Tiện tay đóng cửa, trên gương mặt Hiên Viên Chiến vẫn duy trì nét bình tĩnh. Tuy ngày này đến sớm hơn dự kiến, nhưng hắn không chút kinh hoảng, cho dù toàn bộ liên bang phản đối, hắn nhất quyết không rời Tiểu Phá một bước, hơn nữa con hai người vừa mới sinh ra.
Đứng yên lặng đưa lưng về phía Hiên Viên Chiến hồi lâu, Hiên Viên Tri Xuân đi đến bàn làm việc ngồi xuống, chỉ cái ghế đối diện cửa. Sau khi Hiên Viên Chiến ngồi, ông lên tiếng: “Ngươi nói đứa bé là con ngươi.” Trong mắt ông hiện lên kích động cùng hoài nghi.
Hiên Viên Chiến thoáng nhíu mi: “Là con ta.”
“Sao ngươi có thể khẳng định?” Hiên Viên Tri Xuân lập tức hỏi tiếp, “Ta từng đọc qua tư liệu nghiên cứu về Tiểu Phá, giới tính chính xác là nam. Trong khoảng thời gian nhận chức hộ vệ đặc biệt, chung quy giữa hai người các ngươi đã phát sinh chuyện gì?”
“Gia gia…” Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến có chút mất hứng, “Đứa bé là con ta và Tiểu Phá. Xin đừng hoài nghi huyết thống của nó. Quả thật thân thể Tiểu Phá mang giới tính nam, nhưng điều này không có nghĩa chúng ta không thể kết hợp. Ta và hắn là vợ chồng, là vợ chồng theo đúng nghĩa đen. Trong tình huống không bị thuốc khống chế, ta đã kết hợp tự nhiên với hắn. Còn đứa nhỏ là chuyện bất ngờ, bản thân Tiểu Phá cũng không biết.” Nói tới đây, nửa bên mặt Hiên Viên Chiến tràn đầy ảo não, thời gian trước Tiểu Phá hay buồn ngủ, mau đói bụng, nhất định là do có đứa nhỏ trong bụng, là hắn sơ ý, không sớm phát hiện dị trạng.
Tay phải Hiên Viên Tri Xuân vô thức khẽ gõ mặt bàn, có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng ông không biết hỏi làm sao. Tổ chức ngôn ngữ một lát, ông mở lời: “Ngươi nói kết hợp, nghĩa là gì?”
“Giao phối.” Hiên Viên Chiến nói quá trực tiếp làm sắc mặt Hiên Viên Tri Xuân nháy mắt thay đổi, hắn lại rất bình tĩnh bổ sung “Dựa theo ngôn ngữ nhân loại gọi là ‘Làm tình’. Không chỉ tâm hồn, mà chúng ta còn kết hợp cả thể xác. Hiến pháp liên bang không cho phép thân thể kết hợp để cho ra thế hệ kế tiếp khỏe mạnh, Tiểu Phá dùng chính thân thể mình thai nghén đứa nhỏ, còn sinh ra nó. Dựa trên kết quả có thể thấy chúng ta không làm trái hiến pháp.”
Nét không kiên nhẫn hiện lên trên mặt Hiên Viên Tri Xuân, thô thanh nói: “Đúng là không trái với hiên pháp Liên bang nhưng Ủy ban sẽ ra quyết định cuối cùng. Ta phải biết chắc rằng trong cơ thể đứa bé có chảy dòng máu gia tộc Hiên Viên hay không.”
“Chắc! Đó là con trai ta!”
Khóe miệng Hiên Viên Tri Xuân mất khống chế cong lên, ánh mắt lòe lòe sáng, phát hiện mình thất thố, ông khụ hai tiếng, giả vờ đứng đắn nói: “Uỷ ban và quân đội giao trách nhiệm bảo vệ Tiểu Phá an toàn, ngươi lại để Tiểu Phá, khụ, có đứa bé, còn thiếu chút nữa gây ra đại họa. Chuyện này sẽ do Ủy ban và quân đội quyết định xử phạt. Trước viết bản kiểm điểm ngàn chữ nộp cho ta.”
“Vâng.” Hiên Viên Chiến không bất mãn, nhưng lại nói, “Ta nguyện ý chấp nhận Ủy ban và quân đội xử phạt, nhưng điều kện tiên quyết là không được chia rẽ ta và Tiểu Phá. Sau khi Tiểu Phá khỏe lại, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn.”
Hiên Viên Tri Xuân nhíu mày: “Lịch sử Mang Tà chưa có tiền lệ hai nam nhân kết hôn. Hơn nữa trong hiến pháp Liên bang có văn bản quy định rõ ràng, nam nữ tới tuổi nhất định phải lập gia đình, bồi dưỡng đời sau. Hôn nhân giữa hai người các ngươi không phù hợp hiến pháp Liên bang quy định.”
Hiên Viên Chiến cường ngạnh nói: “Hiến pháp có thể sửa. Mặc kệ có hay không, ta và Tiểu Phá nhất định sẽ kết hôn.”[Ước gì được chính tai nghe câu này. Đời hủ viên mãn.]
Hiên Viên Tri Xuân im lặng, ông nhìn chăm chú cháu mình. Mấy tháng gần đây, ông luôn cảm thấy nó đã thay đổi, cái loại biến hóa từ trong ra ngoài này khó có thể tìm từ ngữ miêu tả. Thì ra là do mối quan hệ với Tiểu Phá… Ánh mắt Hiên Viên Tri Xuân nghiêm khắc trừng Hiên Viên Chiến: “Ngươi và Tiểu Phá bắt đầu lúc nào?”
Hiên Viên Chiến không chút e dè: “Chúng ta kết hợp đêm Pháp Lý Bố Pha-ra-ông đến. Ta xuất tinh hoàn toàn tự nhiên. Đứa bé chắc sau vài lần thì có. Gia gia, ta thích Tiểu Phá, Tiểu Phá cũng thích ta. Hắn nói đây là tình yêu.”
