"Ể..."
Sau bữa ăn thì tôi ngủ quên mất trên sofa. Ngay sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng, tôi không thể không kêu lên một tiếng và mở to mắt trước tình huống mình đang gặp phải.
Ngồi trên ghế bên cạnh tôi. Hay chính xác hơn là, trên vai tôi. Đó là khuôn mặt của Mashiro, với đôi tai mèo trắng thuần khiết, mái tóc bạc óng mượt, và sự dễ thương khiến cho ai cũng quay lại nhìn.
Mái tóc mượt mà và đôi tai bông xù của em ấy, cả hai đều cù nhẹ vào da tôi. Tôi đã chạm vào tai em ấy một vài lần trước khi em ấy chuyển sang nhân dạng, nhưng vẫn chưa có cơ hội nào để chạm lên mái tóc em cả. Không giống như đôi tai, thứ khá là ấm ấp, mái tóc của em ấy lại lạnh và mượt đến đáng ngạc nhiên.
Một phần trong tôi muốn tiếp tục chạm vào đó, nhưng tôi từ từ ngẩng đầu lên và quay mặt đi để kiểm tra tình hình hiện tại. Tôi nhìn vào khuôn mặt em, cố hết sức để không di chuyển cơ thể để không đánh thức Mashiro.
Em ấy đang ngồi trên sofa còn đầu thì dựa vào vai tôi trong khi đang lặng yên mà ngủ. Trong giấc ngủ ngon lành ấy, khuôn mặt của em trông thật yên bình. Khi tôi bắt đầu chợp mắt, Mashiro, người đang ngồi bên cạnh, hẳn là đã ngủ quên mất lúc nào tôi chẳng hay.
Vì em ấy đã hoàn toàn phó mặc bản thân vào tôi rồi, tôi không thể cứ vô tâm mà rời đi được. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài biến vai mình trở thành gối cho em ấy... nhưng đổi lại tôi đã có thể quan sát khuôn mặt lúc ngủ của em.
"Mm...mm."
Mashiro đang khẽ thở nhẹ. Dường như lúc ngủ em ấy cũng có cách ứng xử tốt nữa; hai chân em khép lại còn tay thì đan lại trên đùi. Khuôn mặt của Mashiro, gần đến nỗi tôi suýt nữa là chạm vào nếu cử động đầu thêm một tí nữa, thật sự xinh đẹp khi nhìn gần thế này.
Khi em ấy còn ở trong dạng mèo, tôi đã nghĩ rằng em ấy là một cô mèo xinh đẹp như trong truyện giả tưởng vậy. Và giờ đây, khi tôi xem em ấy như là một cô gái loài người, tôi cũng cảm thấy y như hồi đó vậy. Lạ thay, dù cho ngoại hình của em đã thay đổi, cảm giác "đáng yêu" từ Mashiro vẫn không thay đổi chút nào.
Tôi tiếp tục dành ra một lúc quan sát Mashiro không chán, nhưng dường như em vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi đã nghĩ về điều này trước đây khi em ấy chiếm giường của tôi, nhưng có lẽ là một khi em ấy đã ngủ, em ấy không hề dễ dàng bị đánh thức bởi những tác nhân bên ngoài.
Quan sát Mashiro người đến giờ vẫn chưa dậy, tôi dần cảm thấy có chút tội lỗi. Tôi chạm nhẹ lên vai em ấy chỉ để chắc chắn và gọi tên em, nhưng em vẫn không tỉnh dậy. Tôi không biết nên làm gì nữa, nên đã chạm lên đầu của em đầu tiên.
...Mềm mại quá.
Tôi không cần phải cảm nhận cũng có thể nói được. Đôi tai của Mashiro rất mềm và bông xù. Tôi di chuyển tay để cũng được chạm lên tóc em nữa. Tôi nhẹ nhàng vuốt dọc mái tóc em, như thể đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy. Bộ lông mèo của Mashiro khi chạm vào dễ chịu đến nỗi tôi không ngừng vuốt ve được, nhưng mái tóc bạc tuyệt đẹp này còn hơn thế nữa.
Tôi đã hoàn toàn bị mái tóc của em ấy làm say mêm mất rồi, và tôi thấy bản thân mình quên đi cả thời gian khi tôi tiếp tục vuốt ve nó, cho đến khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy trời đã bắt đầu chuyển sang sắc đỏ như đôi mắt của Mashiro.
Nếu là ngày thường, lúc này Mashiro hẳn là đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi. Ngay khi tôi định đánh thức em, thì em dậy mất rồi.
"Mmm..."
"Chào buổi sáng nhé Mashiro."
"Chào buổi sáng..."
Mashiro ngái ngủ dụi dụi mắt và uể oải trả lời. Trông đó như một con mèo được chải lông vậy... nhưng em ấy đúng là mèo mà.
"Ah..."
Một lúc sau khi Mashiro thức dậy, em ấy nhận ra rằng mình đang lấy vai tôi làm gối và đã khẽ kêu lên. Khi Mashiro buông ra, nơi chúng tôi từng chạm vào nhau trở nên lạnh lẽ một cách kỳ lạ và có chút cô đơn.
