Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
----------------------------------------------
Tối hôm đó, Tiết Giác cái gì cũng không làm, liền ngồi trước máy vi tính đem weibo của Kiều Y Dương lăn qua lộn lại nhìn một lần.
Đừng nhìn Tiểu Triệu bề ngoài nhìn hơi cẩu thả, trên thực tế tâm tư rất là tinh tế, lúc Tiết Giác hỏi qua hắn việc có liên quan đến Kiều Y Dương, hắn bận xong công tác liền lập tức đem tất cả thông tin về Kiều Y Dương chỉnh lý thành một cái bản văn, cũng gửi đến hòm thư của Tiết Giác.
Vì vậy Tiết Giác lật hết weibo liền đến xem bưu kiện, khi hắn rốt cục xem xong toàn bộ, đồng hồ treo trên vách tường đã điểm mười một giờ đêm.
Lúc này, bầu trời ngoài cửa sổ đã buông xuống một màu lam đậm ám trầm, trước mắt không thấy một ngôi sao nào, chỉ có một mảnh trăng khuyết tỏa ánh sáng nhạt nhòa treo lơ lửng xa xa.
Tiết Giác trầm mặc ngồi trước máy vi tính, dường như nhìn thấy đôi mắt sưng lên, hắn than thở một tiếng chậm rãi lùi ra sau trên ghế ngồi, tay phải khoát lên trên trán, nhẹ nhàng xoa mi tâm.
Trong phòng không mở đèn, hắn ở trong bóng tối mông lung, chỉ có màn hình máy vi tính trước mặt tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt, Tiết Giác không có vội vã bật đèn, mà là tìm thuốc lá và bật lửa trong ngăn tủ.
Chậm rãi đốt.
Hít sâu một cái.
Sau đó phun ra một vòng khói.
Tiết Giác không có sở thích hút thuốc, nhưng có thói quen ở phòng làm việc và thư phòng đều có dự phòng thuốc lá và bật lửa, việc phiền lòng rất nhiều, có lúc hút thuốc có thể giảm bớt áp lực.
Chỉ muốn đem hết thảy phiền não đều trút theo làn khói thuốc, sau đó trơ mắt nhìn chúng nó tan biến.
Đáng tiếc khi hút hết một điếu thuốc, Tiết Giác vẫn như cũ không cảm giác dễ chịu đi chút nào, thậm chí đầy trong đầu toàn hình ảnh chụp chung của Tổ Kỳ và Kiều Y Dương.
Hắn đột nhiên nhớ tới lời Vương Lục nói, nhất thời có chút không biết bản thân làm việc này đến cùng là đúng hay sai, hắn và Tổ Kỳ mặc dù đã biểu lộ tâm ý, có thể trong lòng hắn vẫn là mơ hồ thấy bất an.
Không biết có phải hay không là hắn cả nghĩ quá rồi, hắn luôn cảm thấy nhân sinh của mình không phải phát triển theo hướng này, bất tri bất giác, đã lệch khỏi phương hướng.
Tiết Giác thở dài, đem tàn thuốc nhấn tắt trong gạt tàn, đảo mắt nhìn thấy điện thoại di động yên lặng nằm ở trên bàn, hắn mới đột nhiên nhớ tới bọn họ có đoạn thời gian không có liên lạc.
Rõ ràng lúc trước mỗi đêm đều sẽ video...
Nguyên bản Tiết Giác không muốn quấy nhiễu Tổ Kỳ công tác, hắn sợ mới xác định quan hệ liền để lại cái ấn tượng xấu trong lòng đối phương là quá dính người.
Hắn có chút do dự, đầu ngón tay trên điện thoại điểm điểm, lập tức dư quang bên trong thoáng nhìn trên màn ảnh máy vi tính ảnh chụp chung của hai người —— Kiều Y Dương tay phải thân thiết ôm vai Tổ Kỳ, đầu sát bên đầu, đều đối ống kính lộ ra nụ cười xán lạn.
"..."
Tay Tiết Giác trong nháy mắt nắm chặt thành nắm đấm, khóe miệng thẳng tắp, trong con ngươi nổi lên một tầng màu sắc lạnh lẽo.
