Từ Nhật Bản bay đến LA cần hơn tiếng đồng hồ. Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Giản Minh Thần bị đôi tay bé xíu không an phận của Lạc Lạc làm cho tỉnh lại, từ lúc dùng nước suối trong tùy thân không gian pha sữa uy Tiểu Lạc Lạc, tiểu gia hỏa bắt đầu có nhiều động tác thú vị.
Dường như vì đói bụng nên tiểu gia hỏa lại y y nha nha nghịch ngợm, đôi bàn tay nhỏ bé quơ loạn khắp nơi. Lúc cần đổi tã sẽ không ngừng đá đôi chân mũm mĩm, một mực muốn Giản Minh Thần thay cho mới chịu yên. Mỗi khi Giản Minh Thần nhìn Lạc Lạc ngày càng thông minh, anh đều kích động muốn khóc, sinh mệnh nhỏ bé này là con mình, anh có cảm giác rất tự hào.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Giản Minh Thần nhìn tiểu gia hỏa đã sớm tỉnh, nhẹ nhàng dùng mặt cọ đôi bàn tay nhỏ bé, “ Có phải đã đói bụng rồi không, phụ thân pha sữa nóng cho con uống nha.”
Kiều Tử Phỉ ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời của Giản Minh Thần, hắn mở băng che mắt ra, nghi hoặc nhìn Giản Minh Thần.“Đây là con trai cậu?” Giản Minh Thần đem bình sữa bột đưa cho tiếp viên hàng không nhờ nàng rót nước nóng vào.
Nhìn con công, à nam nhân hoa Khổng Tước bên cạnh đang kinh ngạc đến ngây người, anh có cảm cảm giác vô cùng tự hào cười nói: “Đúng vậy, là con ruột của tôi a.”
“Nha, nhìn bộ dáng cậu giống như còn chưa trưởng thành nha, lại có một đứa con lớn như vậy.” Kiều Tử Phỉ nhướng mày, bộ dáng như không tin nam hài thoạt nhìn mới – tuổi này đã có hài tử.
Giản Minh Thần không vui, “Tôi đã rồi nha, làm sao còn chưa trưởng thành a. Đến đây bảo bối, kêu ba ba đi con”. Nói xong liền ôm lấy Tiểu Lạc Lạc, để cho hắn đứng trên chân của mình. Tiểu Lạc Lạc tựa hồ cũng rất hưng phấn, bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ, trong miệng mơ mơ hồ hồ lầm bầm: “Bố, bố, bố, bố.”
“ Con gọi vài tiếng, ba, ba xem nào, nói, ba, ba.”
“Bố, bố, ba, ba” Như thế nào thành lão ba ba rồi, cha của con già như vậy sao?
“Ba, ba”
“Ba, ba, ba, ba”
Tiểu Lạc Lạc hưng phấn nói không ngừng, đọc nhấn rõ từng chữ, càng ngày càng rõ ràng, Giản Minh Thần có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, bác sĩ đã từng nói Tiểu Lạc Lạc có lẽ cả đời cũng sẽ không mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ lại mở miệng gọi anh là ba.
“Tiểu Lạc Lạc ngoan quá, đến đây cho ba ba hôn một cái nào.” Nói xong liền để đôi môi trên khuôn mặt phấn nộn nộn đáng yêu của Lạc Lạc. Trong đôi mắt rõ ràng có thủy quang lưu động.
Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần kích động như vậy càng thêm khó hiểu, có cần phải kích động vậy không? Không phải chỉ là được nhi tử kêu một tiếng ba ba thôi sao? Ân, con hắn Kiều Nhạc Ninh lúc nhỏ gọi hắn ba ba, hắn cũng không hưng phấn giống như nam hài này. Xem ra quan hệ phụ tử giữa bọn họ nếu so với mình cùng Kiều Nhạc Ninh tốt hơn rất nhiều a. Vừa nghĩ tới nhi tử tuổi của mình, Kiều Tử Phỉ liền cảm thấy đau đầu.
Giản Minh Thần còn đang đắm chìm trong hưng phấn khi được Tiểu Lạc Lạc gọi ba ba, cũng không có để ý người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm. Gây sức ép một hồi, Lạc Lạc ôm bình sữa chậm rãi uống. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giản Minh Thần còn đang cười ngây ngô.
Ăn no, Lạc Lạc lại cùng Giản Minh Thần chơi đùa, đến lúc thấm mệt lại úp sấp trong lòng ngực của anh nặng nề ngủ. Kiều Tử Phỉ lại bắt chuyện với Giản Minh Thần, hỏi chuyện làm sao để phụ tử có thể vui vẻ ở chung, sau đó lại hỏi những chuyện linh tinh trời trăng mây gió gì đó.
Giản Minh Thần đối với nam nhân hoa Khổng Tước này cũng không mấy thích, mùi hương thoang thoảng như mùi cỏ xanh trên người hắn luôn lượn lờ trong không khí, làm cho anh có cảm giác rất bực bội. Kiều Tử Phỉ cũng cảm giác được thiếu niên cũng không có hứng thú trò chuyện với mình.
Thời gian của chuyến bay kéo dài làm cho Kiều Tử Phỉ căn bản không cách nào ngủ ngon, sau một hồi lại bị âm thanh a a đánh thức. Giản Minh Thần bên cạnh còn đang ngủ say, tựa hồ cũng không biết tiểu gia hỏa trong lòng mình đã tỉnh. Tiểu tử kia mở đôi mắt to tròn, nhìn Giản Minh Thần ngủ, hắn nằm yên trong ngực không có lộn xộn, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng chẹp chẹp.
Kiều Tử Phỉ chưa từng gặp đứa bé nào xinh đẹp như thế, tuy đôi mắt thoạt nhìn mang một chút thẫn thờ, nhưng cũng không ảnh hưởng năng lực hấp dẫn người, nhìn qua càng vô cùng đáng yêu.
Giản Minh Thần dựa vào cửa sổ phi cơ ngủ đến say sưa ngọt ngào, Kiều Tử Phỉ nhìn về phía anh, xuyên qua cửa sổ nho nhỏ có thể thấy bên ngoài từng đám mây trắng xoá lửng lơ. Hiện tại là đầu mùa xuân, còn đang ở trên cao cả vạn thước, hắn rõ ràng đối với nam hài bên cạnh sinh ra một cảm giác kỳ quái.
Kiều Tử Phỉ một mực cao ngạo lại hướng phía nam hài mới quen thảo luận vấn đề phụ tử, quả thực không thể tưởng tượng nổi a.
Hắn đường đường là tổng tài của tập đoàn Thiên Viêm, đột nhiên lại muốn ngồi khoang thường, còn cùng một nam hài mới gặp lần đầu nói chuyên vui vẻ, cái này thật quá điên cuồng. Kiều Tử Phỉ nhìn nam hài còn đang ngủ, lại khiến hắn có nhiều cái lần đầu tiên trong một ngày.
Giản Minh Thần nhìn nam nhân hoa Khổng Tước kia xuống máy bay trước, cũng không nói với hắn một câu nào, anh cảm giác người nam nhân này khí thế quá mức cường đại, nhất định không phải người dễ trêu chọc, vẫn là nên tránh xa hắn thì hơn.
Kiều Tử Phỉ cứ như vậy bị Giản Minh Thần cho vào sổ đen. Chính là duyên phận đôi khi rất kỳ diệu, không quản LA rộng lớn ra sao, lại cho họ có cơ hội gặp lại nhau.
Một tay kéo hành lý một tay ôm Lạc Lạc, ở đại sảnh của phi trường tìm được cha mẹ của anh tới đón, đối mặt với cha mẹ lạ lẫm, Giản Minh Thần thật không biết nên dùng bộ dạng và thái độ gì khi ở chung.
“Giản Minh Thần tôi chiếm thân thể của cậu, cho nên để báo đáp, tôi sẽ hiếu thuận với cha mẹ cậu.”
Hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười mê người, “Ba mẹ con ở đây.” Nói xong liền hướng vợ chồng Giản Vân Phong chào hỏi. Giản Minh Thần đi qua ôm cha mẹ, “Ba mẹ mấy tháng không gặp hai người già đi không ít, sự tình trong nhà con đều biết, hai người yên tâm, dù mất đi hết thảy nhưng vẫn còn con đây, con cũng đã lớn, sẽ chăm sóc hai người thật tốt a.”
Giản phụ nhìn bộ dáng của nhi tử, trong nội tâm không khỏi cảm khái, đã bao lâu không gặp a, tiểu tử này liền từ gà mái biến thành phượng hoàng, trứng cá trên mặt đều biến mất như kỳ tích. Giản mẫu ôm Giản Minh Thần, lau nước mắt, “Tiểu Thần đã lớn rồi a, chỉ là một mình con, một người tuổi làm sao có thể chiếu cố Lạc Lạc a, hơn nữa hắn còn bệnh như vậy.”
Giản Minh Thần vui vẻ nói: “Mẹ, con đã trở về, sao mẹ lại khóc a, bệnh của Lạc Lạc hiện tại đã khá lên nhiều lắm, con sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, mẹ cũng không cần quá lo lắng.”
Ba người cười cười nói nói đi tới Giản gia, còn chưa có vào nhà, chợt nghe đến sau lưng thanh âm của một nam nhân trung niên: “Cha ta vừa mất, thế mà các ngươi lại vui vẻ như vậy sao?” Không cần quay đầu lại, Giản Minh Thần cũng biết người này là ai, đại thiếu gia Giản gia, cũng là đại bá của Giản Minh Thần, là phụ thân của Giản Minh Khê. Giản Minh Thần xoay người lộ ra nụ cười thản nhiên: “Đại bá, gia gia mất, chúng ta đều rất khó chấp nhận, chính là cũng không thể mỗi ngày khóc lóc u oán có đúng không, hãy để mọi thứ theo trời gian trôi qua đi.”
Giản đại bá nhìn tiểu tử trước mắt, cười lạnh: “Tiểu Thần, vài năm không gặp, lễ phép xử sự với người lớn lại không học đàng hoàng, ngược lại, lang thang ở Nhật Bản vài năm lại học ba cái thứ mồm mép láo lếu, nghe nói còn mang về một đứa trẻ ngu si có đúng không?”
“Đại bá lời này của ngươi nói rất không đúng rồi, Lạc Lạc cũng không phải là đứa trẻ ngu dại, chỉ là so với hài tử khác nó phát triển chậm hơn mà thôi. Ta vừa trở về sẽ không nói chuyện phiếm với ngươi, hôm khác ta sẽ hướng ngươi thỉnh giáo sau.” Nói dứt lời, hắn liền xoay người đi vào nhà, cũng không để ý tới Giản đại bá một trận mặt đen.
Mọi người đối Lạc Lạc kỳ thị, Giản Minh Thần đã sớm dự liệu được, nhưng anh không quan tâm, cho dù Lạc Lạc thật sự sự ngu dại thì sao, đó cũng là con ruột hắn. Huống chi anh còn có thần thủy. Đem Lạc Lạc bồi dưỡng thành siêu cấp vô địch cũng không thành vấn đề.
Giản gia từ trên xuống dưới đột nhiên truyền ra tin đồn, nhi tử của Giản nhị thiếu gia đã trở lại, vừa trở về đã cùng đại bá của anh chính diện đối nghịch. Tính cách nhu nhược đã thay đổi, thiếu chút nữa đem đại bá anh tức chết.
Trở lại Giản gia, Giản Minh Thần phát hiện chuyện đầu tiên không bình thường chính là ba Giản cùng mẹ Giản đã phân phòng ngủ. Không phải họ rất ân ái sao? Tại sao lại đột nhiên phân phòng?
Chuyện thứ hai chính là Giản Minh Khê, ca ca trước kia cùng Giản Minh Thần quan hệ không rõ ràng, đính hôn không lâu liền tuyên bố muốn hủy hôn ước. Ngay lúc Giản gia đang hỗn loạn như thế này thì chuyện giải trừ hôn ước đối với Giản gia bọn họ một chút chỗ tốt cũng đều không có, không biết hắn đang làm những thứ gì trò.
Sau nhiều ngày đến Giản gia, ngày đầu tiên gặp phải đại bá Giản Việt, hiện tại Giản Minh Thần cũng không gặp bất kì người họ Giản nào khác. Nhà cũ trước kia ở LA là Giản lão cùng Giản Vân Phong cùng ở, đại bá cùng thúc thúc anh cũng không thường ở nhà cũ. Chỉ là không nghĩ đến Giản lão lại một mực yêu thương nhi tử, dù không phải thân sinh. Giản lão gia đi vội vàng cũng không biết rằng ông có biết rõ thân thế của Giản Vân Phong hay không.
Cùng Lạc Lạc an bình qua vài ngày, Lạc Lạc đã có thể giống như những đứa trẻ hơn một tuổi khác nói vài từ đơn giản để biểu đạt suy nghĩ của mình. Ba Giản cũng rất thích Lạc Lạc, gần đây cũng cùng Giản Minh Thần đi thăm không ít bệnh viện, trải qua kiểm tra, bác sĩ kết luận Tiểu Lạc Lạc đã triệt để khỏi hẳn. Chứng bệnh chết tiệt kia đã khỏi hẳn.
Giản Minh Thần thật không ngờ sẽ bị ba Giản lôi đi tham gia tang lễ của Tư Đồ Ninh. Thế giới này cũng thật là nhỏ, di thể của Tư Đồ Ninh trải qua hơn mười ngày vớt rốt cuộc cũng tìm được. Giản Minh Thần nghe thế, liền lạnh nhạt nhếch khóe môi. Huy động nhân lực như vậy làm cho ai xem, chẳng lẽ là cầu mong an bình trong nội tâm sao?
Đem mái tóc dài hất ra sau đầu, mấy ngày nay bận rộn khiến anh cũng không có thời gian đi cắt tóc, mỗi ngày chải đầu thật sự là mệt mỏi. Mở ra tủ quần áo tìm kiếm quần áo thích hợp, cuối cùng cũng tìm được một kiện áo len màu đen cùng chiếc quần dài màu đen, coi như hợp mắt, chỉ là có chút chật, giống như đã lâu rồi không mặc. Đối với kiểu quần áo khác này, anh chỉ cười nhạt, Giản Minh Thần trước kia thích quần áo sáng màu, mang nhiều đồ họa hoạt hình, Giản Minh Thần hiện giờ nhìn xem liền nhức đầu, có thời gian anh nhất định phải đi ra ngoài mua sắm một ít quần áo.
Ba Giản lái xe, Giản Minh Thần lười nhác ngồi ở vị trí kế bên, anh cũng không mang Lạc Lạc theo. Đi tham gia tang lễ của chính mình đúng thật là khôi hài, không biết Tư Đồ gia kia vì cái gì lại cử hành tang lễ này, không phải anh đã bị Tư Đồ gia đuổi sao? Hơn nữa tại Tư Đồ gia, anh cũng không được hoan nghênh, họ luôn mong anh sớm chết đi, mà anh đối Tư Đồ gia căn bản cũng không có bất cứ chút cảm tình nào, hiện tại bọn họ vì mình tổ chức tang lễ long trọng như vậy làm cho ai xem.
Đứng ở từ đường của Tư Đồ gia, toàn cảnh đều là sắc trắng, thật khiến đôi mắt anh đau đớn. Ba Giản thấy Giản Minh Thần ngẩn người liền vỗ nhẹ bờ vai anh: “Tư Đồ gia rất có thực lực, lần này là tử tôn đích hệ của bọn họ chết nên tang lễ có phần long trọng, điểm này cũng là bình thường, hôm nay có rất nhiều danh môn vọng tộc cũng đến, con nên chú ý lời nói và hành động.”
Giản Minh Thần cho ba Giản một nụ cười an ủi: “Ba, con sẽ thật biết điều, sẽ không cho người thêm phiền toái.” Ba Giản nhìn vẻ mặt không thèm để ý của con, thần tình nói thầm, đứa con trai này của ông lần này về nước giống như thay đổi, chính là cụ thể thay đổi ở đâu ông nói không ra, chỉ là cảm giác hiện tại con trai cho ông cảm giác cùng trước kia bất đồng. Hiện tại con trai giống như gặp phải chuyện lớn gì cũng có thể thành thạo đối mặt, sẽ không giống như trước kia luôn khóc sướt mướt. Có lẽ con của ông thật sự đã lớn.
Chịu không được không khí giả bi thương, Giản Minh Thần bước chậm đến trong hậu viện, anh có chút không rõ, vì cái gì những người bình thường không quan tâm anh, bây giờ đều lộ ra biểu tình đau khổ. Đệ đệ của mình – Tư Đồ Nhân thậm chí khóc ngất đi, chẳng lẽ là đối với chính mình áy náy sao? Áy náy chính tay giết ca ca của hắn.
Đến cả người cha hai năm qua chưa từng gặp mặt cũng khổ sở như vậy, không phải đứa con này luôn là nỗi sỉ nhục của ông ta sao? Vì cái gì bây giờ ông ta lại khóc đến hai mắt đỏ hồng, vẻ mặt hối tiếc. Giản Minh Thần hung hăng hút một hơi thuốc, mọi thứ hiện giờ đối với anh đều không rõ ràng.
Duy nhất không yên lòng là mẹ anh vì cái gì cứ ngơ ngác nhìn di ảnh mình, không có nước mắt, không có bi thương. Đối với người cực kỳ sủng ái cùng nghiêm khắc với mình, mẹ anh, nhìn di ảnh của anh lại giống như mất đi bảo vật, khuôn mặt u sầu.
Quả nhiên tất cả người Tư Đồ gia đều là một đám quái nhân.