Mạng Không Còn Lâu

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần một bỡ ngỡ, lần hai thuần thục, Lục Văn Tây xem thời khóa biểu của Hứa Trần, xác định địa điểm, sau đó đi thẳng tới phòng học của Hứa Trần.

Anh mới từ trường phim ra, bởi vì bình thường luôn chú ý tới phóng viên chụp hình, fan hâm mộ chụp lén nên ngày thường rất chú ý ăn mặc. Lúc tới đây anh cũng không kịp thay quần áo, chỉ mặc một chiếc áo khoác không tay, có thể coi là một chiếc áo choàng kiểu dân tộc, anh bị cóng tới rúc tay vào trong quần áo, lưng hóp lại như mèo chạy vào trong tòa nhà dạy học.

Đẹp nhưng đổi lại là lạnh chết đi được.

Đi tới cửa phòng học, phát hiện cửa phòng đóng kín, cậu chỉ có từ mặt kính thủy tinh nhìn vào trong, kết quả cùng Hứa Trần ngồi hàng sau cùng nhìn nhau. Hứa Trần liếc nhìn giáo viên một chút, có chút do dự, sau đó đổi vị trí, chuyển tới chỗ cửa sau, sau đó mở cửa, chờ Lục Văn Tây tiến vào thì đóng cửa lại.

Lục Văn Tây cười híp mắt ngồi ở bên cạnh Hứa Trần, vừa quan sát vừa hỏi: "Sao trên người em không có sát khí?"

Hứa Trần không trả lời, chỉ mở vở ra, cầm bút viết: Có người chụp lén, em phải thu liễm một chút, bằng không rất dễ lộ tẩy.

Lục Văn Tây mất hứng.

Anh liếc nhìn phòng học, phát hiện trong lớp quả thực có khá nhiều nữ sinh, lại còn thường xuyên lén nhìn trộm Hứa Trần, Lục Văn Tây quá hiểu ánh mắt của bọn họ, bởi vì anh cũng thường nhìn thấy nó.

Ý thức được Hứa Trần rất nổi tiếng trong trường, có thể còn rất được hoan nghênh, anh liền mất hứng ôm chầm lấy Hứa Trần, hệt như gấu koala đu trên người đối phương, u oán lầm bầm: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."

Lời này Hứa Trần vừa nói cách đây không lâu với Lục Văn Tây, bây giờ Lục Văn Tây liền trả lại.

Hứa Trần cảm thấy tính chất trêu hoa ghẹo nguyệt của hai người hoàn toàn khác biệt, Lục Văn Tây là thật sự trêu hoa ghẹo nguyệt, mà cậu thì chưa từng có hành động nào dị thường, vì thế Hứa Trần không thừa nhận ttội danh này, còn cảm thấy mình thực oan uổng.

Nhưng trong tình huống hiện giờ thì cậu không thể nào giải thích, chỉ có thể viết lên vở: Không có.

Lục Văn Tây vẫn rất u oán, ôm Hứa Trần dùng chóp mũi cọ cọ lung tung lên mặt người này: "Của anh của anh của anh, em là của anh, không cho người khác xem."

Hứa Trần cảm thấy ngứa nhưng lại không dám cử động quá lớn, vì thế chỉ có thể tùy ý Lục Văn Tây ôm.

Ôm một hồi, Lục Văn Tây cảm thấy không đủ thỏa mãn nên liền hôn má Hứa Trần, nhỏ giọng nói: "Thích em."

Lỗ tai Hứa Trần ửng đỏ, thân thể cứng ngắc rồi nhanh chóng khôi phục bình ổn, Lục Văn Tây lại hôn một cái, lại nói thích em, cứ thế lặp lại mấy chục lần, làm hại Hứa Trần ngày càng mất tự nhiên.

"Lục ảnh đế muốn thi triển tài năng diễn xuất kinh người đây! Bắt đầu đóng vai nhân vật!" Lục Văn Tây nói xong thì liền nâng mặt Hứa Trần dùng sức hôn một cái, còn nói: "Chim gõ kiến, diễn có giống không?"

Trước đó, Hứa Trần vốn đã không kiềm được rồi, vẻ mặt ngày càng ôn nhu hơn, nghe thấy những lời này thì nhịn không được "phốc" một tiếng, bật cười khẽ. Lục Văn Tây sửng sốt nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mỉm cười của Hứa Trần.

Gương mặt vốn lạnh lùng nháy mắt trở nên thả lỏng, có dáng vẻ nên có của nam sinh tuổi mười tám, rất đẹp mắt, đẹp tới mức trái tim Lục Văn Tây nảy lên hỗn loạn.

Người mình thích.

Đã ở chung một chỗ rồi.

Nhưng vẫn làm anh động tâm một lần nữa.

Thấy Hứa Trần mỉm cười, không chỉ Lục Văn Tây, nhóm nữ sinh trong lớp cũng không ngừng phát ra tiếng kinh hô, nhưng rất nhanh đã im bặt, dù sao thì giáo viên vẫn còn đang giảng bài trên bục giảng.

Lục Văn Tây rất nhạy cảm với ống kính, có thể là vì bị chúp lén quen rồi nên theo bản năng cảm nhận được có người đang chụp lén ở đâu, vì thế anh biết khoảnh khắc đó có nữ sinh chụp lén được. Anh có chút xúc động muốn tìm cô gái kia để đòi ảnh chụp, khi nãy anh nhìn tới sửng sốt nên không kịp phản ứng.

Nhưng rất nhanh anh đã bình ổn trở lại, Hứa Trần là bạn trai anh, sau này muốn xem thế nào thì xem thôi.

Hứa Trần cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, sau đó giơ tay lên chỉnh lại quần áo rồi thuận tiện túm lấy tay Lục Văn Tây, nắm tay anh, mười ngón đan xen, đút tay hai người vào trong túi.

Bị Hứa Trần kéo tay, Lục Văn Tây cười ngốc hề hề, cũng không quấy rối Hứa Trần học tập nữa, chỉ nằm xuống bàn nhìn Hứa Trần, muốn xem dáng vẻ học tập của đối phương.

Hứa Trần học rất nghiêm túc, lúc này đã đổi sang dùng tay trái viết chữ, chữ không đẹp bằng trước đó nhưng nhìn vẫn tạm được.

Viết bút ký một hồi, Hứa Trần từ trong balo lấy ra một cái khăn quàng cổ, đặt tới trước mặt Lục Văn Tây, anh liền hiểu ý, để mặt gối lên chiếc khăn, tiếp tục si mê nhìn Hứa Trần.

Chờ tới khi giáo viên ngừng giảng bài, Lục Văn Tây mới nói: "Chiều nay anh phải tham gia diễn tập, nói không chừng phải tới trường quay, xác định thời gian quay hình với tổ chương trình, em còn phải thi, không cần đi theo đâu."

Hứa Trần nghe vậy thì lập tức nhìn sang, mày nhíu lại, tựa hồ không quá cao hứng.

"Yên tâm, anh sẽ trở về ăn tết với em." Anh bổ sung.

Hai người vừa mới xác định quan hệ đã phải xa cách, Hứa Trần không vui cũng là bình thường.

"Anh phải đi làm việc, em ở lại ôn tập thi cử, chỉ xa cách vài ngày mà thôi, cao lắm là bốn ngày, mùng một anh sẽ về." Lục Văn Tây tiếp tục an ủi, còn nhéo nhéo tay Hứa Trần, dỗ dành.

Hứa Trần dừng bút, nhìn chằm chằm anh một chốc rồi dùng viết viết ba chữ: Em biết rồi.

Hứa Trần vẫn luôn là người rất hiểu chuyện, sẽ không mang phiền phức tới cho người khác. Vì thế những lúc thế này sẽ không tùy hứng, cho dù có chút không nỡ nhưng cũng không đến mức không cho Lục Văn Tây đi.

Lục Văn Tây mỉm cười nhìn Hứa Trần, đôi mắt cong cong, tóc mềm mại rũ trên chiếc khăn quàng cổ hệt như một con mèo ngoan ngoãn.

Lúc chuông tan học vang lên, Hứa Trần nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đeo ba lô, một lần nữa kéo tay Lục Văn Tây bỏ vào trong túi, dẫn anh nhanh chóng đi qua hành lang, đi tới một tòa nhà khác.

Nơi này phần lớn là câu lạc bộ, nhưng bởi vì đang là cuối kỳ nên sinh viên tới đây cũng chỉ tìm chỗ an tĩnh ôn tập. Hứa Trần cũng tham gia một câu lạc bộ, sau khi vào trong thì không có một người nào cả, Lục Văn Tây có chút hiếu kỳ hỏi: "Đây là câu lạc bộ gì vậy?"

