Sau khi hoàn tất việc mua sắm, tôi sánh bước cùng Mashiro đi bộ trở về căn hộ. Nhờ những lời khuyên hữu ích từ em, tôi đã có thể mua sắm hiệu quả hơn bình thường.
Từ khi Mashiro đến căn nhà này, cuộc sống của tôi đã thay đổi nhiều lắm, Một trong số đó là bữa ăn hàng ngày của tôi, vốn từng bao gồm đồ ăn trưa mua từ cửa hàng tiện lợi, dần dần trở nên nhà làm hơn.
Và sau khi Mashiro trở thành như con người của hiện tại, cuộc sống của tôi chẳng còn có gì để phàn nàn nữa. Thức ăn Mashiro nấu thật hoàn hảo, với hương vị, hình thức và cân bằng chất đều tốt cả. Thường thì để nấu một món như thế, cần khá nhiều loại nguyên liệu, và số đồ cần mua trong những buổi đi chợ hàng ngày của tôi đã tăng lên.
Tuy vậy, dù cho tôi đã có nhiều dịp để đi mua sắm hơn, kiến thức của tôi chẳng hề tăng lên, nên tôi vẫn gặp khó khăn khi nói đến chuyện chọn nguyên liệu. Tất nhiên là chỉ cần đồ ăn vẫn còn trên gian thì không có nghĩa là không ăn được, nhưng tôi biết rằng ở đó cũng có cái ngon cái dở. Tôi cảm thấy có lỗi với Mashiro, người nấu ăn cho tôi, vì thiếu đi kỹ năng phân biệt giữa hai món.
Thế nên tôi rất hạnh phúc khi hôm nay Mashiro đã chia sẻ kiến thức về việc chọn mua nguyên liệu của em cho tôi. Tôi đã có thể thấy được một mặt khác của em, và tôi có cảm giác như bữa nay mình đã thu hoạch được rất nhiều vậy.
“Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé Mashiro.”
Nhìn xuống chiếc túi mua sắm trong tay mình, tôi nói lời cảm ơn khi em bước đi bên cạnh tôi. Tôi làm thế không chỉ vì chuyện đi mua sắm, mà còn vì em đã đi dạo cùng tôi nữa.
“Vâng, không có chi đâu ạ.”
Như mọi lần, tôi đã mong đợi em nói mấy câu kiểu như, “Đó là câu của em chứ,” nhưng hôm nay thì em đã chấp nhận lấy cảm xúc của tôi một cách thành thật. Khi nghĩ lại thì mới thấy những cuộc đối thoại hàng ngày của tôi với Mashiro toàn là với thái độ biết ơn với nhau thôi.
Có lẽ một ngày sẽ không kết thúc nếu tôi không nghe thấy câu “cảm ơn” đâu.
“Cảm ơn anh Satou, vì ngày hôm nay.”
“Đâu, anh đâu có…”
Khi tôi đáp lại theo kiểu khiêm tốn mọi khi, Mashiro nhìn tôi mà chu môi ra. Từ cuộc trò chuyện trước đó thì tôi biết lý do là gì rồi.
“Không… có chi.”
Tôi gãi gãi má rồi đáp lại, “Vâng,” Mashiro nói với một nụ cười mỉm mãn nguyện. Trong khi tôi bảo em hãy thành thật với tôi, tôi đã không bao gồm cả mình vào nữa. Bảo sao em lại tỏ ra không vui khi thấy thế.
“Mashiro.”
Tôi gọi tên em. Cái tên tôi đã đặt cho em trong ngày tuyết rơi ấy. Mỗi khi tôi cất lên cái tên đó, nó lại khiến cho tôi yên lòng. Nó đã chứng minh cho tôi rằng Mashiro đang ở đây lúc này, rằng em đang cạnh bên tôi.
“Nếu em thấy ổn thì em có muốn tiếp tục đi mua sắm với anh không?”
Đây không phải là để chuộc lỗi khi tôi đã vì lý do riêng của mình mà tước đi sự tự do của em. Tôi muốn dành thêm nhiều thời gian nhất có thể cùng với Mashiro. Tôi muốn được ở bên em. Từ một xúc cảm mềm mại và chẳng hề liên quan, những lời ấy thốt ra khỏi miệng tôi.