Không thể phủ nhận, mấy bức ảnh này quả thực chướng mắt, hắn thậm chí sản sinh một luồng kích động khó giải thích được, muốn lập tức bay đến trước mặt Kiều Y Dương ra lệnh cho cậu ta xóa mấy bức ảnh ngay lập tức.
Nhớ đến đây, Tiết Giác không do dự nữa, cầm điện thoại di động lên, một bên đứng dậy bật đèn một bên bấm gọi video.
Rất nhanh, âm thanh đô đô vang lên.
Tim Tiết Giác đập nhanh hơn, không tự chủ được nắm chặt điện thoại di động, hắn ngồi trở lại trên ghế, cụp mắt mắt nhìn xuống mặt của mình trên màn ảnh, cơ hồ là theo bản năng mà đưa điện thoại di động nâng lên đến bốn mươi lăm độ.
Hắn vẫn cứ nhớ tới trước bởi vì vấn đề góc độ mà bị Tổ Kỳ chế nhạo.
Chờ thật lâu, video cuối cùng cũng kết nối.
Mặt Tiết Giác lập tức bị thu nhỏ đến góc trên bên phải, trên màn ảnh thay vào đó chính là gò má Tổ Kỳ, Tổ Kỳ mi tâm cau lại, tựa hồ tại suy nghĩ chuyện gì, sau đó nhìn vào ống kính, kéo kéo khóe miệng cười nói: "Chào buổi tối, anh ăn cơm tối chưa ?"
"Ăn rồi." Tiết Giác nói láo, "Còn em?"
Tổ Kỳ nói: "Em đã sớm ăn."
Tiết Giác hỏi: "Em đang ở khách sạn sao?"
"Ngày hôm nay kết thúc công việc sớm, trở lại xử lý một ít chuyện." Tổ Kỳ nói chuyện đồng thời còn bùm bùm đánh máy, cậu cầm điện thoại di động lên dựng thẳng dựa vào trước máy vi tính, vừa vặn quay được nửa người trên.
"Ồ..." Tiết Giác thuận tiếp tục hỏi, "Em đang xử lý chuyện gì?"
"Giúp bạn làm website."
Hiển nhiên, Tổ Kỳ không có dự định nói tỉ mỉ, Tiết Giác cũng không tiện mặt dày truy hỏi, hắn trầm mặc nhìn ánh mắt chuyên chú của Tổ Kỳ bên trong màn ảnh, bỗng nhiên khắc chế không nổi chính mình bắt đầu suy nghĩ miên man.
Tổ Kỳ nói bạn, là bạn nào?
Tiểu Đặng Tử?
Đoạn Khải?
Hằng Cảnh Thần?
Không đúng, ba người bọn họ nghề nghiệp không cần sáng lập website.
Không lẽ là Kiều Y Dương mới quen...
Tiết Giác nhớ lại, văn bản Tiểu Triệu gửi tới có đề cập, Kiều Y Dương vừa đóng phim vừa phát triển thêm nghề tay trái, không chỉ có mở nhiều cửa hàng ăn uống, còn liên quan đến lưu lượng tiêu thụ.
Nghĩ đến Tổ Kỳ có thể là đang giúp Kiều Y Dương một tay, trong lúc nhất thời Tiết Giác cả người đều không bình tĩnh được nữa, tuy rằng hắn biết đến Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, thế nhưng hắn căn bản không khống chế được chính mình suy nghĩ bậy bạ.
Có lẽ là chút tình cảm này đến quá mức dễ dàng, hắn liền lo được lo mất.
Hắn không thích Kiều Y Dương, càng không thích Kiều Y Dương chiếm cứ nhiều thời gian của Tổ Kỳ như vậy, huống chi chút thời gian kia vốn nên là thuộc về hắn.
Tiết Giác lung ta lung tung mà suy nghĩ rất nhiều, đối diện Tổ Kỳ dường như không hề phát hiện, vẫn cứ hết sức chuyên chú nhìn máy vi tính, trạng thái này vẫn kéo dài đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
"Anh chờ một chút, em đi mở cửa." Tổ Kỳ thật nhanh đối với ống kính nói một câu, liền đứng dậy đạp dép lê cộc cộc đát mà chạy ra.
