm qua tiện tay đặt đóa Dã Cúc trên tủ đầu giường, cậu nghiêng thân chuẩn bị đi lấy, lại phát hiện phía trên không hề có thứ gì, đóa Dã Cúc kia không thấy đâu mà chỉ còn lại bột phấn màu vàng.
Tổ Kỳ: "!!!"
Cậu xuống giường đi đến trước tủ, phát hiện đóa Dã Cúc thật sự biến thành bột phấn màu vàng, để sát vào còn có thể ngửi được cỗ hương thơm quen thuộc kia, chỉ là so với tối hôm qua phai nhạt đi rất nhiều.Tổ Kỳ lâm vào trầm tư dùng ngón tay trỏ dính lấy một chút bột phấn, dùng hai ngón tay vân vê nhẹ nhàng.
Nếu như cậu không đoán sai, đóa hoa Dã Cúc này có tác dụng an thần và có liên quan đến việc chất lượng giấc ngủ của cậu được cải thiện. Mà đóa hoa trong một đêm biến thành bụi phấn có lẽ là do nguyên nhân đã "dùng qua"?
Tổ Kỳ một bên suy đoán lung tung, một bên xé cái khăn giấy đem bột phấn toàn bộ lau sạch rồi ném vào trong thùng rác, sau đó liền cầm lấy miếng ngọc lục bảo kia quan sát thật kỹ dưới ánh sáng.
Kỳ thực miếng ngọc lục bảo có chất liệu trong rất bình thường, bất quá sờ vào có cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi, để xuống trong lòng bàn tay hoàn có thể cảm giác được một dòng nước ấm rót vào toàn thân.
Nó chính là chìa khóa để bước vào không gian?
Tổ Kỳ nghi hoặc nghĩ, vừa thanh tỉnh liền nhìn thấy cảnh tượng xung quanh một trận vặn vẹo. Trong nháy mắt, cậu lại quay trở lại mảnh cỏ xanh vô tận, cách đó không xa vẫn là dòng sông, hai bờ sông róc rách vang vọng, hai bên bờ là những đóa Dã Cúc nở rộ.
Nơi này không có một ngọn gió, cũng không có một tia sáng mặt trời, trời xanh mây trắng cùng thảm cỏ mênh mông phảng phất như bị cố định hình ảnh thành một tấm bản đồ ở trạng thái tĩnh, chỉ có dòng sông đang chảy xiết kia cùng với di chuyển của Tổ Kỳ được tính là hoạt động.Tổ Kỳ chậm rãi mở ra bàn tay, miếng ngọc lục bảo yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cậu.
Trong phút chốc cậu tựa hồ lĩnh ngộ được cái gì, trong đầu cấp tốc chợt lóe một đạo ý nghĩ, ngay sau đó cảnh tượng trước mắt liền là một trận vặn vẹo, không tới hai giây, cậu liền trở lại trong phòng.
Tổ Kỳ ánh mắt từ từ trở nên kinh hỉ, cậu nắm chặt miếng ngọc lục bảo, đang định lần nữa tiến vào không gian thì đột nhiên nghe đến tiếng gõ cửa vang lên.
"Phu nhân." Trương quản gia ở ngoài cửa gọi, "Ngài tỉnh chưa? Sắp đến sau giờ ngọ, ngài trước tiên nên ăn một chút gì rồi lại tiếp tục nghỉ ngơi, đừng để đói bụng."
Tổ Kỳ đột nhiên thoát ra từ tâm tình vừa mừng vừa sợ của mình, cậu vội vã đem miếng ngọc giấu dưới gối, cất giọng nói chờ một chút, sau đó đi đánh răng rửa mặt.
Tiểu Nhã đã đem quần áo trong rương hành lý treo toàn bộ ở trong tủ quần áo, màu sắc rực rỡ đủ loại kiểu dáng, ngược lại có loại cảm giác tiêu tiền lung tung —— tất cả đều là kiểu mẫu mà trong tiểu thuyết viết là Tiết Giác ghét nhất.
Tổ Kỳ đứng trước tủ quần áo lựa chọn nửa ngày, cuối cùng lựa chọn một bộ đồ nghỉ mát với áo có đuôi ngắn màu sắc rực rỡ kết hợp quần cộc.
