Trong phòng làm việc của Âu Dương Tu tại sở nghiên cứu, hắn đã nhận được tin hồi báo từ nhân viên – người thuộc sở nghiên cứu bọc chế tạo máy móc bọc thép được điều tới doanh địa đội dặc nhiệm để trợ giúp. Lúc này, thông tấn khí của hắn vang lên.
“Sở trưởng, chúng ta đã nhận dạng được nạn nhân, đã tìm người tới xác nhận, tình huống rất nghiêm trọng.”
“Ta lập tức tới.”
Âu Dương Tu thần sắc ngưng trọng rời khỏi văn phòng.
Vừa tiến vào phòng pháp y, nhân viên chịu trách nhiệm kiểm nghiệm thi thể lập tức nói: “Sở trưởng, chúng ta căn cứ trên quá trình phân tích vùng xương mặt đặc thù và DNA của nạn nhân đã vẽ ra được đại khái khuôn mặt. Sau khi thủ lĩnh Thiết Đạt nhân xác nhận, nạn nhân rất giống một người Thiết Đạt tên là kêu Ngả Đức. Nhưng người Thiết Đạt nói Ngả Đức vẫn còn sống.”
Âu Dương Tu nhìn chăm chú vào màn hình lớn phía trước, dung mạo người chết hiện ra rõ ràng. Kỹ thuật này tốn nhiều thời gian, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện sai sót, cho dù chỉ có thể khôi phục % đặc thù dung mạo, đã tương đối tinh chuẩn.
“Âu Dương sở trưởng, ta có thể chắc chắn người đó chính là Ngả Đức. Ngả Đức từng bị dã thú tập kích, mặt của hắn chịu tổn thường, rất dễ phân biệt. Nhưng Ngả Đức quả thật còn sống, tuần trước ta vẫn còn gặp hắn.” Thủ lĩnh Thiết Đạt nhân vẫn chưa đi khẳng định nói.
Âu Dương Tu lập tức hạ lệnh: “Đem tình huống này báo ngay cho Ủy ban và quân bộ.”
…
Hơi hơi giương mắt, cẩn thận quan sát Tổ Mân và Trương Kính đứng bên cửa sổ, người bị trói ngồi trên ghế thản nhiên mà chậm rãi, từng chút đem lớp da giả trên cánh tay trái xé mở, rồi nhẹ nhàng tháo cánh tay xuống. Bất đồng với lúc trước có đến mười mấy người trông hắn, hôm nay chỉ còn hai, hắn nhất định phải mau chóng thoát thân. Lúc dây thừng trên cánh tay nới lỏng, hắn một bên chăm chú nhìn hai người kia, một bên nhanh nhẹn đem cánh tay trái rút khỏi dây thừng. Rất nhẹ đem cánh tay gắn trở về, không phát ra tiếng động gì, cực kỳ thuần thục tháo dây thừng trên người hắn không phát ra gì tiếng vang, cực kỳ thuần thục đem dây thừng trên người gở xuống. Động động cánh tay máy, chậm rãi đứng lên, cầm lấy ghế dựa.
“Tổ Mân, Pierre Road tiên sinh mới vừa nói bên bọn họ đã bắt đầu hành động, không có vấn đề đi.”
“Sẽ không. Chúng ta đã lên kế hoạch lâu như thế. Đang lúc đàm phán, nên không ai hoài nghi chúng ta đứng đằng sau. Xem thế cục hiện tại, nếu nội bộ Liên bang rối loạn, đây đối với chúng ta mà nói là cơ hội rất lớn. Phỏng chừng Vọng Uy nhân đã chuẩn bị tốt chuyện ngăn cản, có Tắc Ba Nhĩ nhân cùng Vọng Uy nhân hỗ trợ, nhất định chúng ta có thể thành công đảo chính, lật đổ sự thống trị của Liên bang.”
“Lúc này vẫn chưa có tin tức thủ lĩnh, không biết hắn có bắt được Mang Tang Tử và con quái vật chín đầu đó không. Có nó, Tắc Ba Nhĩ nhân mới chịu tiếp tục trợ giúp chúng ta. Nhưng cũng kỳ thật, con quái vật chín đầu đó đến tột cùng là cái gì? Tại sao Tắc Ba Nhĩ nhân cùng Vọng Uy nhân đều muốn có cho bằng được nó? Thậm chí bọn họ còn kết thành đồng minh.”
“Con quái vật đó có là gì cũng chả liên quan gì đến chúng ta, điều quan trọng chính là sự trợ giúp của Tắc Ba Nhĩ nhân cùng Vọng Uy nhân. Có Vọng Uy nhân ngăn chặn bọn Hiên Viên Chiến, thủ lĩnh có thể thuận lợi mang Mang Tang Tử cùng con quái vật kia đi. Chủ yếu chúng ta dựa vào Tắc Ba Nhĩ nhân, Vọng Uy nhân chỉ là bọn mãng phu ngu xuẩn. Không phải Pierre Road tiên sinh đã nói rồi sao? Liên minh với Vọng Uy nhân để bám trụ Hiên Viên Chiến cùng đội đặc nhiệm, tranh thủ thời gian thực hiện kế hoạch của chúng ta.”
“Nếu Vọng Uy nhân phát hiện bị lừa, trả thù chúng ta thì sao? Sức chiến đấu của bọn chúng vô cùng đáng sợ.”
“Trương Kính, ngươi còn non lắm. Nếu người Tắc Ba Nhĩ dám làm như thế, chứng minh bọn họ đã có đối sách. Liên bang không phải ngọn đèn cạn dầu, Vọng Uy nhân sao có thể phân tâm tấn công Tắc Ba Nhĩ nhân, chớ nói chi Vọng Uy tinh lại cách Tắc Ba Nhĩ tinh xa như vậy. Lần này Vọng Uy nhân điều tới chiến hạm và người đến ngăn chặn, bọn họ chỉ muốn con quái vật kia đến tay. Nói không chừng đến cuối cùng bọn họ và bọn Hiên Viên Chiến đều đồng quy vu tận, có lẽ đây là kết quả Pierre Road tiên sinh muốn đi. Hiện tại chúng ta cứ chờ tin tức từ thủ lĩnh.”
“Bên thủ lĩnh chắc sẽ không xảy ra vấn đề đâu.”
“Đương nhiên không…”
Một bóng người xuất hiện phía sau Tổ Mân, giơ cao ghế dựa đánh gãy lời hắn. Thân thể Tổ Mân lung lay ngã phịch xuống đất. Trương Kính vừa giơ súng laser muốn bắn, liền bị đối phương một cước đá bay, tiếp theo đầu cùng cái ghế ban nãy thân mật tiếp xúc, Trương Kính nối gót người anh em hắn, ngã trên mặt đất. Giải quyết xong hai người, sau khi đem bọn họ trói chặt, lấy thông tấn khí trên người Trương Kính, hai tay phát run bấm số đại tướng Hiên Viên Tri Xuân.
“Nhanh lên, nhanh lên…”
“Hiên Viên Tri Xuân.”
“Đại tướng! Biệt Lâm đây! Tiểu Phá gặp nguy hiểm! Duy Lạp giả mạo của ta! Hắn muốn bắt Tiểu Phá cùng Tiểu Cửu! Phản loạn giả cùng Tắc Ba Nhĩ nhân, Vọng Uy nhân cấu kết, bọn họ muốn tập kích phi thuyền của Tiểu Phá!”
Hiên Viên Tri Xuân đứng phắt dậy từ trên ghế.
Cùng lúc đó, Quang Vinh trong tình trạng bạo phát xảy ra biến hóa đáng sợ. Lớp màn hào quang màu lam biến thành khôi giáp cứng rắng, thể trạng Quang Vinh biến lớn một vòng. Cùng với tiếng rít gào phẫn nộ, Quang Vinh triển khai phản kích tất cả “Địch nhân” ngăn cản. Cho dù là phi cơ chiến đấu trên không hay cơ giáp chiến sĩ trên mặt đất đều bị tổn thất nghiêm trọng. Toàn bộ công kích của bọn họ căn bản không thể ngăn cản cước bộ Quang Vinh. Một trái hỏa tiễn từ trên trời bay tới, Quang Vinh rống giận từ hai bên vai xuất hiện khẩu pháo laser, chấn động toàn bộ Bắc Đàn. Một đội quân bí mật vụng trộm lẻn vào doanh địa trọng trang sư. Nhưng bị cuộc chiến giữa Quang Vinh và quân đội Liên bang làm bại lộ.
“ Rống rống rống…” Hắn muốn đi tìm Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến!
“Rống rống rống…” Ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn!
Quang Vinh ngừng lại, rất nhanh chuyển hướng sang phía doanh địa trọng trang sư, sau khi bắn rơi một loạt máy bay chiến đấu hắn đi nhanh đến đó. Chỗ để phi thuyền quân dụng, hắn muốn đi tìm Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến!
“Sếp! Nhanh liên lạc với đội trưởng và Tiểu Phá đi!”
