Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

chương 32: đến muộn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Warning !!! Có phúc lợi cuối chương ! Ahahaah thật ra thì chỉ là thứ tầm thường không thích có thể bỏ qua !!! ヾ (o ° ω ° O ) ノ゙ヾ (o ° ω ° O ) ノ゙

Coi như Ông Ngọc Hương không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, tốt xấu tự thân cũng đã từng mang thai, làm sao có khả năng không biết người có thai không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ ?

"Không được!" Ông Ngọc Hương cự tuyệt yêu cầu của Tổ Kỳ tại chỗ, sau đó ngữ khí hòa hoàn nói rằng, "Không phải con muốn lên lầu nghỉ ngơi sao, ta đi phòng bếp dặn dò làm món ăn."

Dứt lời, Ông Ngọc Hương khuyên Tổ Kỳ đi, quay người tiến vào nhà bếp.

Kỳ thực Tổ Kỳ cũng không phải muốn ăn vịt quay, cậu chẳng qua là cảm thấy vịt quay thơm ngon, thật xa có thể ngửi được gia vị lẫn vào mùi thịt, rất thích hợp để dụ dỗ nhóc con kia xuất hiện.

Trong quá trình chờ đợi, Tổ Kỳ nhiều lần ra vào không gian, cậu ở bên trong đi tới đi lui nhưng từ đầu đến cuối lại không thấy thân ảnh nhóc con kia đâu.

Sau một tiếng, Ông Ngọc Hương bưng một cái đĩa gõ cửa mà vào, bà mang vào là canh giò heo nấu với táo đỏ, thuận tiện dặn dò đầu bếp chuẩn bị một vài món điểm tâm tinh xảo.

Cẩn thận dặn dò một phen, Ông Ngọc Hương mới rời khỏi.

Tổ Kỳ đem cửa phòng khóa trái, cách ván cửa nghe ngóng nửa ngày, xác định bên ngoài không ai, mới bưng mâm thức ăn Ông Ngọc Hương đặt trên bàn đem vào không gian.

Cậu trực tiếp đi đến chỗ rừng cây lúc trước gặp được nhóc con, túi đồ ăn vặt đặt ở đây đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, hẳn là bị nhóc con kia cầm đi rồi.

Vừa nãy Tổ Kỳ tìm hồi lâu cũng không phát hiện tung tích nhóc con, lần này sẽ không như con ruồi không đầu di chuyển lung tung nữa.Tổ Kỳ rón rén đem mâm thức ăn đặt trên bãi cỏ, sau đó ngồi trên mặt đất.

Cái bụng hơn tám tháng đã to hơn nhiều, đứng lâu sẽ cảm thấy hai chân mỏi ngứa ngáy, ngồi xuống thoải mái rất nhiều, Tổ Kỳ chầm chậm điều chỉnh tốt tư thế ngồi, lấy điện thoại di động ra một bên chơi du hí một bên chờ đợi.

Đáng tiếc trong không gian không có tín hiệu, không thể xoát weibo và xem phim.

Thời gian trôi qua hơn nữa tiếng, Tổ Kỳ vẫn cứ không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, ngược lại là đồ ăn cậu mang vào đã nguội.

Lẽ nào là vì cậu ngồi ở đây, nhóc con mới không dám đi ra?

Vốn là Tổ Kỳ ôm một bụng câu hỏi muốn gặp nhóc con kia, thấy tình huống như vậy đành phải tạm thời coi như thôi, động tác cậu có chút vất vả từ dưới đất đứng lên, vỗ tay một cái phủi vụn cỏ trên quần áo

Nắm chặt miếng ngọc lục bảo trên cổ, lúc Tổ Kỳ muốn rời khỏi, bất thình lình nghe bên cạnh truyền đến một trận tiếng vang nhỏ, là âm thanh tháo chạy của người từ trong bụi cỏ.

Tổ Kỳ phản xạ có điều kiện quay đầu lại, một giây sau liền đối diện với một đôi mắt to đen lay láy.

Nhóc con nhỏ nhắn, bụi cây cao nửa mét kia vừa vặn che được thân hình của nhóc, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng trẻo non nớt cùng mái tóc mềm mại, thoạt nhìn vô cùng khả ái, nhìn hệt như một con sóc nhỏ trốn trong hang nhìn kẻ địch.

