Lúc gần đi, Lục Văn Tây lại gặp Mạnh Bà, không, phải nói là tiểu tiên nữ.
Cô ấy tiến tới trước mặt anh, dùng tẩu thuốc gõ vào đầu Lục Văn Tây nói: "Cậu nhóc, đi theo ta."
Hứa Trần rất cảnh giác, sợ tiểu tiên nữ sẽ làm gì Lục Văn Tây nhưng bị Hứa Vọng cản lại. Nếu tiểu tiên nữ thật sự muốn làm gì, với bản lĩnh của Hứa Trần và ảnh thu nhỏ của Hứa Vọng cũng không phải đối thủ, đó dù sao cũng là người thông linh mấy ngàn tuổi.
Tiểu tiên nữ gọi Lục Văn Tây đi qua một bên rồi mới nói: "Bởi vì có liên quan tới Tiêu Vân Mặc nên tên của cậu đã bị xóa khỏi sổ sinh tử, trở thành thành phần không hộ khẩu, cậu đã biết chuyện này chưa?"
"Ừm, vừa mới biết."
Tiểu tiên nữ đập đập tẩu thuốc, đong đưa một chút rồi nói: "Nếu có thể sống mãi, còn có một thân bản lĩnh thì đứng có làm chuyện ác, bằng không bọn ta phải phái người tiêu diệt cậu thì cũng rất phiền."
Lục Văn Tây đột nhiên trở thành nhân tố bất định của cả hai giới, bị cảnh cáo một chút cũng là bình thường, Lục Văn Tây cũng vội nói: "Tôi biết rồi."
"Linh hồn Tiêu Vân Mặc vẫn còn ở trong cơ thể cậu à?"
"Xem là vậy đi."
Tiểu tiên nữ gật đầu, nói tiếp: "Nói cho hắn biết, trước đây sau khi hắn bị phong ấn ở một phương sơn hà, Hứa Vọng đã dùng hết sức lực cuối cùng để ổn định trận pháp. Tiếp đó tới nơi Tiêu Vân Mặc bị phong ấn, trong trạng thái tỉnh táo tự đánh gãy tay gãy chân, rút khô toàn bộ máu của mình, cuối cùng moi máu đầu tim để hiến tế, làm vậy để giảm bớt đau đớn vì bị phong ấn của Tiêu Vân Mặc. Thái độ của Hứa Vọng khi đó là, Tiêu Vân Mặc đã mất, hắn cũng không sống nổi nữa, cũng là một kẻ si tình."
Lục Văn Tây nghe vậy thì sửng sốt, cảm nhận được trái tim mình thắt chặt, không phải anh đau lòng, anh khẳng định, sau đó anh gật đầu nói: "Tiêu Vân Mặc đã biết rồi."
"Hứa Vọng đã làm không đúng, nhưng cũng vì trong lòng có người thiên hạ. Tiêu Vân Mặc cũng từng muốn làm vua một nước, cũng nên có giác ngộ, chỉ là hắn không vượt qua được lằn ranh trong lòng mình thôi." Tiểu tiên nữ nói xong thì cầm tẩu thuốc rời đi.
Dù sao cũng là người đã sống mấy ngàn năm, nhìn chuyện cũng thông suốt hơn người, chỉ là trải qua nhiều, cũng chết lặng rồi, lười quản.
Tiểu tiên nữ thấy Hứa Vọng cũng không tệ lắm nên mới nói nhiều một câu.
Lục Văn Tây có thể cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Vân Mặc, vị gia này lại bắt đầu xoắn xuýt, có điều đã không còn suy nghĩ muốn giết cả nhà họ Hứa nữa, mà chuyển thành có nên tha thứ cho Hứa Vọng hay căm hận Hứa Vọng hay tự sát.
Lục Văn Tây có hơi bất đắc dĩ nhưng không muốn quản, quay trở lại tìm Hứa Trần.
Rời khỏi Địa Phủ, bọn họ dẫn theo nhóm hồn phách trở về căn nhà ở ngoại ô, sau khi vào nhà, Đặng Huyên Hàm bắt đầu căn dặn: "Gọi thức ăn, gọi thức ăn! Gọi xong rồi hãy ôn chuyện."
Nói xong thì đi vào phòng, quen cửa quen nẻo cầm lấy quyển sổ, bấm bút bi, bắt đầu công việc thống kê xem nhóm người muốn ăn gì.
Lục Văn Tây cũng vui vẻ, vung tay nói: "Mọi người tùy ý gọi, hôm nay tôi mời khách."
Sau đó nhóm hồn phách bắt đầu nghiên cứu đủ món bào ngư, tổ yến, hải sâm, trứng cá muối, tâm trạng Lục Văn Tây rất tốt nên không tính toán, còn cho bọn họ chọn rượu đỏ, năm 82 cũng không thành vấn đề, dẫn tới một trận hoan hô.Lục Văn Tây cũng không để ý, mở App điện thoại, bọn họ nói cái gì thì đặt cái đó, sau khi trả tiền thì chờ hàng đưa tới.
Đặng Huyên Hàm thống kê xong thì hỏi Lục Văn Tây: "Cậu lấy được cúp ảnh đế chưa?"
