Quá khứ của Mashiro, là điều mà tôi không hề biết. Và hai người quan trọng với em đó, đã tô điểm thêm cho cuộc sống của em. Em đã quyết định là sẽ gặp lại họ và tiết lộ danh tính thật của bản thân.Và tôi cũng đã chốt là sẽ dành một ngày nghỉ cuối tuần để cùng em thực hiện việc đó.
Những ngày trước đó, tôi đã lên kế hoạch và chuẩn bị đầy đủ hết thảy. Hôm nay chính là ngày tôi bắt tay vào làm việc.
Sáng ngày thứ bảy. Sau bữa ăn sáng cùng Mashiro như thường lệ, chúng tôi chuẩn bị những bước cuối tại cửa ra vào cùng một ít hành lý.
“Đây có lẽ là chuyến đi dài nhất của chúng ta đấy. Nhớ là đừng bỏ quên gì nhé.”
“...Em đang có chút, ưm, lo lắng ạ.”
“Không cần phải ép bản thân làm xong hôm nay đâu. Nếu em cần thêm thời gian thì cứ nói, không thì mình quay lại rồi tuần sau đi cũng được mà.”
“...Vâng.”
Miku-chan và Tsukiyama-san… chúng tôi thực sự đang gặp vấn đề trong việc đi gặp họ.
Trước hết là không rõ phải thế nào mới tìm đến được nơi họ sống. Hiển nhiên là cả tôi lẫn Mashiro đều không biết địa chỉ hay số điện thoại. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là dựa vào trí nhớ của em mà thôi. Nói cách khác thì di chuyển bằng phương tiện công cộng là chuyện bất khả thi, và có đi xe hơi thì cũng chẳng phải ý tưởng tốt nhất.
Kể từ khi rời khỏi ngôi nhà đó, Mashiro đã sống trong nhiều nhà khác nữa. Em đã cố để giữ khoảng cách với họ nhất có thể, tránh xa hỏi mái ấm đó nhất có thể. Rốt cuộc thì cách duy nhất để tìm tới nơi bằng trí nhớ của Mashiro là trở ngược lại từng chút một những nơi em đã đi qua.
Và đã thế thì chỉ còn lại vấn đề thời gian mà thôi. Bản thân Mashiro cũng không thực sự nhớ được mình đã đi bao xa nữa. Em chẳng thể đoán được sẽ mất bao nhiêu lâu để em có thể đến được nơi cần đến.
Nên tôi sẽ không bận tâm đến thời gian nữa. Vì mai cũng là ngày nghỉ, sẽ không có vấn đề gì khi chúng tôi ngủ lại qua đêm tại đó. Còn nếu chúng tôi nhận thấy không thể đi tới nơi khi ngày hôm sau kết thúc, thì vẫn có thể thử lại vào tuần sau mà. Lần này chúng tôi đã quyết định rằng đây là chuyện lâu dài rồi.
“Mình đi thôi chứ, Mashiro?”
Tôi quay lại trước cửa ra vào, đưa tay ra về phía Mashiro. Em mỉm cười nhìn bàn tay ấy, rồi sau đó nắm lấy nó.
Tôi sẽ không bao giờ buông Mashiro ra. Tâm niệm như thế, tôi siết lấy bàn tay em, rồi mở ra cánh cửa.
~~~
Sau đó thì quãng thời gian này về cơ bản là không khác mấy so với một ngày nghỉ thông thường. Mashiro cùng tôi tay trong tay dạo quanh những khung cảnh quen thuộc. Ngay chính vào những khoảnh khắc như này, chúng tôi mới có thể hồi tưởng lại những ký ức về nhau.
Câu chuyện của Mashiro với Miku-chan và Tsukiyama-san rất hấp dẫn, nhưng em cũng rất hào hứng lắng nghe mấy câu chuyện từ thời tôi còn đi học.
“Chị Miku có kể đôi chút cho em rồi, nhưng vẫn tò mò về nơi gọi là trường học lắm ạ.”