Hiên Viên Tri Xuân đứng lên, tránh ánh nhìn chăm chú của cháu nội, ông nhẹ xoay lưng nhìn vũ trụ tinh tế ngoài cửa sổ. Im lặng hồi lâu mới cất tiếng nói: “Thân phận Tiểu Phá rất đặc biệt, trải qua chuyện lần này, sự tồn tại của hắn đối với Liên bang còn trọng yếu hơn. Sự kính yêu từ người dân vượt xa trí tưởng tượng của ngươi. Nếu Liên bang và người dân không thể chấp nhận mối qua hệ hai người các ngươi…”
Hiên Viên Chiến đứng thẳng dậy cắt ngang lời gia gia: “Ta sẽ dẫn hắn rời đi! Ai cũng không thể ngăn cản ta ở cùng Tiểu Phá!”
Hiên Viên Tri Xuân xoay người nhìn về phía cháu trai, trên mặt là sự tán thưởng khiến Hiên Viên Chiến kinh ngạc: “Không hổ là cháu nội Hiên Viên Tri Xuân ta. Chính là loại khí thế đó mới có thể ngăn chận Ủy ban.”
“Gia gia? Ngài, không phản đối?” Hiên Viên Chiến buột miệng hỏi ra, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ông nội ‘dợt’ một trận.
Hiên Viên Tri Xuân trừng mắt, sẵn giọng nói: “Phản đối cái gì? Mang Tang Tử sinh chắt nội cho Hiên Viên gia, chuyện này sẽ làm mọi người ghen tị đến phát cuồng, nhất là lão già Thượng Quan kia. Ta vẫn nhắc ngươi luôn, không được để bất luận kẻ nào cướp đi vị trí đặc biệt trong lòng Tiểu Phá, đặc biệt là thằng nhóc Thượng Quan kia. Hiện tại đến con của ngươi và Tiểu Phá cũng đã sinh ra, còn ai có thể trở thành uy hiếp với ngươi chứ? Có thể để Tiểu Phá trở thành một thành viên nhà Hiên Viên ta, đó là vinh quang gia tộc cao nhất.” Nói tới đây, vẻ mặt Hiên Viên Tri Xuân đắc ý hẳn lên, “Hiện tại trong tứ gia tộc, chỉ có nhà Hiên Viên có chắt trai, còn mang huyết thống rất cao quý.” Càng nói càng đắc ý, ông đi đến trước mặt cháu nội vỗ vỗ vai hắn, “Làm tốt lắm.”
Hiên Viên Chiến nhếch miệng, cuối cùng phun ra hai chữ: “Cám ơn.” [Bó tay]
Giây tiếp theo sắc mặt Hiên Viên Tri Xuân nghiêm túc lại, ông thanh thanh cổ họng nói: “Nhưng thân là chỉ huy cao nhất của quân đội, ta không thể thiên vị cháu ta. Sau khi trở về ta nhất định phải bảo trì im lặng. Nếu Ủy ban ra quyết định cuối cùng là trừng phạt nghiêm khắc…” ông nắm bả vai cháu nội, thấp giọng nói, “Ngươi liền dẫn Tiểu Phá và đứa nhỏ trốn đi.”
“Gia gia!” Hiên Viên Chiến sửng sốt, hắn đưa tay đè lại bàn tay gia gia đặt trên vai, yết hầu lên xuống.
Hiên Viên Tri Xuân rút tay về, quay lưng bình tĩnh nói: “Có thể, Ủy ban sẽ chấp nhận mối quan hệ của các ngươi ngay lập tức, cũng có thể cần một khoảng thời gian dài. Liên bang không thể thiếu Mang Tang Tử, mà thái độ của Mang Tang Tử đối với ngươi sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định của Ủy ban. Ngươi nói Tiểu Phá cũng thích ngươi, ta tin tưởng khoảng thời gian này sẽ không quá dài. Đó là trong trường hợp tệ nhất. Lát nữa ta phải báo cáo chuyện này với Liên bang.”
“Gia gia, cám ơn ngài.” Hiên Viên Chiến có chút ách cổ họng.
Hiên Viên Tri Xuân gật đầu với hắn. Hiên Viên Chiến cung kính chào theo nghi thức quân đội, rồi xoay người rời đi. Thời khắc hắn mở cửa, hắn nghe được giọng nói từ phía sau: “Thời điểm ta lấy nãi nãi ngươi, mọi người trong gia tộc đều không đồng ý, bởi vì trên người nàng khiếm khuyết trên %, nhưng ta chưa một lần hối hận. Đàn ông phải tự chịu trách nhiệm với quyết định mình chọn, nhất là một quân nhân.”
Gật mạnh, Hiên Viên Chiến mở cửa đi ra. Sau khi cửa đóng lại, vì vậy hắn không thể nhìn thấy giọt nước mắt kích động và nụ cười vui sướng của gia gia mình. Không có chuyện nào vui bằng trong nhà có bảo bối bé nhỏ vừa chào đời, đó biểu hiện sinh mệnh một gia tộc được kéo dài.
Hiên Viên Chiến đi khỏi không được bao lâu, khắp chúa hạm truyền tới tiếng chúa quan não thông báo: “Tình huống khẩn cấp, tình huống khẩn cấp, xin mời đại tướng và Hiên Viên thượng tá lập tức đến phòng tổng chỉ huy, xin mời đại tướng và Hiên Viên thượng tá lập tức đến phòng tổng chỉ huy.”
Người đang chìm trong niềm vui chắt trai vừa chào đời và người đang đi tới phòng bệnh của Lục Bất Phá là Hiên Viên Tri Xuân và Hiên Viên Chiến lập tức đi đến phòng tổng chỉ huy. Hai vị kia thoáng nhận ra tình huống chúa quang não tìm bọn họ có vẻ là chuyện khẩn cấp.
Ông cháu hai người tách ra chưa đến ba phút đã chạm mặt tại cửa phòng tổng chỉ huy. Mở cửa cho gia gia, Hiên Viên Chiến đi nhanh vào. Bên trong, nhóm chỉ huy đều có mặt, còn có cả Pháp Lý Bố Pha-ra-ông và mấy người đi theo. Hai ông cháu nói chuyện riêng trong phòng nên không biết phút trước chúa hạm Hàn Cát vừa hội hợp với chúa hạm bên mình, lãnh đạo tối cao tạm thời cả hai bên đều tụ tập một chỗ.
“Đại tướng, ta có chuyện khẩn cấp cần báo cáo.” Hạm đội trưởng thần sắc ngưng trọng lên tiếng, chính giữa bàn tròn, một bản đồ vũ trụ tinh tường xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn điểm một vị trí, bản đồ lập tức phóng đại, khu vực đó lại là một mảnh hắc ám. Hắn nhìn về phía Hiên Viên Tri Xuân: “Đại tướng, hệ thống theo dõi của chúng ta phát hiện vào phút trước… Hành tinh Cách Nhĩ đã, biến mất.”
“Cách Nhĩ tinh biến mất?” Hiên Viên Tri Xuân trầm thanh nói, “Ý ngươi là sao”
Đội trưởng giơ ngón tay chỉ vào khu vực màu đen trả lời: “Nơi này vốn là vị trí hành tinh Cách Nhĩ. Hệ thống theo dõi vẫn luôn giám sát xem có chiến hạm địch đuổi theo không, nhưng đột nhiên phút trước chúng ta bắt được tín hiệu từ Tắc Ba Nhĩ tinh và các hành tinh khác, chủ tinh của bọn họ quả thật đã biến mất, người Tắc Ba Nhĩ đang lâm vào khủng hoảng cực độ.”
Mắt Hiên Viên Tri Xuân chậm rãi trừng lớn, chờ ông tiêu hóa tin tức đó mới hỏi: “Ngươi nói Cách Nhĩ tinh biến mất trên vũ trụ, đúng không?”
“Đúng vậy, đại tướng.”
Pháp Lý Bố thần sắc ngưng trọng nói: “Hiên Viên đại tướng, hệ thống theo dõi của chúng ta cũng phát hiện Cách Nhĩ tinh biến mất. Nơi đó bây giờ là một mảnh hắc ám, cái gì cũng không có, cho dù là một mẩu đất nhỏ. Do hành tin Cách Ngươi đột nhiên biến mất, từ trường tinh hệ Tắc Ba Nhĩ bị ảnh hưởng, những hành tinh khác cũng xảy ra thiên tai với mức độ nghiêm trọng bất đồng. Cách Nhĩ tinh vốn là chủ tinh của tinh hệ Tắc Ba Nhĩ, nó đột nhiên biến mất thế tất sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của các định tinh và hành tinh khác, báo cáo mới nhất chúa hạm đưa ra cho biết định tinh gần nhất là Khuê Nhân tinh đột nhiên tăng thêm độ.”[Định tinh hay còn gọi là hằng tinh là những thiên thể cực lớn có thể tự phát nhiệt phát sáng, mặt trời là định tinh gần trái đất nhất. P/s các định tinh không hề đứng cố định như tên gọi mà có thể tự xoay lẫn di chuyển với tốc độ khác nhau.]
“Biết chuyện gì xảy ra không?” Hiên Viên Tri Xuân nhíu chặt lông mày, một hành tinh đột nhiên biến mất, loại tình huống này ông chưa bao giờ gặp qua. Cho dù chuyện xảy ra ở tinh hệ Tắc Ba Nhĩ nhưng ông vẫn cảm thấy uy hiếp trước nay chưa từng có.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đồng thời nhìn về phía Hiên Viên Chiến, đồng dạng đang lo lắng vì chuyện này, Hiên Viên Chiến có chút bất đắc dĩ không biết làm sao bị mọi người nhìn chằm chằm, hắn lựa chọn trầm mặc. Hiên Viên Tri Xuân cũng nhìn qua: “Có quan hệ gì với Hiên Viên thượng tá?”[Phải chăng mn nghĩ do có thể làm đàn ông có bầu nên những chuyện kỳ lạ đều có dính tới anh ấy.]
Phó đội trưởng chiến hạm nói: “Chúng ta hoài nghi… Chuyện này có liên quan đến Tiểu Cửu.”
“Tiểu Cửu?” Hiên Viên Chiến theo bản năng phản ứng, “Không có khả năng. Sao lại liên quan đến nó?”
Những người khác vẫn như cũ nhìn hắn, phó đội trưởng ra hiệu với đội trưởng, đội trưởng chỉnh vài cái, một hình ảnh quái thú màu đen không lổ không nhìn thấy rõ miệng há về phía Cách Nhĩ tinh phun ra một luồng khí màu đỏ. Cùng lúc đó, phát ra một âm thanh chói tai chấn màng nhĩ: “Kỷ nha!”
Nó mở ra cái miệng rộng, tựa hồ có thể nuốt chửng một hành tinh ngay tức khắc, tiếng kêu xuyên thấu qua màng tai chạy thẳng lên não bọn họ. Mà ngay phía dưới bóng đen là một con quái vật nhỏ chín đầu, đang há chín cái miệng nhỏ nhắn, nhất quán cùng động tác với con quái vật lớn. Tiếp theo, hình ảnh thay đổi, tiểu quái vật dẫm lên đỉnh đầu Quang Vinh, hướng về phía hạm đội Vọng Uy phát ra tiếng rống giận: “Kỷ nha!”
