Một tiếng kêu của thiết bị điện tử từ xa vọng lại. Rồi tiếng động ấy ngày càng to và rõ hơn.
Chính tiếng báo thức từ điện thoại đã thông báo cho tôi rằng hôm nay là thứ hai. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, xuyên qua cặp mí mắt nhắm chặt của tôi. Ý thức mơ hồ này cùng với năm giác quan dần trở nên tỉnh táo.
Mệt quá…
Cả mí mắt lẫn cơ thể tôi đều nặng như đeo chì. Rốt cuộc thì đêm qua tôi chẳng ngủ được chút nào vì Mashiro, nên đã đành phải thức. Giờ thì nên tìm cách cử động thân thể một chút cái đã. Ngay khi nghĩ như thế, tôi cảm nhận được rằng trong vòng tay mình đang ôm một cái gì đó.
Nó rất mềm, ấm và đem lại cảm giác thật an yên. Chẳng lẽ trong nhà tôi có cái gối ôm nào thoải mái đến vậy sao? Trước sự dễ chịu ấy đến mức chẳng còn muốn bận tâm đến chuyện gì nữa, tôi buông xuôi bản thân.
Kéo nó lại gần hơn về phía mình, tôi vùi mặt mình vào trong cái gối.
“Nyah…”
Chưa bao giờ tôi cảm giác được sự mềm mượt đến vậy mà, lại còn thơm đến không ngờ nữa. Và thế rồi giọng nói quen thuộc của em cất lên… Ngay khi tôi vừa kịp nghĩ đến đó, cơ thể tôi - và cả nhịp tim tôi nữa, đột ngột giật thót.
Ngay từ đầu thì lý do tôi không ngủ được chính là vì đêm qua đã ngủ chung giường với em còn gì. Cơ mà chính em mới là người rúc vào giường tôi mới đúng.
Vậy đấy, nên là cũng không bất ngờ khi đến sáng em vẫn nằm trên giường tôi. Và dĩ nhiên là tôi cũng không có cái gối ôm nào xịn như vậy cả. Trong đầu tôi, những suy nghĩ cứ thế mà quay mòng mòng, đã dần bình tĩnh lại, tỉ lệ thuận với cơ thể ỳ ạch của tôi.
Chậm rãi mở mắt ra, tôi cố gắng ép cho trái tim đập chậm lại. Quá trình mở mắt vốn tưởng thật trĩu nặng lại trở nên không quá khó, và những gì trước mặt hiện ra thật rõ ràng.
Chiếc giường quen thuộc của tôi đang được ánh mặt trời buổi sớm chiếu sáng. Cùng với đó là một căn phòng sạch sẽ.
Và trong vòng tay tôi là em.
“...”
Tôi đã nhầm em với một cái gối, thế nên mới nằm gần nhau đến như vậy. Thân hình em thon mảnh đến nỗi không thể cử động được, và em đang vùi mặt mình vào ngực tôi.
Sự im lặng cứ thế tiếp diễn khi tôi nghẹn lời trước tình huống không thể tin nổi này. Thật may khi tầm nhìn của em đã bị che kín nên không biết được tôi đã thức. Hy vọng rằng nếu tôi tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, thì tôi sẽ có thể yên bình mà thoát khỏi tình huống này…
“...!?”
Tôi nghĩ thế rồi chậm rãi thả lỏng hai tay ra, nhưng ngay lúc đó thì bàn tay Mashiro lại đặt lên lưng tôi mà ôm lấy tôi thật chặt.
Trên bảo dưới lại không nghe, nhịp tim tôi tăng nhanh chẳng thể kiểm soát. Cùng lúc đó tôi cũng không thể di chuyển lẫn buông ra.
Nếu tôi không ngay lập tức làm gì đó thì sẽ có gì đó trong tôi bùng nổ mất, trống ngực tôi đang đập to đến mức nghe rõ được luôn. Với lại thì tôi cũng sắp muộn làm đến nơi rồi.
Xem ra Mashiro đã nắm bắt được điều này, vì em cũng đã ngay lập tức buông ra. Ngưng lại một lúc, tôi lui ra trong khi giả vờ ngủ. Bằng cách này thì em sẽ không trách tội tôi được vì cho rằng tôi chỉ mộng du mà thôi.
“...Anh Satou.”
“...”
Không ổn rồi. Giọng nói của Mashiro hết sức lạnh lùng, không hề cho thấy rằng em chỉ vừa thức dậy.
“Em xin lỗi vì đã xen ngang màn biểu diễn tuyệt vời của anh, nhưng nó lộ liễu quá đó ạ.”
“...Hự.”
“Hôm nay em cắt bữa trưa của anh.”
“Chào buổi sáng nhé, Mashiro.”
“...Chào buổi sáng.”
Tôi thở dài và đau lòng đáp lại. Tuy đã theo phản xạ mà bật dậy, nhưng Mashiro đã nảy ra một ý tưởng quá hay khi bắt giữ phần cơm trưa của tôi làm con tin.
“Anh không nghĩ dùng bữa trưa ra đe dọa anh là một ý hay đâu.”
“Em không thèm biết. Chẳng phải anh còn điều gì khác để nói sao?”
“Anh xin lỗi.”
Bị Mashiro khiển trách, tôi đành phải thành thật nhận lỗi. Dĩ nhiên tôi không cố tình làm thế rồi, nhưng rõ ràng là có nhiều thứ không nên làm với phụ nữ khi chưa được phép/
“Em cũng có lỗi mà. Nhưng anh không thể tỏ ra là chưa ngủ cùng em đâu đó.”
“Ummm… Anh thì cứ nghĩ đó là ý hay cơ.”