“Nghĩ lại mới thấy, hôm bữa em có nhắc đến chuyện này khi hai ta đang xem TV nhỉ. Trường học… khiến em bận tâm đến vậy sao?”
“Đó là nơi mà em sẽ được học chung với những người bạn cùng trang lứa đúng không ạ?”
“Chắc là vậy đó. Nơi đó em có thể học, đi chơi cùng nhau, tham gia các sự kiện và làm nhiều hoạt động khác nữa.”
“Em chưa từng đi đến một nơi như vậy bao giờ cả, nên em tò mò lắm ạ.”
Mashiro mỉm cười trả lời. Em khác biệt với những người khác, dù khá dễ để quên đi chuyện đó khi trông thấy em của mọi ngày. Không chỉ điều kiện thể chất là thứ cho phép em biến thành mèo, mà cả quá khứ của em nữa.
Ngay từ đầu Mashiro đã sống như một con mèo hoang. Dĩ nhiên là em không được nuôi dạy trong một gia đình bình thường, cũng như em chưa từng được cho đi học. Có thể em sở hữu sự tự do của một cô mèo, nhưng dạng người lại hạn chế đi rất nhiều sự tự do của em.
“Dù sao thì tụi mình cũng ra ngoài rồi mà. Nếu có thời gian thì ghé qua ngắm nghía chỗ này chỗ kia đi.”
“Chỗ này chỗ kia ạ?”
“Đúng rồi, anh chưa đến mấy chỗ đó bao giờ cả, nên đi dạo đến đó chơi đi.”
“Nếu vậy thì em rất sẵn lòng ạ.”
Tôi thấy đó là một cử chỉ không cần thiết, nhưng Mashiro vẫn trao cho tôi một nụ cười hạnh phúc. Tôi không chỉ muốn bảo vệ em. Tôi muốn cho em được thấy nhiều thứ và trải nghiệm nhiều hơn. Chỉ cần em muốn, tôi sẽ làm mọi cách để khiến Mashiro được hạnh phúc.
À mà, hiện tại thì tôi lại thấy mình mới là người đang hạnh phúc ấy chứ…
“Umm, anh Satou ơi. Em có một câu hỏi ạ.”
“Hmm?”
“Đây… là thứ mà anh gọi là một buổi hẹn hò ạ?”
“...Gì cơ?”
Mashiro nói ra một câu đầy bất ngờ khiến cho tôi đứng sững lại mà nhìn chằm chằm vào em. Em cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại tôi.
“Kh-Khoan đã. Sao lại đột ngột vậy chứ?”
“Ể…? Em cứ tưởng khi một người con trai và con gái đi chơi cùng nhau thì như thế sẽ gọi là hẹn hò chứ.”
“Kh-Không. Cơ mà cũng đúng một phần, nhỉ?”
Tôi vô thức đưa tay ôm trán còn Mashiro ngơ ngác nghiêng đầu. Nhìn chung thì từ “hẹn hò” vẫn mang một ý nghĩa có chút khác biệt. Vào ngày hôm đó khi cả hai đi hẹn hò đôi thì tôi cứ tưởng em đã hiểu điều đó rồi cơ, vậy là tôi đã nhầm sao?
“Ừ thì, nói một cách đại khái thì đó là từ chỉ dành cho một cặp đang yêu nhau thôi.”
“Đúng vậy ạ. Nhưng chị Ayano đã nói chỉ cần nam nữ đi cùng nhau thôi là đủ để gọi là hẹn hò rồi cơ…”
Ayano ơi là Ayano, cậu đã dạy điều gì cho Mashiro lúc tớ không để ý vậy chứ? Cơ mà, tôi không thể nói cách giải thích đó là sai hoàn toàn, nhưng từ góc nhìn từ một người ít kinh nghiệm như tôi, nó chỉ là một cách nghĩ sai mà thôi.
“Ayano không nói sai, nhưng… Không, đó là một cơ hội tốt ấy chứ. Để anh dạy mình một số chuyện em có thể làm với điện thoại của mình nhé.”
Nói rồi tôi kêu Mashiro lấy điện thoại ra từ trong túi.