Trên đầu hắn đúng là chiếc bóng cự thú màu đen, thứ đó theo động tác của quái vật nhỏ bên dưới phun ra một ngụm khí màu đỏ nhạt, chưa đến một giây sau, hạm đội Vọng Uy dưới luồng khí màu đỏ nhạt liền nổ thành những cái nấm nhỏ, bất quá chỉ mất vài giây tất cả liền bị hắc ám nuốt chửng.
Đội trưởng tua lại đoạn trước đó. Dừng hình lại lúc tiểu quái vật há miệng, ngón tay chỉ về phía cự thú màu đen nói: “Nó phun ra luồng khí màu đỏ hướng về phía Cách Nhĩ tinh. Sau khi Tiểu Cửu trở về, chúng ta lập tức mở phần theo dõi, kết quả phát hiện Cách Nhĩ tinh… đã biến mất.” Ba chữ cuối cùng kia khiến lòng người run sợ.
“Chúng ta nghĩ hệ thống theo dõi có vấn đề. Nhưng bên Pha-ra-ông truyền đến tin đồng dạng. Chúng ta phái phi thuyền trinh thám ra đến nơi hạm đội xuất hiện lần cuối, cuối cùng cái gì cũng không có, cho dù là một mảnh nhỏ.”
Hiên Viên Tri Xuân biến sắc, lớn tiếng nói: “Lập tức phái phi thuyền trinh thám đến tinh hệ Tắc Ba Nhĩ.”
“Chúng ta đã làm. Khoảng phút sau sẽ thu được tin tức phản hồi.”
Hiên Viên Tri Xuân nện một quyền lên bàn tròn, nhìn chăm chú hình ảnh hiển thị, tim đập gia tốc hơn so với bình thường. Nếu chuyện này có liên quan đến Tiểu Cửu… Ông xoa ấn thái dương, đây đã vượt qua phạm vi ông có thể chịu đựng.
“Mặc kệ thật hay giả, nhất quyết không được để lộ nữa điểm tin tức.” Vẫn còn choáng, Hiên Viên Tri Xuân nhìn về phía Pháp Lý Bố.
Sắc mặt Pháp Lý Bố trắng nhợt, cũng nói nói: “Ta hiểu. Chuyện này nếu tiết lộ ra không chỉ làm cho Mang Tà tinh, mà toàn bộ tinh hệ đều bất lợi.” Nếu Tiểu Cửu có thể dễ dàng xóa sổ một hành tinh thì… Ông nới lỏng cổ áo.
Bất đồng với những người đang khẩn trương bên cạng, Hiên Viên Chiến nhíu mày, âm thanh bình tĩnh nói: “Sao không nhân cơ hội này hủy diệt toàn bộ người Tắc Ba Nhĩ?”
Tất cả mọi người đột nhiên nhìn về phía hắn.
Hiên Viên Chiến đưa tay chỉnh bản đồ vũ trụ, tìm được vị trí tinh hệ Tắc Ba Nhĩ, nói: “Cách Nhĩ tinh không chỉ là chủ tinh mà còn là trung tâm tinh thần của người Tắc Ba Nhĩ. Bọn họ đều đặt vương thành và thần miếu ở chỗ này. Cách Nhĩ tinh đột nhiên biến mất, đối với người dân Tắc Ba Nhĩ, điều này đồng nghĩa với việc đại thần của bọn họ biến mất, đây là thời cơ tốt để tiêu diệt toàn bộ. Ta đề nghị để chiến hạm chủ lực quay lại, không cần đổ bộ, chỉ cần ở tầng khí ngoài là được. Lúc này bọn họ không có biện pháp đối kháng với chúng ta.”
Âu Dương Long theo sát nói: “Chiến nói rất có lý. Người Tắc Ba Nhĩ nổi danh tham lam, tàn bạo và rất thù dai. Nếu cứ như vậy buông tha bọn chúng, khó đảm bảo sau này khi đã khôi phục lực lượng sẽ không bị bọn đó quấy rầy. Không bằng thừa dịp bọn chúng đang hoảng loạn như rắn mất đầu mà một lưới bắt gọn.” Dùng câu thành ngữ đứng kế nhau làm Âu Dương Long rất vừa lòng.
Pháp Lý Bố trao đổi với những người bên mình một hồi, cuối cùng ông mở miệng: “Ta đồng ý với đề nghị của Hiên Viên thượng tá.”
“Ta cũng đồng ý.” Phó Thống soái ấn không chịu nổi mà xoa tay, “Chuyện Tiểu Cửu chúng ta có thể tạm thời để qua một bên, cơ hội hiếm thế này chưa chắc sau này lại có.”
Hiên Viên Tri Xuân suy tư thật lâu, nhìn về phía Pháp Lý Bố: “Đây sẽ là chiến dịch thành công nhất kể từ khi chúng ta kết thành đồng minh cho tới nay.”
“Ta cũng mong thế.” Pháp Lý Bố vươn tay với Hiên Viên Tri Xuân, hai bàn tay nắm chặt.
“Triệu tập cuộc họp khẩn cấp.”
“Rõ!”
…
Ngắt liên lạc với tổng bộ Liên bang, Hiên Viên Tri Xuân sửa sang lại quân trang đại tướng. Ông đã đem những chuyện đã xảy ra và những chuyện sắp làm báo cho chủ tịch quốc hội. Chủ tịch quốc hội đồng ý kế hoạch tác chiến của bọn họ, nhưng chuyện về chắt trai của ông và Tiểu Phá thì chủ tịch quốc hội chỉ nói chờ đến lúc trở về sẽ thảo luận sau.
Không đoán quyết định sau cùng từ liên bang mà ông đội lên mũ quân đội, Hiên Viên Tri Xuân ông là một quân nhân, ông sẽ phục tùng tất cả quyết định của Ủy ban, nhưng đồng thời cũng là một gia gia. Ông lén lút nói cho người con trai, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng trợ giúp cháu nội bỏ trốn. Đó là đứa cháu đã, đang và luôn làm ông kiêu ngạo từ trước đến giờ!
Ra khỏi văn phòng, đi nhanh đến phòng bệnh chắt trai, Hiên Viên Tri Xuân nhìn xuyên qua cửa thủy tinh đứa nhỏ đang đang ngủ say trong rương dinh dưỡng, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Trong tương lai, ông sẽ đem chắt trai bồi dưỡng thành một quân nhân đủ tư cách. Nhìn chừng phút, ông đi đến phòng bệnh Lục Bất Phá. Vừa đến cửa, ông kinh ngạc nhìn cháu nội đang quỳ gối bên giường hôn tay Lục Bất Phá.
“Tiểu Phá, ta sắp đi làm nhiệm vụ. Rất nhanh sẽ trở lại.” Không ngừng hôn lên mu bàn tay, lòng bàn tay Lục Bất Phá, giọng Hiên Viên Chiến khàn khàn, “Thực xin lỗi không thể ở bên cạnh ngươi. Nhưng bắt buộc phải đi, nên ta để Quang Vinh ở lại bảo vệ ngươi và Tiểu Cửu. Ta thề, không bao giờ để ngươi và Tiểu Cửu trải qua chuyện như vậy nữa, ta thề.”
Một tay sờ lên mặt Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến hôn lên gò má gầy yếu vài cái: “Chuyện đứa nhỏ… Có lẽ ngươi khó có thể chấp nhận. Sau khi trở về ta sẽ để ngươi trút giận lên người ta, ta cầu ngươi hãy chấp nhận con của chúng ta.” Quá hiểu tính tình Lục Bất Phá, hắn có thể đoán phản ứng của người kia sau khi biết chuyện này.
Đem tay Tiểu Cửu để cùng với tay Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến lại sờ sờ Tiểu Cửu, rồi mới ấn một cái hôn lên trán Lục Bất Phá: “Ta sẽ trở về nhanh thôi, nhất định phải chờ ta.”
Đứng dậy, lưu luyến nhìn Lục Bất Phá một hồi, Hiên Viên Chiến xoay người. Hắn thấy gia gia đứng ở cửa, mặt không chút xấu hổ, vẫn như thường mở cửa đi ra ngoài.
“Ta vừa nhìn đứa nhỏ, giờ đến xem Tiểu Phá.”
“Hắn còn hôn mê. Ta đi xem đứa nhỏ.”
“Đi đi.”
Nhìn tôn tử rời đi, Hiên Viên Tri Xuân vào phòng bệnh. Đứng bên giường Lục Bất Phá, ông thấp giọng thì thầm: “Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Giúp Tiểu Cửu dịch chăn, tâm tình ông lúc này rất khó hình dung. Một lát sau, bên trong chúa hạm vang lên tiếng còi cảnh báo, Hiên Viên Tri Xuân xoay người ly khai phòng bệnh.
Hành tinh Hàn Cát đang ở thời điểm rét lạnh, nhưng là nơi bọn họ cách gần nhất. Ở đó có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, người Hàn Cát trời sinh là bác sĩ giỏi, điều này trợ giúp rất lớn cho việc Lục Bất Phá khôi phục. Hơn nữa đứa bé quá nhỏ, cần kiểm tra và chất lượng chăm sóc tốt hơn. Bởi vậy, sau khi mọi người bàn bạc, Hiên Viên Tri Xuân cùng Pháp Lý Bố phái ra một phần nhỏ hạm đội hộ tống Lục Bất Phá đi đến Hàn Cát tinh trước. Với lại còn có Quang Vinh, an toàn Lục Bất Phá được đảm bảo. Trải qua sự kiện trước đó, không một ai nghi ngờ sức chiến đấu và lực phá hoại của Quang Vinh.
Hạm đội hộ tống Lục Bất Phá rời đi, Hiên Viên Tri Xuân ra lệnh chúa hạm cùng tất cả hạm đội tham chiến mở hết hỏa lực xuất phát đến tinh hệ Tắc Ba Nhĩ. Hiên viên Chiến mở thông tấn khí: “Quang Vinh, nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Phá, Tiểu Cửu và… Tiểu Tinh.”
“Ô?” Tiểu Tinh?
“Hiên Viên Tinh, con của ta và Tiểu Phá, em trai của ngươi.”
“Ô ô!!” Quang Vinh vui hỏng rồi, chỉ thiếu điều chưa khoa tay múa chân. Hắn sẽ bảo vệ tốt Tiểu Phá, Tiểu Cửu và Tiểu Tinh! Rống rống rống!!! Tiểu Quang có em trai! Tiểu Quang có em trai!
Hiên Viên Chiến chỉnh hình đứa nhỏ hiện lên trước mặt. Hiên Viên Tinh, đứa bé sinh ra trong vũ trụ trời sao, con trai hắn và Tiểu Phá. Nhớ đến cái tên suýt chút nữa làm hắn mất cả vợ lẫn con, con ngươi máy chợt đỏ lên bắn ra hàn quang: “Trước khi ta trở lại, để Duy Lạp sống.”
“Rống rống rống!!” Nghiền nát! Nghiền nát!
“Duy Lạp là của ta!”
“Ô ô…” Tiểu Quang nhịn không được.
“Nhịn không được cũng phải nhịn! Ngoại trừ ta không ai được đụng đến hắn.”
“Ô ô ô…” Tiểu Quang muốn… nghiền nát hắn quá.
“Tiểu Phá và Tiểu Cửu ngủ mãi, ngươi chịu trách nhiệm gọi bọn họ dậy.”
“Ô ô ô!!!” Tiểu Phá! Tiểu Cửu! Tiểu Phá! Tiểu Cửu! Tiểu Phá! Tiểu Cửu…
Phân tán lực chú ý của Quang Vinh, Hiên Viên Chiến gửi cho Thượng Quan Nông một tin: Duy Lạp ở chỗ Quang Vinh, đừng để hắn chết.