"E-Em xin lỗi..."
"Đừng lo. Anh cũng chỉ vừa mới dậy thôi."
Đó là một lời nói dối. Tôi không thể nói rằng nhân lúc Mashiro vẫn chưa dậy thì tôi đã tận hưởng đôi tai và mái tóc của em được.
"Đã tối rồi đó, em có muốn đi làm bữa tối chưa?"
"Vâng, em xin lỗi vì đã để cho anh đợi."
"Không đâu. Được em nấu ăn cho là anh vui rồi mà."
Hiện tại tôi đang trong một tình huống kỳ lạ là yêu cầu Mashiro làm bữa tối cho tôi. Nhưng đó hoàn toàn chẳng phải là bất lợi gì cả. Em ấy đã nấu cho tôi những bữa ăn tốt cho sức khỏe và ngon lành mỗi ngày mà. Tôi chẳng thể làm khác đi được.
Khi Mashiro vội vàng lao xuống bếp, tôi gọi em ấy lại từ đằng sau.
"Không cần phải vội như thế đâu, được chứ? Dục tốc bất đạt đó."
"Nh-Nhưng..."
"Anh sẽ giận hơn nếu Mashiro bị thương trong lúc vội vàng hơn là bị muộn bữa tối đó."
"...Vâng."
Tôi không thể không nghĩ rằng Mashiro đang mang cảm giác mắc nợ với tôi. Không phải là tôi khó chịu với điều này đâu, nhưng tôi thường xuyên cảm thấy như mình đang vì thế mà ép em ấy quá vậy. Từ quan điểm của mình, tôi thích em ấy thấy dễ chịu với tôi cơ... và đối xử với tôi như là một thành viên trong gia đình, người sống chung với em, nếu đó là điều em ấy muốn.
Tôi không biết liệu những cảm xúc của tôi đã được truyền đạt chưa, nhưng Mashiro nhanh chóng trở lại với em của mọi khi... Giờ khi nghĩ lại thì, chắc đây là lần đầu tiên tôi nói từ "giận" với Mashiro. À thì, nếu Mashiro thực sự bị thương, chắc chắn tôi sẽ nổi giận với chính mình...
Trong khi Mashiro đang nấu ăn, điều ít nhất tôi có thể làm là chuẩn bị đồ uống và đũa ăn, và em ấy sẽ tự mình làm phần còn lại. Tôi không chắc sẽ mất bao lâu để em ấy nấu xong nữa, nhưng nó sẽ vẫn như mọi khi thôi.
""Cùng ăn nào.""
Món chính hôm nay là thịt heo nướng với gừng. Nó được nêm vừa ăn với một hậu vị thanh thanh và ăn rất hợp với cơm. Món còn lại là xúp miso nóng hổi với nhưnghx nguyên liệu mới. Chúng cùng với miso và dashi tất cả đều hòa hợp và cân bằng với nhau, và một muỗng xúp sẽ làm lan tỏa ra hương vị nhẹ nhàng trong miệng.
"Hôm nay cũng rất ngon nữa đó."
"Cảm ơn anh nhiều ạ. Em rất vui vì nó hợp với khẩu vị của anh."
Tôi sẽ không bao giờ quên khen Mashiro mỗi ngày đâu. Tôi còn muốn không tiếc lời cảm ơn em ấy cơ, nhưng lại sợ mình sẽ làm em khó chịu mất. Việc bày tỏ sự biết ơn thông qua ngôn từ rất quan trọng, nhưng cũng nên chắc chắn rằng phải cảm ơn em ấy bằng hành động và những món quà nữa.
"Em xin lỗi vì đã xen vào, nhưng anh có món khoái khẩu nào không anh Satou?"
"Món khoái khẩu?"
"Vâng."
Đang khi tôi đang nghĩ nên tặng Mashiro gì đây, em ấy hỏi tôi câu đó để chặn dòng suy nghĩ của tôi.
"Hmmm... không hẳn nữa. Anh thích tất cả những món Mashiro làm cho anh thì sao?"
"Nya... À vâng, em rất vui khi nghe điều đó, nhưng đó không phải là ý của em..."
Nhân tiện thì sự ngượng ngùng của Mashiro khi em đột nhiên nhận được lời khen trực tiếp thế này dễ thương quá mức luôn. Đặc biệt là khi đôi tai em, vốn luôn dựng thẳng lên, cụp xuống. Riêng từ tượng thanh đó thôi cũng dễ thương không kém rồi.
"Ví dụ nhé, anh thường ăn gì cho bữa trưa vậy>"
"Anh sẽ xoay tua mỗi ngày, nhưng món anh thích là bento đồ chiên mua từ cửa hàng tiện lợi."
"Anh thích ăn những món chiên sao?"
"Phần nào đó là vậy."
"...Thế ạ. Em hiểu rồi."
Mashiro không hỏi thêm câu nào nữa, và cuộc đối thoại kết thúc. Em ấy lại bắt đầu ăn. Tôi không chắc ý định của em là gì nữa, nhưng dường như tâm trạng của em đang vui.
Tôi tiếp tục ăn cơm Mashiro nấu cho, cảm thấy đôi chút thắc mắc.