“Anh Satou.”
“Vâng, anh xin lỗi.”
Ngoài hiệp hai hơi thất bại ra, tôi nghĩ mình đã làm tốt ở hiệp một đấy chứ, chỉ là không ngờ em lại nhìn thấu tôi dễ dàng vậy thôi. Trông thấy biểu cảm như chưa bị thuyết phục của tôi, em tiếp lời.
“Trước khi anh giả vờ ngủ thì nên che giấu đi tiếng tim mình đập đã nhé.”
“Thì anh đâu có nhận ra chuyện là đến mức đó đâu… nên là mất cảnh giác thôi.”
“Thế thì ai mới là người kéo em vào ngực mình hả…?”
Vừa ngồi dậy khỏi giường, tôi vừa phải đối mặt trước lý lẽ không thể cãi lại của Mashiro. Mashiro cũng ngồi dậy theo tôi và rời khỏi giường trước. Em đi thẳng vào trong bếp để bắt đầu làm bữa sáng.
Nhìn theo bóng lưng em, tôi hồi tưởng về những gì chỉ vừa xảy ra vài phút trước. Nếu em đã nhận ra nhịp tim tôi, thì sao em không nhắc đến ngay chứ? Trái lại thì điều đó có nghĩa là em thừa biết tôi đã thức và cũng đang ôm tôi.
Đây chỉ là trả ơn thôi chăng? Hay là—
“Anh Satou, nếu không nhanh lên thì anh sẽ muộn đấy.”
“R-Rồi. Để anh đi rửa mặt trước đã.”
Bị em thúc giục, tôi hướng đến phòng tắm, phần tóc sau gáy tôi có chút dựng lên.
~~~
Vẫn như mọi khi, tôi ăn sáng cùng với Mashiro ngồi bên đối diện. Và hôm nay món ăn yêu thích của tôi cũng được bày ra, cùng với bản tin thời sự trên TV như thường lệ. Ấy vậy nhưng bầu không khí giữa hai người chúng tôi không còn như xưa nữa.
“...”
Chúng tôi không nói lời nào với nhau cả. Chúng tôi cứ thế mà im lặng mà ăn bữa sáng. Tình huống khó xử này suýt nữa là khiến tôi vô ý phồng má lên, nhưng tôi đã có thể kìm lại để ngăn cho em không nhận ra.
Mới hôm qua còn đang có tâm trạng hạnh phúc, sao hôm nay lại thành ra thế này rồi? Đây chẳng phải là một bầu không khí tốt để bắt đầu một tuần chút nào.
“Ma-Mashiro.”
“Vâng, có gì vậy ạ?”
“À, thì. Anh xin lỗi gì chuyện trước đó nhé.”
“Em không còn giận nữa đâu.”
“M-May quá.”
Trong khi cách em nói rõ ràng không còn chút giận giữ nào, tôi lại cảm thấy em không còn dịu dàng như trước nữa. Khó xử quá… Thật áy náy khi tôi là người có lỗi nhưng em lại không nhận thêm bất kỳ lời xin lỗi nào mà.
“Nhân tiện thì anh Satou nè.”
“Ừ-Ừm.”
“Không phải là em không muốn đâu ạ.”
“Hửm?”
Mang trong mình cảm giác hết sức tội lỗi, tôi hướng khuôn mặt vốn đã cúi xuống nãy giờ lên. Ở đó chỉ có mỗi Mashiro, em vừa ăn vừa tỏ ra như không có chuyện gì.
“Nói cách khác thì, em đang hạnh phúc nhỉ.”
“Xin đừng có hào hứng quá ạ.”
“Ơ.”
Ngay khi tôi dùng vẻ mặt nghiêm túc đáp lại thì đã như bị đánh khẽ vào đầu. Nhưng nhờ cú đánh ấy, bầu không khí căng thẳng đã dịu đi chút ít.
Sau đó tôi đánh chén xong bữa sáng và hoàn tất việc chuẩn bị. Trong lúc đó thì Mashiro làm bữa trưa và đưa cho tôi ở chỗ cửa ra vào.
“Được rồi, chúc anh hôm nay đi làm vui vẻ nha.”
“Ừm, vì Mashiro, anh sẽ cố gắng hết sức mình luôn.”
“Ế… đừng có kỳ cục như vậy, anh đi mau đi. Anh đang làm phiền em làm việc nhà đấy.”
“Lý do gì mà phũ quá vậy…”
Thôi thì, kỹ năng làm việc nhà của tôi còn chẳng được nổi một góc so với em, nên những gì em nói không hề sai. Điều đó cũng đau lòng thật, nhưng tạm thời thì tôi sẽ giấu sự ngượng ngùng này đi và giữ cho đầu óc bình tĩnh lại vậy.
“Vậy thì anh đi đây.”
“Gặp lại anh sau ạ, anh Satou.”
Hôm nay Mashiro lại tiễn tôi đi làm. Ở đó tôi ăn phần bento được em làm cho, và khi tôi trở về, chào đón tôi là sự ấm áp từ em.
Với tôi, em chính là tồn tại rất quan trọng, đến mức tôi sẽ không đánh đổi với bất cứ thứ gì khác. Và em thì luôn nói với tôi rằng cảm xúc của em cũng giống hệt như vậy. Thế nên tôi cho rằng việc đối mặt với quá khứ của em là quan trọng hơn tất thảy. Quyết định cùng sự quyết tâm của em đêm qua cũng thế nữa. Tôi sẽ đồng hành cùng em trên con đường đương đầu với mọi thử thách.
Và trên hết chính là cảm xúc và ký ức em dành cho hai con người ấy. Tôi ước rằng mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi…