Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giản Minh Thần khi về nhà đã thấy Vân Minh ngồi trong phòng khách cùng Giản Vân Phong nói chuyện thật vui. Cốc Tiểu Bắc đang đùa giỡn con của mình. “Xem ra các ngươi đều đã làm quen với nhau.”

“Thần Thần, đồng học ngươi đến nhà của chúng ta ở, sao ngươi lại không nói một tiếng.” Giản Minh Thần có chút kinh ngạc nhìn nhìn Vân Minh, tiểu tử chắc hẳn đã lục qua tủ quần áo của mình, mặc một cái quần thường màu trắng, nhưng anh dám đánh cuộc, tiểu tử này hiện tại khẳng định còn mặc quần lót báo vân nhỏ, bởi vì trong tủ quần áo tất cả đều là loại quần như vậy. Trước kia Giản Minh Thần chính là thích cái này, trong nhà có trên trăm loại quần lót tình thú, anh cũng lười, cũng mặc kệ trước kia Giản Minh Thần mua quần lót gì, bất quá anh chọn mặc chỉ là quần có điểm gợi cảm, cũng không có cái đuôi nhỏ.

“Cha, ta hôm nay bận quá nên quên điện thoại cho ngươi.” Nói xong liền an vị trên ghế sa lon: “Bảo bối tới, cho ba ba ôm một cái, hôm nay tại nhà trẻ có ngoan hay không.” Lạc Lạc từ trong ngực Cốc Tiểu Bắc giãy ra nhảy vào trong ngực Giản Minh Thần, “Lạc Lạc rất ngoan, buổi chiều lão sư đều nói Lạc Lạc thông minh.” Lạc Lạc cọ cọ vào gò má Giản Minh Thần, sau đó cho anh một cái hôn thật to.

“Đúng a, giáo sư ta mời đến đều nói, Lạc Lạc rất thông minh, phỏng chừng đến khai giảng tiểu học, bé có thể trực tiếp lên lớp , trình độ lớp với bé mà nói rất đơn giản, chỉ sợ vùi dập tài năng của đứa nhỏ này.” Cốc Tiểu Bắc kích động không thôi, chạy nhanh giúp Lạc Lạc khoe khoang. Gần nhất y một mực chú ý bồi dưỡng thần đồng, Lạc Lạc lại đáng yêu như thế, không bồi dưỡng thành thần đồng thực có lỗi với bản thân y.

“Cốc thúc thúc, để cho Lạc Lạc học từ lớp lên đi, dù sao bé cũng còn quá nhỏ, đối với xã hội còn không quen thuộc, ta không muốn làm cho Lạc Lạc cùng xã hội tách rời.”

“Ba ba, ta không nhỏ, Lạc Lạc đã ba tuổi, là đại hài tử.” Lạc Lạc núp ở trong ngực quấy rối Giản Minh Thần, lên tiếng vì chính mình biện hộ. “Đúng a đúng a, Lạc Lạc là đại hài tử, buổi tối sẽ không cần cho ba ba lại giường, cũng không muốn cùng ba ba cùng nhau tắm tắm.”

“A, đại hài tử không thể cùng ba ba cùng nhau tắm tắm, cùng một chỗ ngủ sao, cái kia, Lạc Lạc không phải là đại hài tử.”

“Được rồi, cũng gần giờ, nhóc con lanh lợi có phải nên đi ngủ sớm không, đi, ba ba ôm ngươi đi tắm rửa.” Giản Minh Thần cùng mấy người nói qua loa rồi đi lên lầu, nhà bọn họ Lạc Lạc lớn nhất, về chuyện Vân Minh, ngày mai lúc ăn sáng sẽ nói sau.

Đem Lạc Lạc đưa vào Mộng Tưởng đảo, hai cha con ngâm mình ở trong ôn tuyền nói chuyện phiếm: “Lạc Lạc ngươi không được đem chuyện ba ba có Mộng Tưởng đảo nói cho người khác biết a.” “Ba ba, Lạc Lạc cũng không phải là hài tử ngốc, Lạc Lạc ngay cả gia gia đều không có nói cho nha.”

Giản Minh Thần sờ sờ đầu Lạc Lạc: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sáng sớm ta cho ngươi hai bình nước, ngươi đem cho gia gia cùng Cốc gia gia uống hết, như vậy thân thể gia gia mới có thể khỏe mạnh.”