Thời điểm cậu đẩy cửa bước ra, Tổ Kỳ nhìn thấy biểu tình Trương quản gia rõ ràng vặn vẹo một chút, nhăn mày lại nhìn y phục cậu giây, cuối cùng vẫn là không nói gì, phất phất tay để nhóm nữa hầu phía sau đem mâm thức ăn tiến vào phòng.
Tổ Kỳ được nhóm nữ hầu hầu hạ thư thư, phục phục ăn xong cơm trưa, sau đó Trương quản gia dẫn mọi người rời đi cậu liền dựa vào giường nghỉ ngơi, nhốt mình trong phòng chậm rãi nghiên cứu miếng ngọc. Mãi đến tận bốn giờ chiều, Tổ Kỳ xem thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Tiểu Nhã tới dẫn mình đi tìm Tiết Giác.
Không thể phủ nhận là bá đạo tổng tài Tiết Giác thật là sự vụ bận rộn, còn chưa đi gần gian phòng hắn ở, liền nhìn thấy ngoài cửa cung cung kính kính năm, sáu hàng người chờ đợi để được gặp hắn. Điệu bộ này cùng hoàng đế cổ đại bị quần thần yết kiến giống y như đúc.
Có Tiểu Nhã ở phía trước dẫn đường, Tổ Kỳ rất tự nhiên xuyên qua đám người, dưới con mắt mọi người đẩy cửa ra đi vào gian phòng. Phía sau truyền đến thanh âm xì xào bàn tán, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết những người kia đang thảo luận thân phận của cậu.
Trong phòng tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, Tổ Kỳ hít sâu hai cái, đi qua phòng khách xa hoa to lớn, bước đến trước cửa một căn phòng. Cánh cửa gỗ màu nâu đậm khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của hai nam nhân.
"Ai thực không dám giấu diếm, từ khi ba năm trước vượt qua lần nguy cơ kia, tôi liền ngủ cũng không yên giấc, áp lực quá lớn, tóc cũng rụng đi rất nhiều."
"Bách tổng vẫn chưa đến bác sĩ sao?" Tiết Giác thanh tuyến trầm thấp từ tính, lại hết sức thanh lãnh.
"Đã sớm xem qua, không có gì dùng được." người đàn ông trung niên thở dài khoát tay áo một cái nói, "Nên mất ngủ vẫn là mất ngủ, nên rụng tóc vẫn là rụng tóc, bác sĩ tâm lý nói tôi gánh vác quá nặng, nhưng là thân tại ở vị trí này, có thể nào gánh vác không nặng?"
Nói xong người đàn ông kia liền than thở một trận, bỏ qua đề tài vừa nói bọn họ lại nói một ít công sự, không lâu sau người đàn ông trung niên liền đứng dậy cáo từ.
Tổ Kỳ liền đứng ở cạnh cửa chờ, thời điểm thấy người đàn ông trung niên đi ra, đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Cậu trơ mắt nhìn người đàn ông trung niên đi ngang qua bên cạnh, hiển nhiên đối phương cũng chú ý tới cái bụng nhô to của cậu, trong mắt xuất hiện tia kinh ngạc.
"Tiên sinh hảo." Tổ Kỳ không để ý chút nào ánh mắt của đối phương, gật đầu cười nói.
Nam nhân trung niên cảm thấy ánh mắt kinh sợ của chính mình có chút thất lễ, cuống quít thu tầm mắt lại, bắt chuyện một câu sau đó liền vội vã ly khai.
Tiểu Nhã ở một bên đẩy cửa phòng ra tiểu tâm dực dực hô một tiếng tiên sinh, Tổ Kỳ chống nạnh tay đi vào, vừa vặn cùng Tiết Giác ngước mắt nhìn đối phương.
"Này!" Tổ Kỳ tâm tình không tệ mà mở miệng, thuận thế ngồi vào trên ghế đối diện bàn làm việc, nhíu mày nhìn về phía Tiết Giác mang thần sắc rõ ràng là không thích, "Chúng ta tiếp đàm luận một chút về việc chia tay đi."
"..." Tiết Giác sắc mặt trong nháy mắt âm trầm.
Mỗ Củ Cải lại dong dài : Tình hình là bạn đang vật vã thi và mới lặn ngụp sóng sót từ đồ án nên sẽ ra chậm, các tình yêu thông cảm nhé!!!! mình sẽ cố gắng T^T