Tiết Giác dựa về trên ghế, nhẹ nhàng ấn hai lần huyệt thái dương thoáng đau đớn, trước đây hắn chưa bao giờ có thời điểm nôn nóng như thế, hắn cho là hắn cần phải yên tĩnh một chút, thuận tiện quản lý tốt cảm xúc bản thân.
Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn thật sự hội vọt tới đoàn kịch, trói gô mà đem Tổ Kỳ mang trở về, thả ở nhà không bao giờ muốn cho bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy.
Đúng lúc này, Tổ Kỳ trở lại trước màn ảnh.
"Trở về ?" Tiết Giác nói, "Em đang rất bận rộn đi, chúng ta bữa khác lại video..."
Một câu nói còn chưa nói hết, Tiết Giác bất thình lình nghe đến bên kia truyền đến âm thanh của người khác, hơn nữa âm thanh của người kia hết sức quen thuộc.
Chỉ là trong nháy mắt, Tiết Giác liền đoán được chủ nhân của âm thanh kia là ai
Kiều Y Dương...
Tổ Kỳ căn bản không có phát hiện Tiết Giác sắc mặt từ từ trầm xuống, trên mặt cậu phóng ra nụ cười xán lạn như hoa, hoàn không còn vẻ mặt buồn khổ áp lực khi nãy, cậu cầm điện thoại di động lên tiến đến trước mặt.
"Bạn em đến." Tổ Kỳ cười nói, trưng cầu sự đồng ý Kiều Y Dương, cậu đem camera chuyển về phía sau, nhắm ngay Kiều Y Dương, cười híp mắt cùng Tiết Giác giới thiệu nói, "Đây là Kiều lão sư, là tai to mặt lớn trong đoàn kịch của em, anh ta dạy em nhiều thứ lắm, rất là lợi hại!"
Nói đến đây chút, sự sùng bái của Tổ Kỳ đối với Kiều Y Dương hoàn toàn lộ rõ trên mặt, nhìn về phía Kiều Y Dương không nhịn được bốc lên ánh mắt mắt long lanh.
"Kỹ năng diễn xuất của Kiều lão sư là siêu cấp !" Tổ Kỳ không nhịn được nói bổ sung, "Chẳng trách là ảnh đế bảy trăm triệu, em đây nếu so với Kiều lão sư, vẫn là có một sự chênh lệch rất lớn."
Kiều Y Dương bị Tổ Kỳ liên tiếp thổi phồng đến dở khóc dở cười, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, hắn cười khoát tay áo một cái nói: "Quá khen."
Dứt lời, Kiều Y Dương rồi hướng ống kính nói rằng, "Tiết tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, trước đây thường ở trong tạp chí nhìn thấy tên của ngài, không nghĩ tới chúng ta lần thứ nhất chạm mặt lại là qua video."
Tổ Kỳ mở handsfree( một loại thiết bị hỗ trợ nghe không dây ) ra, hồi lâu, trong điện thoại di động mới truyền ra âm thanh cứng rắn của Tiết Giác: "Chào cậu."
Sau đó, không có sau đó.
Nhất thời bầu không khí tràn đầy lúng túng.
Lần này dù là Tổ Kỳ ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra được Tiết Giác không được bình thường, cậu vội vã đem ống kính chuyển trở về, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe Tiết Giác nhàn nhạt mở miệng: "Các nngười trò chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa." ( tui bận đi ghen rồi )
"..."
Tổ Kỳ cảm thấy gay go, trực giác của cậu nói cho cậu biết, Tiết Giác tên quỷ hẹp hòi này lại giận rồi, ở trước mặt Kiều Y Dương, hắn lại không tiện hỏi, đành phải nghiến răng nói: "Vậy cũng tốt, anh đi nghỉ ngơi..."
Lời còn chưa dứt, Tiết Giác động tác dứt khoát cúp video.
Tổ Kỳ: "..."
Kiều Y Dương đứng gần, đem hỗ động giữa Tổ Kỳ cùng Tiết Giác đều thu vào trong mắt, do dự nửa ngày, vẫn là cẩn thận từng li từng tí một hỏi một câu: "Không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Tổ Kỳ lắc đầu cười, sau đó thu hồi điện thoại di động.
