Mang Tang Tử

chương 111

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dùng sức nắm tay, móng tay đâm vào da thịt đau đớn khiến Lục Bất Phá bình tĩnh lại, cậu làm bộ khó hiểu mà nói: “Ta đương nhiên là từ Mang Tà Tinh tới.”

Nữ vương chậm rãi lắc lắc đầu: “Mang Tang Tử điện hạ, ngài không phải Mang Tà Nhân. Bất luận là thân thể ngài hay là tinh thần ngài.”

Lục Bất Phá tròng mắt co chặt, cậu hơi hơi mỉm cười, vẫn là giả ngu mà nói: “Ta không hiểu ý tứ nữ vương.”

“Mang Tang Tử điện hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm ý tứ của ta.” Nữ vương xoay người, ở trên tường mở ra một cánh cửa, “Mang Tang Tử tiên sinh mời theo ta.” Lục Bất Phá khẩn trương mà âm thầm hít một hơi, đi theo.

Cho rằng sau cửa sẽ là ám đạo hay cái gì đó, nhưng khiến Lục Bất Phá kinh ngạc chính là sau cửa là một cái tiểu viện tử. Đi theo sau lưng nữ vương, Lục Bất Phá trong lòng thẳng thắn mắng thầm. Nơi này so với con đường cậu vừa đi càng thêm u tĩnh, yên tĩnh đến làm người khác thấp thỏm. Nếu bọn họ muốn ở chỗ này làm cái gì đối với cậu, Hiên Viên Chiến nhất định cứu không được. Bất quá nghĩ đến còn có Quang Vinh cùng Tiểu Cửu, cậu sẽ không sợ.

Đi qua mấy cái đường như tiểu đạo lộ, Lục Bất Phá đi vào một tòa đại điện. Toàn bộ đại điện giống như ở bên trong tuyết sơn, khắp nơi trắng xóa. Nữ vương ở trước đại điện quỳ xuống lẩm bẩm nói nói mấy câu, giống như cầu nguyện. Lục Bất Phá cũng nhanh chóng chắp tay thi lễ khẩn cầu, khẩn cầu thần linh trên trời phù hộ cho cậu hôm nay có thể bình an trở về.

Nữ vương đứng lên, cung kính mà đi vào đại điện. Cùng nàng tiến vào trong đại điện, Lục Bất Phá nhanh chóng mà đưa mắt lia bốn phía, trong lòng buồn bực: Như thế nào là trống không? Trừ bỏ trên tường treo mấy cái đèn ngoại, trong đại điện cái gì đều không có.

“Nơi này chính là nơi đại thần nghỉ ngơi.”

“……”

Lục Bất Phá ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn một vòng, nhịn không được hỏi: “Đại thần đâu?”

“Liền ở chỗ này.” Nữ vương thành kính mà quỳ xuống.

“……” Lục Bất Phá dụi dụi mắt, hoài nghi hai mắt của mình có phải hay không xảy ra vấn đề. Cậu cái gì đều không có nhìn thấy!

Nữ vương quỳ gối nơi đó nhắm hai mắt nói: “Hàn Cát Nhân chính là từ nơi này được sinh ra. Đại thần không có hình thể, tinh thần lực của ngài là chúa tể toàn bộ Hàn Cát Tinh hệ. Khi Hàn Cát Nhân còn chưa có xuất hiện, Bố La thần đã tồn tại. Ở chỗ này, Hàn Cát Nhân có thể cảm ứng được đại thần. Nơi này cũng là nơi tinh thần lực mạnh nhất toàn bộ Hàn Cát Tinh hệ.”