“Ta đang làm đây! Có thể bọn họ đang đi vào vùng nhiễu loạn, nên không có tín hiệu!”
“Sếp! Không xong rồi! Hình như Quang Vinh muốn đi vào doanh địa trọng trang sư!”
“Dùng mọi biện pháp ngăn hắn lại! Thông báo doanh địa chuẩn bị chiến đấu! Đem toàn bộ đại hình bọc thép rút khỏi doanh địa!”
“Rõ!”
“Rống rống rống…”
Khôi giáp màu lam phát ra vô hạn năng lượng đáng sợ, sóng laser của Quang Vinh biến thành màu lam đậm, căn bản cơ giáp chiến sĩ và quân đội Liên bang không thể ngăn trở hắn. Sắc mặc Hiên Viên Tri Xuân ngưng trọng ngồi ở phòng chỉ huy quân bộ, tín hiệu liên lạc với phi thuyền chở Lục Bất Phá vẫn trong trạng thái gián đoạn.
“Pierre Road tiên sinh, phía trước chính là doanh địa trọng trang sư. Thoạt nhìn rất hỗn loạn.”
“Mang Tà nhân lại đúng dịp này rối loạn, đây là Tắc Ba đại thần phù hộ chúng ta. Tạ ơn người, xin ngài tiếp tục phù hộ con dân của ngài, Tu Y Tát.”
“Tu Y Tát.”
Một số người cũng thành kính nhắm mắt cầu nguyện. Cầu nguyện xong, người gọi thủ lĩnh Pierre Road làm một cái động tác, mọi người cầm trong tay các loại vũ khí laser đột nhập vào doanh địa trọng trang sư.
“Rống rống rống…”
Quang Vinh với hình thể khổng lồ rất nhanh đi tới doanh địa trọng trang sư, trong mắt hiện lên lệ khí hạ lệnh: “Chuẩn bị tấn công, tất cả hỏa tiễn vào vị trí!”
“Bắn!”
Vô số hỏa tiễn bắn về phía Quang Vinh, toàn bộ các đội viên đội đặc nhiệm không đành lòng nhắm hai mắt lại.
“Rống rống rống!!!!”
Tầng ánh sáng màu lam từ trong cơ thể Quang Vinh toát ta, Tang Sâm mở to hai mắt nhìn, cằm muốn rụng trên mặt đất, không thể tin được điều chính mình vừa thấy. Hỏa tiễn chưa kịp chạm vào thân thể Quang Vinh đã bị hòa tan! Hóa thành từng đạo quang mang chói mắt. So ban ngày còn sáng hơn gấp trăm lần, ánh mắt sắc bén của Quang Vinh phát hiện một nhóm cầm súng laser trên tay, mặc y phục quân đội màu đen “Khả nghi”. Nghĩ những người này tới ngăn cản hắn đi tìm Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến, Quang Vinh rống giận phóng ra liên hoàn các chùm laser, nhóm người căn bản chưa kịp phản ứng đã táng thân trong lửa giận của Quang Vinh.
Quang Vinh tập kích khiến cho những người khác chú ý, năm giây sau, nhận được cuộc gọi từ quân bộ, Tang Sâm ấn nút báo động đỏ. Quang não nhanh chóng đưa ra chỉ thị: “Có địch nhân xâm nhập! Có địch nhân xâm nhập! Đình chỉ tấn công Quang Vinh! Đình chỉ tấn công Quang Vinh! Có địch nhân xâm nhập! Có địch nhân xâm nhập!”
Lính vây công Quang Vinh nhanh chóng lui lại, những thi thể bọn xâm nhập bị đốt cháy đen nhanh chóng đưa vào phòng kiểm nghiệm. Phi thuyền hạng nặng và náy bay chiến đấu nhanh chóng cất cánh, Bắc Đàn tiến vào một trạng thái chiến tranh.
“Rống rống rống! Rống… Rống…”
Mất đi lý trí – Quang Vinh dần bước chậm lại, màu mắt đỏ thẩm dần khôi phục lại màu đen. Di? Bọn họ muốn thả hắn đi sao? Sao vậy không đánh hắn? Trái phải nhìn nhìn, quả thật không có ai ngăn cản, hắn liền nhanh chân hướng phía để phi thuyền quân dụng, hắn muốn đi tìm Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến!
“Quang Vinh! Từ từ!”
Tang Sâm ở trong phòng chỉ huy hô lớn, toàn bộ doanh địa trọng trang sư đều có thể nghe được. Quang Vinh mới không để ý tới hắn, ra sức chạy trốn, đề phòng nhiều người đáng ghét xuất hiện ngăn cản hắn.