Lục Văn Tây nghe vậy liền vui vẻ: "Không giấu gì chị, tính cả đi lẫn về thì chị mới đi có hai ngày thôi."
"À..." Lúc này Đặng Huyên Hàm mới hồi phục tinh thần, gật đầu: "Tiếp tục cố gắng đi, lần này không cần phải gấp nữa rồi đúng không?"
Lục Văn Tây gật đầu: "Ừm, mạng của tôi còn dài lắm, bây giờ thì... muốn chết cũng không được."
Trò chuyện với đám quỷ một hồi, ôn chuyện xong thì Lục Văn Tây và Hứa Trần cùng nhau lên tầng cao nhất.
Lâu rồi anh không trở về, cộng thêm lão Đạt cũng không măm me anh nữa, vì thế cũng không cần kiêng dè, hai người lên ban công sân thượng, Lục Văn Tây ngồi chỗ đài ngắm cảnh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Hứa Trần tới ngồi cạnh mình.
Hứa Trần ngồi xuống, phía sau hai người chính là ban đêm sầm uất của thành phố B, ánh đèn sáng như ngọc, giống như ngôi sao xuất hiện ở giữa trần thế, ngựa xe như nước, là cảnh tượng rất sầm uất.
Lục Văn Tây lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu, định tâm sự với Hứa Trần.
Hai bọn họ vẫn luôn ở chung với nhau như vậy, tin tưởng lẫn nhau, có chuyện gì thì mở lòng tâm sự, để hiểu lầm còn chưa kịp hình thành đã được cởi bỏ.
"Anh thấy từ khi trở về em vẫn luôn có chút mất hứng, sao vậy?" Lục Văn Tây hút một hơi thuốc, hỏi Hứa Trần.
Hứa Trần có hơi suy sụp nói: "Đến cuối cùng em cũng không thể giúp anh hoàn toàn thoát khỏi số mạng này, em có hơi tự trách."
"Không trách em, em đã cố hết sức rồi, hiện giờ anh cũng không chán ghét việc thấy quỷ như vậy, có thể tiếp tục làm bạn với nhóm Đặng Huyên Hàm, anh cảm thấy rất vui, điểm này anh không ghét. Nếu có thể khống chế mắt âm dương, sau này tắm rửa cũng không phải vấn đề quá lớn."
"Vậy còn thân không già?"
"Ai cũng muốn được trẻ mãi mà, không già không chết như vậy cũng không sao, vương bát Lục Văn Tây ngàn năm vạn năm, cũng rất tốt. Lúc đầu anh hơi kích động, nếu anh cứ sống mãi như vậy mà mọi người đều chết hết, anh nhìn người bên cạnh già đi, qua đời, có lẽ anh sẽ rất cô đơn. Sau khi trở về anh lại nghĩ khác, anh có được một thân bản lĩnh, ít nhất có thể để cha mẹ anh sống thọ vui vẻ, không có bệnh tật ốm đau gì, ra đi cũng sẽ nhẹ nhàng, như vậy cũng không tệ mà."
Nói xong, Lục Văn Tây quay đầu nhìn sang Hứa Trần: "Chỉ là, nếu em chết rồi thì anh phải làm sao đây? Lỡ như anh không có liêm sỉ, sau khi em chết vài năm hoặc mấy chục năm anh lại coi trọng người khác thì phải làm sao đây? Em có tức giận mà từ trong nấm mồ chui ra không?"
Điểm này không phải điều Hứa Trần chú ý: "Anh biết điểm khác nhất của em và sư phụ là gì không?"
Lục Văn Tây lắc đầu.
"Sư phụ đã từng hạnh phúc, vì thế ông ấy ôm lòng biết ơn, nghĩ tới thiên hạ, để ý tới chúng sinh, thậm chí bỏ mặc chính mình và người mình để ý. Nhưng em thì không, những điều trải qua chỉ làm em lạnh lùng hơn, thế giới của em chỉ có anh. Vì thế nếu có một ngày em già thật, không kiên trì nổi nữa, em sẽ chọn lựa trụy ma."
"Trụy ma là có ý gì?" Lục Văn Tây nghe thấy một từ mới lạ.
Một loại pháp thuật đại nghịch bất đạo, thầy bắt quỷ rất khinh thường, chính là trước khi tử vong sẽ khống chế linh hồn của mình, để nó trở thành ác linh, sau đó thử quay trở lại ký sinh trong chính cơ thể của mình. Tiếp đó dùng bản lĩnh của ác linh để cơ thể trở lại độ tuổi mong muốn, từ đó sẽ sống mãi."
Lục Văn Tây nghe vậy thì mở to mắt, kinh ngạc hỏi: "Thì ra còn có thể như vậy à?"
"Có độ nguy hiểm nhất định, nếu không thể khống chế nổi linh hồn, trực tiếp hóa ma thì sẽ hoàn toàn thất bại, xác suất thành công rất thấp, nó là loại pháp thuật trong truyền thuyết, trước khi hoàn toàn nắm chắc thì em sẽ không thử nghiệm."
