“Em có muốn đi dạo một chút không Mashiro?”
Hôm sau ngày Sakakibara và Ayano đến, tôi hỏi Mashiro khi em đang nghỉ ngơi sau bữa trưa. Sau khi hiểu ra lời tôi nói, em nhìn tôi bằng một biểu cảm trống rỗng.
“M-Một buổi đi dạo… phải không ạ?”
“Đúng rồi. Sau bữa ăn tối, em biết đấy, thi thoảng thôi.”
Từ lúc nhặt Mashiro về thì tôi đã cố không ra ngoài quá nhiều nếu không có lý do cụ thể nào, nhưng trước đây tôi đã từng đi dạo như một thói quen thường ngày. Cũng không hiếm khi thấy tôi dùng việc mình không có sở thích như cái cớ để ra công viên gần đây dạo chơi.
Tôi đã nghe được là số người dắt mèo của họ đi dạo đang dần tăng lên, nhưng tôi lại lo lắng không biết mình làm thế được không. Kể cả khi Mashiro ở trong dạng người đi nữa, tôi không thể để em ăn mặc như thế đi ra ngoài cùng với tai và đuôi được.
“V-Vâng. Như thế được chứ ạ?”
“Chẳng phải Mashiro sẽ chán khi cứ ở trong nhà suốt sao?”
“Ơ, cái đó… umm.”
Hình như lời nói của tôi đã chọc trúng tim đen rồi, nhưng giọng nói của Mashiro lại nhỏ dần thành một lời thì thầm. Tôi đã mấy lần cảm nhận được là em có hứng thú với thế giới bên ngoài. Có vài dấu hiệu cho việc đó, như kiểu em hay nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hay rằng em thích xem những chương trình TV nào có chiếu cảnh thiên nhiên.
Thế mà em chưa từng đề cập đến điều đó. Em vẫn chăm lo cho tôi mỗi ngày và làm mọi việc trong nhà. Hôm qua thì em thậm chí có lắng nghe yêu cầu ích kỷ của tôi và giúp tôi có thể có một quãng thời gian rất trọn vẹn và vui vẻ bên bạn mình. Vì tất cả những thứ ấy, tôi không biết phải cảm ơn em sao cho đủ nữa, nhưng tôi vẫn muốn trao cho em nhiều sự tự do hơn từng chút một.
“Dù sao thì anh sẽ phải nghĩ cách để làm thế đã.”
“V-Vâng.”
Tôi đâu thể để em ra ngoài với đuôi và tai mèo lộ ra được, nên em sẽ cần trang phục có thể phần nào che những thứ đó đi. Thêm vào đó thì nếu có thể, tôi cũng muốn em tránh việc bị nhìn thấy ở bên ngoài. Đặc biệt là nếu chị chủ nhà phát hiện ra, có thể về sau việc giải thích sẽ trở nên rất rắc rối.
“Hmm, nếu Mashiro ở trong dạng mèo thì sẽ an toàn hơn đấy… Như vậy thì sao nhỉ?”
“Em á, cái đó….”
Dựa trên nguy cơ ai đó phát hiện ra em rời khỏi nhà, sẽ chẳng có vấn đề mấy nếu em vẫn trong lốt mèo. Tôi thì nghĩ nó không phải là một ý tôi, nhưng tôi vẫn chưa nhận được phản hồi nào từ Mashiro cả.
“Em biết thế này có hơi ích kỷ, nhưng em có thể nói điều này chứ ạ…?”
“Ừm, bất cứ điều gì cũng được.”
“Nếu có thể thì em muốn ra ngoài… trong hình dạng này ạ.”
Mashiro thể hiện ý định của mình bằng cách dò xét biểu cảm của tôi. Thật hạnh phúc khi thấy Mashiro bày tỏ một ý kiến gì đó trái ngược lại với của tôi mà.
Hiếm khi nào Mashiro tỏ ra ích kỷ với tôi lắm. Em luôn đặt tôi lên trên hết. Điều này khiến cho tôi hạnh phúc, nhưng cũng rất bối rối nữa. Tôi muốn em cởi mở hơn về những gì em muốn và thích làm. Hiện tại thì đó là điều quan trọng nhất với tôi.
“Được rồi. Thế thì cùng bắt đầu với trang phục trước nào.”
“À, um, anh Satou ơi. Cảm ơn anh vì…”
“Câu đó phải là anh nói mới phải chứ. Anh là người mời em mà.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ với Mashiro vẫn đang lo lắng, rồi xoa đầu để xoa dịu em. Rồi như mọi lần, Mashiro xấu hổ rụt vai lại và hai má em ửng đỏ lên. Gần đây em đã thoải mái hơn nhiều, và khi tôi vuốt ve đầu em, em cứ thế mà nheo mắt lại mà tỏ vẻ dễ chịu, nhưng cũng lâu rồi tôi mới thấy em trưng ra một biểu cảm như này đấy.
Sau đó thì tôi lục lọi tủ đồ của mình và lôi ra một cái hoodie mà tôi nghĩ rằng có thể che được đôi tai mèo cho em. Như này thì nếu ai đó thấy em thì họ sẽ chỉ cho rằng em là một cô gái tôi quen thôi.
“Nè, anh cho em mượn cái này đó.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Khi Mashiro mặc nó vào, có hơi thùng thình một chút, nhưng lại hoàn hảo để che đi đuôi và tai em. Khi tôi nhìn lên đỉnh đầu em lần nữa thì để ý thấy rằng kể cả khi em đang không đội mũ trùm lên thì vẫn không thấy đôi tai, vốn là điểm quyến rũ của em, ở đâu cả.
“Hình như trên đầu em thiếu cái gì đó mềm mại nhỉ.”
“M-Mềm mại á? Anh đang nói về cái này ạ?”
Em đặt tay mình lên đầu, nhìn tôi với một vẻ sững người. Rồi em buông ra, và đôi tai quen thuộc xuất hiện.
“Ààà… Anh không biết là chúng có chức năng che giấu như vậy đó.”
“Em chỉ giấu chúng đi để cố tỏ ra kín đáo thôi ạ.”
Tôi nghĩ mình đã được xem cái này lúc cả hai gặp nhau lần đầu rồi. Lúc ấy tôi đã nổi giận với em và cho rằng đó là trò ảo thuật, nhưng bằng cách nào đó thì nó vẫn đúng là một trò ảo thuật thật. Bỏ điều đó qua một bên thì giờ Mashiro trông giống một cô gái bình thường rồi này.
“Thế em không cần mặc hoodie nữa à?”
“Vâng, nhưng em vẫn còn lo lắm, nên cứ để em mặc đi ạ.”
“Thật ư? Chà, nếu Mashiro nói thế thì được thôi.”
“Vâng ạ.”
Mashiro vẫn trông có hơi không thoải mái lắm. Kể từ khi tôi gặp em thì đây là lần đầu em ra ngoài trong dạng con người. Trông thấy em thế này, tôi cũng phần nào lo lắng theo luôn. Nghĩ lại thì cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi tản bộ chung với một cô gái đấy. Với một chút lo lắng và mong chờ, chúng tôi tiếp tục chuẩn bị để ra ngoài chơi.