“Giống như Lạc lạc sao?”

“Ân, khỏe mạnh giống như Lạc Lạc.”

Giản Vân Phong cùng Cốc Tiểu Bắc vẫn đối với phụ tử bọn họ rất chiếu cố, anh là người không thích nợ nhân tình, nước suối trong Mộng Tưởng đảo có thể so với thần thủy có thể trị bách bệnh, coi như đây là báo đáp của anh với hai người đi.

Sáng sớm, Giản Minh Thần đưa đến cho Giản Vân Phong cùng Lạc Lạc, cầm một ly cà phê tựa ở trước bàn ăn chậm rì rì uống, đối diện Vân Minh dậy trễ còn có chút mơ hồ ăn bữa sáng.

Không thể không nói Vân Minh xác thực là một nam hài đáng yêu, khuôn mặt trẻ con, ngũ quan rất nhu hòa, không có khí thế cường liệt của nam nhân. Tuy đã tuổi nhưng cũng chỉ giống như - tuổi, dáng người mảnh khảnh. Thật không cách nào tưởng tượng ra bộ dáng cầm súng của hài tử như vậy.

Vân Minh cơm nước xong, ngẩng đầu vừa vặn đụng với Giản Minh Thần nhìn mình cười cười, cậu có chút ngượng ngùng. Chẳng lẽ vừa rồi chính mình ăn nhiều lắm sao. Cũng không biện pháp a, đừng xem cậu dáng người nhỏ, nhưng sức ăn rất lớn a.

“Cái kia Thần ca, ngày hôm qua ngươi không phải nói tìm ta có việc sao?”

“Ân, ngươi cũng đừng giả bộ mất trí nhớ với ta, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là từ nơi nào tới, vết chai trên tay ngươi là do dùng súng a.” Giản Minh Thần uống một ngụm cà phê, lẳng lặng chờ Vân Minh trả lời.

“Thần ca, ngươi đã nói như vậy, ta cũng không dấu diếm nữa, trí nhớ của ta là thật ra một vài vấn đề, rất nhiều chuyện đều mơ hồ, không biết nguyên nhân gì một mực có người truy sát ta, cuối cùng ta còn bị đưa một du thuyền, những kia bọn cướp hành hạ ta ba ngày ba đêm, còn không cho ta ăn cơm. Hình như là muốn ta giao ra vật gì đó, ta nhớ không rõ ràng lắm. Lúc sau ta thừa dịp bọn họ không chú ý trốn thoát, không nghĩ tới lại bị trúng đạn mà rớt xuống biển. Chờ ta tỉnh lại chính là đang ở trong bồn tắm nhà ngươi.” Vân Minh nói một hơi rất nhiều, hiện tại có một số việc cậu thật không nhớ gì cả.

“Về tại sao ta lại dùng súng, cái này ta cũng không biết, nhưng ta cảm giác đối súng rất quen thuộc, quen thuộc đến từng linh kiện bộ phận của nó.”

Nghe xong Vân Minh nói, Giản Minh Thần có thể nói tin hơn phân nửa, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Vân Minh: “Tiểu tử hảo hảo ở trong này a, thu dọn bàn ăn rồi ra vườn giúp ta nhổ cỏ, gần đây ta muốn trồng thêm một số loại hoa hồng, đúng rồi còn có cái suối phun kia, tìm người đến tu sửa, nước trong hồ nhớ thay, ta muốn trồng thêm ít hoa sen.” Nói xong Giản Minh Thần liền lên lầu.

Hiện tại Mộng Tưởng đảo chính là một mảnh biển hoa, Giản Minh Thần gần nhất phát hiện càng là hoa đắt tiền thì lúc sinh trưởng tại Mộng Tưởng đảo càng chậm, lần trước anh trồng hoa hồng không đến một ngày liền nở hoa, nhưng còn mấy giống mới này thì mất ngày mới nở hoa.

Giản Minh Thần cắt xong vài đóa hoa hồng bỏ vào bình hoa, khi có Vân Minh thì anh không thể lõ liễu dời đi hoa hồng. Còn hoa sơn chi trong góc cũng có hoa nở hoa tàn, rõ ràng không có bị Mộng Tưởng đảo ăn hết. Xem ra Mộng Tưởng đảo chỉ ăn tính mạng của thực vật sắp chết.