Đang xuất thần, Thượng Quan Nông kinh ngạc nhìn một hồi, mới kịp phản ứng những lời này có ý gì. Cười lắc đầu, hắn lại nhịn không được thở hắt ra, trong óc còn đang suy nghĩ: Chiến và Tiểu Phá làm như thế nào mà có con?
Mang Tang Tử: Chương
Ngắt thông tấn khí, chủ tịch quốc hội Bạch Thiện im lặng hồi lâu mới tỉnh táo sau khi nghe tin tức vừa rồi. Đã cứu được Mang Tang Tử… Mang Tang Tử bị trọng thương… Mang Tang Tử sanh ra một đứa bé nhỏ bằng bàn tay… Mà cha nó là Hiên Viên thượng tá… Hành tinh Cách Nhĩ đột nhiên biến mất… Biểu tình vặn vẹo chưa từng xuất hiện nay lại lộ ra, mấy tin tức trên làm hắn choáng váng cả đầu. Ngồi chống đầu hơn phút, Bạch Thiện lúng túng nhấn máy gọi thư ký: “Thông báo các nhân viên có liên quan, phút sau họp hội nghị Ủy ban tối cao.”
“Dạ, chủ tịch quốc hội.”
Ức chế các loại cảm xúc dao động, Bạch Thiện đứng lên, đi vài bước trong phòng, hắn lại đè xuống dụng cụ nói: “Gọi tiền tổ trưởng ‘Tổ nghiên cứu Mang Tang Tử’ – Charlie King lập tức đến phòng làm việc của ta.”
“Dạ, chủ tịch quốc hội, ta lập tức phát thông báo.”
Đi qua đi lại vài bước, Bạch Thiện lại đè xuống dụng cụ một lần nữa: “ giờ đêm nay ta muốn nói chuyện trước toàn thể dân chúng Liên bang, bảo các bộ môn có liên quan chuẩn bị sẵn sàng.”[Một ngày ở Mang Tà có mấy tiếng á.]
“Ta lập tức đi an bài.”
Tạm thời không có chuyện gì, nhưng Bạch Thiện vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh táo. Đảm nhiệm chức chủ tịch quốc hội Liên bang năm nay, lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống hắn không thể làm chủ. Bất quá Bạch Thiện không chút nào ảo não, hắn tin tưởng những người khác biết được tin này cũng giống như hắn thôi.
“Chủ tịch quốc hội, Charlie King tới rồi.”
“Để nàng đi vào ngay!”
…
Tiểu Cửu… Tiểu Cửu… Trong bóng đêm, Lục Bất Phá liều mạng gọi. Nhưng bốn phía đều là hắc ám, không có gì cả. Tiểu Cửu, ngươi đâu rồi? Ngươi tìm được Quang Vinh chưa? Hiên Viên Chiến, ngươi ở đâu? Có thấy Tiểu Cửu chưa? Tuyệt đối không được giao hắn cho đám người thành Cách Nhĩ biến thái đó. Tiểu Cửu… Tiểu Cửu…
Đi mệt, Lục Bất Phá đặt mông ngồi xuống, đau quá! Hắn cúi đầu nhìn, vừa thấy trái tim nhất thời lạnh hơn phân nữa. Sao hắn có thể quên mình sắp chết chứ trời? Xốc quần áo lên, phần bụng bên trái vẫn đang đổ máu, hắn nằm xuống. Mệt mỏi quá a, chẳng lẽ chết lãng nhách như vậy sao? Chết đơn độc trong bóng tối? Không, hắn còn đang tìm Tiểu Cửu, hắn chưa gặp mặt Hiên Viên Chiến, nhưng mà mệt quá, hắn đi không nổi.
“Tiểu Phá nhi, không nhanh về nhà mà la cà đi đâu đó hả? Muốn ăn mì gói phải không?”
“Mẹ?!”
Lục Bất Phá bật dậy, phía trước ánh sáng chói lòa, trung tâm là người mà dù nhắm mắt hắn cũng không bao giờ nhận sai.
“Mẹ!!”
Nước mắt Lục Bất Phá tràn mi, hắn giãy giụa muốn đứng lên, lại ngã nhào trên đất. Cả tay lẫn chân đều dùng tới, bò nhanh về phía bóng người kia. Đau quá, bụng đau quá, mẹ, chờ ta một chút! Chờ ta một chút!
“Tiểu Phá nhi… Nếu ngươi dám bỏ mẹ lại, thì mỗi ngày mẹ sẽ nguyền rủa ngươi biến thành tổng thụ… Tiểu Phá nhi…” Âm thanh từ phía xa xăm dần biến thành tiếng khóc nức nở, Lục Bất Phá khóc lớn lên: “Mẹ, ta chưa chết… chết mà! Ngươi chờ ta… chờ ta!” Không để ý bụng đang đau quặn, hắn liều mạng bò tới, hắn phải về nhà, phải về nhà!
“Tiểu Phá!”
Đằng sau có người gọi hắn, động tác Lục Bất Phá khựng lại, rồi bất động.
“Tiểu Phá! Mau trở lại!”
“Ô ô ô…” Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá, Tiểu Quang nhớ ngươi, Tiểu Quang nhớ ngươi.
“Ma ma ma…”
Nước mắt Lục Bất Phá chảy dài trên má, chậm rãi quay đầu, nam nhân chỉ có nữa bên mặt đứng đằng sau lo lắng nhìn hắn, vươn tay nói: “Tiểu Phá, theo ta về nhà.”
“Hiên Viên Chiến…” Lục Bất Phá ứa nước mắt.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá không cần bỏ lại Tiểu Quang, Tiểu Phá không cần bỏ lại Tiểu Quang…
“Ma ma ma…” Một con quái vật nhỏ từ trong bóng đêm nhảy bổ ra, nhào vào lòng ngực hắn, chín móng vuốt be bé nắm chặt áo hắn.