"Quốc học." Hứa Trần trả lời.

"Oh...."

Quốc học là gì?

Nghe có vẻ rất siêu...

Thôi không hỏi thì hơn, giống như bị thất học vậy.

Hứa Trần đặt ba lô lên bàn, sau đó kích hoạt dây chuyền, trở thành trạng thái ẩn thân như Lục Văn Tây.

"Anh với em đều ẩn thân nhưng vẫn thấy được nhau à?" Lục Văn Tây hỏi.

Hứa Trần không trả lời, chỉ đẩy anh lên tường, trực tiếp hôn tới.

Nụ hôn này rất bá đạo, rất trực tiếp, tiến quân thần tốc, hùng hổ... thôi được rồi, Lục Văn Tây thật sự không biết hình dung thế nào.

Lúc hôn Hứa Trần nhắm mắt, còn che mắt Lục Văn Tây lại. Ngón tay Hứa Trần vẫn luôn lạnh như vậy, bao trùm lên mắt Lục Văn Tây, chặt chẽ, kín kẽ. Anh có thể cảm giác được nụ hôn của Hứa Trần có chút gấp gáp, có lẽ biết Lục Văn Tây sắp phải rời đi nên có chút không nỡ, muốn thông qua nụ hôn này để phát tiết.

Sau đó dần dần dịu nhẹ lại, ngày càng sâu đậm hơn, triền miên hơn, làm trái tim Lục Văn Tây cũng tê dại. Kỳ thực anh rất muốn nhìn Hứa Trần, nhưng anh biết nếu mình nhìn thì Hứa Trần nhất định sẽ ngượng ngùng, sẽ không chủ động như vậy nữa.

Anh hưởng thụ sự chủ động của Hứa Trần, rất thích, tay đưa lên ôm lấy Hứa Trần, bấu chặt vải áo sau lưng đối phương. Dáng vẻ "không cho phép rời đi, cứ tiếp tục hưởng dụng anh đi".

Lúc này, có người mở cửa phòng tiến vào, hai người theo bản năng có chút hoảng hốt ngừng nụ hôn này lại, sau đó mới nhớ ra mình đang ẩn thân.

"Cái này là ba lô của Hứa Trần mà." Nữ sinh A nói.

"Hình như là vậy, túi hàng hiệu đấy, một túi hơn ba chục ngàn." Trả lời là nữ sinh B.

"Lúc tựu trường không phải cậu ta nghèo lắm à? Nghe nói cậu ta dè sẻn lắm, một ngày chỉ ăn một món chay với hai phần cơm tẻ."

"Dáng dấp đẹp như thế chắc bị người giàu có bao nuôi rồi, đoạn thời gian trước có người thấy có xe hơi đưa đón cậu ta ấy, là Bentley đấy! Một cái túi có là gì đâu, bà có thấy quần áo cậu ta mặc gần đây không, không có món nào rẻ hơn, đều hơn bốn số không."

"Không phải chứ, bị phú bà bao nuôi hả?"

"Nhìn mà không biết sao, quả nhiên nhan sắc quyết định tất cả, nhìn cao lãnh vậy thôi chứ không phải cũng chỉ được vậy thôi sao? Giả vờ là cao lãnh chi hoa gì chứ."

Hai người vào phòng lấy vài thứ, an tĩnh một hồi, nữ sinh A lại hỏi: "Nghe nói lúc tựu trường bà có bày tỏ với cậu ta hả?"

Nữ sinh B: "..."

Bầu không khí trở nên có chút vi diệu.

Lục Văn Tây nghe vậy thì nhịn không được bật cười, không cần nghĩ cũng biết nữ sinh kia nhất định đã bị cự tuyệt thảm thiết, sau đó từ yêu sinh hận, bắc đầu hắc Hứa Trần. Tay anh vẫn còn ôm Hứa Trần, né đi bàn tay đang che mắt mình, nhìn Hứa Trần một chút rồi áp tới gần, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Hey, tiểu bạch kiểm bị anh bao dưỡng."

Hứa Trần mím môi, quay đầu nhìn hai nữ sinh kia, sau đó nhìn Lục Văn Tây, trầm thấp nói: "Anh biết là chuyện gì à?"

"Ừm, biết, em là tướng công của anh, vẫn luôn bảo vệ anh, còn dùng nơi này đút anh, đặc biệt quên mình nha." Anh cười, ánh mắt cong cong lộ ra chút mê hoặc, ngón tay vuốt ve trên quần Hứa Trần, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp hai cái.