Ôm hoa hồng ra khỏi Mộng Tưởng đảo, Giản Minh Thần đột nhiên nhớ tới, anh trồng nhiều hoa hồng mỹ lệ như vậy, có thể hay không đem đổi lấy tiền. Mở cái cửa hàng bán hoa cũng là ý không tồi. Ân, ân, chờ Lục Minh khai trương, từ nay về sau anh muốn ở bên cạnh Lục Minh mở cửa hàng bán hoa. Các văn phòng xa hoa ở phụ cận hẳn sẽ cần hoa hồng xa hoa. Giản Minh Thần giật nhẹ khóe môi, anh phát hiện mình càng ngày càng thông minh.

Mỗi ngày cuối cùng trong tháng là ‘Đêm ’ của “Đêm Khuya”, một đêm này có thể điên cuồng phóng thích chính mình. Một đêm này ngươi có thể không cần giả dạng thân sĩ. Một đêm này ngươi có thể mặc tây trang múa cột. ‘Đêm ’ chính là chiêu bài của “Đêm Khuya”. Hôm nay tất cả nhân viên toàn bộ đều được điều đến hỗ trợ. Giản Minh Thần nhìn tấm bảng ngoài cửa ra vào ‘Nam, nữ xin đừung đi vào’ thiếu chút nữa cười phun ra, ai viết vậy trời, cũng không sợ giày cao gót đập trúng chính mình a.

Buổi tối, vẫn chưa tới giờ, đã không ít tuấn nam lượng ca lục tục đến. Nguyên lai tại Z quốc gay đã nhiều như thế. Chính mình năm đó cũng chính là buông tha cho quyền kế thừa Tư Đồ gia mới được ra đi, nhưng bây giờ mọi người lại có thể công khai nói cho người khác biết: ‘Ta chỉ yêu nam nhân’. Không thể không nói thế giới này quá mức điên cuồng.

Khách nhân nhiều lên, đôi tay Giản Minh Thần cũng không còn rảnh rỗi. Đây là lần đầu tiên Giản Minh Thần chứng kiến ‘Đêm ’, trong nội tâm khó tránh khỏi có điểm rung động. Vừa rồi khi làm việc trước, A Dân dặn dò tất cả phục vụ, hôm nay bọn họ không thể động vào bất cứ loại nước nào, bởi vì rất có thể sẽ bị kê đơn. Kêu mọi người chính mình cẩn thận. Hôm nay người tới nơi này một nửa là kẻ điên.

Giản Minh Thần nhún nhún vai, có khoa trương như vậy sao? Trước kia anh cũng đi quán bar chơi đùa, từng thấy qua các thiếu niên trẻ tuổi cắn dược điên khùng chơi, cũng không còn lạ a. Giản Minh Thần cũng đâu có ngờ hôm nay anh sẽ gặp phải xui xẻo.

“Thần ca, ba ly ‘Fallen Angels’.” Tiểu Ngạn cầm khay kêu Giản Minh Thần pha chế rượu. “Đây là ly thứ mấy rồi, đã chưa.” Giản Minh Thần bên cạnh vừa pha chế vừa hỏi Tiểu Ngạn, bọn họ chính là đã đánh cuộc, ai thua phải uống liền ba ly ‘Fallen Angels’.

“Thần ca ngươi thua rồi, hiện tại đây đã là ly thứ , ngươi một hồi ngoan ngoãn uống đi hắc hắc.” Tiểu Ngạn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, rất mê người.

“Thật hay giả, có nhiều như vậy sao?”

“Hôm nay tan tầm nhất định phải uống xong mới được đi.”

“Kháo, có chơi có chịu, được rồi chứ?”

Giản Minh Thần vừa đổi xong quần áo đã bị Tiểu Ngạn kéo tới, “Nhanh lên a Thần ca, tự mình chế, không cho phép ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, ba ly nha.” Tiểu Ngạn lúc nói chuyện còn cầm ba cái ngón tay ở trước mặt Giản Minh Thần lúc ẩn lúc hiện. Giản Minh Thần cười khẽ, đem tay áo sơ mi xắn lên, bắt đầu pha chế rượu, chỉ chốc lát ba ly ‘Fallen Angels’ liền xong.