Lục Bất Phá không có cái cảm giác gì đặc biệt, trừ bỏ lạnh vẫn là lạnh. Nhưng nữ vương nói nơi này là địa phương của đại thần, cậu cũng không dám lung tung, ở trong lòng yên lặng thẳng niệm: Đại thần phù hộ, đại thần phù hộ……

Nữ vương nâng tay lên, mấy cái đèn trên tường nháy mắt toàn bộ dập tắt, Lục Bất Phá tâm lập tức thấp thỏm. Sự việc làm cậu giật mình đã xảy ra. Một cái bóng u ám khổng lồ xuất hiện ở trong đại điện. Càng làm cho cậu sợ tới mức lông tơ thẳng dựng chính là cái bóng kia thế nhưng hơi hơi chớp động. Lục Bất Phá vội vàng che miệng lại, sợ tới mức thiếu chút nữa sợ hãi ra tiếng.

Nữ vương miệng lẩm bẩm mà nói cái gì, Lục Bất Phá lặng lẽ hướng sau lui lại mấy bước, chân nhũn ra. Lúc này, nữ vương lại mở miệng: “Mang Tang Tử điện hạ, ở ngày Tiểu Cửu tỉnh lại kia, Đại Tư Tế cùng ta đều cảm ứng được đại thần triệu hoán.”

“Tiểu Cửu, là, nhi tử của ta.” Lục Bất Phá hàm răng run lên mà nói. Mặc kệ cái gì đại thần, ai cũng đừng nghĩ đem Tiểu Cửu mang đi, trừ phi Tiểu Cửu chính mình nguyện ý!

“Mang Tang Tử điện hạ, ngài ngồi xuống đi, đại thần sẽ không thương tổn ngài.” Nữ vương hơi hơi nghiêng đầu nói, Lục Bất Phá nhìn nàng một cái, chậm rãi đi qua, ở bên người nàng ngồi xếp bằng ngồi xuống.

Nữ vương lại nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Cẩn thận nghe, đại thần ở bên cạnh chúng ta.”

Lục Bất Phá nhắm mắt lại, trong óc loạn loạn. Đừng nói nghe thấy cái gì triệu hoán, bên tai cậu tất cả đều là tiếng tim đập chính mình. Không biết ngồi bao lâu, tâm cậu bình tĩnh xuống. Bên tai ẩn ẩn truyền đến thanh âm, tựa tiếng ca lại tựa tiếng nói chuyện, nghe không ra nam nữ. Thanh âm kia làm cậu yên lặng, nghe nghe, thân mình Lục Bất Phá mệt mỏi, ngã xuống.

Ở một khắc cậu ngã xuống kia, nữ vương mở mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía cậu. Nàng duỗi tay thăm cái trán Lục Bất Phá, mới vừa đụng tới, nàng liền rút về tay.

“Đại thần, ngài muốn trực tiếp cùng Mang Tang Tử điện hạ nói chuyện sao?” Nữ vương trên mặt là biểu tình khiếp sợ chưa bao giờ từng có

Tiếng ca nhu hoà, giống như mụ mụ xướng khúc hát ru. Ý thức quét qua một mảnh khu vực màu trắng, sau đó tiến vào trong bóng đêm vô tận. Nhưng rõ ràng là hắc ám, cậu lại giống như thấy được một loại chim khổng lồ đang ở trong bóng đêm bay lượn. Không, không thể nói là chim. Là sinh vật nào đó thong thả trôi đi. Cậu có thể mơ hồ mà nhìn đến cái thân thể sinh vật kia, chỉ có thể dùng bốn chữ tới hình dung: Vô biên vô hạn.

Sinh vật phần đầu có mấy chỗ màu đỏ, giống như đôi mắt của sinh vật ấy. Hắc ám vô tận kia tựa hồ là thân thể sinh vật, cũng tựa hồ là cánh. Sinh vật phun ra một ngụm khí màu đỏ nhàn nhạt, chỉ chốc lát sau, cách đó không xa truyền đến chấn động mỏng manh.

Một màn này khiến Lục Bất Phá có điểm quen mắt, cậu giống như ở nơi nào nhìn thấy qua, lại nhất thời nghĩ không ra. Cậu tựa hồ dao động ở một thế giới khác, từ thế giới này nhìn sinh vật chuyển động. Nhìn nhìn, cây trừng lớn hai mắt, chân mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất. Địa cầu! Cậu thấy được địa cầu! Cái tinh cầu mỹ lệ màu lam kia cậu tuyệt đối sẽ không nhìn lầm! Nhưng một tầng bóng ma lại bao phủ ở trên địa cầu, Lục Bất Phá sợ hãi kêu ra tiếng: “Không được!” Là chỉ sinh vật đang bay đến địa cầu kia.