Hứa Trần cản tay anh lại nhưng không buông ra, ngược lại giữ cái tay không đứng đắn của anh, trựa tiếp giơ lên đè trên tường, một lần nữa hôn tới.

Lần này không che mắt nữa.

Hai nữ sinh chuyển sang chuyện ăn món gì rồi cầm đồ đạc rời khỏi phòng, Lục Văn Tây chìm trong nụ hôn không để ý tới cặp chị em plastic kia, chỉ chăm chú đáp lại nụ hôn của Hứa Trần.

Kỳ thực hai người đều không có kỹ xảo gì, Hứa Trần ngốc nghếch vụng về hơn một chút, chỉ hôn hai cái liền tách ra, hỏi anh: "Khi nào đi?"

"Tầm nửa tiếng nữa, phải lái xe tới công ty."

"Uhm."

Hứa Trần buông lỏng tay, Lục Văn Tây cho rằng như vậy là kết thúc nên có chút chưa thỏa mãn liếm môi. Kết quả Hứa Trần kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó kéo anh ngồi lên đùi mình rồi vùi mặt vào ngực anh: "Vậy ôm nửa tiếng."

Anh cũng ôm Hứa Trần, mỉm cười không ngừng lại được: "Này coi như là làm nũng không?"

"Chỉ luyến tiếc thôi."

"Anh có thể gọi video với em, em biết không?"

"Biết." Hứa Trần do dự một lúc mới hỏi: "Vậy anh tắm thế nào?"

Này đúng là vấn đề.

Suy nghĩ một chút, anh thở dài nói: "Chỉ có thể chơi sang, lấy nước khoáng tắm thôi, cái bùa nháy mắt đưa em tới bên cạnh anh rất tiêu hao tinh lực hả?"

"Khoảng cách càng xa thì càng tiêu hao tinh lực, vốn rất tốt, nhưng nếu là thành phố khác thì trong khoảng thời gian ngắn không đi được." Tinh lực của Hứa Trần vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể tiếp tục tịnh dưỡng, không có khả năng chạy tới thành phố khác đề bồi Lục Văn Tây tắm.

Lục Văn Tây ôm Hứa Trần nhưng tay lại không thành thật vói vào trong áo đối phương sờ loạn, Hứa Trần cũng không để ý. Thẳng đến khi nó vói vào trong quần, Hứa Trần mới đè lại bàn tay không đứng đắn của anh.

"Để anh sờ đi, sẽ không được gặp mấy ngày lận, anh sẽ nhớ nó." Anh bắt đầu làm nũng, không hề xấu hổ.

"Anh đụng tới nó sẽ phản ứng." Hứa Trần trả lời thẳng thắn như vậy làm anh rất vui vẻ, có thể làm bạn trai phản ứng, có phải chứng tỏ bạn trai rất thích anh không?

"Vậy em sờ anh đi." Anh kéo tay Hứa Trần dúi vào trong quần, còn mở nút, kéo dây kéo, thuận tiện cho Hứa Trần tìm góc độ thoải mái.

Sau khi bị nắm lấy, anh còn chủ động cọ cọ: "Nó thích em."

Làm chuyện như vậy, Hứa Trần vẫn rất xấu hổ nên theo bản năng nhìn trái nhìn phải, gương mặt cũng ửng đỏ, cụp mắt không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Văn Tây áp tới bên tai Hứa Trần, lại nói: "Anh cũng thích em."

Hứa Trần lập tức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ ra một tia du͙ƈ vọиɠ bị đè nén, rất mãnh liệt, sau đó kéo áo anh lên, giống như trả thù mà cắn một cái lên ngực anh, trồng một quả dâu tây.

Anh phát hiện Hứa Trần là người muộn tao, hơn nữa chỉ cần biết một chút thì sẽ thông suốt hoàn toàn, có đôi khi còn vô sự tự thông, tự học thành tài.

Lúc vật nhỏ kia bị Hứa Trần ngậm lấy, thân thể Lục Văn Tây có chút giật bắn, sau đó tiểu Tây Tây lại phấn chấn hơn gấp trăm. Hứa Trần cũng không nhàn rỗi, không ngừng vuốt ve, hôn lên thân thể anh.

Rốt cuộc đã dùng bao nhiêu khăn giấy, Lục Văn Tây không biết, chỉ biết sau khi giúp mình lau sạch sẽ, Hứa Trần mới tự lau tay mình.

Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, nhìn thoáng qua thời gian, đã đến lúc phải đi rồi: "Anh phải tới công ty, bùa ẩn thân của em có thể mất tác dụng trước thời hạn không, đừng để anh tới rồi mà bọn họ không nhìn thấy anh."

"Em đưa anh ra ngoài, sau đó sẽ giúp hủy bùa." Nói xong, cậu từ trong balo lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Lục Văn Tây: "Cần thì anh dùng cái này đi, nhưng dùng thời gian ngắn thôi, rất hao phí tinh lực."

Trước đó có nói gì Hứa Trần cũng không chịu bán sợi dây này cho Lục Văn tây, hiện giờ lại chủ động đưa cho Lục Văn Tây dùng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nhưng cũng chứng minh Hứa Trần rất tin tưởng anh.

Quan hệ đúng là khác rồi.

Hứa Trần cởϊ áσ khoác khoác lên người Lục Văn Tây, đồng thời dùng khăn quàng cổ quấn lên cổ anh rồi hỏi: "Sao không mặc nhiều một chút?"

"Vì hình tượng!"

"Bây giờ anh không thể bị cảm, hay là..." Hay là miệt mài quá độ, nhưng vế sau cậu không nói nên lời, bởi vì mới vừa nãy Hứa Trần còn giúp anh.

Lục Văn Tây mỉm cười, an ủi: Rồi rồi rồi, anh biết mà, yên tâm đi, mấy ngày này sẽ có Doãn Hàm Vi, Lâm Hiểu với anh Lưu chăm sóc cho anh."

Hứa Trần do dự một chút, lại ôm anh hôn một cái, sau đó xách balo, đi tới cửa nhưng nửa ngày cũng không bước ra, ngược lại quay lại hôn anh một chút.

Được hôn mà Lục Văn Tây cười tới run cả người, trong lòng thấm mắng bạn trai nhà mình đúng là cái đồ muộn tao, thật không nhìn ra lại biết liêu như vậy. Phỏng chừng sau này ở trên giường, có thể phát triển rất thuận lợi...

Ngẫm tới thôi cũng cảm thấy tương lai tốt đẹp.

Mấy ngày nay Lục Văn Tây rất bận, không chỉ luyện tập vũ điệu, lúc rảnh còn phải bay tới S thị hội hợp với Bạch Đẳng Nhạn để chụp ảnh bìa.

Chủ đề kỳ này có chút mới lạ: Tù.

Lục Văn Tây mặc áo sơ mi và quần bó sát, quần áo còn phanh mở một chút để chụp cơ bụng và cơ ngực, anh liền choáng váng, chỉ có thể nhắm mắt gọi Lâm Hiểu tới giúp mình giấu đi mấy vết dâu tây.

Lâm Hiểu dùng kem che khuyết điểm không chút do dự giấu đi mấy vết dâu tây, không lảm nhảm câu nào, chỉ không hài lòng về quần áo: "Cái áo sơ mi này lẳng quá."

"Đúng là có chút."

"Không được, em phải nói chuyện với bọn họ." Lâm Hiểu nói xong liền hung hăng chạy đi tìm nhân viên công tác.

Lục Văn Tây ngồi trong phòng hóa trang, soi gương chụp một tấm, trong ảnh chụp anh phanh áo lộ ra cơ ngực và cơ bụng xinh đẹp, tạo hình cũng là loại tôn rõ vóc người nhất, sau đó gửi hình cho Hứa Trần.

Một lát sau, Hứa Trần liền trả lời tin.

Hứa Trần: Đang làm việc à?

Lục Văn Tây: Ừm.

Hứa Trần: Lúc làm việc cần phải mặc như vậy á?

Lục Văn Tây: Ừm.

Hứa Trần: Không lạnh à?

Lục Văn Tây: Ở đây có điều hòa, sao, em không cảm thấy anh mặc như vậy là đồi phong bại tục à?

Hứa Trần: Em không muốn ảnh hưởng công việc của anh.

Lục Văn Tây: Tướng công nhà anh ngoan quá, moazz.

Hứa Trần gửi sang một tin nhắn thoại, Lục Văn Tây mở ra nghe, mới đầu nghe không rõ, lần thứ hai mới nghe "boa" một tiếng làm anh suýt chút nữa cười tới phát ngất, trái tim cũng ngứa ngáy khó chịu.

Nhớ tiểu tướng công nhà anh rồi.

Tầm mười lăm phút sau, Lâm Hiểu cầm một mớ quần áo quay trở lại: "Em nói chuyện với bọn họ xong rồi, đổi phong cách, đổi thành cảm giác nhã nhặn và bại hoại, mặc áo sơ mi, đeo caravat, áo khoác nữa."

"Bọn họ chịu thỏa hiệp à?" Lục Văn Tây cởϊ áσ sơ mi, trực tiếp thay áo ở trước mặt Lâm Hiểu, trước đây bọn họ vẫn luôn như vậy, dù sao cũng không phải lột sạch sẽ.

Lâm Hiểu ngồi trên ghế, cười lạnh: "Không phải muốn có chút bùng nổ thôi sao? Trở lý của Bạch Đẳng Nhạn sớm đã nháo một phen rồi, quần áo mà bọn họ chuẩn bị cho Bạch Đẳng Nhạn còn kỳ quái hơn, là quần yếm."

"Quần yếm cũng bình thường mà..."

"Chỉ có quần yếm, không mặc áo, cũng đâu có phải quay video gay đâu chứ! Bọn họ tạo chủ đề thực quá đáng, em tới một cái bọn họ liền thỏa hiệp, chỉ ba phút là lấy ra quần áo thích hợp cho hai người. Em đoán bọn họ cố ý làm vậy, nếu chúng ta không nháo thì bọn họ sẽ quay chụp như thế, nếu nháo thì cũng có chuẩn bị sẵn hậu chiêu, đúng là bỉ ổi, thảo nào tạp chí này không bằng mấy tạp chí lớn khác, đúng là tởm mà."

Lâm Hiểu tức giận tới thở phì phò, lúc này Doãn Hàm Vi vào phòng hóa trang, mang tới đồ ăn và thức uống, hỏi thăm tình huống một chút rồi cũng tức giận.

"Dạo gần đây tính tình lão đại chúng ta tốt quá! Kết quả đám người này tính trèo lên đầu luôn à? Quên ai là ông nội rồi chắc?" Doãn Hàm Vi mắng.

"Thôi đừng có làm rộn, bọn họ đang chờ lão đại chúng ta lòi ra scandal đấy, nếu bây giờ nháo chuyện, chốc nữa chụp hình với phỏng vấn thảo nào cũng lòi ra chuyện xấu, đám người này bỉ ổi lắm. Huống chi vì lần trước bị thương mà lão đại đã lỡ mất một lần chụp rồi." Lâm Hiểu cầm ly cà phê uống một ngụm, sau đó đi tới giúp Lục Văn Tây chỉnh lại quần áo.

Doãn Hàm Vi hừ một tiếng: "Uổng công lúc mua cà phê tôi còn mua luôn cho nhóm nhân viên công tác, bây giờ cảm thấy không đáng chút nào."

Lục Văn Tây chỉ ngồi một bên cười cười, gần đây bắt đầu ở cùng một chỗ với Hứa Trần làm tâm tình của anh vẫn luôn rất tốt, cũng không chấp nhặt với nhóm người kia.

Thay quần áo không bao lâu, nhà tạo mẫu của tạp chí tới giúp Lục Văn Tây chỉnh lại kiểu tóc một chút, sau đó đeo thêm một chiếc kính gọng vàng, thoạt nhìn có cảm giác "lãnh cảm" và "cấm dục".

Tạo hình xong, Lục Văn Tây trực tiếp đi tới phòng chụp hình, Bạch Đẳng Nhạn tới sau anh, đi tới bên cạnh liền nhe răng trợn mắt nói: "Sau này đừng mua cà phê, tui thích uống trà sữa."

"Yêu cầu lắm thế."

"Tôi là CP với ông, ông phải hiểu tôi một chút, bằng không sau này dễ lộ tẩy với phóng viên lắm."

"Thế tôi thích ăn gì?"

"..."

"Tôi thích uống gì?"

"Cà phê?"

"Ông có học bài không vậy?"

"Từ từ rồi hiểu rõ mà." Bạch Đẳng Nhạn cười hè hè.

Tạo hình của Bạch Đẳng Nhạn đơn giản hơn Lục Văn Tây, chỉ mặc áo sơ mi trắng phối hợp với quần jean, phong cách hotboy, tóc cũng không tạo hình gì, chỉ xỏa tung ra, phối hợp với gương mặt baby, cảm giác hệt như một thiếu nhiên ngốc nghếch ngờ nghệch, thuần khiết, đẹp trai, tràn đầy sức sống.