“Tiểu Ngạn ngươi cần phải xem kĩ, không phải chỉ là ba ly ‘Fallen Angels’ thôi sao? Ta còn được xưng ngàn chén không ngã.” Nói Giản Minh Thần uống cả ba chén. Bầu không gian bỗng nhiên ngưng trọng, có lẽ do uống quá mau, Tiểu Ngạn tranh thủ thời gian đưa lên một chén nước: “Thần ca không sao chứ, uống ly nước cho dễ chịu.”

“Không có việc gì, không có việc gì, ta đi toilet rửa tay, vừa rồi bị đổ ra một ít.” Giản Minh Thần tiếp nhận nước do Tiểu Ngạn đưa tới uống xong liền chạy đi toilet.

“Thần ca ta tại bên ngoài quán bar chờ ngươi a, nhanh đi ra a.”

Giản Minh Thần tại toilet rửa mặt, cảm giác tầm mắt như thế nào càng ngày càng mơ hồ, bụng hỏa thiêu hỏa liệu. Thân thể phản ứng không bình thường làm cho Giản Minh Thần có chút trở tay không kịp. Chẳng lẽ Tiểu Ngạn kê đơn cho anh. Chết tiệt, muốn thì nói thẳng a, chẳng lẽ ta còn không thỏa mãn được ngươi.

Nhưng là bây giờ anh phiền toái lớn, hiện tại cái gì cũng thấy không rõ, toàn thân cũng càng ngày càng nóng. Gượng chống thân thể mở ra cửa phòng WC, vẫn chưa đi vài bước liền đụng vào một người. Lồng ngực rất rắn chắc, còn có một cổ mùi nước hoa cỏ xanh. Anh đêm nay xem như xong rồi. Hiện tại anh khó chịu muốn chết, cũng không muốn nghĩ nhiều.

Kiều Tử Phỉ thật không ngờ lần thứ ba gặp Giản Minh Thần sẽ là tình huống như bây giờ, Giản Minh Thần híp lại đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nanh ửng đỏ, một tay nắm ở trên lưng anh, một tay tiến vào của bên trong áo anh vuốt ve. Đúng lúc này lại vang lên tiếng: “Dẫn ta lên lầu được không, ta có chút không thoải mái.” Ngữ khí mềm nhũn làm cho Kiều Tử Phỉ thiếu chút nữa cho là mình xuất hiện ảo giác.

“Ngươi biết ta là ai sao?” Kiều Tử Phỉ nâng cằm Giản Minh Thần lên, để cho anh thấy rõ mặt mình.

“Mẹ nó, ta quản ngươi là ai, rốt cuộc có làm hay không, ta bị người kê đơn.” Giản Minh Thần phát hỏa, người này như thế nào lại khó chịu như vậy, chẳng lẽ mị lực của mình giảm, không tác động đến người ta.

Nhìn tiểu gia hỏa trong ngực tạc mao, Kiều Tử Phỉ cong khóe môi, đây là ngươi lựa chọn, đến lúc đó cũng đừng hối hận.

“Đêm Khuya” là tầng một của một tòa nhà, đi thang máy lên sẽ là một khách sạn sao, hôm nay Tiêu Nham chính là cho Kiều Tử Phỉ phòng tổng thống, để cho hắn tiêu khiển.

Kiều Tử Phỉ cởi áo khoác, che ở trên đầu của anh, đây là chỗ anh làm việc, hắn không hy vọng có người ở sau lưng nghị luận tiểu gia hỏa của hắn. Rời khỏi quán bar, vào thang máy, nhấn tầng .

Đêm nay hắn muốn khiến tiểu gia hỏa có một ‘đêm cuồng dã’ khó quên.

Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ mang đi, không để cho bất luận kẻ nào chú ý, chỉ là Tiểu Ngạn ở ngoài cửa sốt ruột không đi, cậu có cho mê dược vào trong ly nước của Giản Minh Thần, làm cho người ta dục hỏa thiêu đốt. Nhưng cậu chờ mãi cũng không thấy người ra. Đi vào quán rượu tìm cũng không có ai, gọi điện thoại thì tắt máy. Tiểu Ngạn nhanh chóng muốn khóc. Hy vọng đừung xảy ra nhiễu loạn gì.

…………………………………………………………………………………………………..

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tên rượu sai rồi, vừa phát hiện, khi đọc thỉnh không cần chú ý a.

Truyện Chữ Hay