Ban ngày lúc còn tại đoàn phim, bọn họ liền hẹn nhau đến cửa hàng mới mở ở phụ cận đi ăn xiên nướng, vì vậy Tổ Kỳ sửa sang xong tâm tình, đóng lại máy vi tính, khoác lên kiện áo khoác dày cộm liền theo Kiều Y Dương ra cửa.
Lần này đi ra chỉ có hai người bọn họ, bởi vì bên này không có nhiều người, bọn họ cũng không có như thường ngày che chắn kín mít.
Bất quá Kiều Y Dương thân là minh tinh phái thực lực đang "hot", vẫn là đeo lên mũ cùng khẩu trang, Tổ Kỳ không sợ hãi chút nào, dửng dưng đem cả khuôn mặt bại lộ trong gió đêm lạnh giá.
Đi gần mười phút lộ trình, đến trong cửa hàng thời điểm, Tổ Kỳ cảm giác mình mặt đều bị gió lạnh thổi cứng.
Cậu một bên ngồi sưởi gần bếp lò bên cạnh một bên xoa khuôn mặt đông thành khối băng của mình, đảo mắt nhìn thấy Kiều Y Dương như không có chuyện gì xảy ra mà tháo cái nón xuống cùng khẩu trang, trong phút chốc hiểu được.
"Được a!" Tổ Kỳ mở to hai mắt trừng Kiều Y Dương, bi phẫn nói, "Thì ra anh chụp mũ cùng khẩu trang là vì chống lạnh, anh cư nhiên không nhắc nhở tôi một chút, tôi còn tưởng rằng anh là vì che mặt mình lại !"
Kiều Y Dương ngồi xuống bên cạnh Tổ Kỳ,cười trên sự đau khổ của người khác: "Chúng ta đều là người dựa vào mặt kiếm cơm, trời lạnh như thế này đương nhiên phải ngay đầu tiên đem công cụ kiếm cơm bảo vệ tốt, cậu thật không có thường thức."
Tổ Kỳ nhướn mày, trêu nói: "Lúc này không lo lắng bị phóng viên cùng fan chụp trộm nữa ?"
"Này, cậu cũng không nhìn một chút bây giờ là lúc nào." Kiều Y Dương hiếm thấy có lúc hào hiệp, hắn lơ đễnh phất phất tay nói, "Huống hồ chúng ta chỉ là đi ra ăn xiên nướng, bị chụp vài tấm cũng không có gì."
"Ừm vậy mặc kệ." Tổ Kỳ cười rộ lên.
Vào lúc này bên trong cửa hàng không nhiều khách, thêm vào bàn Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương tổng cộng mới có bốn bàn, ba bàn còn lại ở bên trong, chỉ có hai người bọn họ vì muốn yên tĩnh nên chọn vị trí sát cửa sổ.
Đương nhiên, trong cửa sổ đóng rất chặt chẽ, nếu không mặt Tổ Kỳ đã bị thổi đông.
Ông chủ cầm thực đơn lạ, chờ bọn họ chọn món cùng hai chai bia, nói chờ một chút, liền vui cười hớn hở mà đi ra.
Tổ Kỳ nhìn Kiều Y Dương hết sức chủ động mà từ ống đũa rút ra hai đôi, nhanh nhẹn xé túi nhựa rồi đưa cho cậu.
"Chứng kén ăn của anh đã tốt hơn rồi ?" Tổ Kỳ tiếp nhận đũa đặt ở trên đĩa.
"Không biết, tôi phải tranh thủ dành chút thời gian đi kiểm tra ở bệnh viện mới biết rõ." Kiều Y Dương không giống như trước kiêng kỵ người khác ở trước mặt hắn nhắc đến ba chữ "Chứng kén ăn", trái lại tâm bình khí hòa nói, "Cá nhân tôi cảm thấy gần như khỏi hẳn, cậu xem tôi ngay cả cửa hàng neyf cũng dám đến ăn."
Tổ Kỳ thở dài: "Nếu Chu ca biết tôi mang anh tới đây, không gọt tôi mới là lạ."
"Không có không có." Kiều Y Dương cười nói, "Chu Hải yêu cậu còn không kịp đây, cậu chính là đối tượng được sủng của đoàn chúng ta, ai dám gọt cậu ? Đó chính là đắc tội với cả đoàn chúng ta !"