Khi bóng ma hoàn toàn che khuất địa cầu, địa cầu màu lam nháy mắt biến thành màu đen. Tiếp theo phát ra mấy tia hồng nhạt linh tinh, sương khói nhàn nhạt màu đỏ bị bóng ma hấp thu. So một cái tinh hệ thật lớn mà sinh vật dễ dàng hủy diệt, cái tinh cầu kia ở trước mặt cậu gần như tan thành bụi bậm lớn nhỏ.

Hết đợt này đến đợt khác âm thanh chấn động truyền đến, như vậy rõ ràng. Toàn bộ vũ trụ đều lâm vào trong bóng đêm, rốt cuộc nhìn không tới một mạt ánh sáng. Ngơ ngác mà ngồi dưới đất, Lục Bất Phá không thể tin được cậu nhìn thấy hết thảy, trong hồi ức câu không dám nghĩ tựa hồ ở nơi nào nhìn thấy qua bóng dáng sinh vật. Liền ở hồi ức chính mình mà hoảng loạn, một màn làm cậu khiếp sợ đã xảy ra.

……

Mở to mắt, hai mắt Lục Bất Phá mông lung mà nhìn phía trước. Trong đại điện đèn sáng, thân ảnh quen màu trắng thuộc ngồi quỳ ở bên người cậu. Chậm rãi chuyển động tròng mắt, cậu nhìn qua.

“Mang Tang Tử điện hạ, ngài có thể nghe được ta nói chuyện không?”

Hơi hơi gật gật đầu, Lục Bất Phá suy nghĩ một chút.

Nữ vương đem Lục Bất Phá đỡ lên, sờ sờ cái trán cậu: “Thỉnh ngài kiên trì, ta lập tức đưa ngài đi ra ngoài.” Nói, liền đứng lên.

“Từ từ.” Bắt lấy tay nữ vương, Lục Bất Phá dùng một chút lực, làm nữ vương ngồi xuống, “Ngươi còn chưa nói tìm ta tới làm gì đâu.”

Nữ vương cẩn thận nhìn chằm chằm Lục Bất Phá, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc. “Đại thần, cùng ngài nói cái gì?”

Lục Bất Phá lắc đầu: “Ta hôn mê, không ai cùng ta nói chuyện.” Cậu nhắm mắt lại xoa xoa đầu đang quay ong ong,

“Hảo kì quái, tựa hồ vẫn luôn có người ở bên ca hát.”

“Đó là đại thần triệu hoán.” Nữ vương đỡ Lục Bất Phá ngồi xong, buông cậu ra.

“Bệ hạ, Pharaoh nói ngài đơn độc tìm ta có việc, không phải liền vì để cho ta tới nơi này ngủ một giấc đi. Nơi này rất lạnh.” Xoa xoa cánh tay, Lục Bất Phá giương mắt, trong mắt đã thanh tỉnh không ít.

Nữ vương nhìn chằm chằm hai mắt cậu, chần chờ mọt chút mà nói: “Ta muốn cùng ngài nói chuyện về Tiểu Cửu.”

“Bệ hạ mời nói.” Tựa hồ thật sự thực lạnh, Lục Bất Phá run lập cập. Nữ vương quỳ ở nơi đó, thực cung kính mà đối Lục Bất Phá hành một cái lễ, ở đối phương kinh ngạc nói: “Thỉnh Mang Tang Tử điện hạ chiếu cố hảo Tiểu Cửu, đừng cho nó rơi vào trong tay người có dã tâm. Nó là sứ giả đại thần phái tới, nó có thể dễ dàng mà hủy diệt một cái tinh cầu. Nếu nó bị người có dã tâm khống chế, toàn bộ tinh tế đều đem lâm vào trong bóng đêm.”

