Chương
Nhưng ông ấy vẫn dừng động tác trên tay, lần nữa hướng ánh mắt lại lên người Mẫn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm.
Mẫn Tuyết Nguyệt có thể cảm giác được ba Vinh đang nghiêm khắc quan sát.
Cô ấy biết ba Vinh là một người trưởng bối vô cùng nghiêm túc, trước kia đã gặp mặt, trên cơ bản cũng không có cơ hội nói được mấy câu.
Bởi vì thật sự quá hung dữ.
Cô ấy nơm nớp lo sợ lên tiếng “Chào bác trai.”
Ba Vinh nhíu mày, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Ngồi đi.”
Nói xong, ông ấy tiếp tục xem truyền hình.
Lúc nói chuyện với Vinh Sở Lâm chỉ có một chữ, còn lúc nói chuyện với cô ấy lại có hai chữ.
Như vậy có lẽ là đã vượt qua cửa rồi đúng không, cô ấy nghĩ như vậy trong lòng.
Vinh Sở Lâm dẫn cô ấy ngồi xuống.
Lúc này mẹ bước từ trên lầu xuống, vừa nhìn đã thấy được bóng dáng của Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt xuất hiện ở trong phòng khách.
“Sở Lâm trở về rồi sao?”
“Mẹ, hôm nay con dẫn Tuyết Nguyệt đến ăn cơm.”
“Ồ, ngồi trước đi, cơm còn chưa làm xong đấy.”
Quả thật Vinh Sở Lâm đã gọi về báo trước với gia đình, cho nên dẫn Mẫn Tuyết Nguyệt trở về cũng không khiến bọn họ ngạc nhiên cho mấy.
Mặc dù vậy, nhưng phản ứng nhạt nhẽo như vậy, rõ ràng là không chào đón cô ấy.bg-ssp-{height:px}
Mẫn Tuyết Nguyệt miễn cưỡng tươi cười.
“Chào bác gái.”
Mẹ Vinh đi đến phía sô pha ngồi xuống, đánh giá Mẫn Tuyết Nguyệt một lượt, khóe miệng hơi cong lên một chút.
“Sao hai tay lại trống rỗng vậy, nhà các cô không dạy cô rằng khi tới nhà ai đó làm khách phải mang theo quà sao?”
Mẫn Tuyết Nguyệt bị bà ta nói như vậy, vẻ mặt đỏ bừng.
Đáng chết, vậy mà cô ấy lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Mẫn Tuyết Nguyệt đang muốn mở miệng xin lỗi, thì lúc này Vinh Sở Lâm lại nói thay cho cô ấy.
“Không phải không mang theo mà là chúng con để ở trên xe, quên lấy rồi, con sẽ đi lấy ngay đây.”
Nói xong, anh ta lập tức cầm chìa khóa xe đứng dậy.
Mẫn Tuyết Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, đang muốn đứng lên đi theo nhưng lại bị Vinh Sở Lâm ngăn cản.
“Đừng hoảng hốt, anh sẽ đi ra xe lấy quà vào.”
Nhìn bóng lưng Vinh Sở Lâm rời đi, tâm trạng của Mẫn Tuyết Nguyệt phức tạp đến cực điểm.
Vinh Sở Lâm bỗng nhiên rời đi.
Giống như ngọn núi có thể dựa vào không còn nữa, khiến cho đáy lòng cô ấy càng thêm thấp thỏm.
Không dám thu lại nụ cười trên khóe miệng, cho dù có căng thẳng như thế nào cũng phải duy trì nụ cười đó.