Một vài tiếng đã trôi qua kể từ sự việc Mashiro leo lên ngủ chung giường với tôi vì em bảo rằng mình đã gặp ác mộng. Thường thì tôi sẽ ra ngoài vào đầu giờ chiều mỗi khi tới ngày nghỉ, nhưng hôm nay tôi sẽ dành cả ngày cho một mục đích khác.
Tuy nói thế, chứ việc tôi làm cũng là mấy thứ tôi luôn thực hiện khi ở nhà mà thôi. Xem TV, đọc sách, chơi điện thoại. Song vẫn có một điểm khác biệt ở đây.
"Anh Satou, nhìn xem cái này có ngon không nè?"
"Đúng thật nhỉ, nhưng đó là thịt gì vậy?"
Mashiro đưa chiếc điện thoại trên tay về phía tôi rồi hỏi, và tôi trả lời sau khi xem qua nội dung. Cơ mà nếu chỉ có như thế thì khác nào chuyện thường ngày đâu chứ, vấn đề nằm ở vị trí em đang ngồi kìa.
Lúc này Mashiro đang vừa lướt điện thoại vừa ngồi giữa hai chân tôi trên sofa. Đầu của em ở ngay phía trước tôi, và tôi có thể cảm giác được toàn bộ cơ thể em đang chạm vào mình.
"Trông có vẻ hơi lạ, nhưng đó chỉ là gà bình thường thôi ạ. Đây là một thực đơn khá tiết kiệm á."
"Giờ hãy cùng xem xem kỹ năng nấu nướng của Mashiro có xử lý được món này không nào."
"Fufu, anh nói thế là có ý gì nào?"
Ngay cả khi ở trong tình huống này, em vẫn nở nụ cười như mọi khi, và trước khi tôi kịp nhận ra thì bản thân đã bắt đầu quen thuộc hơn với khoảng cách này giữa cả hai rồi. Dĩ nhiên trái tim tôi hẳn là đang đập dữ dội lắm vì cảm giác rõ rành rành thế này cơ mà. Nhưng chỉ riêng việc Mashiro đang ở cạnh bên là đủ để khiến tôi bình tâm lại rồi. Và tôi càng bình tâm hơn nữa sau khi nghe được về giấc mơ của Mashiro.
Trước yêu cầu của Mashiro, tôi đã hứa với em rằng sẽ ở bên em cả ngày. Vì thế tôi đã không ra ngoài, còn em thì luôn ngay sát cạnh tôi bất kể tôi có đang làm gì trong ngôi nhà này.
Tôi chẳng phải là kiểu thiếu hơi người đến thế đâu, nhưng được tiếp xúc với Mashiro đã khiến cho lòng tôi tràn ngập niềm vui. Không phải là tôi tự cao hay gì đâu, nhưng ít nhất thì em đã mở lòng ra với tôi rồi. Việc này làm cho tôi hạnh phúc hơn bất kể điều gì khác.
"Đúng như mong đợi mà, đồ ăn do Mashiro làm là tuyệt nhất trên đời đó."
"Chẳng phải như thế có nghĩa là thế giới anh đang sống khá nhỏ sao, anh Satou?" [note48885]
"Anh muốn nói không phải lắm... nhưng đúng là anh đã chưa từng để tâm quá nhiều đến thức ăn trong suốt cuộc đời mình thật."
"Hẳn là vẫn còn rất nhiều những món ăn tuyệt vời và ngon lành trên thế giới này đó ạ."
Khi Mashiro nói như thế, em tỏ ra có chút hớn hở và phần nào trẻ con nữa. Đâu, đúng ra thì có khi em là trẻ con thật. Không cần biết em thạo việc nhà hơn tôi đến dường nào, em vẫn trông giống một nữ sinh trung học vậy.[note48886] Vì thế nên cũng không có gì ngạc nhiên khi em khao khát được tìm hiểu thế giới mà bản thân chưa từng trông thấy.
...Dù sao đây cũng chỉ là ý kiến của riêng tôi mà thôi. Mashiro vẫn rất muốn được bước chân ra thế giới bên ngoài. Không phải chỉ là khu xóm quanh ngôi nhà này. Cũng không chỉ là một nơi chỉ cách đây có vài trạm tàu. Em muốn được chứng kiến một thế giới trải rộng hơn thế, một thế giới em chưa từng thấy qua. Có lẽ đó là điều em đang nghĩ. Và tôi chợt để ý đến một chuyện này.
Mashiro đang hướng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn tôi khi thấy rằng tôi đang nghĩ ngợi hơi lâu. Tôi nhanh chóng nhích khóe miệng lên và cười lại với em, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc mượt mà trước mặt mình và vuốt ve để che giấu đi vẻ mơ màng của mình.
"Nhưng em nói đúng đó, sẽ là không công bằng nếu chúng ta không chứng mình rằng thức ăn Mashiro là ngon nhất sau một màn so sánh thật kỹ lưỡng với toàn bộ thức ăn trên đời này nhỉ."
"Anh Satou cứ nói vậy hoài à. Ngay cả khi có khen em nhiều đến thế thì anh cũng đâu được lợi gì chứ."
"Đâu có, lợi ích chính là một bữa ăn thật ngon lành tối nay còn gì." [note48887]
"Hôm nay ta không đi mua sắm được, nên em sẽ nấu lại món cà ri còn thừa ha."
"..."
"Em đùa thôi, anh đừng buồn chứ. Tối nay em sẽ nấu món cà ri nhà làm ngon nhất trần đời cho anh mà."