Nói tới chỗ này, Tổ Kỳ chợt nhớ tới cái gì, gãi đầu một cái, kỳ quái hỏi: "Đúng rồi, tôi luôn cảm thấy gần đây bầu không khí trong đoàn có vẻ lạ."
Kiều Y Dương hỏi: "Lạ chỗ nào ?"
"Trong lúc nhất thời nói không được." Tổ Kỳ rụt cổ một cái, nhăn lại mày, "Miễn cưỡng hình dung, chính là mọi người đối với tôi cũng quá tốt rồi đi, nhưng tôi cũng không có làm chuyện gì đáng giá để mọi người đối với tôi như vậy."
Kỳ thực Tổ Kỳ muốn nói mọi người đối với cậu đặc biệt ân cần, chỉ là cân nhắc đến "Ân cần" hai chữ dùng ở đây không thích hợp, liền thay đổi một câu trả lời hợp lý.
Kiều Y Dương liếc nhìn Tổ Kỳ, không nhịn được có chút chột dạ, đồng thời liền đặc biệt đau lòng cho Tổ Kỳ.
Nếu như nói trước Kiều Y Dương còn đối với lời đồn của đoàn kịch mà bán tính bán nghi, sau khi tận mắt nhìn thấy thái độ của Tiết Giác đối xử với Tổ Kỳ đêm nay , Kiều Y Dương tính là hoàn toàn tin tưởng những câu nói kia.
—— Tiết Giác không thích Tổ Kỳ.
Tiết Giác không thích không chỉ là tâm lý không thích, hoàn biểu hiện toàn bộ lúc hắn đối diện với Tổ Kỳ.
Ít nhất Kiều Y Dương thấy, nếu như Tiết Giác đối Tổ Kỳ có một chút hảo cảm, cũng sẽ không tuyệt tình mà cắt đứt video như vậy.
Kiều Y Dương càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, ngay cả xem nhìn Tổ Kỳ cũng toát ra một mảnh hào quang, nhìn đến Tổ Kỳ toàn thân nổi da gà rơi rụng lộp độp.
Tổ Kỳ chà xát cánh tay: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì..."
"Không có chuyện gì." Kiều Y Dương ngữ khí ôn hòa, dừng một chút, hắn nói tiếp, "Nếu như sau này cậu gặp phải khó khăn gì nói có thể tới tìm tôi, cho dù là về mặt tình cảm có vấn đề cũng được, tôi sẽ tận lực giúp trợ giúp cậu."
"..." Tổ Kỳ bật cười, "Về tình cảm giúp thế nào ? Làm người yêu của tôi ?"
Kiều Y Dương biết Tổ Kỳ đang nói đùa, cũng cợt nhả mà đáp lại nói: "Có thể a, chỉ cần cậu không ngại, tôi không có vấn đề gì."
Tổ Kỳ cười nói: "Ngược lại tôi đem câu nói này nhớ kỹ, sau này tôi ly hôn người đầu tiên tìm tới là anh."
Kiều Y Dương: "Hoan nghênh."
Hai người cười ha hả ,ông chủ liền đem xiên nướng đem lên, mùi thơm cay cay lan tràn khắp không khí, Tổ Kỳ không thể chờ đợi được nữa cầm lấy đũa gắp miếng bánh tổ, bỏ vào trong miệng, thoáng chốc sáng mắt lên.
"Ăn ngon!"
"Có đúng không? Tôi nếm nếm thử." Kiều Y Dương cắp lên miếng thịt ba chỉ ,nhíu mày lại một chút, lập tức dưới ánh mắt căng thảng của Tổ Kỳ giãn mày ra, cười cười, "Quả thật không tệ."
Hai người trò truyện cũng không có chú ý tới bên cạnh bọn họ phía dưới cửa sổ ngồi xổm ba người, đồng thời mỗi trong tay mỗi người đều ôm camera.
"Chụp được chưa ?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Được rồi được rồi ! Ngay cả ghi âm cũng có ." Người kia bị gió lạnh thổi đến run cầm cập, lại kích động dị thường nói , "Tiêu đề này thế nào cũng hot !" ( Chết rồi hồ giấm sắp đổ, bà con mang thao đi hứng về làm gỏi nào )