“Vâng. Nếu anh đã thấy ổn thì em cũng sẵn lòng ạ.”
Biểu cảm của em khi em nhẹ nhàng trả lời khiến cho tâm hồn đang căng cứng của tôi nhẹ nhõm hơn. Tôi tự hỏi liệu đó là vì đã thay đổi nên em có thể đáp lại như vậy chăng. Hay là do em đã trở nên bạo dạn hơn ngay từ khoảnh khắc cả hai gặp nhau?
Lúc tôi nhìn thấy nụ cười bình thản độc đáo của Mashiro và nghĩ về những điều ấy, chúng tôi đã đến gần khu căn hộ rồi. Phải chăng vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, hay do đang mải suy nghĩ, tôi đã bỏ qua một thứ quan trọng.
“Ara? Chào mừng trở lại nhé cậu Satou.”
“Ể, a…”
Bỗng có một giọng nói cất lên sau lưng tôi, và khi quay lại thì tôi thấy chị chủ nhà đang đứng đó, cầm chổi quét dọn như mọi khi.
“Ôi, hai người nổi bật thật đấy. Tuổi trẻ đúng thật là vui vẻ mà.”
Chị chủ nhà nhìn Mashiro và tôi, và biểu cảm của chị ấy giãn ra khi chị ấy đặt tay lên má. Bằng bàn tay đang rảnh, tôi ôm lấy đầu trong khi nhìn xuống tay Mashiro, lúc này đang nắm lấy tay tôi.
Tôi đã bất cẩn đến mức hoàn toàn quên mất khả năng rằng chị chủ nhà sẽ có mặt vì tôi đã về muộn khi đi mua sắm. Hơn hết là tôi vẫn còn đang nắm tay Mashiro giống như cách tôi cùng em đến công viên, và điều đó khiến chị chủ nhà tỏ ra hoàn toàn hạnh phúc.
“Nếu cậu có bạn gái rồi thì sao lại không nói chị biết thế?”
“A, không… hahaha.”
Tôi chẳng nghĩ ra được cái cớ nào cả, nên tôi đành cuốn theo những lời của chị chủ nhà và đáp lại chị ấy bằng một nụ cười khô khốc. Mashiro thì lại đang hết sức ngại ngùng mà nấp sau lưng và siết chặt lấy tay tôi. Thường thì Mashiro là một người rất mạnh mẽ, nhưng em cũng vẫn như một con mèo vậy, kể cả khi trong những tình huống khẩn cấp.
Dường như chị chủ nhà đã hiểu nhầm tôi rồi, nhưng bằng cách nào đó thì có thể đây là một điều tốt. Tôi cảm thấy áy náy với Mashiro, nhưng tôi sẽ thuận theo chị chủ nhà và giả bộ rằng tôi đang trong một mối quan hệ với Mashiro vậy.
“Em xin lỗi về chuyện của Mashiro. Em muốn nhờ chị thêm một chuyện này nữa…”
“Kìa, sao phải khách sáo thế?”
“Em muốn sống cùng bạn gái của mình một khoảng thời gian ạ…”
“Cái giọng xa cách đó là sao chứ? Ổn mà, cậu cứ thoải mái làm thế đi. Thì người ta cũng chỉ yêu khi còn trẻ thôi còn gì.”
Thật đau đớn cho tôi khi nói dối như thế vì chúng tôi đã sống cùng nhau lâu hơn thế nhiều, nhưng chẳng còn cách nào để giải thích cả. Chị chủ chẳng chút do dự mà ngay lập tức đồng ý với những lời có hơi miễn cưỡng của tôi… Thật sự thì tôi mắc nợ chị ấy luôn rồi.
Tôi cảm ơn chị chủ nhà, và đang lúc chuẩn bị trở về phòng thì lại bị chị ấy gọi lại. Chị ấy bước tới chỗ tôi như thể muốn nói cho tôi gì đó, nên tôi đã đứng đợi.
“Chị không cấm cảm gì cậu, nhưng tường ở đây không có cách âm đâu, nên nhớ cẩn thận nhé, được không nào?”
“Em sẽ không làm thế đâu!”
Trước khi Mashiro, người đang nghiêng đầu qua một bên, có thể hiểu được ý của chị chủ nhà, tôi kéo tay em rồi chạy vào trong căn hộ.