“Tiểu Phá nhi, ô ô ô, ngươi không cần mẹ nữa sao? Ngươi có vợ quên mẹ, ô ô ô…” Bên kia, tiếng khóc nữ nhân càng lúc càng lớn, Lục Bất Phá nóng vội nhìn lại.
“Tiểu Phá! Ngươi đã là người Mang Tà! Trở về, theo ta về nhà, quay về nhà của chúng ta.” Tay của đối phương gần ngay trước mắt, nhưng Lục Bất Phá không cách nào nắm được.
Âm thanh nữ nhân lại truyền đến, không còn là tiếng khóc nữa. “Tiểu Phá nhi, chả phải ngươi từng mạnh miệng bảo mình tuyệt đối không đi con đường đồng tính sao? Tên kia là ai hả? Hả?”
“Dì à, dì còn chưa nhìn ra sao? Là tình nhân của hắn đó.” Một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện bên người nữ nhân, cười gian nhìn hắn. Lúc thấy rõ mặt nàng, Lục Bất Phá không khỏi rùng mình một cái.
“Tình nhân? Sao có người thôi vậy?” Nữ nhân tới gần nhìn nhìn, trên mặt khô ráo, bất mãn nói, “Ít nhất cũng phải có ba người, con ta sao có thể kém hấp dẫn thế được chứ?”
Cô gái hưng phấn tru: “Wase! Ba người? Dì à, quá đen tối nga. Bất quá P rất rất cân xứng nhoa.”
Mặt Lục Bất Phá cắt không còn giọt máu.
Nữ nhân làm bày bộ dạng trầm tư thuyết: “NP, tổng thụ, lại thêm sinh tử, thế mới hoàn mỹ. Tiểu Phá nhi, ngươi là con của ta, cố gắng lên. Chưa sinh con không cho phép về nhà.”
Lục Bất Phá bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm chặt cứng nam nhân vẫn đưa tay về phía mình, hét lớn về phía hai nữ nhân đáng sợ đằng kia: “Hai người các ngươi thối lắm! Muốn sinh thì tự mình sinh đi!”
Cô gái che miệng lại hì hì cười: “Không phải Tiểu Phá đã sinh rồi sao? Đang nằm trong ngực của ngươi a.”
Lục Bất Phá cúi đầu liền thấy, Tiểu Cửu trong lòng biến thành một em bé trọc đầu, miệng chảy dãi nhìn hắn cười quỷ dị: “Mẹ.”
“A!”
Đột nhiên mở to mắt, Lục Bất Phá bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Thở mạnh từng ngụm từng ngụm khí, hắn ngây người nhìn chằm chằm trần nhà. Thật đáng sợ, giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ. Sao mơ thấy mẹ mình với ma nữ Hác Giai kia vậy trời? Còn thấy Tiểu Cửu biến thành đứa bé trọc lóc gọi hắn là mẹ? Nhịn không được đánh cái rùng mình, lúc này hắn mới phát hiện trên mũi gắn hai ống nhựa, thật khó chịu. Nhìn kỹ, ra là dụng cụ trợ hô hấp. Lại nhìn kỹ, tay trái đang truyền nước biển, ngón tay gắn các dụng cụ theo dõi linh tinh.
Lục Bất Phá bất chợt tự hỏi bản thân đang ở đâu? Động động đầu, hắn phát hiện Tiểu Cửu đang ngủ bên cạnh, nặng nề thở hắt ra. Mơ hồ nhớ hình như mình đã cướp một cái phi hành khí, sau đó Quang Vinh bắt được hắn, còn tìm được Tiểu Cửu.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá…
Lục Bất Phá nở nụ cười, đúng là Quang Vinh rồi. Xem ra hắn đã trở về.
“Ô ô ô ô…” Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá Tiểu Phá… Tiểu Phá tỉnh Tiểu Phá tỉnh Tiểu Phá tỉnh…
“Ô ô ô ô ô…” Hù chết Tiểu Quang hù chết Tiểu Quang hù chết Tiểu Quang…
“Quang…” Mở miệng, mới phát hiện nói không ra lời, Lục Bất Phá đem cánh tay bị Tiểu Cửu ôm rút ra, gở ống trợ hô hấp xuống, ở trong đầu nói: ta tỉnh, Quang Vinh, đừng khóc.
Ô ô ô… Hù chết Tiểu Quang, hù chết Tiểu Quang, Tiểu Phá ngủ rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu…
Ồn chết đi được, Lục Bất Phá vừa tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu bị Quang Vinh làm kêu ong ong, nhưng hắn không bảo Quang Vinh im miệng, mà mặc hắn nháo. Đem tiếng lo lắng khóc xong, Quang Vinh mới đè thấp âm thanh: “Ô ô…” Tiểu Quang kêu thầy thuốc.
“Đừng.” Vẫn chưa tỉnh hẳn, Lực Bất Phá ngăn Quang Vinh, “Ta muốn ở riêng với ngươi và Tiểu Cửu một lát. Hiên Viên Chiến đâu?” Người hắn muốn gặp nhất.
“Ô ô…” Tiểu chiến đi tiêu diệt Tắc Ba Nhĩ nhân. Nếu Quang Vinh có thể ngúng nguẩy, nhất định hắn sẽ lắc qua lắc lại để diễn ta nội tâm hưng phấn, Tiểu Phá muốn ở riêng với Tiểu Quang một lát đó.
“Tiêu diệt Tắc Ba Nhĩ nhân?” Lục Bất Phá động động thân thể, có chút đau, nhưng không đau như lúc trước, hắn ngồi dậy, “Nói rõ ràng.” Tròng mắt Quang Vinh lóe lóe, lặng lẽ chuyển máy của Hiên Viên Chiến, phát ra tin tức khẩn cấp: Tiểu Quang đây! Tiểu Phá tỉnh! Tiểu Phá tỉnh!
Bên này, hắn “Ô ô” vài tiếng.
