[note44582]
Điều tiếp theo tôi nhận ra là Mashiro đã cuộn mình trên đùi tôi rồi ngủ ngon lành rồi. Thời gian cứ trôi, tôi thì cứ giằng xé giữa niềm hạnh phúc khi trông thấy sự đáng yêu của em và cảm giác khó xử khi không biết nên đáp lại thế nào.
Thật may khi cuối tuần này có ba ngày nghỉ, nên là ngày mai tôi sẽ lại ở nhà. Tuy vậy, nhờ có Mashiro, tôi đã dần hình thành thói quen ngủ và dậy sớm, và nói thật thì tôi đang bắt đầu ngái ngủ rồi.
"M-Mashiro~?"
Khi tôi gọi tên Mashiro rồi vuốt nhẹ lên lưng em, đôi tai của em khẽ giật giật. Tôi liền thở phào nhẹ nhõm... nhưng xem ra sau đó em vẫn không cử động cơ thể.
Tôi cố hỏi em thêm lần nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không có chút phản hồi nào. Khó hiểu thật đấy.
(Muốn đi tắm quá...)
Với Mashiro nằm trên đùi tôi thế này, dĩ nhiên là tôi không thể rời khỏi sofa được rồi, và tôi cũng không đi tắm được luôn. Nếu tôi cứ thế mà bế em lên rồi đặt em qua một bên thì mọi thứ sẽ ổn ngay, nhưng tôi lại cho rằng em sẽ không thích khi bị tôi đánh thức bằng cách ấy.
...Và có một phần trong tôi nghĩ rằng sẽ thật xấu hổ khi chấm dứt việc Mashiro rúc vào tôi như thế này. Trong một tình trạng hết sức bất lực, tôi giết thời gian bằng cách quan sát khuôn mặt lúc ngủ của Mashiro.
Nhưng chuyện cũng không quá tệ cho lắm. Cũng đã lâu rồi kể từ khi tôi trông thấy Mashiro ngủ dưới dạng mèo ở khoảng cách gần như thế này. Như mọi khi, khuôn mặt lúc ngủ Mashiro thật đáng yêu, khác với khi em ngủ ở dạng người.
Rồi tôi chợt nghĩ đến một chuyện rồi rút điện thoại từ trong túi ra. Mở camera lên, tôi hướng ống kính lên mặt em thật nhẹ nhàng để không làm em thức giấc. Và không chút lưỡng lự, tôi bấm nút chụp.
Gần đây tôi không chụp ảnh Mashiro nhiều lắm, vì em không còn ở trong dạng mèo thường xuyên nữa, và ngay cả khi em như thế thì tôi cũng không thấy việc thản nhiên hướng camera về phía em thoải mái cho cho lắm. Chính vì thế, Sakakibara và bạn gái nó cứ liên tục ép tôi nhanh chụp ảnh em đi.
Bản thân tôi đã luôn ưa thích việc chụp ảnh Mashiro, và xem chỗ ảnh ấy trên đường đi làm đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi. Thế nên ai cũng đều có lợi khi khi dung lượng thư mục ảnh mèo trên điện thoại tôi ngày càng tăng. Trong cái rủi lại có cái may, tôi bắt đầu chụp thêm một đống ảnh có vẻ mặt đáng yêu lúc ngủ của Mashiro.
Ngay khi những trang ảnh gần nhất đầy hình mặt lúc ngủ của Mashiro, tôi cũng sắp bị cơn buồn ngủ đánh bại rồi, và cảm giác cứ như tôi sẽ xụi lơ ngay khi nhắm mắt lại vậy. Cơ thể tôi đuối đến mức đi tắm thôi cũng ngại, và cơn buồn ngủ đã không còn cho phép tôi đứng lên khỏi sofa nữa rồi.
(Chắc để sáng mai tắm vẫn được nhỉ?)
Tôi kiếm cớ như thế, rồi mặc nhiên để cho giấc ngủ chầm chậm nuốt trọn lấy cơ thể mình. Tôi đặt tay mình lên Mashiro trên đùi mình, cảm nhận hơi ấm từ em trong khi thả mình vào thế giới giấc mơ.
Tôi bị đánh thức bởi những tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, cảm giác ấm áp trên đùi đã không còn nữa, thay vào đó là một tấm chăn đang được đắp lên người tôi. Tôi nhìn xung quanh phòng để tìm Mashiro. Em đang chuẩn bị bữa sáng như mọi khi với vẻ vô tư.
