“Anh về rồi đây.”
“Mừng chủ nhân về nhà.”
“Ể…C-Chủ nhân?”
Khi tôi đến nhà và báo mình trở lại như thường lệ, Mashiro chào tôi bằng cái kiểu kỳ cục đến lạ. Thêm vào đó, em đang di chuyển cánh tay như thể bắt chước một con mèo, với đôi tai mèo đang co giật… Ôi không, à thì, ngay từ đầu em đã là mèo rồi mà.
Đúng là ta thường thấy các cô nàng hư cấu với đôi tai mèo di chuyển trong mấy tư thế đáng yêu thế này, nhưng tôi chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy điều này ở Mashiro.
“C-có chuyện gì ạ, chủ nhân?”
“Không, anh chẳng có ý gì sâu xa đâu.”
“Vâng…?”
Trong đầu tôi liền xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi. Mashiro thuộc kiểu không hay đùa, nên sẽ khó mà tin được em sẽ nói một điều như thế mà không mang ẩn ý gì. Có lẽ để ý cảm xúc của tôi, Mashiro khẽ giả vờ suy nghĩ.
“Chủ nhân, ngài chưa từng có những cảm giác đặc biệt như này sao?”
“H-Hử?”
“Em nghe nói đàn ông bị thu hút bởi tư thế này của các cô gái đó ạ.”
“Em lấy đâu ra cái đó vậy hả…”
Tôi đưa hai tay lên ôm đầu. Tôi biết em học từ đâu rồi, nguồn thông tin duy nhất em ấy có chính là từ chiếc TV. Cứ nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm những điều mà không biết ý nghĩa của nó cơ, nhưng có lẽ đây là cách giải thích duy nhất rồi.
“Em làm sai điều gì phải không ạ?”
“Không, anh không thể nói là em sai được…”
Tôi lảng mắt đi, nói lảm nhảm.
Giả sử tôi thành thực, như Mashiro nói, nếu tôi bảo mình không khen tư thế giống mèo của em thì đó là nói dối. Sẽ thật kỳ lạ nếu không bị thu hút bởi vẻ ngoài của em, thứ mà ai cũng công nhận là trông thật xinh đẹp.
“Vậy thì, chủ nhân đang…”
“Đúng rồi. Đàn ông cảm thấy hạnh phúc khi được gọi như vậy đấy.”
“...”
Tôi tự hỏi loại chương trình vô giáo dục nào đã được chiếu trên TV vào buổi trưa.
Tôi tưởng chúng luôn làm tốt trong việc giúp Mashiro giết thời gian, thế mà lại phản bội tôi thế này…
“Anh không thích nó ạ…?”
“Kh-Không phải… thế.”
Bây giờ bạn có thể đoán ra rằng tôi, với tư cách là một người đàn ông, đã bị rung động bởi cách gọi này rồi đấy. Không phải là tôi có ham muốn như thế, nhưng có một thực tế đáng buồn trong cuộc sống của một người đàn ông bình thường là, khi ai đó thực sự nói điều này với anh ta, anh ta sẽ rất kinh ngạc.
Tôi thì đang đưa ra giả thuyết rằng Mashiro, người luôn điềm tĩnh và sử dụng từ “san” hay mấy từ tiếng Nhật lễ phép tương tự kiểu đấy, sẽ chẳng bao giờ nói mấy thứ phi thực tế như “chủ nhân” bao giờ cả. Kể cả khi không mang những hành vi tình dục đặc biệt nào, sức hủy diệt của em vẫn hết sức là kinh khủng.
“Nhưng dừng lại sẽ tốt hơn đấy em à.”
“Thậm chí anh không hề thấy phiền sao?”
“Nói sao nhỉ? Nó gây hại tim lắm đó…”
“...Ý anh là gì ạ?”
“...Dù sao thì, cái gì đã không tốt thì không tốt.”
Mashiro nhìn tôi một cách lạ thường rồi hối lỗi, “Vậy sao ạ…”
Tôi nghĩ em đã không nhận ra bản thân em ưa nhìn đến nhường nào. Tôi biết em chẳng phải kiểu người nghĩ như thế chứ, nhưng vẫn muốn em có một chút cảnh giác trước những gã đàn ông.
Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải làm gì với Mashiro. Tôi không muốn phá hỏng mối quan hệ hiện tại bởi cảm xúc hay giả định của chính mình, và thật thái quá nếu vì điều đó mà làm tổn thương em.
Tuy nhiên, tôi và Mashiro là hai người khác giới, và tất nhiên tôi cũng có tình cảm với em như bao người. Tôi đang không nói tới những gì tôi có thể làm, mà là nếu Mashiro đến với người nào khác thì sao.
“Mashiro nên cảnh giác hơn một chút đó…”
“Cảnh giác…?”
“Em không thể làm điều đó với đàn ông một cách nhẹ nhàng như thế được.”
“...?”
Mashiro nghiêng đầu bối rối. Dường như em không hiểu nghĩa những lời tôi vừa nói.
“Em sẽ không bao giờ làm thế với ai khác ngoài anh Satou đâu.”
Và sau đó, với vẻ mặt hờ hững như cũ, em thẳng thắn nói. Tôi xém nữa là hiểu câu đó thành một chuyện kỳ quặc mất rồi, nhưng dù có biến tấu kiểu nào đi nữa, tôi cũng không nghĩ rằng nó có nghĩa như thế.
Có lẽ Mashiro rất tin tưởng ở tôi.
Vì thế mà trông em thật vô tư khi nói những chuyện như thế
“Em nghĩ anh quá tốt bụng rồi, anh Satou ạ.”
“Không, anh không nghĩ thế đâu. Chỉ là bình thường, bình thường thôi mà.”
“Anh ấy là người tử tế nhất mà em từng gặp đấy, ít nhất là trong cuộc đời mình đó ạ. Anh tốt bụng đến nỗi gần như là gây khó chịu luôn á.”
“V-Vậy đó là những gì em nghĩ về anh à…”
“Fufu, em chỉ đùa thôi.”
Giọng điệu này của em tôi thấy khó mà xem là đùa được, nhưng đó là do tôi tưởng tượng ra sao? Tôi cũng chẳng phải là kẻ thánh thiện hay tốt bụng vô điều kiện đâu. Đôi khi con người ta cũng tức giận chứ, đó là chuyện bình thường mà. Tôi đang cố tỏ ra tử tế, nhưng lại không biết trong mắt người xung quanh mình tôi trông như thế nào. Nếu những gì Mashiro nói là đúng, thật tiếc khi phải nói nó có hơi buồn đó.
“Có vẻ như anh Satou không hứng thú với việc xem em là một người phụ nữ nhỉ.”
“...Không đâu, à thì.”
“Thôi thì em tin anh vậy.”
Có hơi đụng chạm à nha, nhưng mặc kệ lý do đi, thật tốt khi biết được rằng em đã tin tưởng tôi.
Câu từ của tôi trở nên lắp bắp, nhưng đó chẳng phải do tôi không có chút hứng thú gì với Mashiro.
Nhưng trước khi nhìn nhận em như một cô nàng hấp dẫn, tôi đã xem em là gia đình quý báu của mình rồi. Tôi chẳng biết em nghĩ gì về mình nữa, nhưng ít ra thì em đã nghĩ tôi thật vô hại và tốt bụng.
“Vậy thì. Bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ Thưa chủ nhân.”
“Làm ơn buông tha cho anh đi mà.”
Như thường lệ, Mashiro nở một nụ cười hơi tinh quái, còn tôi buông tiếng thở dài, nghĩ rằng mình vẫn chẳng xứng với em chút nào.