Người đàn ông mà trước đó đã nhặt Mashiro về lãnh đạm chỉ cho tôi chỗ anh ta tìm được em. Tôi nhìn sang bên Mashiro, em nhìn lại và trao cho tôi một cái gật đầu khe khẽ, nên có thể suy ra là anh ta không nói dối.
“Và vậy đó, chuyện chỉ có thế thôi, đúng những gì hai người cần chưa?”
“Vâng, như vậy là ổn rồi.”
Cách anh ta nói lại lịch sự đến đáng ngạc nhiên, lại còn dễ hiểu nữa, tuy rằng đôi khi câu từ có trở nên đôi chút khó nghe. Thế nhưng tôi không đảm bảo cho tâm lý của cả hai nếu Mashiro và tôi ở lại đây thêm nữa. Hãy nên kết thúc sớm chuyến đi này và ngồi nghỉ ở đâu đó nào.
“Cảm ơn rất nhiều vì lòng tốt của anh. Giờ thì chúng tôi phải đi…”
“Ồ, đợi chút đã. Tôi có cái này muốn đưa cho anh.”
Không hiểu vì sao mà tôi lại bị giữ lại, đi ngược với mong muốn rời đi càng sớm càng tốt. Mặc cho cửa trước vẫn mở, người đàn ông bước trở lại vào bên trong phòng. Trước bất ngờ này, tôi chạm mắt với Mashiro, rồi cả hai đều nhún vai đầy thắc mắc.
Tiếng sột soạt từ bên trong cứ thế phát ra, và sau đó chúng tôi nghe được một giọng nói vui vẻ, “Ô, đây rồi.” Rồi tiếng bước chân từ từ tiến lại, anh ta đã xuất hiện trở lại.
“Đây. Cái này là cho anh.”
Nói rồi anh ta đưa ra một vật trông như một cái nơ nhỏ. Nó được dệt rất khéo, và phần vải có chất lượng tốt đến mức có thể nhìn rõ ở kích thước nhỏ thế này.
“Cái này bị rơi gần con mèo, nhưng tôi không biết nó có liên quan gì không nữa.”
“H-Haa.”
Lờ đi sự bối rối của tôi, anh ta đóng cửa lại và nói, “Chà, tôi không biết đang xảy ra chuyện gì cả, nhưng chúc may mắn nhé.”
Mashiro và tôi chỉ còn biết đứng đó khi cuộc đối thoại đột ngột bị cắt đứt. Chúng tôi đã đặt được mục đích ban đầu và có thể kết thúc nhanh chóng cuộc gặp mặt này, nhưng tôi vẫn không thể phủ nhận được cảm giác khó chịu này.
“C-Cùng đi thôi nào, Mashiro.”
“V-Vâng.”
Chúng tôi rời khỏi khu chung cư, đi bộ thêm một khoảng rồi ngồi xuống một băng ghế trogn công viên gần đó. Hình như tôi đang lo lắng hơn mình nghĩ thì phải, cả Mashiro lẫn tôi đều đồng loạt thở dài cùng một lúc.
“...Anh ta đúng là một người kỳ lạ mà.”
“Vâng… anh ấy đã như thế từ lúc em gặp lần đầu rồi ạ.”
Nói một cách không tốt thì tôi có được ấn tượng rằng anh ta là một người ích kỷ, nhưng chúng tôi càng nói chuyện thì tôi càng nhận ra anh ta không xấu đến thế. Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa anh ta chẳng cảm thấy gì về cách mình đối xử với Mashiro trong quá khứ… nhưng dường như lòng tốt của anh ta không phải giả.
“Nhân tiện đây thì anh Satou ơi, trước đó anh được đưa cho cái gì vậy ạ?”
“Hmm? Ồ, cái này á?”
Tôi đưa bàn tay với vật đó ra để Mashiro nhìn thấy. Nó là một cái nơ nhỏ màu đen nằm trọn trong lòng bàn tay. Chất lượng của loại vải làm ra nó đem đến ấn tượng rằng nó có thể từng là một phần của một chiếc váy.
“Thứ này…”
Không giống người không biết phải nói gì như tôi, Mashiro lại tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên khi em chạm tay vào cái nơ.
“Mashiro? Em biết chuyện gì liên quan đến nó sao?”
“Có lẽ… không, không còn nghi ngờ gì nữa rồi.”
Em cầm lên cái nơ từ tay tôi, cẩn thận ngắm nghía, và cuối cùng là đánh hơi nó và đã bị thuyết phục. Nhẹ nhàng đeo cái nơ lên ngực, mặt em giãn thành một biểu cảm thật yên bình.
“Mùi của nó… cứ như gợi về một khoảng thời gian xưa cũ vậy.”
“Lúc đó là, em đang nói về ngôi nhà nó sao?”
“Vâng… mùi hương vẫn còn vương lại ạ.”
Người đàn ông đã nói rằng nó bị rơi ở gần nơi anh ta nhặt được Mashiro. Nói cách khác, rất có thể nó là đồ vật của Mashiro trước khi em được nhặt về.
“Đây là chiếc nơ Mashiro từng dùng à?”
“Em đã mượn nó ạ… nó là chiếc nơ đính trên cổ một chiếc váy em mặc hồi còn ở ngôi nhà đó.”
Nhìn thấy em âu yếm ôm lấy cái nơ, tôi hồi tưởng đôi chút về quá khứ của em. Tôi đã được kể là Mashiro từng làm việc trong khi mặc bộ đồ được gọi là đồng phục hầu gái. Nếu đúng là cái nơ thuộc về bộ đồ đó thì kích cỡ và màu sắc như thế này là hợp lý rồi. Có lẽ bộ đồ trông hợp với em lắm.
…Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên khi biết rằng người đàn ông đó đã giữ nó từ đó đến giờ, dù không rõ nó là đồ đánh rơi của Mashiro. Thành thật mà nói, tôi thực sự bất ngờ, vì tôi đã cho rằng anh ta đã vô tâm với chuyện của Mashiro.
“Mashiro đã luôn mang chiếc nơ đó theo bên mình sao?”
“Đó chỉ là một chuỗi những sự trùng hợp thôi ạ… Lúc đó em không còn muốn nhớ về bất cứ chuyện gì liên quan đến ngôi nhà đó nữa.”
Đứng trước sự thật rằng em cố quên nhưng vẫn giữ lại chiếc nơ, tôi thấy có hơi mâu thuẫn. nhưng hẳn là em cũng có một lý do ngoài ý muốn nên mới thế. Tuy có hơi lo ngại, nhưng thấy được vẻ mặt thoáng buồn của Mashiro, tôi cũng không đào sâu thêm vào vấn đề đó nữa.
“Em cũng nên cảm ơn anh ấy thôi.”
“À thì… được thôi. Còn anh thì lại có đôi chút miễn cưỡng à.”
“Fufu, anh Satou, lông mày anh đang nhướng lên kìa.”
“Th-Thì anh đâu thể làm khác được.”
Mashiro đặt ngón tay mình lên trán tôi và nở nụ cười. Cộng thêm việc tôi là người duy nhất không cảm thấy hài lòng với tình huống này, tôi đành quay đi khỏi Mashiro.
“Em hiểu anh cảm thấy thế nào mà, anh Satou. Nhưng em không sao đâu.”
“Xin lỗi. Anh chẳng có tư cách để nói gì cả…”
“Đừng có như vậy chứ. Em đang rất hạnh phúc vì được anh quan tâm đó.”
Nói rồi, em tiến sát lại gần tôi và tựa người mình lên tôi. Thân nhiệt từ Mashiro vẫn luôn thật ấm áp, khiến cho tôi cảm thấy như trái tim bị kích động của tôi đã dịu xuống phần nào.
“Bên cạnh đó, thì lý do duy nhất em không sao chính là vì có anh Satou ở đây còn gì.”
Bàn tay vẫn cầm chặt chiếc nơ của em, đã được đặt lên tay tôi.
“Chỉ cần có anh Satou bên cạnh, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em vẫn sẽ luôn ổn thôi ạ.”
“Mashiro…”
“Nên là anh không cần phải trưng ra cái vẻ đáng sợ đó đâu. Như thế là đang lãng phí khuôn mặt đẹp trai của anh đó.”
“Thật vậy á?”
“Mồ, sao anh cứ chối thế. Anh Satou rất ngầu mà.”
Tôi xấu hổ và bắt đầu lên tiếng phủ nhận, nhưng Mashiro lại tỏ ra nghiêm túc và thẳng thắn nói ra cảm nhận của em về tôi. Em thật tốt khi khen tôi như này, nhưng đó cũng là một chuyện đang khiến tôi gặp đôi chút khó khăn…
“Giờ thì chúng ta đã biết được kha khá về địa điểm tiếp theo rồi, chúng mình cùng đi dạo quanh thị trấn nhé?”
“Em không phiền đâu… Nhưng chúng ta còn thời gian chứ ạ?”
Tôi nhìn vào đồng hồ, thời gian chỉ mới là quá trưa. Tôi không nghĩ cả hai đang vội đến mức này…
“Từ đây đến chỗ người đàn ông ấy nói sẽ là một đoạn đường dài đó ạ. Em không nghĩ còn dư nhiều thời gian đâu…”
“Đừng lo về vấn đềnày. Tiền đôi khi vẫn có thể mua được thời gian mà.”
Nếu muốn nhanh đến nơi được anh ta chỉ cho, chúng tôi chỉ cần gọi một chiếc taxi mà thôi. Còn nếu muốn ở lại qua đêm thì vẫn sẽ tìm được nơi đáp ứng, và taxi cũng sẽ khiến cho việc quyết định quay lại nhà trở nên không thành vấn đề. Thay vì làm như thế, tôi muốn tận hưởng thật nhiều ngày hôm nay hơn vì lúc này tôi đang được đi xa cùng Mashiro.
“Anh Satoum, anh nên cẩn thận với chi tiêu của mình chứ. …Đừng có lãng phí như vậy mà, được không ạ?”
“Gọi là lãng phí thì thật không hay mà. Đó là khoản đầu tư thông minh cho Mashiro đấy.”
“Trời ạ…”
Mashiro chỉ còn biết vừa xoa xoa thái dương vừa tỏ ra bất lực. Quả vậy, số tiền dành cho chi tiêu đã tăng lên kể từ khi Mashiro đến. Vấn đề thực sự ở đây là số tiền dành cho đồ dùng cá nhân và thức ăn cho Mashiro đã khiến chi tiêu tăng lên gấp đôi, và đó là điều có thể dễ dàng dự liệu từ trước. [note49964] Tôi cảm thấy rằng những gì tôi nhận được từ Mashiro lớn hơn số tiền tôi bỏ ra cho em, nhưng có lẽ em đang cho là ngược lại.
“Chúng ta đã tới tận đây rồi còn gì. Nếu lúc này không tận hưởng một chút thì mới đúng là lãng phí à nha.”
“...Em hiểu rồi. Chỉ hôm nay thôi đó.”
“Thế thì đi thôi nào.”
Được Mashiro xác nhận, tôi tràn ngập năng lượng mà đứng lên khỏi băng ghế. Và hệt như những gì đã làm sáng nay, tôi đưa tay mình ra về phía em.