Khi tôi đứng dậy khỏi sofa rồi gọi tên Mashiro, em đáp lại "Chào buổi sáng." bằng giọng bằng bằng. Dù cho vào buổi sáng tôi vẫn còn buồn ngủ, ký ức tối qua của tôi vẫn còn rõ ràng lắm. Về phần mình, tôi chẳng cảm thấy dễ chịu một chút nào cả, và tôi thấy hành vi của em thật bất hợp lý.
“Ừ, Mashiro. À mà… về chuyện ngày hôm qua.”
Khi tôi can đảm mở miệng nhắc tới chuyện tối qua, em sững người rồi khó xử quay mặt đi. …Hình như Mashiro cũng cảm thấy có chút tội lỗi nhỉ. Dựa trên cái cách mà em tỏ ra như mình không quan tâm, dường như em đang không muốn tôi đề cập đến chuyện đó. Tôi định sẽ lên tiếng luôn, vì lúc này không thể kìm lại nữa.
“Umm… Sao hôm qua em lại trèo vào lòng anh vậy?”
“C-Cái đó… Anh biết không, cứ làm như nó chưa chưa từng xảy ra được không ạ…?”
“Sao mà nổi chứ.”
“H-Hự…”
Giọng nói của em run lên khi em tràn ngập trong sự xấu hổ. Hai tai em dựng đứng lên, khiến cho trong lòng tôi nhói lên một chút, nhưng cũng đồng thời cảm thấy như thế có chút dễ thương thật.
“E-Em xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh rồi…”
“À không. Không phải là anh không thích hay gì đâu. Anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi, nhưng ngược lại thì đúng hơn…”
“Anh thích thật ạ…?”
“H-Hỏi như thế không công bằng đâu à…”
Kết quả của việc cố theo kịp Mashiro là em đã dồn tôi vào thế ngược lại, khiến cho tôi phải nhăn mặt. Tôi không thể nói điều này trước mặt em được, nhưng thành thật mà nói tôi đã khá vui vì Mashiro đã nằm trong lòng tôi đấy. Nhưng bảo rằng tôi thích việc đó thì xấu hổ quá, và hẳn là em sẽ ngạc nhiên lắm.
“Tối qua, chỉ là… có hơi không vui một chút, hay đúng hơn là cứng đầu đó ạ…”
“Cứng đầu…?”
“D-Dù sao thì cũng không có gì sâu xa đâu, nên anh hãy quên đi ạ.”
Tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng lắm, nhưng cũng không muốn hỏi thêm nữa vì sẽ khiến cho Mashiro cảm thấy thật tệ còn tôi thì lại đào hố chôn mình như trước đó mất. Nhưng vì lý do gì đi nữa, tôi nghĩ em đã thay đổi rất nhiều khi đối xử với tôi như thế.
Mashiro vốn là một cô mèo ghét được ôm hoặc vuốt ve. Nhưng trải qua một thời gian chung sống, khoảng cách giữa chúng tôi thực sự là đã dần thu hẹp lại, và trước cả khi tôi nhận ra, em đã khoác lên mình nhân dạng và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại của tôi. Khi mà tôi đã trải qua những tháng ngày được Mashiro chăm sóc rồi, sẽ thật khó để tưởng tượng xem cuộc sống của tôi khi không còn em sẽ ra sao.
Quả mà một ý nghĩ đáng xấu hổ từ một người lớn đã sống một mình được vài năm trước khi gặp Mashiro mà, nhưng tôi không thể cưỡng lại khi được em chăm sóc thế này. Trước hết là em đã nắm bắt được khẩu vị của tôi, và trước khi tôi nhận ra, em đã làm hết việc từ lau dọn đến giặt giũ rồi, và em cũng đã luôn luôn đặt tôi lên trên bản thân mình. Tôi khi có em giống như có được điều hòa và kem lạnh khi hè đến, hoặc như được ngồi trong kotatsu mà ăn quýt khi đông sang vậy, một vòng lặp mà tôi chẳng thể thoát ra được. [note44583]
Tôi vẫn chẳng thể biết được liệu trong tương lai cuộc sống của mình khi có em bên cạnh sẽ thay đổi hay không, nhưng nhất định tôi sẽ phải cố hết sức để khiến em thật hạnh phúc. Lúc này tôi không thể chắc chắn được gì cả, nhưng khi nhìn theo bóng lưng em trong chiếc tạp dề, tôi nghĩ vu vơ về những viễn cảnh đó.