Nhưng Lục Văn Tây rất có lòng tin với Hứa Trần: "Anh tin tưởng em sẽ làm được!"
Tướng công của anh là người giỏi nhất thế gian.
"Ừ, em sẽ cố gắng.
Đột nhiên Lục Văn Tây nhảy xuống khỏi đài ngắm cảnh, đứng trên sân thượng lắc lư một phen, lúc đầu Hứa Trần không hiểu, nhưng khi thấy cơ thể Lục Văn Tây đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành đứa bé bảy tám tuổi thì mới kịp phản ứng.
"Thì ra có thể khống chế tuổi tác thật nè? Em xem lúc anh còn bé có đáng yêu không?" Lục Văn Tây chỉ mình hỏi.
Độ tuổi này của Lục Văn Tây, cộng thêm không mập, gương mặt có hơi bụ bẩm, trông rất non nớt, thật sự rất đáng yêu.
Hứa Trần đi tới trước mặt Lục Văn Tây, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của anh, cảm thấy rất yêu thích, sau đó mới trả lời: "Rất đáng yêu."
"Có muốn hôn anh không?"
"Vậy là phạm tội... không được." Hứa Trần cố kiềm nén, chẳng qua vẫn tiếp tục niết mặt Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây suy nghĩ một chút, lại bắt đầu lắc lư, lúc này vóc dáng trở nên cao hơn, có điều vẫn chưa quay trở lại như cũ, có hơi ngây ngô một chút, sau đó mỉm cười với Hứa Trần: "Mười tám tuổi, lúc bằng tuổi với em có phải cũng rất ngầu không?"
Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây thời thiếu niên, nhịn không được kinh ngạc, tuổi này Lục Văn Tây có chút ngây ngô, nhưng tràn đầy sức sống, dáng vẻ non nớt làm Hứa Trần có hơi động lòng...
Có điều Hứa Trần giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Ừm."
Lục Văn Tây đưa tay lên giả vờ đáng yêu với Hứa Trần: "Không được chê anh già nữa nhé, Lục Văn Tây chỉ có mười tám tuổi thôi."
"Ừ, không chê anh già, khi đó là..."
"Ừ, anh hiểu." Lục Văn Tây nói xong thì tiến tới ôm lấy vai Hứa Trần, áp tới trước mặt cậu cười nói: "Sau này anh sẽ dùng cơ thể mười tám tuổi để làm với em, anh không tin thể lực mình sẽ không chống đỡ nổi."
Hứa Trần gật đầu, xoa xoa gò má của Lục Văn Tây mười tám tuổi: "Anh lúc mười tám tuổi có trĩ không? Nơi đó vẫn chưa từng bị tiến vào, có phải lại cần..."
Lúc này Lục Văn Tây mới nghĩ tới, chính mình lúc mười tám tuổi vẫn còn là một bé chim non.
"Không cần để ý tới chuyện trĩ..." Lục Văn Tây bắt đầu không quản lý được suy nghĩ, đột nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ, nhưng có cái nào thuần khiết đáng yêu cả, ánh mắt trở nên gian xảo, còn liếm môi, quả thực đã sắp nhịn không được.
Tay của Hứa Trần đã mò vào trong quần áo của anh, cảm thán: "Thì ra lúc trẻ anh gầy như vậy."
"A, năm đó đi theo hướng mỹ thiếu niên, sau đó mới bắt đầu tập thể hình."
"Anh vẫn cứ như vậy cũng rất tốt, sẽ không bị người ta hiểu nhầm hình tượng." Nói xong, Hứa Trần tiến tới gần, hôn lên môi Lục Văn Tây, hai người dây dưa một lát thì Hứa Trần buông anh ra hỏi: "Đây là nụ hôn đầu tiên của anh nhỉ?"
"Nếu phải xét chuyện này thì đúng là vậy."
"Ừm, vậy lần này là em chủ động."
"Điều này rất quan trọng à?"
"Dù sao em cũng là tướng công."
Lục Văn Tây gật đầu, mỉm cười thực xán lạn, gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy, là nụ hôn đầu tiên, em chủ động."
"Vậy anh làm bạn trai em nha?" Hứa Trần mỉm cười hỏi.
Trong bóng đêm, nụ cười của Hứa Trần làm Lục Văn Tây phải sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần, kịp phản ứng thì cũng bật cười, đưa tay ôm lấy eo Hứa Trần, dùng trán mình áp vào trán Hứa Trần, hơi dùng sức đụng một cái: "Được, lần này em không bỏ lỡ Lục Văn Tây mười tám tuổi, tiếp đó là, anh đồng ý."
Sau đó liền nghe thấy một tiếng lầm bầm: "Tuổi trẻ... thật là dính người."
Bọn họ đã quên mất Hứa Vọng...
Lục Văn Tây đi thẳng tới, nhìn Hứa Vọng ngồi trên bàn: "Lão lưu manh, ông có tư cách gì mà nói người khác chứ?"
"Ta thì làm sao?"
"Thuyền nhỏ, hơn một ngàn cái đèn hoa sen..."
Hứa Vọng im lặng.
[hết 136]