Tiểu Quang không biết, Tiểu Chiến bảo Tiểu Quang bảo hộ Tiểu Phá, Tiểu Chiến đi tiêu diệt Tắc Ba Nhĩ nhân.
Trước khi Hiên Viên Chiến đi dặn ngàn dặn vạn dò Quang Vinh nếu Lục Bất Phá tỉnh, phải báo hắn đầu tiên, không thể nói lung tung.
Lục Bất Phá lo lắng hỏi: “Hắn đi một mình?”
“Ô ô.” Rất nhiều người. Tiểu Phá không cần lo lắng, Tiểu Chiến rất nhanh có thể trở về.
“Ta sao không lo lắng được hả, tên chết bằm này, cứu được ta và Tiểu Cửu rồi sao không chịu chạy cho lẹ còn quay trở lại tự sát sao.” Cúi đầu liếc bả vai quấn băng, Lục Bất Phá buồn bực, sao vai hắn bị thương vậy?
“Ô ô ô!!!” Nghiền nát! Nghiền nát! Bọn họ làm bị thương Tiểu Phá, Tiểu Quang muốn đem bọn họ toàn bộ nghiền nát!
“Quang Vinh, Hiên Viên Chiến đi lâu chưa? Ngươi có thể đuổi theo hắn không?”
“Ô ô…” Tiểu Quang đuổi không kịp. Quang Vinh nhất tâm nhị dụng lặng lẽ nói với Hiên Viên Chiến: Tiểu Phá đang tìm Tiểu Chiến, Tiểu Quang nói gì đây?
Đang tác chiến trong vũ trụ, Hiên Viên Chiến cũng nhất tâm nhị dụng nói: “Ngươi điều khiển quang não chúa nói cho mọi người, trước khi ta trở về đừng nói cho Tiểu Phá chuyện Tiểu Tinh.”
“Ô?” Tại sao? Tiểu Quang muốn ôm Tiểu Tinh.
“Quang Vinh nghe lời.”
“Ô ô…” Tiểu Quang không nói, Tiểu Quang không nói.
“Quang Vinh, ngươi có thể liên lạc với Hiên Viên Chiến không? Ta muốn nói chuyện với hắn.” Nhìn Tiểu Cửu bất động nãy giờ, Lục Bát Phá nhíu mày, “Tiểu Cửu có bị thương không?”
“Ô ô ô…” Tiểu Cửu bị bệnh, cứ ngủ ngủ mãi. Giọng điệu hơi nức nở.
“Bị bệnh? Xảy ra chuyện gì?!” Lục Bất Phá sờ một cái đầu Tiểu Cửu, sắc mặt kinh biến.
“Ô ô ô…” Tiểu Cửu tiêu diệt Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân, rồi mới thì té xỉu. Tiểu Chiến nói Tiểu Cửu quá mệt, buồn ngủ, nhưng mà Tiểu Cửu ngủ thật lâu thật lâu thật lâu thật lâu…
“Trong thời gian ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ta nghe mau!” Lục Bất Phá nóng lòng rút kim truyền dịch trên tay trái ra, ôm lấy Tiểu Cửu cả người mềm nhũn. Không nghe được tiếng gọi “Ma Ma”, làm hắn lo sợ. Lục Bất Phá ôm chặt Tiểu Cửu, hôn chín cái đầu bé, nước mắt rơi trên người vật nhỏ. Nếu không phải Tiểu Cửu luôn bảo vệ hắn, hắn không biết mình có thể còn sống trở về hay không. Tiểu Cửu, ngươi tuyệt đối không thể có việc gì, bằng không, bằng không…
“Ô ô ô…” Quang Vinh vừa khóc vừa nói: Tiểu Phá bị thương… Vọng Uy nhân và Tắc Ba Nhĩ nhân… Tiểu Phá và Tiểu Tinh tinh rất nguy hiểm… Ta cùng Tiểu Cửu thì… Tiểu Cửu rất lợi hại… Nhưng mà sau khi Tiểu Tinh đi ra thì Tiểu Cửu, âm thanh bỗng im bặt, ý thức được bản thân lỡ miệng, Quang Vinh chỉ biết câm nín, sợ hãi trợn mắt.
Đang ở bi thương, Lục Bất Phá sửng sốt: “Tiểu Tinh? Ai là Tiểu Tinh.”
“…” Ánh mắt Quang Vinh tả hữu phiêu phiêu.[Liếc trái liếc phải. Cụm từ đó dễ thương nên để lại.]
“Quang Vinh? Ai là Tiểu Tinh?” Lục Bất Phá đem Tiểu Cửu đặt bên cạnh, giọng nói sặc mùi thuốc súng.
“…” Quang Vinh khống chế quang não chúa phát ra một tin tức: trước khi Hiên Viên thượng tá trở về, không ai được nói chuyện Tiểu Tinh cho Mang Tang Tử tiên sinh.
“Quang Vinh… Ngươi có giả câm điếc với ta! Nói! Tiểu Tinh là ai?!” Lục Bất Phá xốc chăn xuống giường.
“…” Quang Vinh mở loa: Mang Tang Tử tiên sinh tỉnh, Mang Tang Tử tiên sinh tỉnh. Lập tức toàn bộ phi thuyền đều biết tin, tất nhiên Lục Bất Phá cũng nghe được. Hắn cắn răng quát: “Quang Vinh! Có bản lĩnh ngươi trốn ta cả đời!”
“Ô ô…” Tiểu Quang, Tiểu Quang ngủ! Quang Vinh đóng cửa năng lượng.
“Quang Vinh!”
“( Tiểu Phá) Mang Tang Tử tiên sinh!” Cửa bị người vội vàng đẩy ra, lấy Pháp Lý Bố đi đầu một đám người tràn vào phòng bệnh. Lục Bất Phá cười cười với bọn họ: “Hi.” Quang Vinh! Ngươi nhất định phải chết!
“…”