“Quang Vinh! Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến gặp được nguy hiểm! Bọn họ cần sự trợ giúp của ngươi! Chúng ta cũng cần ngươi!”
Cước bộ Quang Vinh nháy mắt dừng lại, cái gì?! Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến gặp nguy hiểm?!
“Rống rống rống!!!” Quang Vinh nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Lúc này ai mà rảnh đi để ý Quang Vinh có trí năng hay không, Tang Sâm nói ngắn gọn: “Duy Lạp giả mạo Biệt Lâm trà trộn vào đội ngũ xuất hành, mục tiêu của hắn là tiểu phá cùng Tiểu Cửu. Tắc Ba Nhĩ nhân cùng Vọng Uy nhân tính nửa đường tập kích Tiểu Phá, chúng ta hiện tại liên lạc không được với Tiểu Phá cùng Tiểu Chiến, ngươi phải tìm Tiểu Phá, bảo hộ hắn cùng Tiểu Cửu an toàn.”
“Rống rống rống!!!” Trong mắt Quang Vinh chỉ có phi thuyền quân dụng.
“Quang Vinh, ta sẽ điều một phi thuyền cho ngươi! Ngươi nhất định phải tìm được Tiểu Phá!”
“Rống rống rống rống!!!”
“Các đơn vị chú ý! Phối hợp Quang Vinh, toàn lực phối hợp Quang Vinh! Trọng trang sư đội , đội , đội nhanh chóng tập hợp, mười phút sau xuất phát! Toàn bộ đội viên đội đặc nhiệm lậpp tức tập hợp, mười phút sau xuất phát!”
Hiên Viên Tri Xuân lấy danh nghĩa đại tướng của Liên bang phát ra chỉ lệnh: Hiên Viên Phá Trận cùng Hiên Viên Phá Quân chịu trách nhiệm chỉ huy quân đội Liên bang quét sạch bọn phản loạn tác loạn và những tên Tắc Ba Nhĩ lẻn đến biên giới Liên bang. Ông yêu cầu tự mình thân chinh dẫn quân đội đuổi theo đội phi thuyền chở Mang Tang Tử tiên. Không người nào dám khuyên can lúc này. Mười phút sau, với sự dẫn dắt của Hiên Viên Tri Xuân dẫn dắt, quân đội Mang Tà ly khai Bắc Đàn.
…
Cười lạnh nhìn Lục Bất Phá vừa bị hắn dùng súng đánh ngất, “Biệt Lâm” chỉa chỉa lồng sắt trên mặt đất, nói với Tiểu Cửu đang giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào lên: “Tiến vào đi, bằng không ta bắn nổ đầu hắn.”
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!”
“Biệt Lâm” hung hăng đạp bụng Lục Bất Phá một cước, mắt Tiểu Cửu giàn giụa nước mắt tức giận trừng Biệt Lâm chui vào trong lồng sắt. Cánh cửa lồng sắt đóng lại, lo lắng mà thấp gọi: “Ma ma ma ma…”
“Câm miệng!”
“Ô ô ô…”
Ma ma, phốc phốc, Quang Quang… Ô ô ô…
Khiêng Lục Bất Phá, nhấc lồng sắt, “Biệt Lâm” mở cửa khoang thuyền, nhìn trái nhìn phải, hắn rất nhanh đi về phía bên trái.
“Ai đó?!”
Một lính gác phát hiện “Biệt Lâm”, bị “Biệt Lâm” lấy súng đánh ngã hắn. Nhìn bên ngoài một chút, phi thuyền đã tiến vào, hắn đi vào thang máy nhấn nút xuống tầng hầm. Chỗ để phi thuyền nhỏ, từ đó hắn có thể an toàn rời khỏi đây.
Đợi một hồi vẫn không thấy Lục Bất Phá trở về, nửa phần mi tâm của Hiên Viên Chiến nhăn lại. Đồng dạng chờ Lục Bất Phá, Thượng Quan Nông nói: “Có thể là Tiểu Cửu còn đang ngủ, ta đi xem hắn.”
“Không cần, ta đi.”
Hiên Viên Chiến mới vừa đứng dậy, bên trong phi thuyền liền vang lên cảnh báo. Trái tim hắn như ngừng đập, vội quay người chạy đi.
Lúc tiếng báo động vang lên, cửa phi thuyền mở ra, một chiếc phi thuyền loại nhỏ chậm rãi bay ra, tiến vào vùng nhiễu loạn tinh tế. Xé lớp da giả trên mặt, Duy Lạp vừa lòng nở nụ cười, cuối cùng cũng bắt được.