"Ôi ngài Mashiro..."
Tôi chắp hai tay lại để sùng bái và nói lời cảm ơn Mashiro. Tôi đã quá quen với việc được Mashiro nấu cho ăn mỗi ngày rồi, nhưng vẫn luôn nhớ mà biết ơn em. Được làm cho những món ăn hảo hạng thế này ngày qua ngày thì tôi nghĩ mình sẽ không thể quay trở lại ăn đồ từ cửa hàng tiện lợi được mất. Tôi đã nhận thức được rất rõ rằng dạ dày của tôi đã bị em nắm bắt trọn vẹn rồi.
Trông thấy nụ cười hạnh phúc Mashiro dành cho mình, tôi lại nghĩ về chuyện ban nãy. Tôi chưa từng có một chuyến đi xa cùng Mashiro, nhưng đó là vì em có phần nào đó ngây thơ quá nên tôi đơn giản là lo cho em mà thôi. Nếu chúng tôi có cơ hội và em cũng muốn vậy, thì tôi sẽ đưa em đến với thế giới mà em chưa từng được biết đến. Chỉ cần cuộc sống này cùng em vẫn tiếp diễn thì tôi nhất định sẽ biến điều này thành hiện thực vào một ngày nào đó. [note48888]
"Hôm nay em có thể tắm trước khi dùng bữa tối không ạ?"
"Tất nhiên là được rồi, nhưng em có lý do gì sao?'
"...Em thấy sẽ tốt hơn khi em được thư giãn cùng anh Satou sau bữa tối ạ." [note48889]
Mashiro tỏ ra đôi chút xấu hổ khi em nói ra điều này. Nhìn trực diện vào em, trái tim tôi vô tình như thắt lại. Em luôn khiến tôi mất cảnh giác khi nói thẳng ra hết như thế mà. Tay phải tôi muốn đưa lên xoa đầu em lắm rồi đấy, thế nhưng lý trí đã kịp thời ngăn tôi lại.
"Phải, em nói đúng. Thế thì anh sẽ tắm sau vậy."
"Vâng. Thế thì để em đi dọn nhà tắm trước ạ."
Rồi Mashiro đứng lên và bước về phía nhà tắm, trông em vẫn có gì đó tiếc nuối lắm. Ngay khi cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ đóng lại, tôi mới có thể thả lỏng hai vai và dựa lưng vào sofa.
"Haaa..."
Sự căng thẳng hình thành trong người tôi đã cùng với khí CO2 mà thoát ra. ...Không biết sao Mashiro lại cuốn hút đến vậy nữa. Tôi không thể rũ bỏ suy nghĩ đó được, ngay cả khi đến cái tuổi này rồi mà làm thế thì thật kỳ. Lẽ ra tôi phải bảo vệ em dưới danh nghĩa một người giám hộ, thế mà lại say mê em đến mức dễ dàng quên đi cả lý trí như vậy. [note48890]
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi nhận thức rõ ràng về một ai đó đến thế. Giả như tôi vẫn còn là một thằng nhóc khi những cảm xúc này nảy sinh, thì có lẽ tôi đã thổ lộ với em luôn rồi. Mặt khác thì việc tôi không làm thế lại chứng minh rằng tôi đã đủ trưởng thành rồi.
"Mình tự hỏi Mashiro nghĩ gì về chuyện này nhỉ..."
Không cần phải nói cũng biết cảm xúc của em dành cho tôi cũng giống như của tôi dành cho em vậy. Có thể điều này nghe hoang đường, nhưng chính tôi đã nghe Mashiro trực tiếp nói ra mà, nên không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Tuy vậy, nếu cho rằng mức độ tình cảm còn vượt hơn thế nữa thì kiêu ngạo quá. Tôi không muốn tin đâu, nhưng từ góc nhìn của mình thì tôi đủ già để Mashiro gọi tôi là chú luôn rồi ấy chứ. Nên là tôi chẳng biết phải làm gì khi em lại nói chuyện với tôi theo cách đầy quyến rũ và ngọt ngào như thế nữa.
Sau một tiếng thở dài khác, tôi nhìn thật lâu vào cánh cửa phòng thay đồ nơi Mashiro
đã bước vào.
Sự việc xảy ra sáng nay đã khiến cho tôi một lần nữa nhận ra rằng Mashiro không hề có chút khác biệt nào so với một con người bình thường, em chỉ là một cô nàng dễ tổn thương và nhạy cảm mà thôi. Và sao một cô gái tốt bụng và đáng yêu như vậy lại bị bỏ rơi ngay giữa trời bão tuyết cơ chứ? Điều này tôi đã tránh né lâu rồi, nhưng giờ buộc phải để tâm đến thôi.
Tôi cho rằng quá khứ của em, một quá khứ mà tôi chẳng hề biết, hẳn là đã làm cho Mashiro trở nên lo sợ đến vậy. Em là một người con gái rất tốt. Ít nhất thì em đã không lớn lên trong một môi trường có hại. Ấy vậy mà, cái cách em gặp được tôi lại không hề tốt đẹp gì.
...Nếu Mashiro sẵn lòng, tôi rất muốn được hiểu thêm một chút về em. Em đã gặp loại người gì, em đã có một cuộc sống như thế nào, và cảm xúc của em ra sao? Những điều tôi muốn biết và muốn nghe là như thế đó. Thật khó để mà giải thích, nhưng cái cảm giác mơ hồ muốn được biết cứ thế lớn dần trong tôi.