“Ta chỉ là cái người thường.” Lục Bất Phá rũ mắt, “Ta bị tắc Ba Nhĩ nhân bắt đi chính là một cái chứng minh tốt nhất. Ta vô pháp chiếu cố nó hảo.”

“Mang Tang Tử điện hạ, Tiểu Cửu lựa chọn ngươi, ngươi chính là người bảo hộ của nó. Chúng ta sẽ không vi phạm ý chí đại thần mà mạnh mẽ lưu lại Tiểu Cửu, chỉ hy vọng ngài đừng cho Tiểu Cửu lâm vào chiến sự các quốc gia ở Tinh té. Nó thuộc về đại thần, không thuộc về bất luận một quốc gia nào. Khi ta thấy ngài, ta có thể cảm ứng được linh hồn cùng thân thể ngài đều không thuộc về Mang Tà Nhân. Ngài là vì Tiểu Cửu mà đến, là đại thần đem ngài đến đây.”

Không có người sẽ hoài nghi tầm quan trọng của Lục Bất Phá đối bới Tiểu Cửu. Ở Tắc Ba Nhĩ nhân ngu xuẩn mà muốn đem Tiểu Cửu từ bên người Lục Bất Phá mang đi lại đưa tới kết quả diệt tộc, sau đó càng không có người đem Tiểu Cửu từ bên người Lục Bất Phá mang đi. Hàn Cát nữ vương lo lắng chính là Tiểu Cửu có thể trở thành vũ khí trong tay Mang Tà Liên Bang hay không, trở thành vũ khí Mang Tà Liên Bang mặt khác gồm bốn sao tế. Mà hết thảy chuyện này, đều quyết định bởi thái độ Lục Bất Phá.

Cậu vì cái gì lại gặp được loại sự kiện kỳ quái này. Lục Bất Phá vô lực mà xoa xoa thái dương trướng đau, khàn khàn mà mở miệng: “Nữ vương bệ hạ, ngài cân nhắc lại ta, ta chỉ là một người thực bình thường. Cùng đại thần các ngươi không có một chút quan hệ.”

“Mang Tang Tử điện hạ.” Nữ vương trong mắt hiện lên nóng vội, chẳng lẽ cậu không muốn sao?

Lục Bất Phá giương mắt, sắc mặt trắng bệch: “Bệ hạ, Tiểu Cửu ăn một viên tinh cầu cũng được, nuốt một mảnh vũ trụ cũng thế, cùng ta không quan hệ. Nó mà không nghe lời ta làm theo, ta sẽ mắng hắn, sẽ đánh hắn. Tiểu Cửu với ta mà nói cùng ngôi sao nhỏ giống nhau, nó là một phần tử trong gia đình của ta. Nếu có ngoại địch xâm lấn Mang Tà Tinh, ta sẽ không mặc kệ ngồi xem, nếu Tiểu Cửu có thể hỗ trợ, ta càng sẽ không ngăn trở, đương nhiên, ta sẽ không cưỡng cầu nó. Ta đáp ứng ngài, ta sẽ không biến Tiểu Cửu trở thành vũ khí xâm lược liên bang, ta sẽ làm cho Tiểu Cửu vui sướng, khỏe mạnh bình thường mà lớn lên. Ngày nào đó khi ta chết, ta sẽ bảo Quang Vinh đem nó mang đi, rời đi hết thảy khả năng nguy hiểm.”

“Mang Tang Tử điện hạ, cám ơn ngài.” Nữ vương ngồi dậy, tràn ngập cảm kích, “Ta tin tưởng lời hứa Mang Tang Tử điện hạ.”

“Bệ hạ, ta cũng muốn cám ơn ngài, cám ơn ngài không có ý tứ cường bạo lưu lại Tiểu Cửu.” Đôi tay nâng nữ vương dậy, Lục Bất Phá lộ ra một mỉm cười nhật, “Ta là người theo chủ nghĩa hoà bình, từ trước đến nay đi theo quy tắc người không phạm ta, ta không phạm người.”

“Người không phạm ta, ta không phạm người……” Nữ vương đôi mắt hơi hơi tỏa sáng, “Hàn Cát Nhân vĩnh viễn sẽ không chủ động tiến công Mang Tà Tinh.”

“Nếu Mang Tà Nhân khắp nơi bị xâm phạm, ta sẽ mang theo người nhà của ta tới đến cậy nhờ nữ vương bệ hạ.”

Hai đôi tay, gắt gao mà nắm cùng nhau. Hữu hảo đồng minh Hàn Cát đế quốc cùng Mang Tà Liên Bang ở địa phương đại thần ngự trị cứ như thế được thành lập.

……

Đi theo nữ vương trở lại địa phương bọn họ từ lần đầu chạm mặt, Đại Tư Tế đã ở nơi đó chờ. Như cũ thâm tâm ở sự kiện vừa mới phát sinh những việc thần quái, Lục Bất Phá cũng không có đối với ông xuất hiện biểu hiện ra kinh ngạc quá lớn. Đại Tế Tư như lúc đi đầu khi đi đến, mang theo Lục Bất Phá rời khỏi thần điện, bên ngoài thần điện, Pháp Lý Bố cùng Hiên Viên Chiến nôn nóng chờ đợi.

Ra khỏi thần điện, nhìn thấy Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá bước chân nhanh hơn, chạy vội vọt tới trong lòng ngực hắn. Ôm chặt lấy người này, cậu suy yếu mà mở miệng: “Hiên Viên Chiến, lạnh chết em, em yêu cầu máy sưởi, lò sưởi, hết thảy đồ vật có thể làm em ấm áp lên.”

Hiên Viên Chiến ôm Lục Bất Phá lên phi thuyền, Pháp Lý Bố hướng Đại Tư Tế hành lễ sau đó vội vàng lên phi thuyền. Phi thuyền thực mau bay đi, Đại Tư Tế đối xuất hiện ở sau lưng nữ vương nói: “ Cậu ấy sẽ làm được điều cậu ấy hứa hẹn. Lựa chọn của đại thần trước nay đều sẽ không có lệch lạc.”

Nữ vương nhìn phi thuyền biến mất phương hướng, nhàn nhạt nói: “Chúng ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cậu ấy.”

Trên phi thuyền, Pháp Lý Bố không hỏi Lục Bất Phá nữ vương cùng cậu mật đàm (nói chuyện bí mật) chút nào. Nếu là mật đàm, ông liền không thật nhiều hỏi. Bất quá nhìn mặt Lục Bất Phá tái nhợt, thân thể run bần bật, ông vẫn là lo lắng hỏi: “Tiểu Phá, ngươi không sao chứ?”

Lục Bất Phá ở trong lòng ngực Hiên Viên Chiến lắc đầu: “Không, không có việc gì, chỉ là, lạnh……” Hít hít cái mũi, cậu đem nước mũi quẹt đến tay áo Hiên Viên Chiến, tiếp tục nói, “Em thật bội phục nữ vương cùng Đại Tư Tế, bên trong lạnh như vậy, bọn họ cũng không nhiều vài món quần áo lắm.”

Pháp Lý Bố cười nói: “Chúng ta đã quen thuộc. Tiểu Phá muốn đi nơi Quang Vinh hay là hồi vương cung?”

“Phiền toái Pharaoh đưa chúng ta đi đến chỗ Quang Vinh kia. Tiểu Cửu cùng Tinh Tinh còn ở nơi đó, chúng ta đêm nay không quay về.” Lục Bất Phá sắc mặt không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng trắng.

Hiên Viên Chiến xoa mặt Lục Bất Phá, xoa tay chân, cũng cởi bỏ áo khoác đem cậu bao lại trong ngực. Lục Bất Phá nhắm mắt lại, run run. Thấy cậu rất thống khổ, Pháp Lý Bố đẩy nhanh tốc độ phi thuyền.

Trở lại nơi Quang Vinh, cùng Pharaoh cáo biệt, Lục Bất Phá vào Hung Thương. Tiến vào Hung Thương, cậu liền ôm chặt lấy Hiên Viên Chiến: “Hiên Viên Chiến, em muốn, em lạnh.”

“Anh đi đem bác sĩ gọi tới.” Hiên Viên Chiến ôm chặt cậu, đi lấy máy truyền tin.

“Không cần.” Kéo tay Hiên Viên Chiến qua, Lục Bất Phá ngẩng đầu, “Em muốn anh, em hiện tại yêu cầu nhất chính là nhiệt độ cơ thể anh, không phải bác sĩ.”

Hiên Viên Chiến nửa khuôn mặt căng chặt, hắn cúi đầu hôn lên Lục Bất Phá, một tay cởi quần áo Lục Bất Phá. Lục Bất Phá rất phối hợp, hạ thân cậu khiến cho chính mình ong ong.

“Hiên Viên Chiến, anh nói sẽ vẫn luôn ở bên người em, tuyệt đối không rời đi e!.” Khóa ngồi ở trên người Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá biên hôn biên nói.

"Em là của anh!” Chế trụ đầu Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến cởi bỏ đai lưng chính mình.

“Tiểu Cửu, đem ngôi sao nhỏ ôm đến ra sau đi.”

“Ma Ma……”

Tiểu Cửu nghe lời mà đem ngôi sao nhỏ “ngậm” tới mặt sau ghế dựa, núp vào, không dám nhìn hai người đấu vật. Bên trong Hung Thương tối sầm xuống, Quang Vinh cũng bưng kín đôi mắt.

“Hiên Viên Chiến, em lạnh muốn chết.”

“Em là của anh.”

“Làm em ấm lên đi.”

“Anh sẽ không rời đi em, tuyệt đối sẽ không.”

Bị tiến vào đau đớn cùng khổ sở khiến khóe mắt Lục Bất Phá kiềm chế không được mà chảy nước mắt xuống, cậu khẽ cắn hầu kết Hiên Viên Chiến, không đợi hắn hoàn toàn tiến vào, chính mình liền đong đưa vòng eo. Chế trụ eo Lục Bất Phá không cho cậu lộn xộn, sợ cậu làm bị thương chính mình, Hiên Viên Chiến thuần thục mà âu yếm phân thân cậu, liếm hôn những điểm mẫn cảm. Ở trên mặt Hiên Viên Chiến hôn sâu, Lục Bất Phá mắt nước mắt càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều. Nếu cậu không có gặp gỡ Hiên Viên Chiến mà nói, hiện tại cậu không phải thực đáng thương sao?

“Hiên Viên Chiến, em yêu anh muốn chết.”

“Rống!”

Sau khi bình tĩnh lại, Lục Bất Phá ở trong lòng ngực Hiên Viên Chiến nhắm hai mắt nói nhỏ: “Tiểu Cửu là ca ca ngôi sao nhỏ, em sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đánh chủ ý lên nó, bất luận kẻ nào.”

“Anh sẽ mang theo các em rời đi.”

“Hiên Viên Chiến, cám ơn anh.”

“Hết thảy có anh.”

“Em biết.”

“Ô ô ô!!!” Còn có Tiểu Quang! Tiểu Quang!

“Ta biết…… Có mọi người, thật tốt.”

Mắt nhìn Tiểu Cửu đang ôm ngôi sao nhỏ ngủ, Hiên Viên Chiến bảo Quang Vinh đóng cửa Hung Thương. Trong bóng đêm chăm chú nhìn Lục Bất Phá lộ ra lo tâm trạng lo lắng, Hiên Viên Chiến nửa cái ấn đường khẩn trương. Vì cái gì lại lo lắng? Hết thảy đều có hắn. Vuốt phẳng mi Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến ôm sát cậu. Yên tâm, hết thảy có hắn.

Truyện Chữ Hay