Tổ Kỳ rất yêu thích trẻ con, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời lòng dạ rối tinh rối mù.

"Này, chúng ta lại gặp mặt." Tổ Kỳ vung lên một nụ cười nhã nhặn, tận lực để cho mình thoạt nhìn càng thêm hòa ái dễ gần chút.

Tiểu nam hài không lên tiếng, tò mò nghiêng nghiêng đầu, chớp ánh mắt như nước trong veo, tầm mắt đánh giá một vòng trên người Tổ Kỳ, rơi xuống trên mâm thức ăn bên chân Tổ Kỳ.

Trong phút chốc, tiểu nam hài ánh mắt sáng lên.

Nhóc con nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm mâm đồ ăn, ngửi không khí tràn ngập mùi giò heo, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Tổ Kỳ chỉ chỉ mâm thức ăn, gằn từng chữ nói: "Ta mang đến cho nhóc ăn, nhóc có muốn qua đây ăn không nè ?"

Nghe vậy nhóc con trong nháy mắt trở nên cảnh giác, đem tầm mắt một lần nữa cố định trên mặt Tổ Kỳ, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau hai bước, không nói lời nào biểu đạt chính mình từ chối.

Tổ Kỳ đem phản ứng của nhóc con thu toàn bộ vào mắt, trong lòng càng khẳng định tiểu nam hài có thể nghe hiểu lời cậu nói.

Chỉ là hiện giờ nhóc con lại cực kỳ sợ cậu, nếu nóng vội, có thể sẽ phản tác dụng, biện pháp duy nhất là tiến từng bước, chậm rãi thu được tín nhiệm của nhóc con.

Sau khi suy nghĩ, Tổ Kỳ không cưỡng cầu nữa, lầm bầm lầu bầu cùng nhóc con nói gặp lại sau, liền rời khỏi không gian.Trước kia Tổ Kỳ đã từng tính qua, trong không gian mười phút bằng ngoài hiện thực một giây đồng hồ.

Nói cách khác, cậu nằm ở trên giường chơi điện thoại di động phút, trong không gian đã qua gần tới một tuần lễ.

Tổ Kỳ tính toán không sai biệt lắm, lần nữa tiến vào không gian, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm giác trong không gian so với trong hiện thực lạnh hơn rất nhiều.

Tổ Kỳ không nhịn được run lập cập, may là cậu sớm có chuẩn bị, trước khi tiến vào không gian đã mặc thêm mấy lớp áo, vì vậy nhanh chóng kéo kín áo khoác, hận không thể đem mình bọc thành một cái bánh chưng.

Còn chưa đi đến gần liền nhìn thấy mâm thức ăn quen thuộc, bát đựng súp cùng mâm thức ăn không thiếu một thứ.

Tổ Kỳ mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng tăng nhanh bước chân đi tới, lúc này mới nhìn rõ canh giò táo đỏ Ông Ngọc Hương làm đã được uống sạch bách, không còn chút cặn.

Tổ Kỳ: "..."

Trái phải không thấy thân ảnh nhóc con đâu, Tổ Kỳ thở dài bất đắc dĩ một tiếng, ngồi xổm người xuống bưng mâm thức ăn quay về.

Mấy ngày sau đó, Tổ Kỳ mỗi ngày đều đúng giờ đem đồ ăn tới.

Đầu bếp Tiết gia tay nghề rất tốt, vô luận làm món nào đều là sắc hương đầy đủ, mỗi lần đều bị nhóc con kia ăn sạch sành sanh, số lần nhiều, có lúc Tổ Kỳ đi vào thu chén đũa, sẽ thấy nhóc con trốn ở sau cây hoặc là bụi cây bên trong nhìn xung quanh.

Mãi đến tận một ngày, Ông Ngọc Hương mang theo Tổ Kỳ đi bệnh viện của Thôi Quân Trác làm kiểm tra, bọn họ ở bên ngoài ăn qua bữa tối sau đoc mới trở lại, về đến nhà đã là giờ đêm.

Tổ Kỳ tắm xong nằm trên giường một chút, luôn cảm giác mình quên mất chuyện gì, lúc sắp nhắm mắt đi ngủ , cậu bỗng nhiên mở mắt ra.

Gay go!

Ngày hôm nay quên đem đồ ăn cho nhóc con rồi !

Tổ Kỳ vội vội vã vã xuống giường mặc quần áo tử tế, đẩy cửa phòng ra xuống lầu đi tới nhà bếp

Thời gian này đầu bếp Tiết gia đều trở về phòng nghỉ ngơi, cậu thân mang bụng lớn lại không tiện xuống bếp làm cơm, chỉ có thể nhìn một chút trong tủ lạnh có đồ ăn vặt hay không.

Lúc này trong phòng khách chợt nghe một trận âm thanh xôn xao.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba nữ hầu tương đối lớn tuổi đem Tôn Phi vây ở giữa, chỉ trỏ nói cái gì đó, thần sắc tức giận, tâm tình cũng đặc biệt kích động, thỉnh thoảng xô đẩy Tôn Phi một cái.

Tôn Phi vốn nghênh ngang ở Tiết gia bây giờ lại khoanh tay chịu trận, bị ba người kia xô đẩy lung lây như thuyền nhỏ bị sóng đánh.

Mới một khoảng thời gian không gặp, Tôn Phi cả người gầy hốc hác đi, viền mắt phía dưới mang theo vành đen dày đặc, tinh thần ủ rủ uể oải suy sụp, mái tóc dài được chải chốt hoa mỹ lúc trước giờ đây ngổn ngang như tơ vò.

Nhìn bà ta như già đi mười tuổi.

Tổ Kỳ thiếu chút nữa không nhận ra Tôn Phi, định thần nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Tôn Phi.

"Tổ Kỳ!" Tôn Phi nhất thời dường như gặp được cứu tinh, bà ta đẩy người hầu đang chắn trước mặt ra, lảo đảo xông về phía Tổ Kỳ, "Cậu giúp tôi một chút, bọn học tìm tôi gây khó dễ, còn muốn động thủ đánh tôi."

Còn chưa đi ra hai bước, nữ hầu bên cạnh đột nhiên duỗi chân ra, Tôn Phi không kịp chuẩn bị vấp phải, lập tức thẳng tắp mà hướng đất mẹ chào hỏi, ngã rầm một tiếng.

Tổ Kỳ nhăn lại mày, không nhịn được tê một tiếng.

Nhìn rất đau đó.

Tôn Phi lại như không có một chút cảm giác nào, dùng cả hai tay hai chân bò từ dưới đất lên, tiện đà cầu xin Tổ Kỳ: "Cậu giúp tôi cầu xin Tiết gia tha cho tôi đi, tôi tốt xấu gì cũng là dì của nó, là mẹ ruột của đệ đệ nó, nó tại sao có thể đối với ta như vậy?"

Lời còn chưa nói hết, Tôn Phi liền bị nhóm người hầu phía sau ba chân bốn cẳng lôi trở lại.

Tôn Phi biểu tình có vẻ hơi dữ tợn, bà ta như người điên giằng co, nhưng căn bản không tránh thoát khỏi trói buột của nhóm người hầu, cuối cùng đành phải đem ánh mắt cầu viện hướng về Tổ Kỳ.

"Ta là người phụ nữ của Tiết Ngạn Tĩnh, ta vì Tiết Ngạn Tĩnh sinh ra một đứa con trai, dựa vào cái gì phải làm những việc này ? Con trai của ta là người thừa kế tương lai của Tiết gia, ta cũng chính là nữ chủ nhân của Tiết gia!"

Tổ Kỳ ánh mắt bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Tôn Phi vô cùng chật vật, nếu như nói trước cậu đối với Tôn Phi còn có một chút tâm lý đồng tình, như vậy hiện tại cảm giác đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đều đến nước này, Tôn Phi vẫn còn nghĩ đến tài sản Tiết gia, còn mơ ước vị trí của Ông Ngọc Hương.Cái gọi là lòng tham không đáy, dục vọng của bà ta đang phản phệ lại bà ta.

"Tiết Giác mới là người thừa kế Tiết gia, Ông a di mới là nữ chủ nhân Tiết gia, bà cùng con trai bất quá chỉ là người ngoài." Tổ Kỳ tàn nhẫn nói sự thật, "Nếu khi đó bà biết chừa cho chính mình con đường lui, hiện tại cũng sẽ không biến thành bộ dáng này."

Tôn Phi căn bản không nghe lọt câu nói kế tiếp của Tổ Kỳ, bà ta tàn bạo mà trừng Tổ Kỳ, như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bà ta lớn tiếng phản bác: "Ngươi nói hưu nói vượn, Tiết Ngạn Tĩnh coi trọng tiểu Hạo của chúng ta như vậy, hạng mục mấy trăm triệu đều đưa cho nó làm!"

Tổ Kỳ tựa như cười mà không phải cười: "Cho nên Tiết Hạo đây không phải là đem mình làm đến trong cục cảnh sát đi?"

Nghe vậy Tôn Phi đột nhiên ngẩn ra, tựa hồ lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến cái gì, trong phút chốc như một cái quả cầu da xì hơi, hai chân mềm nhũn, vô lực co quắp ngồi dưới đất, thần sắc tuyệt vọng như nước thủy triều xông tới.

Tổ Kỳ thản nhiên liếc mắt nhìn Tôn Phi một cái, sau đó xoay người đi đến nhà bếp.

Đáng tiếc trong tủ lạnh chồng đầy hoa quả và thịt phân loại ngắn nắp, lại không thấy chút đồ ăn vặt nào, ngay cả sủi cảo đông ăn liền cũng không có.

May là nhóm nữ hầu vừa gặp lúc nãy cũng theo lại đây, thấy Tổ Kỳ buồn rầu đứng trước cửa tủ lạnh, còn tưởng rằng là cậu đói bụng, liền nhanh chóng chuẩn bị bữa khuya cho cậu.

Lúc Tổ Kỳ bưng chào hạt dẻ cùng sườn kho dấm vào trong không gian, ngoài hiện thực đã là hơn giờ, ngoài cửa sổ bóng đêm thâm trầm, ánh trăng trong trẻo.Trong không gian vẫn cứ là trời xanh mây trắng.

Sườn kho giấm

Cháo hạt dẻ

Thảm cỏ mênh mông vô bờ chẳng khác nào một bức tranh tĩnh lặng, cách đó không xa dòng sông róc rách leng keng vang vọng, nhìn về phía trước, là rừng cây sâu thăm thẳm không thấy điểm cuối.

Tổ Kỳ theo thói quen đi về phía rừng cây, đem mâm thức ăn để ở vị trí thương ngày.

Vừa muốn đi, dư quang bên trong đột nhiên xuất hiện mấy thân ảnh xẹt qua.

Không chờ Tổ Kỳ phản ứng lại, trước mắt đã nhiều hơn ba đứa nhỏ, dẫn đầu chính là nhóc con tóc xoăn Tổ Kỳ đã từng gặp qua, mà trốn ở phía sau nó là hai nhóc con nữa cũng trắng trắng mềm mềm trong rất đáng yêu, nhìn ra mấy đứa nhóc không quá tuổi.

Tụi nhóc nhìn Tổ Kỳ bằng ánh mắt cảnh giác trong chốc lát, rất nhanh lại bị chào cùng xương sườn dưới đất hấp dẫn, nhất thời ba nhóc con đồng loạt nuốt nước bọt.

Tuy rằng Tổ Kỳ đã sớm đoán ở đây có lẽ còn có những người khác, thế nhưng chính mắt thấy được vẫn là cảm thấy phi thường kinh ngạc, cậu ngẩn người, theo bản năng hướng lùi lại mấy bước, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy nhóc con tóc xoăn nói chuyện.

"Có chuyện gì xảy ra vậy ? Tiểu lão đệ, sao lại đến muộn như vậy nha ? Ba huynh đệ chúng tôi đợi cậu cũng thật lâu."

Tổ Kỳ: "..."

Cái giọng nồng nặc mùi Đông Bắc này là sao đây ? !

Mỗ Củ Cải có đôi lời : Thật ra cũng đú đa đú đởn vẽ vời muốn vẽ Tiết Giác và Tổ Kỳ , tưởng tượng thì hay mà vẽ thì thôi không ra gì ╮( ̄▽ ̄")╭ . Đăng lên cho mấy bạn coi chơi nhé :))

Truyện Chữ Hay