“Nghe đây Mashiro. Cứ khi nào em gặp phải một từ mà mình không hiểu nghĩa ấy, thì dùng cái này để tra cứu nhé.”
“Tra cứu nó, đúng không anh?”
“Đúng rồi. Vậy thì em thử tra cứu từ ‘hẹn hò’ được không?” [note49817]
“Vâng, đợi em chút ạ.”
Mashiro bắt đầu quá trình tìm kiếm, dù em vẫn còn chút mơ hồ và bối rối. Dường như đây không phải lần đầu em làm việc với công cụ tìm kiếm, và xem ra em đang làm tốt, nhưng động tác tay của em lại cứ thế mà chậm lại. Bằng cách nhìn vào mặt em, tôi có thể đoán được em nhận được kết quả như thế nào.
“Chà… nhân tiện thì em đã hiểu được ý của Ayano chưa?”
“H-Hầu như không phải là như thế ạ…”
“Anh đoán được là sẽ như thế mà.”
“E-Em xin lỗi. Em…”
“Anh không trách em đâu. …Cơ mà, không sao hết.”
Mashiro xấu hổ co người lại. Tôi đành phải nhìn đi chỗ khác mà gãi gãi má mình.
“Nhưng đó cũng là ý nghĩa đại khái của từ đó mà…”
“Vâng…”
Mashiro nhìn tôi đầy khả nghi, trông em vừa hài lòng vừa không thỏa mãn vậy. Tôi liền hỏi “Có chuyện gì sao?” Em suy nghĩ trong giây lát rồi lại ngước lên nhìn tôi.
“...Nếu người ta thích nhau, thì vẫn được đi hẹn hò, đúng không ạ…?”
“Mm? Anh đoán là được… Hửm!?”
Không cần nghe tôi trả lời xong xuôi, Mashiro đã đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi. Đây hệt như buổi sáng của ngày hẹn hò đôi đó vậy. Hệt như lúc chúng tôi giả vờ làm người yêu của nhau.
“M-Mashiro? Đây là…?”
“Nếu chúng ta đang hẹn hò, thì sẽ làm như thế này còn gì.”
“Không, vì theo nghĩa thì hẹn hò phải là…”
“Nếu anh thích em thì ổn cả mà, đúng không nào?”
Khác với nụ cười dịu dàng mọi khi, khóe miệng em cong lên thành một vẻ gì đó khá tinh ranh.
…Không phải là tôi đón nhận lời nói của em nghiêm túc quá rồi thành ra hiểu nhầm đâu. Tôi biết là từ “thích” vốn có nhiều sắc thái khác nhau mà.
“...Em có biết như thế là gì không đấy?”
Tôi lên tiếng hỏi nhưng thể tìm kiếm một chút sự kỳ vọng mơ hồ. [note49815]
“Là em thích anh đó ạ, anh Satou.”
Những từ ấy được nói ra bằng một cách hết sức bình thường. Trước khi tôi kịp tiếp nhận hoàn toàn, em đã nói tiếp rồi.
“Em không biết liệu cảm xúc này có giống như ‘thích’ giữa những người hẹn hò không nữa. Có lẽ từ góc nhìn của anh Satou nó sẽ là một chuyện hoàn toàn khác nhỉ. …Thêm nữa là.”
Một lần nữa Mashiro siết chặt cánh tay tôi. Cứ như thể tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của em từ nơi cả hai tiếp xúc vậy.
“Em muốn làm những chuyện như này với anh Satou. Em nghĩ như vậy đó ạ.” [note49816]
“...Haa.”
Lồng ngực tôi bị lấp đầy tới mức những cảm xúc đang được tôi kìm nén phải bộc phát ra nhờ một tiếng thở dài. Trái tim tôi ngập tràn sự ngọt ngào, khiến cho nhịp tim tôi dù không muốn vẫn tăng lên thật cao.
…Rốt cuộc thì tôi vẫn chẳng có cửa nào mà so với em mà.
“Thật không công bằng đó Mashiro à.”
“Fufu, em sẽ coi đó như là một lời khen à nha.”