Chương
“Cái này…”
“Anh nghe nói phụ nữ thích đều thích những thứ này, không chê nó nhiều.”
Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy rằng Vinh Sở Lâm quả thực chính là người chiếm lĩnh vị trí đầu tiên trong các bậc thầy thả thính.
“Anh đã chi bao nhiêu tiền cho thứ đồ chơi này hả?”
“Không đắt, khoảng hai triệu bảng Anh.”
“… Em nghi ngờ rằng anh đã cố tình tiêu hết tiền trước khi chuyển giao tài sản.”
Anh ta rất bình tĩnh mà thừa nhận điều đó.
“Không có tiền thì có thể kiếm nhiều tiền hơn. Dù sao chiếc nhẫn kim cương được đặt hàng chế tác riêng này vẫn có khoảng có thể tăng tỷ giá đồng bạc, nếu em không thích thì có thể mang đi đấu giá bất cứ ngày nào, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.”
“…”
Khi cả hai người họ đang lãng mạn, còn có thể nói đến chuyện bán nhẫn cưới, quả nhiên là chỉ có người đàn ông thẳng thắn như anh ta mới có thể làm ra được chuyện như vậy.
“Ngạc nhiên không?”
“Một chút ạ.”
“Vậy thì… Đổi lại, em không có quà đáp lễ gì để cho anh xem sao?”
Khóe miệng Mẫn Tuyết Nguyệt giật giật.
“Em cũng không biết chúng ta kết hôn vào hôm nay, vì thế nên em không kịp có đủ thời gian để chuẩn bị.”
“Không đúng, nếu như em nghiêm túc mà nghĩ lại, có một số thứ em có thể trao tặng cho anh ngay tại chỗ đấy.”bg-ssp-{height:px}
Gương mặt mo của cô ấy đột nhiên đỏ ửng lên, tay cô ấy vô thức siết chặt chiếc nhẫn kim cương.
Vinh Sở Lâm hơi nghiêng đầu, chờ đợi được cô ấy chủ động hôn mình.
Trong lòng Mẫn Tuyết Nguyệt ngầm hiểu được ý của anh ta, cô ấy đang định ngó đầu qua thì một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ sự lãng mạn của thế giới hai người.
Cô ấy muốn cúi đầu tắt máy nhưng lại chợt sững sờ khi nhìn thoáng qua ID của người gọi đến.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vinh Sở Lâm thấy sắc mặt cô ấy có gì đó không ổn, anh ta cúi người nhìn một cái rồi cau mày.
“Là mẹ em.”
“Em nhận đi.”
“Không phải là bà ta cố ý gọi điện tới mắng chửi em đấy chứ?”
“Vậy thì em để anh thay em nhận cho.”
Vinh Sở Lâm không nói hai lời, anh ta thay cho Mẫn Tuyết Nguyệt trả lời điện thoại.
Vừa đưa điện thoại đến bên tai nói lời chào hỏi, trong vòng chưa đến hai giây, sắc mặt của Vinh Sở Lâm đột nhiên đanh lại.
“Vâng ạ, cháu sẽ đưa Tuyết Nguyệt qua.”
Mẫn Tuyết Nguyệt chỉ nghe thấy Vinh Sở Lâm nghiêm nghị trả lời điện thoại với mẹ Mẫn, sau đó với vẻ mặt nghiêm túc mà đã từ rất lâu cô ấy không nhìn thấy từ anh ta: “Tuyết Nguyệt.”
“Có chuyện gì vậy? Mẹ em có phải là muốn gặp anh không, hay là ba em muốn đánh anh?”