Tạo hình của Lục Văn Tây là tổng tài bá đạo, lãnh khốc, vô tình, đẹp trai rạng ngời.

Rõ ràng Lục Văn Tây nhỏ tuổi hơn Bạch Đẳng Nhạn nhưng thoạt nhìn có cảm giác lớn hơn năm sáu tuổi.

Chủ đề chụp vẫn như cũ, sắc thái tối tăm, khung hình có không gian chật hẹp, cần hai người phải chui vào trong rồi tạo dáng chụp ảnh. Phần lớn là gác đôi chân dài lên khung hoặc đối diện nhau, có khi thì Bạch Đẳng Nhạn dựa vào Lục Văn Tây nhắm mắt, có khi Bạch Đẳng Nhạn kéo cà vạt Lục Văn Tây.

Thiết lập của hai người là Lục Văn Tây tràn đầy cảm giác công kích, khiêu khích, đùa giỡn Bạch Đẳng Nhạn, mà Bạch Đẳng Nhạn phải tỏ ra cự tuyệt, ghét bỏ, nửa khước từ chống cự nửa nghênh đón.

Theo nguyên tắc thì chủ đề là tổng tài bá đạo và tiểu bách hoa, cũng chính là loại bá vương ngạnh thượng cung.

Chụp hình chung xong thì tới phần chụp riêng, Lục Văn Tây phụ trách soái, Bạch Đẳng Nhạn phụ trách ngốc manh và điềm đạm đáng yêu.

Quay chụp xong thì cũng đã bốn giờ chiều, tạp chí tiến hành phần phỏng vấn.

Nội dung chủ yếu xoay quanh vấn đề quen biết của hai người, còn có chuyện mời Lục Văn Tây làm khách mời hỗ trợ ca hát, hai người sớm đã thảo luận tốt, trả lời rất trôi chảy. Không nói tới chuyện vòng bằng hữu của Bạch Đẳng Nhạn không có bao nhiêu người, chỉ nói hai người vừa gặp như đã quen, lập tức trở thành bạn tốt, chơi rất thân.

Sau đó là phần hỏi nhanh đáp lẹ, phần này rất được fans yêu thích.

Phóng viên: "Anh biết nấu ăn không?"

Lục Văn Tây: "Biết nấu mì sợi, mì ăn liền, trứng chiên."

Phóng viên: "Nghe nói anh có máy bay riêng?"

Lục Văn Tây: "Được ba tôi tặng trong dịp lễ trưởng thành."

Phóng viên: "Anh cảm thấy Đỗ Tử San có gợi cảm không?"

Lục Văn Tây: "Lúc cô ấy không nói lời nào thì cái gì cũng tốt."

Phóng viên: "Anh thích loại hình bầu bạn thế nào?"

Lục Văn Tây: "Ngoan, không nói nhiều, da trắng, lúc cười lên rất đẹp mắt."

Phóng viên: "Anh yêu đương mấy lần rồi?"

Lục Văn Tây: "Một lần."

Phóng viên: "Sao lại chia tay?"

Lục Văn Tây: "Ha ha ha ha.... không nói tới vấn đề này." Sau đó cười lúng túng, bởi vì căn bản là chưa có chia tay. Chỉ mới ở chung một chỗ vài ngày, nếu tên phóng viên này còn mở cái miệng quạ đen nữa thì anh sẽ xé cái mỏ của hắn.

Bạch Đẳng Nhạn ngồi bên cạnh liếc nhìn Lục Văn Tây, tựa hồ hiểu được gì đó nên cũng cười theo.

Quay chụp xong, lúc xem số hình đã chụp, Lục Văn Tây chỉ có một cảm giác là không muốn xào CP với tạo scandal nữa, anh dám cá rằng, Hứa Trần mà thấy mớ hình chụp này thì sẽ tặng hai câu cho Bạch Đẳng Nhạn.

"Mạo phạm."

Và.

"Yên nghỉ đi."

Sau đó sẽ ấn chết Bạch Đẳng Nhạn như ấn chết ác linh vậy.

Anh không muốn Hứa Trần không vui, bởi vì Hứa Trần chỉ biết im lặng buồn bực, anh sẽ đau lòng.

Truyện Chữ Hay